Dụ Chàng Cắn Câu

Chương 6

Cổ Linh

13/07/2014

Đang ở Nguyên Phi ngày ngày núp ở trong chăn đánh tiểu nhân thì Hoàn Nhan bộ tộc rốt cuộc quyết định bắt trói Hằng Vương phi.

Nhưng đây cũng không phải là bởi vì Lý Nguyên Hạo có sức thuyết phục đủ mạnh, mà do các quan lại ở Liêu quốc khi dễ cùng giày xéo họ mà ra, bất đắc dĩ mới không nhịn được muốn phản kháng.

Đối với bọn họ mà nói, kế sách của Lý Nguyên Hạo là phương pháp giảm bớt thương vong tốt nhất, mà Lý Nguyên Hạo vừa chủ động tỏ vẻ nguyện ý vì bọn họ đi dò đường, hành động liền ở Lý Nguyên Hạo lần nữa đi tới Nam Kinh chính thức triển khai. Không tới mấy ngày, hắn cho người do thám biết được Hằng Vương phủ có thêm một vị Tiểu vương gia, hắn cắn răng nhịn xuống ghen ghét trong lòng, tiếp tục dò xét bất kỳ tin tức hữu dụng, không lâu sau hắn lại biết Nguyên Phi cùng Hằng Vương phi bất hòa, dựa vào quan hệ ở trong cung, rất nhanh liền cùng thái giám bên cạnh Nguyên Phi là Triệu An Nhơn liên lạc với nhau.

Triệu An Nhơn, tên chữ là tiểu Hỉ, là thái giám mà Nguyên Phi tin tưởng nhất, bình thường đều theo lệnh Nguyên Phi dò xét tin tức bên hoàng hậu. Vì tránh cho người khác hoài nghi, sau khi gặp mặt bàn bạc, Lý Nguyên Hạo liền ở ngoài cung chờ tin tức, mà tùy tiểu Hỉ ở giữa cùng Nguyên Phi liên lạc. Cuối cùng, kế hoạch đã định, người tùy Lý Nguyên Hạo chịu trách nhiệm an bài, sẽ chờ thời cơ đến hành động.

"Trầm Tiểu Tiểu, rất nhanh ngươi sẽ thuộc về ta!" Lý Nguyên Hạo không khỏi đắc ý nghĩ.

Vừa nhanh đến lễ Trọng Tam, trong thành ngoài thành đều bận rộn trù bị thu xếp hoạt động, Tiểu Tiểu thề lần này nàng nhất định phải tham dự cuộc thi từ đầu đến cuối.

Ngày hôm đó, Gia Luật Long Khánh để Tiểu Tiểu cùng Ấu Ca ở chỗ Thái hậu chờ hắn, hắn thì một tháng một lần đi kiểm quân. Tiểu Tiểu nhìn Thái hậu mang theo đứa nhỏ đi ngủ trưa, nàng liền chuồn ra Hứng Thiên điện, nghĩ đến Hứng Thánh điện đi tìm hoàng hậu tâm sự, không nghĩ tới nửa đường lại bị Tiểu Hỉ chặn lại." Vương phi, ngài tới vừa lúc, nô tài đang có việc tìm ngài đây!"

Tiểu tử này nhìn dáo dác muốn làm gì? Tiểu Tiểu đề phòng hỏi:” Tìm ta làm gì?"

Tiểu Hỉ vẻ mặt nịnh hót nở nụ cười." Nguyên Phi chủ tử đang tìm ngài, có lẽ là muốn cùng ngài tâm sự, giải buồn!"

Vô sự hiến ân cần, bụng dạ khó lường tìm ta chắc không có việc tốt:” Thật xin lỗi, ta bây giờ muốn đi gặp Hoàng Hậu, sợ là không rảnh, ngươi giúp ta nói lời xin lỗi với chủ tử ngươi!

Tiểu Hỉ híp đôi mắt lại:” Nhưng lúc này Hoàng Hậu không ở Hứng Thánh điện, ngài đi cũng uổng công thôi!"

Tiểu Tiểu chau mày. "Không ở Hứng Thánh điện? Vậy ở nơi nào?

"Dạ ở chỗ Hoàng thượng ạ." Tiểu Hỉ ám muội nói. "Ngài không nên quấy rầy Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu tâm sự?"

"Ồ... vậy cũng được...."

"Ngài hãy đến chỗ chủ tử của nô tài ngồi một chút! Tề Vương phi cũng ở nơi đó!"

Y Oa Tô? Ừ! Y Oa Tô cùng Nguyên Phi có chút quan hệ thân thích, thường đến chỗ Nguyên Phi không sai. Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, dù sao nàng cũng không có chỗ để đi, Yến Ẩn lại phải đến thư phòng một lúc mới trở về, vậy thì... "Được rồi! Dẫn đường."

Chẳng qua là nàng không nghĩ tới mình đã rơi vào cạm bẫy! Đến bữa tối, Gia Luật Long Khánh trở lại Hứng Thiên điện, lại không nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Tiểu. "Mẫu hậu, Tiểu Tiểu đâu?"

Tiêu Thái hậu đang cho Ấu Ca ăn quả lê: ” Không biết, Sau khi ngủ trưa tỉnh lại liền không thấy nàng, chắc là ra ngoài đi dạo, tìm người tán gẫu."

Gia Luật Long Khánh không thể làm gì khác hơn là đi khắp nơi tìm, Hạ Phúc cung không có liền đi Hứng Thánh cung tìm, sau đó là chỗ của Hoàng Đế, rồi tới ngự hoa viên... Không lâu sau, cả hoàng cung cũng sôi trào cả lên, ngay cả Hoàng thượng cũng bị kinh động. Bởi vì, không thấy Hằng Vương phi!

Hoàng Thành chung quanh cẩn thận tìm tòi một lần, sau đó là bên trong thành các đại phủ đệ, náo loạn suốt cả đêm, vẫn không tìm được, thậm chí không ai thấy bóng dáng của nàng, thủ vệ bốn cửa thành cũng thề không nhìn thấy Hằng Vương phi đi ra ngoài. Đó chính là còn không có ra Hoàng Thành!

Cho nên, Hằng Vương liền hạ lệnh cẩn thận lục soát một lần nữa, nhưng vẫn không tìm được Tiểu Tiểu. Thái Hậu, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Tề Vương, cùng các Thị Vệ đều nín hơi nhìn Gia Luật Long Khánh sắc mặt âm trầm đứng ở ngoài điện, chưa từng có người nào thấy hắn bày ra sắc mặt kinh khủng như vậy, cho dù khi hắn tức giận cũng không có.

Ai cũng biết khi Hằng Vương mất hứng luôn là rắc...rắc... Rống một tiếng. Sau đó liền vật đổi sao dời, chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, lúc hỏa đại cũng chỉ là mặt băng bó, hai mắt trừng lên, sau đó tức giận mắng mấy câu liền kết thúc. Nhưng hắn bây giờ không nói lời nào, trên trán nổi gân xanh, đôi môi nhếch lên thẳng tắp, hai má lại càng co quắp không dứt, hai con mắt màu lam trở lên đỏ ngầu giống như mây đen trước giông bão. Không có ai biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ hiểu giờ phút này tốt nhất không nên đi đốt lửa, tránh cho hắn nổ tung !

"Hoàng thượng." Thanh âm của hắn cũng trở nên âm trầm kinh khủng "Ta phải tìm được nàng, không tiếc bất cứ giá nào!"

"Ta hiểu, nên làm như thế nào liền làm như thế đó, ta sẽ không ngăn cản ngươi."

"Mẫu hậu, Ấu Ca tạm thời phiền ngài, cho đến..." Hắn khẽ cắn răng:” Cho đến khi Tiểu Tiểu trở lại."

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho hắn rời khỏi ta nửa bước." Thái hậu trịnh trọng nói. "Phổ Hiền Nô, nàng sẽ không có chuyện gì, không có ai nhẫn tâm thương tổn nàng, ngươi chỉ cần tìm nàng trở về là được."

Đúng vậy, chỉ cần tìm nàng trở về là được... Mà hắn cũng sẽ tìm nàng trở về, cho dù xông vào Địa Ngục, hắn cũng nhất định phải tìm nàng trở về!

Vừa thấy được Tiểu Tiểu, lại nghe được nàng cùng Lý Nguyên Hạo nói chuyện với nhau, Hoàn Nhan Duẫn Đôn liền hiểu Lý Nguyên Hạo tại sao tìm mọi cách để bọn họ hành động, cũng trợ giúp bọn họ trói đi Hằng Vương phi . Hắn thật là một tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, hơn nữa, căn bản hắn là vì tính toán của mình, bởi vì hắn muốn có Hằng Vương phi!

Tiểu Tiểu từ trong bao vải được thả ra, vừa lấy khăn che miệng ra, nàng liền quang quác mắng không ngừng, nhất là khi nàng nhìn thấy Lý Nguyên Hạo, mắng lại càng vô cùng khó nghe. "Lý Nguyên Hạo! Ngươi thật là một tên tiểu nhân hèn hạ, hạ lưu, vô sỉ, Yến Ẩn là bằng hữu của ngươi, ngươi lại dám bắt cóc thê tử của hắn! Ngươi bán đứng hắn, bán đứng tình bạn của các ngươi, hơn nữa ngươi còn bán đứng nhân cách của chính mình! Ngươi không xứng làm người, căn bản là súc sinh! Hơn nữa còn là súc sinh hạ lưu!

Tất cả mọi người ở Hoàn Nhan Bộ Lạc đều si ngốc ngơ ngác nhìn Hằng Vương phi khuôn mặt non nớt còn mang theo thành thục yêu mị, ngây thơ xen lẫn phong vận làm say lòng người, mọi người tất cả đều bị nàng quyến rũ hồn phách, bao gồm cả Lý Nguyên Hạo. "Trời ạ! Một năm không thấy, nàng lại đẹp hơn!"

"Ta sẽ khiến ngươi quên hắn, chỉ cần ngươi cho ta cơ hội..."

"Câm miệng!" Tiểu Tiểu giận dữ hét:” Ta là thê tử của Gia Luật Long Khánh, trong lòng của ta chỉ có hắn, ngươi cút sang một bên đi!

"Tại sao một chút cơ hội cũng không cho ta?" Lý Nguyên Hạo buồn rầu hỏi:” Ngươi không cảm thấy rất không công bằng sao?"

"Đê tiện!" Tiểu Tiểu đã giận đến nỗi ra khỏi miệng thành bẩn: ”Ta phía trước biết chính là hắn, người ta gả là hắn, người ta yêu cũng là hắn, phụ thân con ta cũng chỉ có hắn, ngươi hiểu không mau tha tả ra!"

"Tiểu Giáo. . ."

"Câm miệng!" Tiểu Tiểu hét lớn một tiếng:” Không cho phép gọi tên của ta, tên của ta chỉ Yến Ẩn có thể gọi!"

"Ta... Ta yêu ngươi!"

"Thúi lắm!" Tiểu Tiểu xuy thanh nói:” Ngươi chỉ yêu chính mình, cho dù ngươi thật tình yêu người nào thì người kia cũng là xui tám đời mới có thể bị ngươi yêu!"

Lý Nguyên Hạo cầu xin:” Tiểu Tiểu van xin ngươi..."

"Ngươi đi chết đi!" Tiểu Tiểu khinh miệt cười lạnh nói:” Đừng nói nhiều những lời đó làm cho người ta buồn nôn, ta đều muốn phun ra!"

Lý Nguyên Hạo chán nản cúi đầu.

Hoàn Nhan Duẫn Đôn là một người chính trực, mặc dù hắn cũng mê muội dung nhan xinh đẹp của Hằng Vương phi, nhưng khi hắn nghe rõ nàng cùng Lý Nguyên Hạo nói chuyện, mới biết được Lý Nguyên Hạo nói Gia Luật Long Khánh cướp đi nữ nhân mà hắn yêu mến căn bản là giả, nguyên lai là Lý Nguyên Hạo vì mê sắc đẹp của Tiểu Tiểu nên mới bày ra kế hoạch này.

Là bọn hắn ngu ngốc mới bị Lý Nguyên Hạo lợi dụng, nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể chú ý tốt Hằng Vương phi, tránh khỏi nàng bị Lý Nguyên Hạo trộm đi, việc còn lại chỉ có thể trở lại bộ tộc rồi cùng phụ thân thương lượng lại.

Ai! Thật là hỏng bét!

***********

Trong cung thái giám tổng quản Vương Kế Ân, cá tính thông tuệ, vô cùng được Thánh Tông sủng ái. Khi hắn biết được Hằng Vương phi ở trong cung mất tích, sau khi cẩn thận đề ra nghi vấn hỏi tất cả thái giám, cung nữ, ty bộc tạp dịch trong cung. Hắn đã có một ít đầu mối.

Hang Thai Cách là ty trù nữ bộc trong cung, hôm đó, nàng đang muốn chuồn êm xuất cung để tìm tình nhân, trùng hợp nhìn thấy thân tín của Nguyên Phi là thái giám tiểu Hỉ đỡ Hằng Vương phi. Nhưng sau khi nàng hẹn hò trở về, mới biết được Hằng Vương phi mất tích, Hằng Vương giận dữ, nhưng nàng cũng không dám tự mình đến gặp Hằng Vương, sợ một khi truy cứu tới, chuyện nàng một mình xuất cung hẹn hò sẽ bị hỏi tới, cho nên nàng mới giấu diếm không dám tiết lộ.

Nếu không phải Vương Kế Ân nhãn tiên nhìn ra vẻ mặt bất an của nàng, chuyện này sợ rằng nàng sẽ vĩnh viễn không dám chủ động nói ra khỏi miệng. Vương Kế Ân lập tức đi bẩm báo Hằng Vương, Hằng Vương lập tức hạ lệnh bắt tiểu Hỉ, thấy Hằng Vương tức giận, tiểu Hỉ run sợ nói ra sự thật. Hằng Vương lập tức đến ngự thư phòng tìm Hoàng thượng, cùng nhau đi tới cung điện của Nguyên Phi.

Nguyên Phi vốn định chối cãi, nhưng khi Hằng Vương rút Thất Long bảo đao đặt lên cổ nàng, lập tức nàng bị làm cho sợ đến hồn phiêu phách tán, nói ra hết không dám giấu diếm một câu nào.

"Nếu như Tiểu Tiểu trở lại mà lông tóc không tổn hại, ta liền để cho bản thân Hoàng thượng phát lạc ngươi, nếu là Tiểu Tiểu bị tổn hại một cọng lông, trừ phi Hoàng thượng giết ta trước, nếu không ta nhất định phải đích thân giết ngươi!" Gia Luật Long Khánh nói xong liền sải bước rời đi.

"Hoàng thượng!" Nguyên Phi dùng ánh mắt ai oán cầu xin tha thứ liếc về phía Thánh Tông.

Thánh tông lắc đầu:” Tự gây nghiệt, không thể sống, ngươi tốt nhất cầu xin trời cao đừng để cho Hằng Vương phi bị tổn thương, nếu không ngay cả ta cũng không thể nào cứu được ngươi!"

Nếu biết được Tiểu Tiểu rơi vào tay của Lý Nguyên Hạo cùng bộ tộc Nữ chân, Gia Luật Long Khánh liền không dám hành động thiếu suy nghĩ, đả thảo kinh xà, hắn chỉ dẫn theo Tịch Cát cùng Di Lý Cát, mà Liệt Lỗ Cốc cùng Vương Tư Ôn tự nguyện cùng đi hỗ trợ, dĩ nhiên, chuyến này cũng không thiếu được Gia Luật Long Hữu một phần. Một nhóm sáu người ngay sau đó liền truy tung dọc theo đường, về hướng dân tộc Nữ Chân Bộ Lạc.

Đối với Lý Nguyên Hạo, Tiểu Tiểu kính nhi viễn chi, rời đi càng xa càng tốt, hơn nữa dưới sự giám thị nghiêm mật của Hoàn Nhan Duẫn Đôn, Lý Nguyên Hạo căn bản không có cơ hội cướp đi Tiểu Tiểu, mà càng tới gần Giang Châu, Lý Nguyên Hạo càng nóng lòng, chỉ vì một khi đi qua Giang Châu chính là dân tộc của Nữ Chân Bộ Lạc, tại nơi đó, cho dù mang Tiểu Tiểu đi, chỉ sợ cũng đi không được bao xa cũng sẽ bị bắt trở lại.

Hơn nữa hắn phát hiện, tất cả người Nữ chân đều yêu mến nàng, yêu Hằng Vương phi vừ đẹp vừa đáng yêu. Bọn họ từng kèm hai bên nàng, rồi lại quyết định thề bảo vệ nàng, chuyện này khiến cơ hội của hắn cướp đi Tiểu Tiểu càng thêm bé nhỏ.

Tiểu Tiểu đối với Lý Nguyên Hạo chán ghét không cần phải nói chỉ cần gặp mặt hắn liền hung hăng mắng rồi quay người bỏ đi, nhưng đối với người Nữ chân tương đối hiền hòa, chưa bao giờ ỷ vào thân phận của mình mà yêu cầu đặc thù đãi ngộ hoặc đối với bọn họ mắng mỏ, bọn họ ăn cái gì, nàng liền ăn cái đó; Bọn họ ngủ chỗ nào thì nàng ngủ chỗ đó; Bọn họ đi tới đâu, nàng cũng đi theo, không có một câu oán trách, cũng không la lối, hơn nữa còn rất thích ý, phảng phất như nàng đang du sơn ngoạn thủy, mà không phải là bị kèm hai bên!

Đêm từ từ buông xuống, tuyết rơi, Bắc Phong kêu khóc, lãnh khí thấu xương, dãy núi non trùng điệp đều là một mảnh màu xám trắng yên tĩnh.

Bên cạnh đống lửa, Tiểu Tiểu không một chút hình tượng ngồi gặm chân thỏ, Hoàn Nhan Duẫn Đôn thì ở một bên buồn cười nhìn nàng, khi hắn gặp nàng đang muốn đem bàn tay dính đầy dầu mỡ bôi lên y phục nàng, vội vàng rút ra một cái khăn tay đưa cho nàng.

"Cám ơn!" Nàng nói.

"Còn muốn nữa không?" Hoàn Nhan Duẫn Đôn hỏi.

Nàng cầm lấy túi nước uống vài hớp:” Đợi mọi người ăn no, có còn dư lại thì cho ta là được."

Hoàn Nhan Duẫn Đôn ngồi xuống nhìn nàng, Tiểu Tiểu không hề cố kỵ liền hướng về phía đã trải sẵn mao (lông) trên mặt đất nằm xuống.

"Oa, thật thoải mái!"

"Ngươi thật không giống một Vương phi." Hoàn Nhan Duẫn Đôn cười nói.

Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái. "Đúng, đúng, ngươi bắt lầm người, mau thả ta trở về đi!" Nàng giả vờ nói.

"Dường như một chút ngươi cũng không lo lắng?"

Tiểu Tiểu mặt nhăn nhó bướng bỉnh nói:” Ngươi muốn biết?"

"Dĩ nhiên."

Tiểu Tiểu ngồi dậy:” Tốt, chúng ta tới trao đổi, ta cho ngươi biết tại sao ta không lo lắng, thì ngươi cũng phải nói cho ta biết tại sao muốn bắt ta, ta không tin ngươi cùng Lý Nguyên Hạo đồng lõa, bởi vì ngươi không giống loại người này." Nàng nhìn bộ dạng Hoàn Nhan Duẫn Đôn đoan chính, vẻ mặt chính khí, tuyệt không giống như phường trộm chó trộm gà.

Hoàn Nhan Duẫn Đôn suy nghĩ một chút, mới trả lời:” Được."

"Ta không lo lắng có ba nguyên nhân: Thứ nhất, Yến Ẩn sẽ đến cứu ta. Thứ hai, ta muốn nhân cơ hội này ở bên ngoài dạo chơi cho thống khoái. Ngươi không biết, Yến Ẩn luôn nhìn ta chằm chằm, có hắn đi theo, chỗ nào cũng không để cho ta đi, ta thật buồn bực, thật đáng thương!" Tiểu Tiểu thừa cơ oán trách Gia Luật Long Khánh bá đạo.

"Thì ra là như thế." Hoàn Nhan Duẫn Đôn lẩm bẩm nói. "Nếu là hắn, cũng sẽ nhìn nàng chằm chằm."



"Thứ ba . . ."Nàng thần bí nhìn trái nhìn phải, xác định không ai chú ý mới đi đến bên cạnh Hoàng Nhan Duẫn Đôn thấp giọng nói:” Nguyên nhân thứ ba chính là..." Đột nhiên, nàng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng thấy, đem một phen tinh quang lóe sáng tiểu chủy thủ đặt trên gáy của Hoàn Nhan Duẫn Đôn, làm Hoàn Nhan Duẫn Đôn kinh ngạc không hiểu vì sao nàng lại làm như vậy.

Nàng nhỏ giọng nói:” Ta có võ công. Thử nghĩ xem, tướng công của ta là đệ nhất cao thủ Đại Liêu, ta làm sao có thể để cho người khác chê cười chứ?" Nàng từ từ thu hồi tiểu chủy thủ, để trở về bên trong giày.

Hoàn Nhan Duẫn Đôn thở hổn hển hai cái, vẫn còn không dám tin nhìn chằm chằm nàng. "Ngươi... Ngươi không phải từ Đại Tống gả tới sao? Làm sao lại có võ công?

Tiểu Tiểu nhún nhún vai."Cha cùng các ca ca của ta đều là võ tướng, coi như là học trộm, cũng có thể trộm hai tay!"

"A! Thì ra là như vậy." Hoàn Nhan Duẫn Đôn gật đầu.

Tiểu Tiểu nằm lại trên mặt đất:” Sau đó, Yến Ẩn lại dùng một bộ đao pháp cùng một bộ khinh công trao đổi với ta là phải ở trong nhà biết điều một chút chờ sinh, mà lúc hắn đang luyện kiếm, ta còn học trộm của hắn một bộ kiếm pháp... Hắc hắc, ta cứ len lén học một ít, sớm muộn gì tất cả võ công của hắn cũng sẽ bị ta học hết, đến lúc đó ta cũng sẽ trở thành võ lâm cao thủ."Nàng đắc ý cười.

Hoàn Nhan Duẫn Đôn há miệng cứng lưỡi nhìn nàng chằm chằm.

"Tốt lắm, còn ngươi vì sao lại bắt ta?"

Hoàn Nhan Duẫn Đôn định thần, hơi nghĩ một lát mới nói:” Có một nửa là bị Lý Nguyên Hạo lừa, mà một nửa khác còn lại là vạn bất đắc dĩ."

"Vạn bất đắc dĩ?" Tiểu Tiểu vừa ngồi dậy, hai tay ôm hai đầu gối."Nói như thế nào?"

"Cái này nói rất dài dòng."

"Vậy ngươi cứ chầm chậm nói, dù sao chúng ta cũng dư thời gian."

Dân tộc Nữ Chân tộc cư ngụ ở Bạch Sơn Hắc Thủy, từ xưa luôn bị Liêu quốc khi dễ cùng giày xéo. Hàng năm, phải tiến cống cho Liêu quốc nhân sâm, mật sáp, là vật phẩm quý giá ở Bắc Châu. Quan viên Liêu quốc được phái đến cũng thường chiếm đoạt mạnh với tộc nhân ở tộc Nữ Chân, nếu có phản kháng, nặng thì bỏ mạng, nhẹ thì tàn phế. Mà Liêu quốc Quốc chủ còn thường đến chỗ họ săn bắt, câu cá, ăn uống thả cửa, sau đó lấy săn bắn làm thú vui, lúc gần đi còn muốn bọn họ cống hiến thịt hươu nai, chó hoang, cá trắng, chuột cùng các loại chim quý thú lạ, nếu có vi phạm, nhẹ thì gặp phải đòn roi, nặng thì bị đưa vào nhà giam, thậm chí đầu phải dọn nhà.

Càng làm Nữ Chân tộc nhân không chịu chính là định kỳ phải tiến cống Liêu quốc chim biển Đông Thanh, khiến cho người Nữ chân một năm bốn mùa đều phải mạo hiểm đến nỗi tánh mạng bị nguy hiểm đi bắt, lại phải đúng hạn đem loại chim quý hiếm này đưa đến kinh đô ở Liêu quốc, còn phải đặc biệt xây dựng một cái ưng đường , vì thế, dân tộc Nữ chân đã hy sinh rất nhiều người.

Làm dân tộc Nữ Chân khó có thể chịu được nhất chính là Liêu quốc định kỳ phái quan viên đến các Bộ Lạc tộc Nữ Chân dò xét, mỗi khi đến một chỗ, ban đêm thì nhất định phải cùng cô gái trẻ tuổi xinh đẹp qua đêm, không hỏi cô gái kia có trượng phu hay không hoặc có thân phận như thế nào? Nếu như từ chối, cả nhà liền bị tịch thu tài sản rồi bị giết. Tộc Nữ Chân Không chịu nổi khuất nhục, trải qua thời gian dài mọi người trong lòng đều căm phẫn, giống như một núi lửa, chỉ cần một mồi lửa liền bùng nổ, mà Lý Nguyên Hạo chỉ là nắm giữ thời cơ, đốt lửa thế thôi.

"Thật thê thảm đó!" Tiểu Tiểu rù rì nói.

Hoàn Nhan Duẫn Đôn trầm mặc không nói.

"Lý Nguyên Hạo muốn các ngươi bắt trói ta?"

Hoàn Nhan Duẫn Đôn có chút xấu hổ gật đầu:” Hắn nói bắt trói Hằng Vương phi, Hằng Vương sẽ không dám điều động binh mã tới tấn công, sau đó, chúng ta có thể cùng Liêu quốc nói điều kiện “

"Hừ! Tên bỉ ổi kia quỷ kế đa đoan khó mà lường được, Yến Ẩn là bạn tốt của hắn, nhưng hắn lại không biết xấu hổ! Cho dù hắn thật sự mang ta đi, thì ta tình nguyện chết cũng không để hắn được toại nguyện!" Tiểu Tiểu tức giận nói.

Hoàn Nhan Duẫn Đôn ảo não thở dài một hơi:” Thật ra thì, ta đã sớm hối hận vì bắt trói ngươi, ngươi là từ Tống triều tới, chuyện của hai tộc một chút cũng không quan hệ đến ngươi, mà ngươi lại thiện lương ngây thơ như vậy, chúng ta thật sự không nên kéo ngươi xuống nước, chỉ là ta..." Hắn lại thở dài một tiếng:” Không biết nên làm sao kết thúc việc này đây!"

Nghe vậy, con ngươi linh hoạt của Tiểu Tiểu chuyển chuyển không ngừng:” Như vậy đi! Ta sẽ theo các ngươi đến Bộ Lạc Nữ Chân, bởi vì ta nghĩ ở đó chắc vui lắm, sau đó, để cho Yến Ẩn tới tìm ta, chúng ta sẽ làm cho hắn xem một chút tình huống bi thảm về tộc Nữ Chân, đem tất cả trách nhiệm đẩy trả lại cho hắn! Ai bảo hắn là Hằng Vương, nếu phái quan viên để ý tới các ngươi, thì hắn phải có trách nhiệm quan tâm đến cuộc sống của các ngươi! Có đúng không?"

Hoàn Nhan Duẫn Đôn giật mình nhìn nàng.

"Ngươi yên tâm, ta bảo đảm hắn sẽ không trách tội các ngươi, vả lại ta còn không trách tội đâu! Ta muốn nhìn xem hắn làm Hằng Vương kiểu gì mà để bên trong lãnh thổ một nước có dân tộc phải chịu cuộc sống thê thảm như vậy, hắn lại hoàn toàn không biết? Khốn kiếp! Làm sao được gả cho một tướng công vô dụng như vậy!

Hoàn Nhan Duẫn Đôn kinh ngạc mở to miệng.

Tiểu Tiểu nhìn thấy hình dạng của hắn, không khỏi le lưỡi cười:” Ha ha, nhất thời lỡ lời, nhất thời lỡ lời..."

Hoàn Nhan Duẫn Đôn từ từ khép miệng lại, thật sâu ngưng mắt nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu thì quang minh lỗi lạc nhìn lại hắn.

Hoàn Nhan Duẫn Đôn đột nhiên hướng nàng làm trọng lễ:” Hoàn Nhan Duẫn Đôn đại biểu cho toàn bộ dân tộc Nữ Chân ở nơi này tạ ơn đại ân đại đức của Vương phi."

Tiểu Tiểu ngẩn ngơ:” Tại sao ngươi lại làm lễ? Đột nhiên đứng đắn như vậy, hại ta toàn thân nổi cả da gà!"

"Trải qua thời gian dài, Liêu quốc đối với dân tộc Nữ chân của chúng ta chỉ có cướp đoạt, khi dễ, chưa từng có người quan tâm đến chúng ta." Hoàn Nhan Duẫn Đôn lắc đầu:” Lại không nghĩ rằng người duy nhất chịu giúp ta, lại là người bị chúng ta bắt trói đến đây, ta thật không biết phải làm như thế nào..."

"Hắc! Đừng làm ra bộ dáng như vậy!" Tiểu Tiểu phất mạnh tay:” Nếu ngươi còn như vậy, chuyện gì ta cũng mặc kể đó!"

"Vương phi..."

"Như vậy đi! Nếu thật sự cảm kích ta... Hắc hắc! Vậy mang ta đi vui đùa một chút, ở chỗ các ngươi nếu có cuộc thi hoặc hoạt động gì đó thì cho ta tham gia cngf? Ta đến Liêu quốc hơn một năm , kết quả tranh tài cái gì cũng không được tham gia, hại thân thủ ta không có đất dụng võ!" Tiểu Tiểu lẩm bẩm oán trách:” Chỉ bằng điểm này, Yến Ẩn nên nếm thử tư vị nóng lòng này, hừ hừ! Báo ứng, báo ứng!"

Hoàn Nhan Duẫn Đôn cố gắng nhịn cười. Tiểu vương phi thật khả ái, khó trách Gia Luật Long Khánh coi nàng như bảo bối! Hơn nữa còn là kẻ dở hơi!:” Trên đường đi, ta cùng tộc nhân sẽ bảo vệ ngươi thật tốt." Hoàn Nhan Duẫn Đôn liếc thấy Lý Nguyên Hạo một bên nhìn bọn họ với ánh mắt tối tăm ghen ghét."Chờ đến Giang Châu, là có thể bỏ rơi hắn." Hoàn Nhan Duẫn Đôn khẽ nói với Tiểu Tiểu.

"Giang Châu?" Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái:” Ở đó có náo nhiệt không?

Hoàn Nhan Duẫn Đôn thuận miệng đáp:” Hoàn hảo, bất quá, không có náo nhiệt như ở Liêu quốc..."

Tiểu Tiểu không nói lời nào, chẳng qua là dùng ánh mắt khát vọng nhìn hắn.

"Trời! Vương phi nương nương, ngươi muốn làm gì?" Ánh mắt của nàng khiến hắn cảm thấy hoảng sợ trong lòng.

Tiểu Tiểu chớp chớp mắt với hắn, nói ra nguyện vọng của nàng.

"Đừng nói nhiều! Chúng ta bây giờ còn không mau nhanh lên, ta còn muốn đi khắp nơi du ngoạn?

Tiểu Tiểu một bộ đáng thương.

"Vương phi nương nương, ngươi phải thông cảm chúng ta! Phủ Hoàng Long là Liêu quốc biên cảnh trọng trấn, nếu như..."

Viền nước mắt hiện lên ở trong mắt nàng, lã chã ướt át.

"Ai!" Hoàn Nhan Duẫn Đôn thở dài một tiếng:” Vậy chúng ta đi thôi." Hắn rốt cục bất đắc dĩ đáp ứng.

"Theo dấu chân này thoạt nhìn, dường như bọn họ đi phủ Hoàng Long." Vương Tư Ôn có chút kinh ngạc nói.

"Làm sao có thể? Chạy xa như vậy sau đó tự chui đầu vào lưới!" Liệt Lỗ Cốc phản bác nói.

"Trốn?" Gia Luật Long Hữu rù rì nói:” Bản thân ta cảm thấy bọn họ không giống là đang trốn, ngược lại giống như là đang du sơn ngoạn thủy."

"Nhưng, Vương gia, tất cả dấu vết đều cho thấy bọn họ đi về phía Phủ Hoàng Long." Tịch Cát nói.

"Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Di Lý Cát lẩm bẩm nói.

Giờ phút này, sáu người đang đứng ở trong sơn động mà bọn người Hoàn Nhan Duẫn Đôn mới rời đi một ngày trước nghiên cứu thảo luận .

"Có thể hay không cố ý muốn dẫn chúng ta tới ngã ba?" Liệt Lỗ Cốc suy đoán nói.

Vương Tư Ôn cẩn thận tìm tòi một lần nữa. "Ta tìm không được dấu chân thứ hai."

"Hoặc là tới nửa đường sau lại đi vòng?" Tịch Cát cũng phỏng đoán .

"Tại sao phải phiền phức như vậy? Còn không phải đều bị chúng ta đuổi theo, ngược lại sẽ làm chậm trễ hành trình của bọn họ." Di Lý Cát nói.

"Làm chậm trễ hành trình bọn họ? Gia Luật Long Hữu reo lên. "Bọn họ đi chậm giống như bò, còn có thể chậm nữa sao?"

Một bên Gia Luật Long Khánh vẫn trầm ngâm không nói.

"Hoặc là chúng ta chia binh làm hai đường. Một đường hướng Phủ Hoàng Long, một đường chạy thẳng tới Hoàn Nhan bộ tộc. Liệt Lỗ Cốc đề nghị nói.

"Không tốt." Vương Tư Ôn phản đối:” Nếu là lực lượng phân tán , cho dù đuổi theo kịp căn bản cũng không thể chọn lựa bất kỳ hành động nào? Huống chi, chúng ta phân làm hai ngã thì phải liên lạc như thế nào? Nếu sau khi liên lạc xong mà chúng ta chưa hội họp với nhau, nhưng bọn họ lại đi đâu mất thì tính sao?

"Bọn họ cho tới bây giờ không hề chạy đi!" Gia Luật Long Hữu lẩm bẩm:” Vẫn luôn đi chậm như vậy!"

Gia Luật Long Khánh liếc hắn một cái. "Ngươi cho rằng bọn họ không trốn đi?"

Gia Luật Long Hữu nhún nhún vai. "Lúc ta đang lẩn trốn thục mạng cũng sẽ không nhàn nhã đi chơi như vậy, loại biện pháp trốn này giống như là..."

"Cái gì?"

Gia Luật Long Hữu chớp mắt mấy cái, nói ra kinh người:” Hằng Vương phi của chúng ta đang đi dạo đường lớn!"

Được xưng là đông trại của Khiết Đan, phủ Hoàng Long ( nay là Cát Lâm nông an huyện ), Liêu quốc xây phủ ở biển Bột Hải là nơi đóng quân chủ yếu của Liêu quốc để đề phòng các bộ lạc khác làm phản. Nơi này ngoại trừ người Liêu, còn có người ở biển Bột Hải biển, người Nữ chân cùng người Hán, ngoài ra còn có người Thiết ly, Đột vểnh cùng Đảng Hạng Chờ là các dân tộc thiểu số, các nước phong tục hỗn tạp, lại bất đồng ngôn ngữ dân tộc, vì vậy, hết thẩy tụ hội hoặc giao dịch, đều dùng Hán ngữ làm tiếng nói thông dụng để giao tiếp.

Để tránh cho người để ý, Tiểu Tiểu phải dùng khăn lụa che lại nửa mặt chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn, mà Hoàn Nhan Duẫn Đôn thì khuôn mặt bất đắc dĩ cùng các tộc nhân hộ vệ đang ở cùng chủ quán cò kè mặc cả sau lưng nàng, đến bây giờ hắn vẫn không rõ tình hình làm sao lại biến thành như vậy? Ngay từ mấy ngày trước, hắn nên trở lại bộ tộc cùng phụ thân mở hội nghị khẩn cấp, nhưng kết quả hắn bây giờ còn ở lại chỗ này theo nàng mua áo da?

Trời ạ! Hắn thật là váng đầu mà nói vậy tộc nhân của hắn cũng váng đầu , bởi vì bọn họ lại không có một người nào phản đối, ngược lại giơ hai tay hai chân tán thành Hằng Vương phi mua thêm một cái áo da.

Bọn họ đã lưu lại ở phủ Hoàng Long một ngày một đêm, nhưng Tiểu Tiểu chết sống cũng không chịu đi, nàng muốn ở đây chơi thêm hai ngày, nói là trong kinh thành không có náo nhiệt như thế, hơn nữa có nhiều dân tộc tụ tập như vậy. Hoàn Nhan Duẫn Đôn thật muốn quỳ xuống để van cầu nàng!

Lý Nguyên Hạo thừa dịp trong thời gian một ngày một đêm qua, tụ tập tất cả bộ hạ của hắn ở phủ Hoàng Long phủ, chuẩn bị nhất cử cướp đi Tiểu Tiểu, trực tiếp trở về Cam Túc. Hắn tính toán, thừa dịp tối nay mang Tiểu Tiểu đi, cho dù giết Hoàn Nhan Duẫn Đôn cũng giống nhau! Sau đó, hắn sẽ chạy thẳng tới Thà Hạ, chỉ cần ở trên địa bàn của hắn, Hằng Vương cũng không làm gì được hắn.

Nhưng phụ thân bên kia nên làm cái gì bây giờ? Phụ thân vì lấy đại cục làm trọng, nhất định sẽ muốn hắn đưa Hằng Vương phi trở về, bất kể hắn sẽ có nhiều thống khổ. Đáng chết! Hắn tuyệt đối không thể trở về Thà Hạ! Nhưng hắn có thể đến nơi đâu? Mông Cổ? Dân tộc Thổ Phiên? Tộc Hồ? Hay là Tống triều? Hoặc là...

Đại Lý! Muốn tới Đại Lý phải đi qua Tống triều, Liêu quốc vừa mới cùng Tống triều kết thành đồng minh nhất định không dám tùy tiện hưng binh tới Đại Lý, sợ làm cho Tống triều hiểu lầm, hai phe lại phải đánh trận; Mà chỉ cần hắn cẩn thận một chút, cũng sẽ không để cho người Tống triều phát hiện hắn bắt tân nương bọn hắn hòa thân ...

Hắn đang đắc chí vừa lòng về kế hoạch tương lai, nhưng nhìn thấy người không nên nhìn thấy, người mà hắn cực kỳ thống hận! Nhưng hắn sẽ không buông tha , chẳng qua là chờ thêm thời gian mà thôi, một năm hắn cũng đã chờ, chờ thêm mấy ngày nữa thì sao chứ? Bất luận như thế nào, hắn tuyệt không buông tha!

Mua áo da quần da, đi dạo đến ... trước một sạp bán quần áo khác, Tiểu Tiểu như thấy được báu vật vui mừng nhảy cẫng lên.



"Oa! Màu tím !Có màu tím!" Tiểu Tiểu quang quác kêu réo, hồn nhiên không biết những người sau lưng đang khẩn trương.

Hoàn Nhan Duẫn Đôn cùng các tộc nhân của mình đứng ở sau lưng Tiểu Tiểu, đều ẩn giấu không được vẻ sợ hãi, khẩn trương vì phía trước có sáu người nam nhân cao lớn khôi ngô đang đứng. Không cần hỏi, bằng vào khí thế không người nào có thể sánh kịp làm cho người ta run sợ, cũng chỉ có đệ nhất cao thủ Liêu quốc Hằng Vương Gia Luật Long Khánh!

Gia Luật Long Khánh vẻ mặt lãnh túc, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm bọn họ. Không khí càng lúc càng đọng lại, người đi đường ở giữa hai phe nhân mã vội vàng tránh ra, ngay cả chung quanh ba thước cũng không có người nào dám lưu lại, sau đó ——

"Trời! Hoàn Nhan Duẫn Đôn, ngươi còn không mau tới giúp ta xem một chút cái này đến cùng có phải thật hay không? Mắc như vậy, mua được lỡ giả thì biết làm sao, đến lúc đó, ta sẽ bắt ngươi bồi thường đó!" Tiểu Tiểu nhặt lấy một áo khoác lông chồn màu tím hét lớn.

Gia Luật Long Khánh nhăn mày lại, Hoàn Nhan Duẫn Đôn thì vẻ mặt không biết nên khóc hay cười.

Tiểu Tiểu chỉ mải mê xem áo khoác lông chồn màu tím miệng thì thúc giục:” Nhanh lên một chút! Ngươi phải chịu trách nhiệm giúp ta mua đồ thật, nếu không ta tuyệt không rời đi!"

Gia Luật Long Khánh hồ nghi nhìn Hoàn Nhan Duẫn Đôn một chút, mà Hoàn Nhan Duẫn Đôn thì nhìn hắn cười.

"Mau tới! Đây là ta muốn mua cho Yến Ẩn, nếu mua phải hàng giả, hắn biết được sẽ cười ta chết mất!"

Gia Luật Long Khánh từ từ đi về phía Tiểu Tiểu, Hoàn Nhan Duẫn Đôn cùng tộc nhân tự động lui lại sang bên. Hắn đứng ở sau lưng nàng thăm dò.

"Thật sự." Hắn nói.

"Đương nhiên là thật? Thật tốt quá, ta đây liền... di?" Đây không phải là thanh âm của Hoàn Nhan Duẫn Đôn! Ngược lại hình như là —— Tiểu Tiểu đột nhiên xoay người. "A! Yến Ẩn!" Sau một tiếng thét chói tai, nàng liền nhảy lên trên người Gia Luật Long Khánh, giống như khỉ con vịn khỉ mẹ giắt lên trên người hắn, hai tay ôm chặt cổ của hắn, hai chân mặc trường sam màu trắng kẹp hông của hắn, vạt áo giống như cây quạt rủ xuống trước chân hắn, bộ dáng kia nói khó coi bao nhiêu thì có khó coi bấy nhiêu :” Ta rất nhớ ngươi đó! Yến Ẩn, làm sao ngươi chậm như vậy mới đến!”

Gia Luật Long Khánh ôm nàng. "Được rồi, xuống đi! Trước mặt mọi người, như vậy rất khó coi."

Không nghĩ tới Tiểu Tiểu lại đem hai tay ôm càng chặt hơn:”Không được! Đã lâu không ôm ngươi, ta muốn ôm thêm một chút."

Gia Luật Long Khánh ho khụ một tiếng, nghiêm mặt nói:” Đủ rồi, Tiểu Tiểu, xuống đi, vừa không phải tiểu hài tử lại muốn người ôm, ngươi cũng đã là mẹ của mập tiểu tử rồi đó.”

Tiểu Tiểu không thuận theo Gia Luật Long Khánh, trên người vặn vẹo uốn éo:” Ta bất kể, ta bây giờ là tiểu hài tử, chính là muốn ngươi ôm!"

Lúc này, không khí khẩn trương tự động tan thành mây khói, người vây xem bắt đầu bật cười.

Gia Luật Long Khánh kéo nàng, nhưng làm sao cũng không kéo nàng xuống được. “Tiểu Tiểu, khó nhìn quá, nhanh lên một chút xuống đi!”

Tiểu Tiểu vốn là tựa đầu vào vai hắn liền chuyển qua trước mặt hắn, cùng hắn mặt đối mặt, miệng mếu máo, trong ánh mắt lệ quang lóe sáng.”Mới vài ngày không thấy, ngươi đã không còn yêu ta , ngươi chán ta rồi? Ngươi thích nữ nhân khác rồi? Ngươi...”

“Ngừng!” Gia Luật Long Khánh thở dài một hơi. “Ngươi thích ôm thì ôm đi!”

Tiểu Tiểu hít hít lỗ mũi, thỏa mãn đầu dựa lại trên bả vai của hắn. Gia Luật Long Khánh thở dài một hơi, hắn chuyển hướng về phía Hoàn Nhan Duẫn Đôn đang cố nhịn cười. ”Các ngươi còn đứng ở chỗ này? Còn không nhanh cùng ta đem Tiểu Hầu tử chỉ biết chối cãi này về tửu lâu, tránh cho mọi người phủ Hoàng Long chê cười, thật là mất mặt mà!

Đoàn người sau khi trở lại khách sạn, Gia Luật Long Khánh rốt cục nổi đóa .

“Lão Tam, nếu ngươi không câm miệng, ta liền vá miệng của ngươi lại!” Gia Luật Long Khánh hướng về phía Gia Luật Long Hữu đang cười không ngừng quát.

“Mọi người... Đều đang cười. . . Tại sao chỉ... Mắng một mình ta?” Gia Luật Long Hữu vừa cười vừa oán trách.

“Khốn kiếp! Bọn họ không giống ngươi, cười khoa trương như vậy!”

Ở khách sạn, Tiểu Tiểu vẫn ngồi ở trên đùi Gia Luật Long Khánh, hài lòng rúc vào trong ngực của hắn. Mà Gia Luật Long Hữu nếu không vì người đang phát hoả kia, thì hắn đã muốn cười không ngừng rồi.

“Chị dâu nhỏ, ngươi dính Nhị ca thật chặt!

Tiểu Tiểu chớp mắt mấy cái. “Thì sao? Ngươi ghen tỵ với chúng ta? À! Ta biết rồi, đại khái là Y Oa Tô không thích ngồi ở trên đùi của ngươi, không thích ôm ngươi, không thích dán vào ngươi không tha, cho nên ngươi mới có thể ghen tỵ với chúng ta như vậy, có đúng không? Nói không chừng ngay cả buổi tối nàng cũng không thích cùng ngươi ở chung một chỗ, bởi vì ngươi không...”

Nàng sao dám nói mình như vậy? Nam nhân khí khái nhưng không chịu nổi chất vấn, nhất là đến từ nữ nhân chất vấn. Cho nên, Gia Luật Long Hữu mặt đỏ lên tức giận nói.” Nói nhảm! Ta lợi hại nhất! Ta một buổi tối có thể làm mấy chục lần!”

Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người đều một trận yên lặng, chợt vang lên tiếng cười vang, tiếng cười cơ hồ muốn làm vỡ nóc nhà.

Liệt Lỗ Cốc cười to không thôi.”Mấy chục lần? Lão đệ, làm sao ngươi còn chưa chết?”

“Đúng vậy…Ha ha....” Vương Tư Ôn lau nước mắt. ”Tề Vương phi thật là thủ đoạn tốt!”

Hoàn Nhan Duẫn Đôn cũng nhịn không được nữa cười nói “Vương gia Liêu quốc quả nhiên lợi hại, quả nhiên uy phong!”

“Lão Tam, ta tự thẹn không bằng ngươi…” Gia Luật Long Khánh đứng đắn nói:” Vị trí Nguyên soái ta tự nguyện nhượng lại cho ngươi, từ nay về sau, ta muốn ở trong phủ bế quan “khổ tu”, một buổi tối có thể làm mười lần ta liền hài lòng rồi.”

Gia Luật Long Hữu khuôn mặt lúng túng, chân tay luống cuống. ”Chị dâu nhỏ, ngươi hãm hại ta!”

“Nào có?” Tiểu Tiểu vẫn là một vẻ mặt vô tội.”Ta bất quá là muốn nói ngươi buổi tối cũng không có tắm, ai biết ngươi... Hắc hắc! Tại ngươi quá nóng lòng, không nghe ta nói xong liền ngắt lời làm sao có thể nào trách ta?”

Gia Luật Long Hữu dở khóc dở cười, lại nghe Tiểu Tiểu đối với Gia Luật Long Khánh nói:” Yến Ẩn, ta giúp ngươi báo thù, ngươi có cao hứng hay không?”

“Ừ! Ừ! Vẫn là Tiểu Tiểu của ta lợi hại nhất”.

“Ta xin khuyên các vị một câu.” Gia Luật Long Hữu cảm khái nói. “Chọc long chọc hổ hoặc chọc ai cũng được chính là ngàn vạn lần đừng chọc Hằng Vương phi chúng ta!

Tiểu Tiểu đem cằm cao cao vung lên. “Hừ! Sợ chưa?”

“Dạ, dạ, sợ, sợ!” Gia Luật Long Hữu gật đầu lia lịa, một bộ dáng nịnh hót.”Hằng Vương phi nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!”

Mọi người lại là một trận cười vang, ở trong tiếng cười, Tịch Cát cùng Di Lý Cát mua rượu và thức ăn trở lại, sau khi để đồ ăn lên bàn liền lui ra ngoài, mọi người lúc này mới từng người an vị.

Gia Luật Long Khánh giơ ly rượu lên. trước kính Hoàn Nhan thiếu tù trưởng, cám ơn ngươi một đường bảo hộ Tiểu Giáo.

“Này... Này... “ Hoàn Nhan Duẫn Đôn lúng túng bưng ly rượu, không biết nên uống, hay là không nên uống.

“Còn này này cái gì nữa?” Tiểu Tiểu không nhịn được nói. “Vốn chính là ngươi cùng tộc nhân của ngươi bảo vệ ta! Nếu không ta sớm bị tên khốn kiếp kia bắt lại rồi! Mau uống, mau uống!”

Chén rượu mới vừa đưa lên môi, liền bị một phen cướp đi, Tiểu Tiểu kinh hô:” Của ta...”

“Cái gì của ngươi?” Gia Luật Long Khánh đem một chén trà nhét vào trong tay của nàng. ”Đây mới là của ngươi.”

“Làm sao không cho ta uống?” Tiểu Tiểu kêu thảm.

Gia Luật Long Khánh một ngụm uống sạch rượu của nàng, Tiểu Tiểu chỉ có thể ở một bên giương mắt nhìn. “Nàng mà uống rượu liền uống không ngừng, cuối cùng thì múa hát như kẻ điên, mất hết thể diện!”

Tiểu Tiểu cong miệng. ”Ngươi khi dễ ta!”

Bây giờ không được, Gia Luật Long Khánh vẫn là mặt không đổi sắc. ”Đến ban đêm rồi hãy nói.”

Trong phòng lại một trận cười lớn, Tiểu Tiểu mặt đỏ như lửa hung hăng ngắt bắp đùi Gia Luật Long Khánh một phen, làm Gia Luật Long Khánh nhe răng trợn mắt xoa bắp đùi.

“Luôn luôn nghe nói Chấn Thiên Đại Tướng Quân Liêu quốc lúc lãnh binh ra trận uy phong lẫm lẫm, cũng không biết Hằng Vương gia cũng là một người hài hước.” Hoàn Nhan Duẫn Đôn tán thán nói.

“Để cho thiếu tộc trưởng chê cười rồi.” Gia Luật Long Khánh khách khí nói.

“Hằng Vương gia. Khiêm nhường rồi.” Tiểu Tiểu trêu chọc nói.

“Không dám, nương nương, có Hằng Vương phi ở chỗ này, Gia Luật Long Khánh cam bái hạ phong.

“Lại đọc văn chương, ngươi biết rõ ta chữ to không biết mấy chữ, còn dám nói không khi dễ ta. Có ai không! Kéo ra ngoài chém!” Tiểu Tiểu làm như có thật hô to nói.

“Tiểu nhân tuân lệnh, nương nương,” Gia Luật Long Hữu trả lời lưu loát. Sau khi chuyện thành công có thể có phần thưởng?

“Vị trí tướng quân sẽ nhượng lại cho ngươi, ngươi nhớ phải một đao chém thành mười sáu đoạn, nếu không ngay cả ngươi cũng cùng nhau chém!”

“Gì?” Gia Luật Long Hữu nhất thời há hốc mồm. “Một đao chém thành mười sáu đoạn? Sao ta có thể làm được?

“Ngươi không làm được?” Tiểu Tiểu cười lạnh nói:” Vậy ngươi chờ bị chặt đi!”

Nhất thời, trong phòng lại truyền ra tiếng cười Chấn Thiên. Hoàn Nhan Duẫn Đôn không khỏi thầm than: Hắn vốn cho là người Liêu ngu ngốc, ở cấp trên tàn bạo, hằng ngày lấn lướt dân tộc Nữ Chân tộc của hắn, hẳn cho là trời cao Hoàng đế ở xa, không người nào quản được! Cho nên, nếu như Hằng Vương thật nguyện ý vì dân tộc Nữ Chân ra mặt... Hoàn Nhan không tự chủ được nhìn về phía Tiểu Tiểu.

Thông tuệ như Tiểu Tiểu lập tức hiểu được ý tứ của hắn.

Nàng gắp một miếng thịt đưa vào trong miệng Gia Luật Long Khánh, trong miệng lơ đãng nói:” Hoàn Nhan Duẫn Đôn mời ta đến bộ tộc của bọn họ chơi, ngươi có muốn cùng đi không?”

Gia Luật Long Khánh mặt nhăn mày nhó. ”Ấu ca làm sao bây giờ?”

“Bây giờ Ấu ca đang ở chỗ nào?” Tiểu Tiểu bất đắc dĩ hỏi.

“Mẫu hậu.”

“Vậy thì được rồi! Thái hậu vô cùng yêu thích Ấu ca, nàng sẽ chăm sóc tốt cho hắn."

Gia Luật Long Khánh hoài nghi nhìn Hoàn Nhan Duẫn Đôn đang lấy ánh mắt mong ước nhìn hắn. “Được rồi!” Quả nhiên, hắn đáp ứng, Hoàn Nhan Duẫn Đôn hai mắt lập tức tràn đầy hưng phấn quang mang.

“Nhưng ngươi đến chỗ đó, trước hết tạm thời không nên tiết lộ thân phận ngươi là Hằng Vương.” Tiểu Tiểu cảnh báo nói.

“Tại sao?”

“Nếu ngươi không che dấu thân phận sẽ không có trò hay để xem.

Gia Luật Long Khánh nhíu mày, ái thê của hắn sợ là lại đang giở trò quỷ gì rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dụ Chàng Cắn Câu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook