Chương 3: Chương 1-3
Ngân Bát
14/05/2023
Chu Y Hàn chỉ đang đánh cược. Trong đầu cô có một ý nghĩ rất điên rồ, nếu đã ra nông nỗi này rồi, vậy sao không tiện thể lợi dụng luôn thân phận của Đoạn Trác Hữu rồi chộp lấy chút lợi lộc gì đó.
Tiền đề là cái thủ đoạn vụng về này của cô có thể làm cho anh cảm thấy hứng thú.
Mưa gió bên ngoài vẫn chưa dứt, buổi tối đầu mùa xuân, gió lạnh luồn vào giữa căn phòng khiến Chu Y Hàn phải rùng mình.
Ở trong mắt Đoạn Trác Hữu, Chu Y Hàn giống như một con mèo hoang bị trượt chân. Dưới những ánh đèn, mái tóc dài của cô xoã tung loạn xạ rũ trên đôi vai, làn da trắng bóc vô cùng mịn màng, cũng đủ nhu nhược và đáng thương.
Anh đột nhiên duỗi hai ngón tay ra và nắm lấy cằm Chu Y Hàn, buộc cô phải nhìn thẳng vào anh.
Lúc này Chu Y Hàn mới để ý đến, hình như chỗ thái dương của anh có một vết thương. Là một vết đỏ mờ mờ, hơi sưng lên một chút, nhưng bởi vì khuôn mặt ngang ngạnh nên trông anh càng thêm hống hách.
Người đàn ông này sinh ra đã có sẵn khí chất uy nghiêm trên người, người bình thường thực sự không thể chịu đựng được.
"Cô nói thử xem, quyến rũ như thế nào?" Đoạn Trác Hữu nói, cánh tay dài nhẹ nhàng vòng sang ôm lấy vòng eo của Chu Y Hàn, đè cô vào trong ngực mình.
"Cái này hả..." Chu Y Hàn giả bộ trầm tư suy nghĩ, nhưng thực chất trống ngực đang đập dồn dập một cách khó hiểu. Cô cảm thấy sự việc đang dần mất khống chế và vượt xa mong đợi của mình. Trong chiếc ly thuỷ tinh đặt trên bàn trà còn sót lại một ít rượu, đột nhiên cô rất muốn bưng lên rồi uống một hơi cạn sạch để tiếp thêm can đảm.
Toàn thân Đoạn Trác Hữu tản ra một luồng áp suất thấp không thể giải thích được, là kiểu người sống chớ lại gần.
Trên người anh có một hơi thở độc đoán nhàn nhạt, tựa như tuyết tùng hoà lẫn với mùi hương thoang thoảng của rượu.
Phải nói rằng người đàn ông này thật sự rất tuyệt. Chu Y Hàn đã từng gặp qua các diễn viên muôn hình muôn vẻ ở trong giới giải trí, nhưng chỉ có mỗi Đoạn Trác Hữu là có thể khiến cô vừa liếc mắt một cái đã nhớ mãi không quên.
Trong đầu cô nhanh chóng nhớ lại lúc trước giáo viên dạy diễn xuất đã dạy cho cô làm thế nào để diễn ra dáng vẻ của một người phụ nữ quyến rũ, thế là cô chĩa ngón tay ra, cố ý chậm rãi lướt nhẹ qua yết hầu của Đoạn Trác Hữu.
Bỗng, "ầm ầm ầm" một tiếng sấm vang vọng, long trời lở đất.
Chu Y Hàn thuận theo mà nhích lại gần vào trong lồng ngực Đoạn Trác Hữu, bộ dạng như thể đang cực kỳ sợ hãi. Mặc dù tính cách của cô không phải kiểu õng ẹo nhưng bề ngoài ngây thơ của cô luôn có một chút vẻ lừa dối trong đấy. Dù sao cũng là một diễn viên nên thể hiện sẽ tốt hơn người bình thường.
"Sợ à?" Đoạn Trác Hữu cúi đầu nhìn Chu Y Hàn trong vòng tay mình, mặt mày sắc sảo không lẫn quá nhiều độ ấm, cánh môi căng chặt.
"Ừm, sợ quá." Chu Y Hàn nũng nịu gật đầu, tầm mắt lại lơ đãng lướt qua món đồ vật nào đó ở trên sô pha. Nói chính xác hơn thì nó không phải đồ vật, mà là một sinh vật đang sống sờ sờ.
Chân ngắn, có móng, giữa các ngón chân có màng, lớp da dày và có vảy.
Con vật kia cứ lẳng lặng ghé vào bên người Đoạn Trác Hữu như thế, giống như bất cứ lúc nào nó cũng có thể nhào lên và hung hăng cắn xé người khác bằng cái miệng mọc đầy những chiếc răng hình nón của mình.
Chu Y Hàn thật sự choáng váng.
Cô phản ứng theo bản năng là muốn đẩy Đoạn Trác Hữu ra, nhưng không ngờ lại bị anh nắm chặt vòng eo hơn.
Đoạn Trác Hữu đột nhiên bế Chu Y Hàn lên chỉ bằng một cánh tay. Anh sải đôi chân dài bước đi, như thể Chu Y Hàn là một món trang sức cho thú cưng màu trắng ở trên người anh.
Anh ôm cô đến bên cửa sổ, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Chu Y Hàn khẽ ngẩng đầu, nhìn đường cong khuôn hàm dưới của anh, thẳng tắp, kiên nghị.
Tòa cao ốc cao ngất ngưởng, hệt như anh cũng có thể ném văng cô ra ngoài bất cứ lúc nào.
Nhưng Đoạn Trác Hữu chỉ ôm cô đi đóng cửa sổ.
Mưa rền gió dữ nháy mắt đã bị ngăn cách ở bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại vẻ tĩnh lặng.
Đoạn Trác Hữu ôm Chu Y Hàn ngồi lên bàn trang điểm, hai tay anh chống ở bên người cô.
Hai người kề rất gần nhau, cả người toàn màu đen của Đoạn Trác Hữu cùng với làn da như tuyết trắng dưới lớp váy hai dây của Chu Y Hàn hình thành nên một sự đối lập cực kỳ rõ rệt. Hơi thở độc đoán trên người anh không ngừng kích thích cảm quan của Chu Y Hàn, hơn nữa khuôn mặt ác nghiệt đến mức tuyệt tình của anh khiến cô nảy sinh vài phần suy nghĩ muốn lùi bước.
Đôi mắt đen nhánh của Đoạn Trác Hữu ẩn chứa ý cười, giọng nói trầm ấm mà giễu cợt: "Sao vậy? Không quyến rũ tiếp nữa sao?"
Tiền đề là cái thủ đoạn vụng về này của cô có thể làm cho anh cảm thấy hứng thú.
Mưa gió bên ngoài vẫn chưa dứt, buổi tối đầu mùa xuân, gió lạnh luồn vào giữa căn phòng khiến Chu Y Hàn phải rùng mình.
Ở trong mắt Đoạn Trác Hữu, Chu Y Hàn giống như một con mèo hoang bị trượt chân. Dưới những ánh đèn, mái tóc dài của cô xoã tung loạn xạ rũ trên đôi vai, làn da trắng bóc vô cùng mịn màng, cũng đủ nhu nhược và đáng thương.
Anh đột nhiên duỗi hai ngón tay ra và nắm lấy cằm Chu Y Hàn, buộc cô phải nhìn thẳng vào anh.
Lúc này Chu Y Hàn mới để ý đến, hình như chỗ thái dương của anh có một vết thương. Là một vết đỏ mờ mờ, hơi sưng lên một chút, nhưng bởi vì khuôn mặt ngang ngạnh nên trông anh càng thêm hống hách.
Người đàn ông này sinh ra đã có sẵn khí chất uy nghiêm trên người, người bình thường thực sự không thể chịu đựng được.
"Cô nói thử xem, quyến rũ như thế nào?" Đoạn Trác Hữu nói, cánh tay dài nhẹ nhàng vòng sang ôm lấy vòng eo của Chu Y Hàn, đè cô vào trong ngực mình.
"Cái này hả..." Chu Y Hàn giả bộ trầm tư suy nghĩ, nhưng thực chất trống ngực đang đập dồn dập một cách khó hiểu. Cô cảm thấy sự việc đang dần mất khống chế và vượt xa mong đợi của mình. Trong chiếc ly thuỷ tinh đặt trên bàn trà còn sót lại một ít rượu, đột nhiên cô rất muốn bưng lên rồi uống một hơi cạn sạch để tiếp thêm can đảm.
Toàn thân Đoạn Trác Hữu tản ra một luồng áp suất thấp không thể giải thích được, là kiểu người sống chớ lại gần.
Trên người anh có một hơi thở độc đoán nhàn nhạt, tựa như tuyết tùng hoà lẫn với mùi hương thoang thoảng của rượu.
Phải nói rằng người đàn ông này thật sự rất tuyệt. Chu Y Hàn đã từng gặp qua các diễn viên muôn hình muôn vẻ ở trong giới giải trí, nhưng chỉ có mỗi Đoạn Trác Hữu là có thể khiến cô vừa liếc mắt một cái đã nhớ mãi không quên.
Trong đầu cô nhanh chóng nhớ lại lúc trước giáo viên dạy diễn xuất đã dạy cho cô làm thế nào để diễn ra dáng vẻ của một người phụ nữ quyến rũ, thế là cô chĩa ngón tay ra, cố ý chậm rãi lướt nhẹ qua yết hầu của Đoạn Trác Hữu.
Bỗng, "ầm ầm ầm" một tiếng sấm vang vọng, long trời lở đất.
Chu Y Hàn thuận theo mà nhích lại gần vào trong lồng ngực Đoạn Trác Hữu, bộ dạng như thể đang cực kỳ sợ hãi. Mặc dù tính cách của cô không phải kiểu õng ẹo nhưng bề ngoài ngây thơ của cô luôn có một chút vẻ lừa dối trong đấy. Dù sao cũng là một diễn viên nên thể hiện sẽ tốt hơn người bình thường.
"Sợ à?" Đoạn Trác Hữu cúi đầu nhìn Chu Y Hàn trong vòng tay mình, mặt mày sắc sảo không lẫn quá nhiều độ ấm, cánh môi căng chặt.
"Ừm, sợ quá." Chu Y Hàn nũng nịu gật đầu, tầm mắt lại lơ đãng lướt qua món đồ vật nào đó ở trên sô pha. Nói chính xác hơn thì nó không phải đồ vật, mà là một sinh vật đang sống sờ sờ.
Chân ngắn, có móng, giữa các ngón chân có màng, lớp da dày và có vảy.
Con vật kia cứ lẳng lặng ghé vào bên người Đoạn Trác Hữu như thế, giống như bất cứ lúc nào nó cũng có thể nhào lên và hung hăng cắn xé người khác bằng cái miệng mọc đầy những chiếc răng hình nón của mình.
Chu Y Hàn thật sự choáng váng.
Cô phản ứng theo bản năng là muốn đẩy Đoạn Trác Hữu ra, nhưng không ngờ lại bị anh nắm chặt vòng eo hơn.
Đoạn Trác Hữu đột nhiên bế Chu Y Hàn lên chỉ bằng một cánh tay. Anh sải đôi chân dài bước đi, như thể Chu Y Hàn là một món trang sức cho thú cưng màu trắng ở trên người anh.
Anh ôm cô đến bên cửa sổ, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Chu Y Hàn khẽ ngẩng đầu, nhìn đường cong khuôn hàm dưới của anh, thẳng tắp, kiên nghị.
Tòa cao ốc cao ngất ngưởng, hệt như anh cũng có thể ném văng cô ra ngoài bất cứ lúc nào.
Nhưng Đoạn Trác Hữu chỉ ôm cô đi đóng cửa sổ.
Mưa rền gió dữ nháy mắt đã bị ngăn cách ở bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại vẻ tĩnh lặng.
Đoạn Trác Hữu ôm Chu Y Hàn ngồi lên bàn trang điểm, hai tay anh chống ở bên người cô.
Hai người kề rất gần nhau, cả người toàn màu đen của Đoạn Trác Hữu cùng với làn da như tuyết trắng dưới lớp váy hai dây của Chu Y Hàn hình thành nên một sự đối lập cực kỳ rõ rệt. Hơi thở độc đoán trên người anh không ngừng kích thích cảm quan của Chu Y Hàn, hơn nữa khuôn mặt ác nghiệt đến mức tuyệt tình của anh khiến cô nảy sinh vài phần suy nghĩ muốn lùi bước.
Đôi mắt đen nhánh của Đoạn Trác Hữu ẩn chứa ý cười, giọng nói trầm ấm mà giễu cợt: "Sao vậy? Không quyến rũ tiếp nữa sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.