Chương 17: Quý Tư Nguyệt
Bất Thị Hựu Nhất
30/09/2024
Đột nhiên có một cơn lạnh lẽo sau gáy cô
Bùi Gia Mạt quay đầu lại nhìn thấy Chu Tư Viên đang cười tủm tỉm tinh nghịch thu tay lại, đưa một chai soda cam vừa lấy ra khỏi tủ đông đưa cho cô.
“Uống đi, mời cậu đấy. “
“Không cần đâu.” Cô thu hồi ánh mắt ngạc nhiên rồi từ chối.
“Cậu cầm đi.” Chu Tư Viên cưỡng ép nhét soda vào tay cô, nắm lấy cánh tay cô: “Tớ mua thừa một chai, uống thêm nữa tớ đau bụng mất.”
Bùi Gia Mạt nhẹ nhàng hạ ánh mắt, nhớ tới mấy ngày trước cô gái bên cạnh nằm trên bàn đau đớn vì bà dì đến sớm, nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Sau này cậu uống ít đá thôi.”
Hai người khoác tay nhau đi dạo trong sân trường, khi đi ngang qua bảng thông báo thì phát hiện ra kết quả kỳ thi thử vài ngày trước đã được công bố.
Trong bảng xếp hạng, Bùi Gia Mạt đứng đầu với thành tích xuất sắc, tàn nhẫn đánh bại người thứ 2 hơn 40 điểm.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng thì thầm giữa đám đông rải rác.
“Bài thi lần này khó thế mà sao đám biến thái có thể đạt điểm cao như vậy.”
“Cái này giống như một cái máy thi ấy”
“Cậu ấy thực sự có 3 môn đạt điểm tuyệt đối. So với cậu ấy thì tao cảm thấy mình như một loài côn trùng đế giày chưa tiến hóa hết vậy…..”
Bùi Gia Mạt từ phía sau đám người đi vòng qua, ánh mắt của cô ấy không ngừng một giây.
Lúc leo lên cầu thang, Chu Tư Viên nắm lấy tay cô nói: “Cậu có biết gần đây Lâm Dược lớp 7 luôn lén lút hỏi tin tức sau lưng cậu không? Hôm qua cậu ta gọi điện cho tớ xin số của cậu đấy”
“Mặc kệ cậu ta.”
“Hiểu rồi.” Cô gái nở nụ cười ngọt ngào ôm lấy cánh tay cô, không buông tay, hỏi: “Nhưng mà Gia Mạt này, chẳng lẽ cậu thật sự không thích Lâm Dược sao? Cậu ấy đẹp trai lắm á, kết bạn thôi cũng đáng.”
“Không cần.” Bùi Gia Mạt cụp mi xuống, hơi cau mày.
Khi hai người họ đi qua góc cầu thang, ánh sáng ban ngày từ cửa sổ chiếu xuống khuôn mặt trong veo của cô.
Trái tim Chu Tư Viên mềm nhũn, quay đầu nhìn cô mỉm cười: “Bố mẹ cậu may mắn ghê có thể sinh ra một cô gái nhỏ ngoan ngoãn như cậu.”
Nghe vậy, Bùi Gia Mạt im lặng hồi lâu, khi sắp lên đến tầng cao nhất, cô lặng lẽ rút tay về, vẻ mặt dưới ánh sáng mùa thu càng lạnh hơn.
………..
Từ khi có kí ức, Bùi Gia Mạt đã rất kiêng kỵ việc người khác nhắc đến những từ như bố và gia đình trước mặt cô.
Chu Tư Viên vô tình phạm phải điều cấm kỵ này đã hai lần, gần như hoàn toàn chạm vào vảy ngược của cô.
Nhưng Bùi Gia Mạt không muốn đổ lỗi cho cậu ấy về chuyện này.
Thực tế, từ nhỏ cô đã chấp nhận về việc mình không có bố.
Cô không giống như những đứa trẻ bình thường trong gia đình đơn thân không ngừng bám theo mẹ, hỏi tại sao những đứa trẻ khác có bố còn cô thì không.
Bởi vì cô biết câu hỏi như vậy sẽ khiến Bùi Nhân buồn.
Để làm Bùi Nhân vui, cô không thể để bà ấy rơi nước mắt. Đây là đều mà Bùi Gia Mạt đã hiểu từ khi cô ba tuổi.
Bùi Nhân nuôi con một mình không phải là chuyện dễ dàng, từ nhỏ Bùi Gia Mạt đã học giúp đỡ việc nhà trong khả năng mình. Bùi Nhân đi làm, mỗi lần bà ấy tăng ca đến tận khuya, cô sẽ kê một chiếc ghế nhỏ và giúp Bùi Nhân nấu món súp đậu xanh yêu thích của bà ấy.
Sau này, cô phát hiện ra sử dụng phiếu điểm với số điểm tuyệt đối mang lại cho Bùi Nhân hạnh phúc hơn nhiều so với khi cô nấu một bát súp đậu xanh cho bà ấy vào nửa đêm, cô đã tìm ra việc mình nên làm.
Cô bắt đầu liên tục giành được vị trí đầu tiên, tiếp tục cạnh tranh trong tất cả các cuộc thi mà cô có thể.
Bùi Gia Mạt mười hai tuổi thông minh và xinh đẹp.
Ngay từ khi còn rất nhỏ, cô đã thể hiện sự kiên định và tham vọng khác hẳn người thường.
Tuy nhiên, không giống như các bạn cùng trang lứa, cô dường như dám nghĩ dám làm, biết mình nên và không nên muốn gì, đến mức gần như thờ ơ.
Không có bạn bè cũng không sao, có bị người khác ghét bỏ cũng không sao hết.
Khoảnh khắc hạnh phúc nhất của Bùi Gia Mạt 12 tuổi là khi cô cho Bùi Nhân thấy được hạng nhất của mình.
Mỗi khi nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Bùi Nhân, cô cảm thấy mọi nỗ lực của mình là xứng đáng.
Cô cũng sẽ cảm thấy rằng sống trên thế giới này, chỉ cần có mẹ là đủ rồi.
Nhưng.
Bùi Nhân có thể không nghĩ vậy, bà ấy vẫn còn trẻ và xinh đẹp như vậy, bà ấy không thể đặt số phận của còn lại của cuộc đời mình vào cô gái nhỏ này.
Bà ấy muốn sử dụng lợi thế của mình để đổi lấy một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Đúng lúc đó Quý Gia Xuyên xuất hiện.
Mặc dù không còn trẻ nhưng ông ta giàu nứt đổ vách. Vợ ông ta đã qua đời được ba năm, ông đang ở một mình với một đứa con gái
Vào ngày Bùi Nhân đưa ông ta đến gặp Bùi Gia Mạt, Bùi Gia Mạt vừa lúc giành được hạng nhất trong một cuộc thi nói tiếng Anh. Nhưng khi cô về đến nhà, Bùi Nhân đang dựa vào vòng tay của người đàn ông lạ mặt, nói với cô: “Gia Mạt, đây là chú Quý.”
Cuối cùng, cô đóng cửa lại, xé giấy chứng nhận cuộc thi tiếng Anh rồi ném vào thùng rác.
Khi Bùi Gia Mạt 14 tuổi, cô chấp nhận quyết định của Bùi Nhân rồi chuyển đến nhà của Quý Gia Xuyên.
Đó cũng là lần đầu tiên cô gặp Quý Tư Nguyệt.
Cô được Bùi Nhân đưa đến chỗ cô ta và gọi cô ta là chị gái.
Quý Tư Nguyệt 15 tuổi rất xinh đẹp, giữa hai lông mày có nét mềm mại và trìu mến.
Nhưng gương mặt xinh đẹp này bên ngoài thì tươi cười dịu dàng, sau lưng lại và đổ đầy sữa vào cặp sách, xé nát tất cả sách giáo khoa và bài kiểm tra của cô.
Bùi Gia Mạt nhìn thấy nhưng giữ im lặng.
Chỉ là ngày hôm sau, cô đổ cháo nóng vào đôi giày mới mà Quý Tư Nguyệt sắp mang.
Sáng hôm đó, Quý Tư Nguyệt vừa xỏ giày vào, cô ta điên cuồng hét lên.
Tất nhiên là cô ta đã biết ai làm chuyện này.
Cô ta lao tới định tát Bùi Gia Mạt, nhưng Quý Gia Xuyên ngăn cản cô ta lại.
“Đừng ầm ĩ nữa, Tư Nguyệt.”
“Nó đổ hết cháo vào giày của con đấy! Bố mặc kệ nó thì thôi nhưng lại dạy đời con sao? Giữa hai người ai là con gái của bố hả?” Quý Tư Nguyệt bất chấp khóc lóc, cô ta vươn tay đập nát tất cả bát đĩa trước mắt.
Bao gồm cả bộ đồ ăn trước bàn của Bùi Gia Mạt.
Sữa nóng bắn tung tóe xung quanh.
Bùi Gia Mạt ngồi ở bàn ăn, lặng lẽ ngước mắt lên, nghĩ rằng một người xinh đẹp như Quý Tư Nguyệt thực sự trông giống như một kẻ điên khi cô ta gây rắc rối.
Quý Gia Xuyên đưa cô ta về phòng, dỗ dành cô ta cả buổi sáng trước khi bình tĩnh lại.
Buổi chiều, ông gọi Bùi Gia Mạt đến phòng làm việc.
“Con đổ bát cháy vào giày của chị gái à?”
“Là con làm.” Cô thành thật và không né tránh tất cả những điều sai trái mà cô đã làm.
“Tại sao con lại làm như thế?” Quý Gia Xuyên nhíu mày, mệt mỏi nói.
“Chẳng có tại sao hết.” Cô gái mười 14 tuổi lạnh lùng nhìn ông ta, vẻ mặt uy nghiêm độc đoán.
Cô không cần nói cho ai biết về nỗi bất bình của mình, cũng chẳng cần sự an ủi cần thiết gì hết.
Bởi vì cô có thể nhìn ra Quý Gia Xuyên yêu cô con gái này hơn cả mình.
Cô muốn sử dụng đòn phản công trẻ con này để ép Quý Gia Xuyên đuổi cô và Bùi Nhân ra khỏi nhà.
Cô ghét nơi này, ghét tất cả những người muốn cướp Bùi Nhân khỏi cô.
Nhưng không có gì xảy ra như mong đợi.
“Đi xin lỗi chị gái đi con.” Quý Gia Xuyên đứng dậy, đi tới trước mặt cô, giơ tay sờ đầu cô, nói: “Chú biết con là đứa bé ngoan.”
Cô bướng bỉnh nghiêng đầu, né tránh sự đụng chạm của ông ta.
“Không. “
Quý Gia Xuyên đã kiệt sức rồi, đối mặt với một đứa trẻ khác khó khăn gấp ngàn lần Quý Tư Nguyệt, ông ta chỉ biết im lặng thở dài rồi để cô rời đi.
Không xin lỗi.
Đây là lúc mâu thuẫn được kích hoạt.
Từ giây phút đầu tiên Bùi Gia Mạt bước vào căn nhà này nhìn thấy Quý Tư Nguyệt, gia đình này chưa bao giờ có được một ngày bình yên.
Họ cãi nhau suốt.
Đôi khi cô sẽ bắt đầu làm những chuyện mọi lúc mọi nơi, Bùi Nhân sẽ luôn kéo Bùi Gia Mạt sang một bên, bà luôn khuyên cô hãy kiên nhẫn.
Bởi vì Quý Tư Nguyệt là một đứa trẻ đáng thương không có mẹ.
Bùi Gia Mạt cười nhạo.
“Cậu ta đáng thương ư? Cậu ta mà đáng thương thì trên thế giới này chẳng có ai đáng thương cả.”
Bùi Gia Mạt quay đầu lại nhìn thấy Chu Tư Viên đang cười tủm tỉm tinh nghịch thu tay lại, đưa một chai soda cam vừa lấy ra khỏi tủ đông đưa cho cô.
“Uống đi, mời cậu đấy. “
“Không cần đâu.” Cô thu hồi ánh mắt ngạc nhiên rồi từ chối.
“Cậu cầm đi.” Chu Tư Viên cưỡng ép nhét soda vào tay cô, nắm lấy cánh tay cô: “Tớ mua thừa một chai, uống thêm nữa tớ đau bụng mất.”
Bùi Gia Mạt nhẹ nhàng hạ ánh mắt, nhớ tới mấy ngày trước cô gái bên cạnh nằm trên bàn đau đớn vì bà dì đến sớm, nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Sau này cậu uống ít đá thôi.”
Hai người khoác tay nhau đi dạo trong sân trường, khi đi ngang qua bảng thông báo thì phát hiện ra kết quả kỳ thi thử vài ngày trước đã được công bố.
Trong bảng xếp hạng, Bùi Gia Mạt đứng đầu với thành tích xuất sắc, tàn nhẫn đánh bại người thứ 2 hơn 40 điểm.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng thì thầm giữa đám đông rải rác.
“Bài thi lần này khó thế mà sao đám biến thái có thể đạt điểm cao như vậy.”
“Cái này giống như một cái máy thi ấy”
“Cậu ấy thực sự có 3 môn đạt điểm tuyệt đối. So với cậu ấy thì tao cảm thấy mình như một loài côn trùng đế giày chưa tiến hóa hết vậy…..”
Bùi Gia Mạt từ phía sau đám người đi vòng qua, ánh mắt của cô ấy không ngừng một giây.
Lúc leo lên cầu thang, Chu Tư Viên nắm lấy tay cô nói: “Cậu có biết gần đây Lâm Dược lớp 7 luôn lén lút hỏi tin tức sau lưng cậu không? Hôm qua cậu ta gọi điện cho tớ xin số của cậu đấy”
“Mặc kệ cậu ta.”
“Hiểu rồi.” Cô gái nở nụ cười ngọt ngào ôm lấy cánh tay cô, không buông tay, hỏi: “Nhưng mà Gia Mạt này, chẳng lẽ cậu thật sự không thích Lâm Dược sao? Cậu ấy đẹp trai lắm á, kết bạn thôi cũng đáng.”
“Không cần.” Bùi Gia Mạt cụp mi xuống, hơi cau mày.
Khi hai người họ đi qua góc cầu thang, ánh sáng ban ngày từ cửa sổ chiếu xuống khuôn mặt trong veo của cô.
Trái tim Chu Tư Viên mềm nhũn, quay đầu nhìn cô mỉm cười: “Bố mẹ cậu may mắn ghê có thể sinh ra một cô gái nhỏ ngoan ngoãn như cậu.”
Nghe vậy, Bùi Gia Mạt im lặng hồi lâu, khi sắp lên đến tầng cao nhất, cô lặng lẽ rút tay về, vẻ mặt dưới ánh sáng mùa thu càng lạnh hơn.
………..
Từ khi có kí ức, Bùi Gia Mạt đã rất kiêng kỵ việc người khác nhắc đến những từ như bố và gia đình trước mặt cô.
Chu Tư Viên vô tình phạm phải điều cấm kỵ này đã hai lần, gần như hoàn toàn chạm vào vảy ngược của cô.
Nhưng Bùi Gia Mạt không muốn đổ lỗi cho cậu ấy về chuyện này.
Thực tế, từ nhỏ cô đã chấp nhận về việc mình không có bố.
Cô không giống như những đứa trẻ bình thường trong gia đình đơn thân không ngừng bám theo mẹ, hỏi tại sao những đứa trẻ khác có bố còn cô thì không.
Bởi vì cô biết câu hỏi như vậy sẽ khiến Bùi Nhân buồn.
Để làm Bùi Nhân vui, cô không thể để bà ấy rơi nước mắt. Đây là đều mà Bùi Gia Mạt đã hiểu từ khi cô ba tuổi.
Bùi Nhân nuôi con một mình không phải là chuyện dễ dàng, từ nhỏ Bùi Gia Mạt đã học giúp đỡ việc nhà trong khả năng mình. Bùi Nhân đi làm, mỗi lần bà ấy tăng ca đến tận khuya, cô sẽ kê một chiếc ghế nhỏ và giúp Bùi Nhân nấu món súp đậu xanh yêu thích của bà ấy.
Sau này, cô phát hiện ra sử dụng phiếu điểm với số điểm tuyệt đối mang lại cho Bùi Nhân hạnh phúc hơn nhiều so với khi cô nấu một bát súp đậu xanh cho bà ấy vào nửa đêm, cô đã tìm ra việc mình nên làm.
Cô bắt đầu liên tục giành được vị trí đầu tiên, tiếp tục cạnh tranh trong tất cả các cuộc thi mà cô có thể.
Bùi Gia Mạt mười hai tuổi thông minh và xinh đẹp.
Ngay từ khi còn rất nhỏ, cô đã thể hiện sự kiên định và tham vọng khác hẳn người thường.
Tuy nhiên, không giống như các bạn cùng trang lứa, cô dường như dám nghĩ dám làm, biết mình nên và không nên muốn gì, đến mức gần như thờ ơ.
Không có bạn bè cũng không sao, có bị người khác ghét bỏ cũng không sao hết.
Khoảnh khắc hạnh phúc nhất của Bùi Gia Mạt 12 tuổi là khi cô cho Bùi Nhân thấy được hạng nhất của mình.
Mỗi khi nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Bùi Nhân, cô cảm thấy mọi nỗ lực của mình là xứng đáng.
Cô cũng sẽ cảm thấy rằng sống trên thế giới này, chỉ cần có mẹ là đủ rồi.
Nhưng.
Bùi Nhân có thể không nghĩ vậy, bà ấy vẫn còn trẻ và xinh đẹp như vậy, bà ấy không thể đặt số phận của còn lại của cuộc đời mình vào cô gái nhỏ này.
Bà ấy muốn sử dụng lợi thế của mình để đổi lấy một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Đúng lúc đó Quý Gia Xuyên xuất hiện.
Mặc dù không còn trẻ nhưng ông ta giàu nứt đổ vách. Vợ ông ta đã qua đời được ba năm, ông đang ở một mình với một đứa con gái
Vào ngày Bùi Nhân đưa ông ta đến gặp Bùi Gia Mạt, Bùi Gia Mạt vừa lúc giành được hạng nhất trong một cuộc thi nói tiếng Anh. Nhưng khi cô về đến nhà, Bùi Nhân đang dựa vào vòng tay của người đàn ông lạ mặt, nói với cô: “Gia Mạt, đây là chú Quý.”
Cuối cùng, cô đóng cửa lại, xé giấy chứng nhận cuộc thi tiếng Anh rồi ném vào thùng rác.
Khi Bùi Gia Mạt 14 tuổi, cô chấp nhận quyết định của Bùi Nhân rồi chuyển đến nhà của Quý Gia Xuyên.
Đó cũng là lần đầu tiên cô gặp Quý Tư Nguyệt.
Cô được Bùi Nhân đưa đến chỗ cô ta và gọi cô ta là chị gái.
Quý Tư Nguyệt 15 tuổi rất xinh đẹp, giữa hai lông mày có nét mềm mại và trìu mến.
Nhưng gương mặt xinh đẹp này bên ngoài thì tươi cười dịu dàng, sau lưng lại và đổ đầy sữa vào cặp sách, xé nát tất cả sách giáo khoa và bài kiểm tra của cô.
Bùi Gia Mạt nhìn thấy nhưng giữ im lặng.
Chỉ là ngày hôm sau, cô đổ cháo nóng vào đôi giày mới mà Quý Tư Nguyệt sắp mang.
Sáng hôm đó, Quý Tư Nguyệt vừa xỏ giày vào, cô ta điên cuồng hét lên.
Tất nhiên là cô ta đã biết ai làm chuyện này.
Cô ta lao tới định tát Bùi Gia Mạt, nhưng Quý Gia Xuyên ngăn cản cô ta lại.
“Đừng ầm ĩ nữa, Tư Nguyệt.”
“Nó đổ hết cháo vào giày của con đấy! Bố mặc kệ nó thì thôi nhưng lại dạy đời con sao? Giữa hai người ai là con gái của bố hả?” Quý Tư Nguyệt bất chấp khóc lóc, cô ta vươn tay đập nát tất cả bát đĩa trước mắt.
Bao gồm cả bộ đồ ăn trước bàn của Bùi Gia Mạt.
Sữa nóng bắn tung tóe xung quanh.
Bùi Gia Mạt ngồi ở bàn ăn, lặng lẽ ngước mắt lên, nghĩ rằng một người xinh đẹp như Quý Tư Nguyệt thực sự trông giống như một kẻ điên khi cô ta gây rắc rối.
Quý Gia Xuyên đưa cô ta về phòng, dỗ dành cô ta cả buổi sáng trước khi bình tĩnh lại.
Buổi chiều, ông gọi Bùi Gia Mạt đến phòng làm việc.
“Con đổ bát cháy vào giày của chị gái à?”
“Là con làm.” Cô thành thật và không né tránh tất cả những điều sai trái mà cô đã làm.
“Tại sao con lại làm như thế?” Quý Gia Xuyên nhíu mày, mệt mỏi nói.
“Chẳng có tại sao hết.” Cô gái mười 14 tuổi lạnh lùng nhìn ông ta, vẻ mặt uy nghiêm độc đoán.
Cô không cần nói cho ai biết về nỗi bất bình của mình, cũng chẳng cần sự an ủi cần thiết gì hết.
Bởi vì cô có thể nhìn ra Quý Gia Xuyên yêu cô con gái này hơn cả mình.
Cô muốn sử dụng đòn phản công trẻ con này để ép Quý Gia Xuyên đuổi cô và Bùi Nhân ra khỏi nhà.
Cô ghét nơi này, ghét tất cả những người muốn cướp Bùi Nhân khỏi cô.
Nhưng không có gì xảy ra như mong đợi.
“Đi xin lỗi chị gái đi con.” Quý Gia Xuyên đứng dậy, đi tới trước mặt cô, giơ tay sờ đầu cô, nói: “Chú biết con là đứa bé ngoan.”
Cô bướng bỉnh nghiêng đầu, né tránh sự đụng chạm của ông ta.
“Không. “
Quý Gia Xuyên đã kiệt sức rồi, đối mặt với một đứa trẻ khác khó khăn gấp ngàn lần Quý Tư Nguyệt, ông ta chỉ biết im lặng thở dài rồi để cô rời đi.
Không xin lỗi.
Đây là lúc mâu thuẫn được kích hoạt.
Từ giây phút đầu tiên Bùi Gia Mạt bước vào căn nhà này nhìn thấy Quý Tư Nguyệt, gia đình này chưa bao giờ có được một ngày bình yên.
Họ cãi nhau suốt.
Đôi khi cô sẽ bắt đầu làm những chuyện mọi lúc mọi nơi, Bùi Nhân sẽ luôn kéo Bùi Gia Mạt sang một bên, bà luôn khuyên cô hãy kiên nhẫn.
Bởi vì Quý Tư Nguyệt là một đứa trẻ đáng thương không có mẹ.
Bùi Gia Mạt cười nhạo.
“Cậu ta đáng thương ư? Cậu ta mà đáng thương thì trên thế giới này chẳng có ai đáng thương cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.