Chương 20: Mượn rượu, to gan ăn anh!
Băng Tuyết Y Mộng
23/10/2020
Phải chăng thực sự cần đến
thủ đoạn mới có thể có được người kia? Nhưng, cậu không muốn bản thân mình giống như
những cô bạn gái của Âu Dương Thụy, dồn hết tâm tư để trói buộc anh ở lại bên
người.
Cậu yêu Âu Dương Thụy, thế
nhưng chỉ cần cậu không nói ra thì Âu Dương Thụy mãi mãi không thể nào biết được.
Bởi vì ánh mắt của người kia chưa bao giờ nóng hừng hực mà dừng lại trên thân
thể cậu, cho nên cho dù chính cậu chủ động bám đuổi theo ánh mắt của đối phương thì người kia
cũng sẽ không quay lại mà dành cho cậu một cái nhìn hồi đáp.
Vân Mộ Hoa chỉ có thể ở một
bên nhìn theo Âu Dương Thụy, nhưng lại chỉ có thể nhìn từ xa mà không có cách nào
tiến gần được, cũng như cậu không thể nào bước vào trái tim của đối phương.
Vân Mộ Hoa ngồi trong
phòng, uống hết ly rượu trên tay, đem tất cả niềm đau chôn giấu trong lòng hòa
vào thứ chất lỏng cay xè, toàn bộ nuốt ngược vào trong. Buông ly, cậu bởi vì chịu
không nổi nỗi bức bối dâng lên cuồn cuộn mà lại đi vào phòng bếp, bật đèn, rót thêm một
ly nữa. Âu Dương Thụy vẫn chưa trở về, gian phòng một mảnh cô tịch quạnh hiu,
cũng giống như cảm giác vắng lặng nơi đáy lòng của cậu.
Trong phòng khách lạnh lẽo,
bên dưới ánh đèn sáng rực là những tiếng khóc khe khẽ quanh quẩn xung quanh…
Đến khi Âu Dương Thụy kết
thúc cuộc hẹn với bạn gái trở về, vừa mở cửa liền bắt gặp bộ dáng đau thương muốn
chết của Vân Mộ Hoa.
“Mộ Hoa, làm sao vậy?”
Âu Dương Thụy chưa từng thấy
Vân Mộ Hoa khóc đến thương tâm như vậy. Trực giác cho anh biết đã xảy ra chuyện
gì đó, cho nên anh liền ngồi xuống bên cạnh đối phương, dùng sức ôm lấy thân thể cậu.
Lần đầu tiên được người mạnh
mẽ ôm ấp như vậy, hơn nữa người này lại chính là Âu Dương Thụy mà cậu đem lòng yêu
thương, Vân Mộ Hoa vì vậy càng khóc thê thảm đáng thương hơn gấp bội.
“Sao lại khóc đến mức này?
Có người ăn hiếp cậu sao?” Âu Dương Thụy bất giác khẩn trương, lên tiếng hỏi.
“Tôi biết tôi rất tùy hứng,
chưa đủ trưởng thành, có đôi khi xử sự không thích đáng, khiến cho người khác tức
giận.” Cậu nói tựa như chuyện cậu thiếu suy nghĩ mà tự ý tiếp điện thoại của Âu
Dương Thụy khiến cho nữ sinh kia bất mãn mà tặng cho cậu một cái bạt tai là
đáng đời. Vân Mộ Hoa vừa khóc vừa nói ra những đau khổ trong lòng.
“Đừng buồn, không có ai bắt
buộc một người nhất định phải trưởng thành.” Âu Dương Thụy xét thấy trước tiên ổn
định tâm tình của Vân Mộ Hoa mới là quan trọng nhất, “Mộ Hoa ngốc nghếch, cậu
chính là cậu, cho dù chưa trưởng thành thì cũng vẫn là cậu a.”
Vân Mộ Hoa hai mắt ngấn lệ,
cách một làn hơi nước mơ hồ mà nhìn người kia, “Tôi biết anh đang an ủi tôi.
Nhưng, người tôi yêu cho đến bây giờ vẫn chỉ xem tôi như một cậu em chưa khôn lớn, tôi sao có thể không thương tâm?”
“Mộ Hoa, cậu có người yêu?” Trong lòng Âu Dương Thụy không hiểu sao lại có chút không ra tư vị gì. “Nói vậy,
cậu là vì cô ấy mà khóc?”
Vân Mộ Hoa kể lể, “Người
tôi yêu không yêu tôi.”
“Bỏ đi, đó là cô ta không
tinh mắt, đừng vì loại người như thế mà tổn hại bản thân.”
Vân Mộ Hoa không giải thích
nhiều, nhưng vẫn nấc nghẹn khóc lóc không ngừng.
Âu Dương Thụy nghĩ người mà
Vân Mộ Hoa đang nói tới là một cô gái, nhịn không được nhíu mày, “Đừng khóc. Loại
con gái như vậy không đáng được cậu yêu thương. Cậu nhất định sẽ gặp được một
người thật lòng yêu cậu.”
Vân Mộ Hoa nghe vậy lại
càng khóc đến tê tâm liệt phế, “Không đâu. Tôi chỉ muốn một mình người ấy, nhưng mà người ấy lại không yêu tôi…” Đối với cậu mà nói, cả thế giới này chỉ
có duy nhất Âu Dương Thụy mà thôi.
Âu Dương Thụy ôm chặt người trong lòng, nội tâm nổi lên một trận khổ sở, trong giọng nói mang theo chút bất
đắc dĩ, “Tôi tin rằng
người cậu yêu nhất định sẽ yêu cậu.”
“Nói dối, không đâu, người ấy
chắc chắn không yêu tôi.” Vân Mộ Hoa nhịn không được gục đầu xuống bờ vai Âu
Dương Thụy.
Âu Dương Thụy nhẹ nhàng
nâng cằm đối phương, lời nói dịu dàng lại như đang đảm bảo, “Sẽ yêu. Nhất định
sẽ yêu.”
Nhìn vào ánh mắt nghiêm túc
của Âu Dương Thụy, Vân Mộ Hoa dần dần ngừng khóc, vẻ mặt giống như hoàn toàn bị
mê hoặc, thì thầm hỏi, “Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Đón nhận ánh nhìn chăm chú
của người kia, trái tim Vân Mộ Hoa bỗng nhiên nhảy loạn. Cậu lấy hết can đảm mà bất
chợt hôn lên.
Âu Dương Thụy kinh ngạc
hoảng sợ. Vừa cảm nhận được mùi rượu trong miệng đối phương, anh bất giác giống
như thẩm thấu được nỗi bi thương sâu trong đáy lòng người nọ, nhưng là anh vẫn
đẩy cậu ra.
“Mộ Hoa, cậu làm cái gì vậy?”
Trong mắt Vân Mộ Hoa ánh
lên một tia đau xót. Quả nhiên anh ta không yêu thích mình. Vì thế cậu bất ngờ
gào lên, “Anh không nguyện ý yêu tôi, tôi còn có thể mong chờ ai tới yêu
tôi đây? Những lời anh vừa nói đều là lừa gạt tôi thôi!”
“Đương nhiên không phải.”
Âu Dương Thụy vội vàng giải thích.
“Vậy anh hôn tôi đi, yêu
tôi đi!” Vân Mộ Hoa ngang ngược yêu cầu, thế nhưng trên mặt lại tràn đầy bất lực.
Cậu như thế này muốn khiến người ta có bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu thương tâm đây?
Nếu nói Âu Dương Thụy không
thích Vân Mộ Hoa thì chính là nói dối. Nhưng bọn họ dù sao cùng đều là đàn ông
con trai, mà Âu Dương Thụy không thừa nhận bản thân mình là đồng tính luyến ái.
Anh vẫn luôn tự nhủ với mình rằng tình cảm của anh đối với Vân Mộ Hoa chỉ là
tình bạn đặc biệt thân thiết mà thôi. Bất quá lúc này, vẻ mặt đau thương của
Vân Mộ Hoa khiến cho trong lòng anh vô cùng khó chịu.
“Được rồi, đừng khóc.” Âu
Dương Thụy cúi người áp sát vào khuôn mặt đối phương, làn môi ở trên môi người kia cọ qua
cọ lại.
Vân Mộ Hoa suýt chút nữa
cho rằng đây chỉ là một giấc mộng, ngây ngốc trong chốc lát, nhưng ngay sau đó
liền hôn đáp lại người kia.
Nụ hôn nhẹ nhàng êm dịu
nhưng cảm xúc lại mạnh mẽ chưa từng có làm cho Âu Dương Thụy kích động không
thôi, trái tim còn bất thần đập nhanh mãnh liệt.
Không bao lâu sau, cánh môi
hai người tách ra. Âu Dương Thụy có chút nuối tiếc mà khẽ liếm môi dưới, trong
lòng lại rối loạn vô cùng, anh lẽ nào đã động tâm với Vân Mộ Hoa?
Vân Mộ Hoa thấy vẻ mặt người
kia phức tạp, cũng không nói lời nào, đáy lòng có chút mất mát. Anh ta nhất định
là không thích nụ hôn này. “Biểu tình của anh thực miễn cưỡng.”
Đây là lần thứ hai anh và
Vân Mộ Hoa kích động hôn nhau. Âu Dương Thụy thực ra đang bị cảm giác của chính
mình làm cho khiếp sợ, “Một chút cũng không miễn cưỡng.”
Dứt lời, môi anh lại một lần
nữa phủ lên môi Vân Mộ Hoa, vòng tay đang ôm người nọ lại càng siết chặt, bất
luận là băn khoăn lo lắng gì lúc này đều bị anh vứt thẳng ra sau đầu. Anh chỉ muốn
xác nhận một điều, anh đối với Vân Mộ Hoa có thật sự là loại cảm giác này, loại
tâm ý này hay không.
Vân Mộ Hoa còn chưa kịp phản
ứng đã bị Âu Dương Thụy hôn đến hít thở không
thông, vô cùng mạnh mẽ và kịch liệt, khiến cho cậu không khỏi muốn trốn chạy.
Ngọn lửa dục vọng đã bị nhóm lên, Âu Dương Thụy tất nhiên không thể cứ buông
tha Vân Mộ Hoa như vậy, càng hôn lại càng sâu.
Nụ hôn này cảm giác vẫn là
không đủ, Âu Dương Thụy muốn dừng mà không dừng được, hôn đến mỗi lúc một triền
miên.
Vân Mộ Hoa rất nhanh cũng bị
người kia ảnh hưởng, giống như một đứa trẻ ngây ngốc dại khờ mà đáp trả đối
phương. Cho dù chỉ là một đêm cảm xúc dâng trào mãnh liệt, mê loạn nhất thời, cậu
cũng bằng lòng…
Khác với những cô bạn gái kinh
nghiệm phong phú trước đây, loại hình ngây ngô như Vân Mộ Hoa lại càng hấp dẫn
Âu Dương Thụy. Nụ hôn nóng bỏng từ trên môi lướt dần xuống cổ. Anh vươn tay cởi
áo sơ mi của Vân Mộ Hoa, hôn lên từng tấc da thịt mịn màng, lưu lại từng vệt ấn
ký.
“Ô…” Vân Mộ Hoa không chịu
nổi loại kích thích này, cũng không cách nào đè nén một luồng nhiệt lưu đang chảy
cuồn cuộn trong người, nhẹ nhàng rên rỉ.
Thanh âm đứt đoạn non nớt
kia càng lúc càng thiêu đốt lý trí của Âu Dương Thụy, hôn môi bình thường đã
không còn đủ để thỏa mãn anh. Anh ôm lấy Vân Mộ Hoa đi vào phòng ngủ, đồng thời
nằm lên giường. Vân Mộ Hoa lúc này quần áo không chỉnh tề, vẻ mặt như
thể đang bồng bềnh giữa ý loạn tình mê.
Âu Dương Thụy biết rõ bản thân
mình hẳn là nên kịp thời dừng lại, thân thể thế nhưng lại hoàn toàn chống lại ý thức
của anh, trước khi đại não kịp đưa ra mệnh lệnh thì anh đã cởi sạch quần áo
trên người Vân Mộ Hoa.
Rất nhanh, cơ thể không
chút tì vết của người nọ được phơi bày trước mặt. Âu Dương Thụy nhất thời mê đắm
không thôi, trong lòng dấy lên một khát khao trước nay chưa từng có.
Âu Dương Thụy bị dục niệm
dâng lên trong đầu dọa cho hoảng sợ. Anh rất rõ ràng rằng việc mình sắp làm với Vân
Mộ Hoa có ý nghĩa gì. Anh thậm chí còn hoài nghi, mình có lẽ nào đã yêu
thương sâu sắc người trước mặt, chỉ là trước nay không hề nhận ra thôi? Là
như vậy sao?
thủ đoạn mới có thể có được người kia? Nhưng, cậu không muốn bản thân mình giống như
những cô bạn gái của Âu Dương Thụy, dồn hết tâm tư để trói buộc anh ở lại bên
người.
Cậu yêu Âu Dương Thụy, thế
nhưng chỉ cần cậu không nói ra thì Âu Dương Thụy mãi mãi không thể nào biết được.
Bởi vì ánh mắt của người kia chưa bao giờ nóng hừng hực mà dừng lại trên thân
thể cậu, cho nên cho dù chính cậu chủ động bám đuổi theo ánh mắt của đối phương thì người kia
cũng sẽ không quay lại mà dành cho cậu một cái nhìn hồi đáp.
Vân Mộ Hoa chỉ có thể ở một
bên nhìn theo Âu Dương Thụy, nhưng lại chỉ có thể nhìn từ xa mà không có cách nào
tiến gần được, cũng như cậu không thể nào bước vào trái tim của đối phương.
Vân Mộ Hoa ngồi trong
phòng, uống hết ly rượu trên tay, đem tất cả niềm đau chôn giấu trong lòng hòa
vào thứ chất lỏng cay xè, toàn bộ nuốt ngược vào trong. Buông ly, cậu bởi vì chịu
không nổi nỗi bức bối dâng lên cuồn cuộn mà lại đi vào phòng bếp, bật đèn, rót thêm một
ly nữa. Âu Dương Thụy vẫn chưa trở về, gian phòng một mảnh cô tịch quạnh hiu,
cũng giống như cảm giác vắng lặng nơi đáy lòng của cậu.
Trong phòng khách lạnh lẽo,
bên dưới ánh đèn sáng rực là những tiếng khóc khe khẽ quanh quẩn xung quanh…
Đến khi Âu Dương Thụy kết
thúc cuộc hẹn với bạn gái trở về, vừa mở cửa liền bắt gặp bộ dáng đau thương muốn
chết của Vân Mộ Hoa.
“Mộ Hoa, làm sao vậy?”
Âu Dương Thụy chưa từng thấy
Vân Mộ Hoa khóc đến thương tâm như vậy. Trực giác cho anh biết đã xảy ra chuyện
gì đó, cho nên anh liền ngồi xuống bên cạnh đối phương, dùng sức ôm lấy thân thể cậu.
Lần đầu tiên được người mạnh
mẽ ôm ấp như vậy, hơn nữa người này lại chính là Âu Dương Thụy mà cậu đem lòng yêu
thương, Vân Mộ Hoa vì vậy càng khóc thê thảm đáng thương hơn gấp bội.
“Sao lại khóc đến mức này?
Có người ăn hiếp cậu sao?” Âu Dương Thụy bất giác khẩn trương, lên tiếng hỏi.
“Tôi biết tôi rất tùy hứng,
chưa đủ trưởng thành, có đôi khi xử sự không thích đáng, khiến cho người khác tức
giận.” Cậu nói tựa như chuyện cậu thiếu suy nghĩ mà tự ý tiếp điện thoại của Âu
Dương Thụy khiến cho nữ sinh kia bất mãn mà tặng cho cậu một cái bạt tai là
đáng đời. Vân Mộ Hoa vừa khóc vừa nói ra những đau khổ trong lòng.
“Đừng buồn, không có ai bắt
buộc một người nhất định phải trưởng thành.” Âu Dương Thụy xét thấy trước tiên ổn
định tâm tình của Vân Mộ Hoa mới là quan trọng nhất, “Mộ Hoa ngốc nghếch, cậu
chính là cậu, cho dù chưa trưởng thành thì cũng vẫn là cậu a.”
Vân Mộ Hoa hai mắt ngấn lệ,
cách một làn hơi nước mơ hồ mà nhìn người kia, “Tôi biết anh đang an ủi tôi.
Nhưng, người tôi yêu cho đến bây giờ vẫn chỉ xem tôi như một cậu em chưa khôn lớn, tôi sao có thể không thương tâm?”
“Mộ Hoa, cậu có người yêu?” Trong lòng Âu Dương Thụy không hiểu sao lại có chút không ra tư vị gì. “Nói vậy,
cậu là vì cô ấy mà khóc?”
Vân Mộ Hoa kể lể, “Người
tôi yêu không yêu tôi.”
“Bỏ đi, đó là cô ta không
tinh mắt, đừng vì loại người như thế mà tổn hại bản thân.”
Vân Mộ Hoa không giải thích
nhiều, nhưng vẫn nấc nghẹn khóc lóc không ngừng.
Âu Dương Thụy nghĩ người mà
Vân Mộ Hoa đang nói tới là một cô gái, nhịn không được nhíu mày, “Đừng khóc. Loại
con gái như vậy không đáng được cậu yêu thương. Cậu nhất định sẽ gặp được một
người thật lòng yêu cậu.”
Vân Mộ Hoa nghe vậy lại
càng khóc đến tê tâm liệt phế, “Không đâu. Tôi chỉ muốn một mình người ấy, nhưng mà người ấy lại không yêu tôi…” Đối với cậu mà nói, cả thế giới này chỉ
có duy nhất Âu Dương Thụy mà thôi.
Âu Dương Thụy ôm chặt người trong lòng, nội tâm nổi lên một trận khổ sở, trong giọng nói mang theo chút bất
đắc dĩ, “Tôi tin rằng
người cậu yêu nhất định sẽ yêu cậu.”
“Nói dối, không đâu, người ấy
chắc chắn không yêu tôi.” Vân Mộ Hoa nhịn không được gục đầu xuống bờ vai Âu
Dương Thụy.
Âu Dương Thụy nhẹ nhàng
nâng cằm đối phương, lời nói dịu dàng lại như đang đảm bảo, “Sẽ yêu. Nhất định
sẽ yêu.”
Nhìn vào ánh mắt nghiêm túc
của Âu Dương Thụy, Vân Mộ Hoa dần dần ngừng khóc, vẻ mặt giống như hoàn toàn bị
mê hoặc, thì thầm hỏi, “Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Đón nhận ánh nhìn chăm chú
của người kia, trái tim Vân Mộ Hoa bỗng nhiên nhảy loạn. Cậu lấy hết can đảm mà bất
chợt hôn lên.
Âu Dương Thụy kinh ngạc
hoảng sợ. Vừa cảm nhận được mùi rượu trong miệng đối phương, anh bất giác giống
như thẩm thấu được nỗi bi thương sâu trong đáy lòng người nọ, nhưng là anh vẫn
đẩy cậu ra.
“Mộ Hoa, cậu làm cái gì vậy?”
Trong mắt Vân Mộ Hoa ánh
lên một tia đau xót. Quả nhiên anh ta không yêu thích mình. Vì thế cậu bất ngờ
gào lên, “Anh không nguyện ý yêu tôi, tôi còn có thể mong chờ ai tới yêu
tôi đây? Những lời anh vừa nói đều là lừa gạt tôi thôi!”
“Đương nhiên không phải.”
Âu Dương Thụy vội vàng giải thích.
“Vậy anh hôn tôi đi, yêu
tôi đi!” Vân Mộ Hoa ngang ngược yêu cầu, thế nhưng trên mặt lại tràn đầy bất lực.
Cậu như thế này muốn khiến người ta có bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu thương tâm đây?
Nếu nói Âu Dương Thụy không
thích Vân Mộ Hoa thì chính là nói dối. Nhưng bọn họ dù sao cùng đều là đàn ông
con trai, mà Âu Dương Thụy không thừa nhận bản thân mình là đồng tính luyến ái.
Anh vẫn luôn tự nhủ với mình rằng tình cảm của anh đối với Vân Mộ Hoa chỉ là
tình bạn đặc biệt thân thiết mà thôi. Bất quá lúc này, vẻ mặt đau thương của
Vân Mộ Hoa khiến cho trong lòng anh vô cùng khó chịu.
“Được rồi, đừng khóc.” Âu
Dương Thụy cúi người áp sát vào khuôn mặt đối phương, làn môi ở trên môi người kia cọ qua
cọ lại.
Vân Mộ Hoa suýt chút nữa
cho rằng đây chỉ là một giấc mộng, ngây ngốc trong chốc lát, nhưng ngay sau đó
liền hôn đáp lại người kia.
Nụ hôn nhẹ nhàng êm dịu
nhưng cảm xúc lại mạnh mẽ chưa từng có làm cho Âu Dương Thụy kích động không
thôi, trái tim còn bất thần đập nhanh mãnh liệt.
Không bao lâu sau, cánh môi
hai người tách ra. Âu Dương Thụy có chút nuối tiếc mà khẽ liếm môi dưới, trong
lòng lại rối loạn vô cùng, anh lẽ nào đã động tâm với Vân Mộ Hoa?
Vân Mộ Hoa thấy vẻ mặt người
kia phức tạp, cũng không nói lời nào, đáy lòng có chút mất mát. Anh ta nhất định
là không thích nụ hôn này. “Biểu tình của anh thực miễn cưỡng.”
Đây là lần thứ hai anh và
Vân Mộ Hoa kích động hôn nhau. Âu Dương Thụy thực ra đang bị cảm giác của chính
mình làm cho khiếp sợ, “Một chút cũng không miễn cưỡng.”
Dứt lời, môi anh lại một lần
nữa phủ lên môi Vân Mộ Hoa, vòng tay đang ôm người nọ lại càng siết chặt, bất
luận là băn khoăn lo lắng gì lúc này đều bị anh vứt thẳng ra sau đầu. Anh chỉ muốn
xác nhận một điều, anh đối với Vân Mộ Hoa có thật sự là loại cảm giác này, loại
tâm ý này hay không.
Vân Mộ Hoa còn chưa kịp phản
ứng đã bị Âu Dương Thụy hôn đến hít thở không
thông, vô cùng mạnh mẽ và kịch liệt, khiến cho cậu không khỏi muốn trốn chạy.
Ngọn lửa dục vọng đã bị nhóm lên, Âu Dương Thụy tất nhiên không thể cứ buông
tha Vân Mộ Hoa như vậy, càng hôn lại càng sâu.
Nụ hôn này cảm giác vẫn là
không đủ, Âu Dương Thụy muốn dừng mà không dừng được, hôn đến mỗi lúc một triền
miên.
Vân Mộ Hoa rất nhanh cũng bị
người kia ảnh hưởng, giống như một đứa trẻ ngây ngốc dại khờ mà đáp trả đối
phương. Cho dù chỉ là một đêm cảm xúc dâng trào mãnh liệt, mê loạn nhất thời, cậu
cũng bằng lòng…
Khác với những cô bạn gái kinh
nghiệm phong phú trước đây, loại hình ngây ngô như Vân Mộ Hoa lại càng hấp dẫn
Âu Dương Thụy. Nụ hôn nóng bỏng từ trên môi lướt dần xuống cổ. Anh vươn tay cởi
áo sơ mi của Vân Mộ Hoa, hôn lên từng tấc da thịt mịn màng, lưu lại từng vệt ấn
ký.
“Ô…” Vân Mộ Hoa không chịu
nổi loại kích thích này, cũng không cách nào đè nén một luồng nhiệt lưu đang chảy
cuồn cuộn trong người, nhẹ nhàng rên rỉ.
Thanh âm đứt đoạn non nớt
kia càng lúc càng thiêu đốt lý trí của Âu Dương Thụy, hôn môi bình thường đã
không còn đủ để thỏa mãn anh. Anh ôm lấy Vân Mộ Hoa đi vào phòng ngủ, đồng thời
nằm lên giường. Vân Mộ Hoa lúc này quần áo không chỉnh tề, vẻ mặt như
thể đang bồng bềnh giữa ý loạn tình mê.
Âu Dương Thụy biết rõ bản thân
mình hẳn là nên kịp thời dừng lại, thân thể thế nhưng lại hoàn toàn chống lại ý thức
của anh, trước khi đại não kịp đưa ra mệnh lệnh thì anh đã cởi sạch quần áo
trên người Vân Mộ Hoa.
Rất nhanh, cơ thể không
chút tì vết của người nọ được phơi bày trước mặt. Âu Dương Thụy nhất thời mê đắm
không thôi, trong lòng dấy lên một khát khao trước nay chưa từng có.
Âu Dương Thụy bị dục niệm
dâng lên trong đầu dọa cho hoảng sợ. Anh rất rõ ràng rằng việc mình sắp làm với Vân
Mộ Hoa có ý nghĩa gì. Anh thậm chí còn hoài nghi, mình có lẽ nào đã yêu
thương sâu sắc người trước mặt, chỉ là trước nay không hề nhận ra thôi? Là
như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.