Chương 1: Chương 1-1
Ngân Bát
14/05/2023
Giữa màn đêm đen, một tia chớp xé toạc cả không trung, căn phòng tối tăm nháy mắt bừng sáng trong chốc lát, nhưng chỉ vỏn vẹn nửa giây, nối tiếp đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc, vang dội tận mây xanh.
Chu Y Hàn chậm rãi mở to mắt, hàng mi dài khẽ rung động.
Trên đỉnh đầu cô là một chiếc đèn chùm bằng thuỷ tinh đầy hoành tráng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống, làm người ta tan xương nát thịt.
Cô phải dùng hết sức mới có thể ngồi dậy khỏi giường rồi sau đó cúi đầu nhìn cái váy hai dây tơ tằm màu đen không biết đã bị thay từ lúc nào trên người mình, trong lòng cô lạnh run.
Hiển nhiên là cô đã bị người khác hãm hại trong bữa tụ tập tối nay.
Đây là thủ đoạn mà người trong giới hay dùng, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày chuyện này lại xảy ra ở trên người mình.
"Tỉnh rồi à?"
Trong bóng đêm, giọng nói của người đàn ông trầm khàn tựa một con dã thú chưa được tỉnh táo.
Chu Y Hàn đang trầm tư còn cho là bản thân đã nghe lầm, cô có hơi sợ hãi, sau đó lấy lại bình tĩnh, nhìn theo hướng giọng nói đã vọng qua đây.
Trong căn phòng mờ tối và mập mờ.
Trên chiếc sô pha cách đó không xa, có một bóng người màu đen. Mặc dù khoảng cách không gần nhưng khí thế trên người của đối phương giống như ngọn núi đè lên trái trứng, khí thế ấy chỉ có hơn chứ chẳng thể kém hơn cơn mưa rền gió dữ ở bên ngoài.
Mơ hồ không rõ, khoảng cách này khiến Chu Y Hàn cảm thấy bản thân chỉ là một con mồi chờ đợi bị săn bắt.
"Có thể bật đèn được không?" Chu Y Hàn dùng bộ dạng vô hại.
Khi giọng nói của cô bật ra, bóng đèn trong phòng lập tức sáng lên.
Đôi mắt của Chu Y Hàn tạm thời vẫn chưa thể thích ứng được với cường độ ánh sáng này, cô vô thức dùng mu bàn tay che mắt lại. Nương theo động tác của cô, bộ váy hai dây ở trên người chậm rãi lay động, như ẩn như hiện.
Người đàn ông ở đối diện có vẻ khá kiên nhẫn, cũng không thấy anh sốt ruột.
Như một con dã thú chờ đợi để được đi săn, nằm rạp xuống nhưng lại vô cùng nguy hiểm.
Chu Y Hàn không chắc là có thể xác định được rốt cuộc tình huống bây giờ là gì, nhưng rõ ràng là cô đã bị đưa đến căn phòng này, tám chín phần là có liên quan với anh.
Người đàn ông mặc quần đen, ánh đèn sáng ngời ở trong phòng ngưng tụ quanh người anh, nhưng chẳng tài nào làm suy yếu đi sự kiêu ngạo và lạnh lùng từ trong xương cốt của anh. Cổ áo chiếc sơ mi màu đen anh mặc hơi bung mở, yết hầu gợi cảm nhô lên, thậm chí còn có thể nhìn thấy một nửa đoạn xương quai xanh lấp ló.
Hướng lên trên chính là đường nét gương mặt sâu thẳm của anh, nó đột ngột kích thích hệ thần kinh của Chu Y Hàn.
Người này lại là Đoạn Trác Hữu!?
Chu Y Hàn dùng sắc mặt bình tĩnh để che giấu nội tâm sóng gió kịch liệt trong người mình.
Tuy Chu Y Hàn chỉ là một ngôi sao nhỏ bé tuyến 108 nhưng đối với cái tên Đoạn Trác Hữu này lại tựa như sấm bên tai.
Nhà họ Đoạn khiêm nhường bí ẩn, nửa giang sơn cái giới giải trí này đều có quan hệ với nhà họ Đoạn. Đoạn Trác Hữu ở trong giới được mệnh danh là Hoàng tử, có thể tha hồ kiểm soát sống chết của một nghệ sĩ.
Có người nói khuôn mặt của Đoạn Trác Hữu không hề thua kém gì các sao nam hiện nay, điều này chẳng có chút nghi ngờ nào.
Chu Y Hàn chậm rãi mở to mắt, hàng mi dài khẽ rung động.
Trên đỉnh đầu cô là một chiếc đèn chùm bằng thuỷ tinh đầy hoành tráng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống, làm người ta tan xương nát thịt.
Cô phải dùng hết sức mới có thể ngồi dậy khỏi giường rồi sau đó cúi đầu nhìn cái váy hai dây tơ tằm màu đen không biết đã bị thay từ lúc nào trên người mình, trong lòng cô lạnh run.
Hiển nhiên là cô đã bị người khác hãm hại trong bữa tụ tập tối nay.
Đây là thủ đoạn mà người trong giới hay dùng, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày chuyện này lại xảy ra ở trên người mình.
"Tỉnh rồi à?"
Trong bóng đêm, giọng nói của người đàn ông trầm khàn tựa một con dã thú chưa được tỉnh táo.
Chu Y Hàn đang trầm tư còn cho là bản thân đã nghe lầm, cô có hơi sợ hãi, sau đó lấy lại bình tĩnh, nhìn theo hướng giọng nói đã vọng qua đây.
Trong căn phòng mờ tối và mập mờ.
Trên chiếc sô pha cách đó không xa, có một bóng người màu đen. Mặc dù khoảng cách không gần nhưng khí thế trên người của đối phương giống như ngọn núi đè lên trái trứng, khí thế ấy chỉ có hơn chứ chẳng thể kém hơn cơn mưa rền gió dữ ở bên ngoài.
Mơ hồ không rõ, khoảng cách này khiến Chu Y Hàn cảm thấy bản thân chỉ là một con mồi chờ đợi bị săn bắt.
"Có thể bật đèn được không?" Chu Y Hàn dùng bộ dạng vô hại.
Khi giọng nói của cô bật ra, bóng đèn trong phòng lập tức sáng lên.
Đôi mắt của Chu Y Hàn tạm thời vẫn chưa thể thích ứng được với cường độ ánh sáng này, cô vô thức dùng mu bàn tay che mắt lại. Nương theo động tác của cô, bộ váy hai dây ở trên người chậm rãi lay động, như ẩn như hiện.
Người đàn ông ở đối diện có vẻ khá kiên nhẫn, cũng không thấy anh sốt ruột.
Như một con dã thú chờ đợi để được đi săn, nằm rạp xuống nhưng lại vô cùng nguy hiểm.
Chu Y Hàn không chắc là có thể xác định được rốt cuộc tình huống bây giờ là gì, nhưng rõ ràng là cô đã bị đưa đến căn phòng này, tám chín phần là có liên quan với anh.
Người đàn ông mặc quần đen, ánh đèn sáng ngời ở trong phòng ngưng tụ quanh người anh, nhưng chẳng tài nào làm suy yếu đi sự kiêu ngạo và lạnh lùng từ trong xương cốt của anh. Cổ áo chiếc sơ mi màu đen anh mặc hơi bung mở, yết hầu gợi cảm nhô lên, thậm chí còn có thể nhìn thấy một nửa đoạn xương quai xanh lấp ló.
Hướng lên trên chính là đường nét gương mặt sâu thẳm của anh, nó đột ngột kích thích hệ thần kinh của Chu Y Hàn.
Người này lại là Đoạn Trác Hữu!?
Chu Y Hàn dùng sắc mặt bình tĩnh để che giấu nội tâm sóng gió kịch liệt trong người mình.
Tuy Chu Y Hàn chỉ là một ngôi sao nhỏ bé tuyến 108 nhưng đối với cái tên Đoạn Trác Hữu này lại tựa như sấm bên tai.
Nhà họ Đoạn khiêm nhường bí ẩn, nửa giang sơn cái giới giải trí này đều có quan hệ với nhà họ Đoạn. Đoạn Trác Hữu ở trong giới được mệnh danh là Hoàng tử, có thể tha hồ kiểm soát sống chết của một nghệ sĩ.
Có người nói khuôn mặt của Đoạn Trác Hữu không hề thua kém gì các sao nam hiện nay, điều này chẳng có chút nghi ngờ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.