Chương 24: Hẹn hò
Mộc Vũ Nguyện
13/01/2023
Những lời mà Phó Bắc Thần nói ra trong tình huống này, thật sự đúng là có nghĩa khác.
Hơn nữa, ánh mắt anh nhìn cô như vậy...
Cô không biết người đàn ông này làm cách nào mà có thể khoác lên mình vẻ ngoài lạnh lùng cấm dục, nhưng hết lần này đến lần khác ánh mắt anh nhìn cô lại có vẻ ham muốn đến vậy.
Đúng là đòi mạng mà.
Thời khắc này, hoàn cảnh này, Khương Tri Ly chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập trong lồng ngực, nhịp sau lại đập mạnh hơn nhịp trước, khiến màng nhĩ cô cũng cảm thấy đau.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Bị một câu nói của anh làm cho căng thẳng như vậy, Khương Tri Ly cảm thấy thể diện mà cô gìn giữ suốt hai mươi mấy năm qua đều bị tối nay làm cho mất sạch.
Cô chậm rãi hít một hơi, cố gắng ép cho nhịp tim của mình bình tĩnh trở lại, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như thường.
"Anh trói em làm gì... Thả em ra trước đi..."
Phó Bắc Thần nhìn cô đang giả vờ bình tĩnh, sau khi đảm bảo rằng cô không thoát ra được, anh làm như không nghe thấy lời cô nói, xoay người đi về phía ghế sofa.
"Này.... Phó Bắc Thần....." Khương Tri Ly vẫn đang cố gắng vùng vẫy, trong lòng vừa giận vừa cảm thấy xấu hổ, cô bắt đầu cố ý khiêu khích anh.
"Anh cho rằng trói em lại thì có thể giữ được em sao?"
Giọng nói của cô vô cũng rõ ràng vang vọng khắp phòng, bước chân của Phó Bắc Thần dừng lại, anh quay đầu.
Trên giường bệnh, Khương Tri Ly bị trói chặt hai tay, cổ tay trắng nõn với cà vạt màu đen, hình ảnh tương phản rõ rệt, giống như một chú cừu non yếu ớt đang chờ bị làm thịt, cấm kỵ đến khó hiểu.
Ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ lớn khoảng một bàn tay, mái tóc đen nhánh rũ xuống vai, đôi môi anh đào hồng nhạt, ánh mắt sáng ngời trực tiếp nhìn anh, đôi mắt hồ ly xinh đẹp tràn đầy kiêu ngạo.
Xem ra cô cố ý khiêu khích anh để giành lại chiến thắng đây mà.
Ngây thơ.
Phó Bắc Thần khẽ cười trong lòng, anh không nhanh không chậm đi về phía sofa rồi ngồi xuống, lại cầm đống tài liệu vừa ném sang một bên kia lên.
Anh không ngước mắt lên, giống như không hề bị lời nói của cô ảnh hưởng, giọng anh bình tĩnh: "Tôi sợ em không nhịn được."
"?" Khương Tri Ly lập tức mở to hai mắt, không thể tin được chính bản thân cô vừa nghe được cái gì.
Không phải cô chỉ nhìn anh nhiều thêm mấy lần thôi sao?!
???
Nếu như trên đời này có bán da mặt, cho dù cô có phải bán máu đi chăng nữa thì cũng phải mua cho Phó Bắc Thần một tấm?
Chỉ một câu nói đơn giản, đã đánh tan toàn bộ đòn phản công mà Khương Tri Ly vừa mới tập luyện trong đầu.
Không sao đâu, nhịn một chút là được, một đời sẽ trôi qua nhanh thôi.
Cô cam chịu số phận kéo chăn lên trùm đầu mình lại, cố gắng trốn ở trong chăn hạ nhiệt một chút.
Đến nỗi, Khương Tri Ly không hề nhìn thấy, ánh mắt Phó Bắc Thần vẫn dừng lại trên người cô, chưa từng rời đi.
Cùng với, độ cong nhàn nhạt trên khóe miệng anh, dường như không thể nhận ra.
Sáng sớm hôm sau, sau cơn mưa, trời quang mây tạnh, ánh nắng xuyên qua những tầng mây, tỏa ra ánh vàng rực rỡ.
Khương Tri Ly tỉnh dậy sau khi được y tá rút kim ra.
Khi mở mắt ra, cô vô thức nhìn về phía ghế sofa, nhưng không có ai ở đó.
Đêm qua cô ngủ rất trễ, chắc là sáng sớm Phó Bắc Thần mới rời đi.
Cô bất giác thở dài, bị y tá bên cạnh nghe được, cười nói: "Bạn trai cô mới vừa đi chưa được bao lâu, sáng nay tôi nhìn thấy anh ấy đứng ngoài hành lang nhận rất nhiều cuộc gọi, sau khi cô truyền hết bình dịch cuối cùng, anh ấy nhìn tôi rút kim ra mới yên tâm rời đi."
"Cô bây giờ không sao nữa rồi, nhiệt độ cơ thể bình thường, vết mẩn đỏ gần như đã biến mất, đợi một lát nữa thì có thể xuất viện rồi."
"Cảm ơn chị y tá."
"Không có gì."
Y tá thu dọn dụng cụ xong, lúc đang đi ra ngoài, đi ngang qua chiếc bàn nhỏ bên cạnh ghế sofa, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nói: "Đúng rồi, cái này vừa rồi có người đem đến, hình như là đồ ăn bên ngoài, cô ăn xong rồi hẵng đi."
Khương Tri Ly ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt của chị y tá.
Một chiếc túi cách nhiệt lẳng lặng nằm trên bàn trà, logo bên ngoài túi vô cùng bắt mắt.
Điểm tâm sáng Từ Ký.
Quán này không bán mang về, ngay cả đến xếp hàng mua cũng phải hẹn trước.
Hai mắt Khương Tri Ly sáng lên, vội vàng xoay người xuống giường, mở túi giữ nhiệt, lần lượt lấy đồ ăn còn nóng hổi bên trong ra.
Cháo tôm, bánh bao tôm, còn có bánh trứng yêu thích của cô.
Tất cả đều là món cô thích, từ tối hôm qua cô đã nghĩ đến chúng rồi.
Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu, mở hộp ra, cháo tôm thơm ngon bên trong vẫn còn bốc khói nghi ngút, dần dần hòa vào tầm nhìn của cô.
Hốc mắt cô bỗng nhiên ươn ướt, làm sao bây giờ.
Tuy nhiên, khóe miệng cô lại không khống chế được mà nhếch lên.
Vừa muốn khóc vừa muốn cười, Khương Tri Ly cảm thấy mình sắp bị nứt ra.
Nghe thấy bụng bắt đầu réo lên, Khương Tri Ly cầm điện thoại lên trước, sau đó chọn góc đẹp chụp vài tấm ảnh.
Cô đăng ảnh lên vòng bạn bè.
Không có caption, nhưng cô đặc biệt @ Phó Bắc Thần.
Sợ rằng anh không nhìn thấy bài viết trên vòng bạn bè, Khương Tri Ly lại nhấp vào khung trò chuyện, chụp một tấm ảnh rồi đi.
Khương Tri Ly: "Hình ảnh."
Khương Tri Ly: Cảm ơn bữa sáng của sếp ~(^^*)
Khương Tri Ly: "Mèo trái tim.JPG."
Trong lúc đợi Phó Bắc Thần trả lời tin nhắn, Khương Tri Ly vừa vui vẻ ăn cháo, vừa mở xem bài viết vừa đăng trên vòng bạn bè.
Đồng nghiệp A: Wow wow wow wow cháo Từ Ký, hâm mộ thật đấy, lần trước tôi đến sếp hàng cũng không mua được.
Đồng nghiệp B: Đây là gọi mang về sao? Từ khi nào mà Từ Ký bắt đầu giao đồ ăn vậy?!
Khương Tri Ly đang phiền não không biết làm sao trả lời bình luận một cách khiêm tốn thì Phó Bắc Thần trả lời tin nhắn.
Phó Phẩm Như: Ừ.
Được rồi, vẫn giống như mọi ngày, tích chữ như vàng.
Khương Tri Ly bĩu môi, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Xem như là cô hiểu rồi, Phó Bắc Thần đang cảm thấy không được tự nhiên.
Khương Tri Ly nghĩ một lúc, lại gửi: Tối nay sếp có rảnh không, em mời anh ăn cơm nhé.
Khương Tri Ly: Anh cũng mời em ăn sáng rồi, không mời anh lại thì lương tâm em cắn rứt lắm.
Gửi xong tin nhắn này, bên kia im lặng.
Khương Tri Ly đợi đến khi hoa tàn, bát cháo cũng ăn gần xong, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn.
Phó Phẩm Như: Biết rồi.
??!
Đây là đồng ý đúng không?
Nhưng sao cô lại cảm thấy giống như có ý khác.....
—— Trẫm đã duyệt rồi, lui ra.
Cho dù anh có ý gì, Khương Tri Ly ngầm thừa nhận rằng anh đã đồng ý, trong lòng vô cùng kích động, không cẩn thận gửi đi một meme.
Khương Tri Ly: "Không tìm được chứng cứ anh làm người.jpg."
.... Gửi sai rồi gửi sai rồi.
Cô nhanh chóng thu hồi tin nhắn, sau đó đổi một meme khác có vẻ ngoài lạnh lùng hệt như Phó Bắc Thần.
Khương Tri Ly: "OK."
Hai phút sau, người bên kia không trả lời, Khương Tri Ly còn tưởng rằng Phó Bắc Thần đang bận, sau đó cô tự mình tìm nhà hàng.
Đợi đến khi cô vào lại trang chủ WeChat, trên vòng bạn bè xuất hiện một chấm đỏ.
Cô tưởng ai đó nhấn thích bài viết, Khương Tri Ly mở ra xem, vào lúc cô nhìn thấy rõ ràng, khuôn mặt cô phút chốc ửng đỏ.
Hai phút trước.
"Phó Phẩm Như —— Bậc thầy ngôn ngữ nghệ thuật đương đại" đã thích bài viết trên vòng bạn bè của bạn.
Cùng lúc đó, tại trụ sở chính của Kỳ Nhạc, bên trong phòng làm việc của CEO.
An Dương đứng trước bàn làm việc, anh cầm iPad trong tay, đang báo cáo lịch trình.
"Sáu giờ tối, sau khi kết thúc cuộc họp cấp cao, bảy giờ tối có buổi tiệc xã giao với tập đoàn Lâm Ức...."
Trên bàn làm việc, Phó Bắc Thần đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng nói: "Hủy lịch trình sau sáu giờ tối, tiệc xã giao để Hoắc Tư Dương đi."
An Dương sững sốt, chiếc iPad trong tay suýt rơi xuống.
Từ trước đến giờ, người luôn mang tiếng là người máy lại chủ động hủy lịch trình, vào lúc này, An Dương kinh ngạc đến nỗi giống như vừa bị sét đánh.
Là một thư ký chuyên nghiệp, An Dương nhanh chóng che giấu đi vẻ kinh ngạc, anh bình tĩnh đỡ kinh: "Tôi biết rồi Phó tổng."
Nói xong, anh vừa định xoay người đi thì bị người phía sau gọi lại.
Phó Bắc Thần nhướng mày, vẻ mặt bình tĩnh: "Đặt một nhà hàng, bảy giờ tối nay."
An Dương gật đầu, "Vâng Phó tổng, có cần bao nhà hàng không?"
"Ừ."
Nghe vậy, trong lòng An Dương giống như hiểu ra, do dự một chút, lại thận trọng hỏi.
"Có cần tôi đặt giúp anh một bó hoa không?"
Lời vừa dứt, bên trong văn phòng yên tĩnh một lúc, chỉ còn lại tiếng bút của Phó Bắc Thần.
Ngay khi An Dương đang thấp thỏm, anh còn tưởng rằng mình nói nhiều rồi, đang định lặng lẽ xoay người rời đi, sau lưng lại vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông.
"Đặt đi, loại đắt nhất."
Buổi trưa, Khương Tri Ly vừa mới từ bệnh viện về đến nhà, cô nhận được địa chỉ nhà hàng mà Phó Bắc Thần gửi đến.
Bảy giờ tối, nhà hàng xoay kiểu Pháp lanounior trên tầng thượng của Trung tâm Thương mại Quốc tế.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn, toàn thân Khương Tri Ly giống như được tiêm máu gà vậy, cô lao đến trước tủ quần áo chọn quần áo.
Mặc dù trong tủ chất đầy quần áo, nhưng Khương Tri Ly vẫn không ưng được bộ nào.
Vì thế, cô dùng tốc độ nhanh nhất đi thẳng đến trung tâm mua sắm gần đó.
Khương Tri Ly vừa thử đồ vửa gửi ảnh qua cho Nghê Linh và Diệp Gia Kỳ để xin ý kiến, cuối cùng cô chọn một chiếc váy màu hồng khói cùng với áo khoác cashmere màu trắng.
Màu sắc của váy tuy không quá phô trương như màu đỏ nhưng cũng tôn lên nước da trắng của cô, phần eo được thiết kế tỉ mỉ, ôm lấy vòng eo yêu kiều, nhìn cô dịu dàng hơn thường ngày.
Khương Tri Ly hài lòng bước ra khỏi tiệm quần áo, cô tìm một tiệm tóc trong trung tâm mua sắm để làm tóc.
Trên WeChat, tin nhắn từ Diệp Gia Kỳ hiện lên.
Diệp Gia Kỳ: Chị Tri Ly, long trọng thế này, tối nay chị định đi hẹn hò đúng không? Có phải người lần trước chị kể với em không? Cái vị mà yêu đương như học sinh tiểu học ấy??
Khương Tri Ly:.... Còn lâu mới là học sinh tiểu học nhé.
Diệp Gia Kỳ: Được rồi được rồi, em tin tưởng vào ánh mắt của chị, chỉ cần không phải người đàn ông giống như anh em là được.
Khương Tri Ly tò mò trả lời: Anh em? Em còn có anh sao?
Diệp Gia Kỳ: Đừng nói nữa, xui lắm. Ngoại trừ việc anh ấy có chút tiền kia ra, anh ấy là kẻ máu lạnh, lại độc mồm độc miệng, em thật sự hoài nghi rằng anh ấy có thể sẽ phải cô độc trong suốt quãng đời còn lại.
Diệp Gia Kỳ: Nghe nói trước kia anh ấy bị một cô hồ ly tinh lừa nên bây giờ mới thanh tâm quả dục như thế, giống như một cỗ máy làm việc, ai mà yêu đương với anh ấy thì đúng là nghĩ không thông. Gặp thì mau chạy đi!!
Khương Tri Ly: Đáng sợ như vậy sao? Em yên tâm đi, chị không có hứng thú với kiểu người này.
Diệp Gia Kỳ: Nếu em quá lời một chữ, phạt em ba năm không có đàn ông.
Khương Tri Ly:.... Cũng không cần phải nói ác như vậy.
Diệp Gia Kỳ: Được rồi được rồi, không nói nữa. Chúc chị hôm nay hẹn hò thuận lợi, phải hạ gục được người đàn ông kia nhé!!
Khương Tri Ly bật cười, cô trả lời OK.
Làm tóc xong, Khương Tri Ly về nhà, sau khi trang điểm tỉ mỉ, cũng đã gần sáu giờ.
Ngắm mình trong gương, sau khi không nhìn ra được khuyết điểm nào nữa, Khương Tri Ly chọn một thỏi son cùng màu với bộ váy, thong thả thoa lên môi.
Nhưng mà, chiếc điện thoại đang đặt trên bàn trang điểm bỗng rung lên.
Cô còn tưởng rằng là Phó Bắc Thần gọi đến, Khương Tri Ly nhanh chóng đặt thỏi son trong tay xuống rồi nhận điện thoại.
" Alo?"
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam ôn hòa, không phải điện thoại của Phó Bắc Thần.
"Tri Ly, bây giờ cô có bận không?"
Khương Tri Ly nghe thấy giọng nói của Thương Diễm, cô ngượng ngùng cười nói: "À, anh Thương. Buổi tối tôi..... Đã hẹn gặp bạn rồi."
Vừa nói xong, Khương Tri Ly chợt hiểu ra, cô vội vàng nói: "Là tin tức về chuyện của Khương thị đúng không?"
Thương Diễm cười nói: "Không sai, lần trước cô có nói với tôi rằng thời gian rất gấp, tôi đã nhờ một người bạn điều tra, đã có một vài manh mối. Còn một chuyện quan trọng nữa, tôi nghĩ là nói trực tiếp với cô thì tiện hơn."
Khương Tri Ly trầm mặc, do dự một lát.
Thời hạn một tháng mà ban đầu cô hẹn Nghiêm Huệ đã sắp đến, cô bị chặn khắp nơi, tiến độ gần như là bằng không.
Đầu tiên chỉ còn cách điều tra rõ ràng những gì Nghiêm Huệ đã làm, cô mới có thể cứu vãn tình hình. Ngày hôm kia cô vừa mới nhờ Thương Diễm, không ngờ nhanh như vậy đã có kết quả.
Biết càng sớm, cô sẽ có thêm một ngày để chuẩn bị, cơ hội chiến thắng sẽ càng cao.
Nhưng mà tối nay cô có hẹn với Phó Bắc Thần.
Nghe thấy đầu bên kia điện thoại im lặng, Thương Diễm nhận ra sự do dự của cô, anh lên tiếng hỏi:
"Hoặc là lát nữa cô dành ra một chút thời gian được không? Không quá lâu đâu."
"Tình hình Khương thị không mấy lạc quan, tôi cảm thấy cô biết càng sớm càng tốt."
Khương Tri Ly nghiến răng, trong đầu nghĩ rằng lát nữa nói nhanh một chút, chắc là không trễ giờ hẹn với Phó Bắc Thần.
Cô gật đầu đồng ý: "Được, vậy chúng ta gặp nhau ở quán cà phê dưới lầu Trung tâm Thương mại Quốc tế đi."
Hơn nữa, ánh mắt anh nhìn cô như vậy...
Cô không biết người đàn ông này làm cách nào mà có thể khoác lên mình vẻ ngoài lạnh lùng cấm dục, nhưng hết lần này đến lần khác ánh mắt anh nhìn cô lại có vẻ ham muốn đến vậy.
Đúng là đòi mạng mà.
Thời khắc này, hoàn cảnh này, Khương Tri Ly chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập trong lồng ngực, nhịp sau lại đập mạnh hơn nhịp trước, khiến màng nhĩ cô cũng cảm thấy đau.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Bị một câu nói của anh làm cho căng thẳng như vậy, Khương Tri Ly cảm thấy thể diện mà cô gìn giữ suốt hai mươi mấy năm qua đều bị tối nay làm cho mất sạch.
Cô chậm rãi hít một hơi, cố gắng ép cho nhịp tim của mình bình tĩnh trở lại, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như thường.
"Anh trói em làm gì... Thả em ra trước đi..."
Phó Bắc Thần nhìn cô đang giả vờ bình tĩnh, sau khi đảm bảo rằng cô không thoát ra được, anh làm như không nghe thấy lời cô nói, xoay người đi về phía ghế sofa.
"Này.... Phó Bắc Thần....." Khương Tri Ly vẫn đang cố gắng vùng vẫy, trong lòng vừa giận vừa cảm thấy xấu hổ, cô bắt đầu cố ý khiêu khích anh.
"Anh cho rằng trói em lại thì có thể giữ được em sao?"
Giọng nói của cô vô cũng rõ ràng vang vọng khắp phòng, bước chân của Phó Bắc Thần dừng lại, anh quay đầu.
Trên giường bệnh, Khương Tri Ly bị trói chặt hai tay, cổ tay trắng nõn với cà vạt màu đen, hình ảnh tương phản rõ rệt, giống như một chú cừu non yếu ớt đang chờ bị làm thịt, cấm kỵ đến khó hiểu.
Ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ lớn khoảng một bàn tay, mái tóc đen nhánh rũ xuống vai, đôi môi anh đào hồng nhạt, ánh mắt sáng ngời trực tiếp nhìn anh, đôi mắt hồ ly xinh đẹp tràn đầy kiêu ngạo.
Xem ra cô cố ý khiêu khích anh để giành lại chiến thắng đây mà.
Ngây thơ.
Phó Bắc Thần khẽ cười trong lòng, anh không nhanh không chậm đi về phía sofa rồi ngồi xuống, lại cầm đống tài liệu vừa ném sang một bên kia lên.
Anh không ngước mắt lên, giống như không hề bị lời nói của cô ảnh hưởng, giọng anh bình tĩnh: "Tôi sợ em không nhịn được."
"?" Khương Tri Ly lập tức mở to hai mắt, không thể tin được chính bản thân cô vừa nghe được cái gì.
Không phải cô chỉ nhìn anh nhiều thêm mấy lần thôi sao?!
???
Nếu như trên đời này có bán da mặt, cho dù cô có phải bán máu đi chăng nữa thì cũng phải mua cho Phó Bắc Thần một tấm?
Chỉ một câu nói đơn giản, đã đánh tan toàn bộ đòn phản công mà Khương Tri Ly vừa mới tập luyện trong đầu.
Không sao đâu, nhịn một chút là được, một đời sẽ trôi qua nhanh thôi.
Cô cam chịu số phận kéo chăn lên trùm đầu mình lại, cố gắng trốn ở trong chăn hạ nhiệt một chút.
Đến nỗi, Khương Tri Ly không hề nhìn thấy, ánh mắt Phó Bắc Thần vẫn dừng lại trên người cô, chưa từng rời đi.
Cùng với, độ cong nhàn nhạt trên khóe miệng anh, dường như không thể nhận ra.
Sáng sớm hôm sau, sau cơn mưa, trời quang mây tạnh, ánh nắng xuyên qua những tầng mây, tỏa ra ánh vàng rực rỡ.
Khương Tri Ly tỉnh dậy sau khi được y tá rút kim ra.
Khi mở mắt ra, cô vô thức nhìn về phía ghế sofa, nhưng không có ai ở đó.
Đêm qua cô ngủ rất trễ, chắc là sáng sớm Phó Bắc Thần mới rời đi.
Cô bất giác thở dài, bị y tá bên cạnh nghe được, cười nói: "Bạn trai cô mới vừa đi chưa được bao lâu, sáng nay tôi nhìn thấy anh ấy đứng ngoài hành lang nhận rất nhiều cuộc gọi, sau khi cô truyền hết bình dịch cuối cùng, anh ấy nhìn tôi rút kim ra mới yên tâm rời đi."
"Cô bây giờ không sao nữa rồi, nhiệt độ cơ thể bình thường, vết mẩn đỏ gần như đã biến mất, đợi một lát nữa thì có thể xuất viện rồi."
"Cảm ơn chị y tá."
"Không có gì."
Y tá thu dọn dụng cụ xong, lúc đang đi ra ngoài, đi ngang qua chiếc bàn nhỏ bên cạnh ghế sofa, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nói: "Đúng rồi, cái này vừa rồi có người đem đến, hình như là đồ ăn bên ngoài, cô ăn xong rồi hẵng đi."
Khương Tri Ly ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt của chị y tá.
Một chiếc túi cách nhiệt lẳng lặng nằm trên bàn trà, logo bên ngoài túi vô cùng bắt mắt.
Điểm tâm sáng Từ Ký.
Quán này không bán mang về, ngay cả đến xếp hàng mua cũng phải hẹn trước.
Hai mắt Khương Tri Ly sáng lên, vội vàng xoay người xuống giường, mở túi giữ nhiệt, lần lượt lấy đồ ăn còn nóng hổi bên trong ra.
Cháo tôm, bánh bao tôm, còn có bánh trứng yêu thích của cô.
Tất cả đều là món cô thích, từ tối hôm qua cô đã nghĩ đến chúng rồi.
Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu, mở hộp ra, cháo tôm thơm ngon bên trong vẫn còn bốc khói nghi ngút, dần dần hòa vào tầm nhìn của cô.
Hốc mắt cô bỗng nhiên ươn ướt, làm sao bây giờ.
Tuy nhiên, khóe miệng cô lại không khống chế được mà nhếch lên.
Vừa muốn khóc vừa muốn cười, Khương Tri Ly cảm thấy mình sắp bị nứt ra.
Nghe thấy bụng bắt đầu réo lên, Khương Tri Ly cầm điện thoại lên trước, sau đó chọn góc đẹp chụp vài tấm ảnh.
Cô đăng ảnh lên vòng bạn bè.
Không có caption, nhưng cô đặc biệt @ Phó Bắc Thần.
Sợ rằng anh không nhìn thấy bài viết trên vòng bạn bè, Khương Tri Ly lại nhấp vào khung trò chuyện, chụp một tấm ảnh rồi đi.
Khương Tri Ly: "Hình ảnh."
Khương Tri Ly: Cảm ơn bữa sáng của sếp ~(^^*)
Khương Tri Ly: "Mèo trái tim.JPG."
Trong lúc đợi Phó Bắc Thần trả lời tin nhắn, Khương Tri Ly vừa vui vẻ ăn cháo, vừa mở xem bài viết vừa đăng trên vòng bạn bè.
Đồng nghiệp A: Wow wow wow wow cháo Từ Ký, hâm mộ thật đấy, lần trước tôi đến sếp hàng cũng không mua được.
Đồng nghiệp B: Đây là gọi mang về sao? Từ khi nào mà Từ Ký bắt đầu giao đồ ăn vậy?!
Khương Tri Ly đang phiền não không biết làm sao trả lời bình luận một cách khiêm tốn thì Phó Bắc Thần trả lời tin nhắn.
Phó Phẩm Như: Ừ.
Được rồi, vẫn giống như mọi ngày, tích chữ như vàng.
Khương Tri Ly bĩu môi, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Xem như là cô hiểu rồi, Phó Bắc Thần đang cảm thấy không được tự nhiên.
Khương Tri Ly nghĩ một lúc, lại gửi: Tối nay sếp có rảnh không, em mời anh ăn cơm nhé.
Khương Tri Ly: Anh cũng mời em ăn sáng rồi, không mời anh lại thì lương tâm em cắn rứt lắm.
Gửi xong tin nhắn này, bên kia im lặng.
Khương Tri Ly đợi đến khi hoa tàn, bát cháo cũng ăn gần xong, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn.
Phó Phẩm Như: Biết rồi.
??!
Đây là đồng ý đúng không?
Nhưng sao cô lại cảm thấy giống như có ý khác.....
—— Trẫm đã duyệt rồi, lui ra.
Cho dù anh có ý gì, Khương Tri Ly ngầm thừa nhận rằng anh đã đồng ý, trong lòng vô cùng kích động, không cẩn thận gửi đi một meme.
Khương Tri Ly: "Không tìm được chứng cứ anh làm người.jpg."
.... Gửi sai rồi gửi sai rồi.
Cô nhanh chóng thu hồi tin nhắn, sau đó đổi một meme khác có vẻ ngoài lạnh lùng hệt như Phó Bắc Thần.
Khương Tri Ly: "OK."
Hai phút sau, người bên kia không trả lời, Khương Tri Ly còn tưởng rằng Phó Bắc Thần đang bận, sau đó cô tự mình tìm nhà hàng.
Đợi đến khi cô vào lại trang chủ WeChat, trên vòng bạn bè xuất hiện một chấm đỏ.
Cô tưởng ai đó nhấn thích bài viết, Khương Tri Ly mở ra xem, vào lúc cô nhìn thấy rõ ràng, khuôn mặt cô phút chốc ửng đỏ.
Hai phút trước.
"Phó Phẩm Như —— Bậc thầy ngôn ngữ nghệ thuật đương đại" đã thích bài viết trên vòng bạn bè của bạn.
Cùng lúc đó, tại trụ sở chính của Kỳ Nhạc, bên trong phòng làm việc của CEO.
An Dương đứng trước bàn làm việc, anh cầm iPad trong tay, đang báo cáo lịch trình.
"Sáu giờ tối, sau khi kết thúc cuộc họp cấp cao, bảy giờ tối có buổi tiệc xã giao với tập đoàn Lâm Ức...."
Trên bàn làm việc, Phó Bắc Thần đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng nói: "Hủy lịch trình sau sáu giờ tối, tiệc xã giao để Hoắc Tư Dương đi."
An Dương sững sốt, chiếc iPad trong tay suýt rơi xuống.
Từ trước đến giờ, người luôn mang tiếng là người máy lại chủ động hủy lịch trình, vào lúc này, An Dương kinh ngạc đến nỗi giống như vừa bị sét đánh.
Là một thư ký chuyên nghiệp, An Dương nhanh chóng che giấu đi vẻ kinh ngạc, anh bình tĩnh đỡ kinh: "Tôi biết rồi Phó tổng."
Nói xong, anh vừa định xoay người đi thì bị người phía sau gọi lại.
Phó Bắc Thần nhướng mày, vẻ mặt bình tĩnh: "Đặt một nhà hàng, bảy giờ tối nay."
An Dương gật đầu, "Vâng Phó tổng, có cần bao nhà hàng không?"
"Ừ."
Nghe vậy, trong lòng An Dương giống như hiểu ra, do dự một chút, lại thận trọng hỏi.
"Có cần tôi đặt giúp anh một bó hoa không?"
Lời vừa dứt, bên trong văn phòng yên tĩnh một lúc, chỉ còn lại tiếng bút của Phó Bắc Thần.
Ngay khi An Dương đang thấp thỏm, anh còn tưởng rằng mình nói nhiều rồi, đang định lặng lẽ xoay người rời đi, sau lưng lại vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông.
"Đặt đi, loại đắt nhất."
Buổi trưa, Khương Tri Ly vừa mới từ bệnh viện về đến nhà, cô nhận được địa chỉ nhà hàng mà Phó Bắc Thần gửi đến.
Bảy giờ tối, nhà hàng xoay kiểu Pháp lanounior trên tầng thượng của Trung tâm Thương mại Quốc tế.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn, toàn thân Khương Tri Ly giống như được tiêm máu gà vậy, cô lao đến trước tủ quần áo chọn quần áo.
Mặc dù trong tủ chất đầy quần áo, nhưng Khương Tri Ly vẫn không ưng được bộ nào.
Vì thế, cô dùng tốc độ nhanh nhất đi thẳng đến trung tâm mua sắm gần đó.
Khương Tri Ly vừa thử đồ vửa gửi ảnh qua cho Nghê Linh và Diệp Gia Kỳ để xin ý kiến, cuối cùng cô chọn một chiếc váy màu hồng khói cùng với áo khoác cashmere màu trắng.
Màu sắc của váy tuy không quá phô trương như màu đỏ nhưng cũng tôn lên nước da trắng của cô, phần eo được thiết kế tỉ mỉ, ôm lấy vòng eo yêu kiều, nhìn cô dịu dàng hơn thường ngày.
Khương Tri Ly hài lòng bước ra khỏi tiệm quần áo, cô tìm một tiệm tóc trong trung tâm mua sắm để làm tóc.
Trên WeChat, tin nhắn từ Diệp Gia Kỳ hiện lên.
Diệp Gia Kỳ: Chị Tri Ly, long trọng thế này, tối nay chị định đi hẹn hò đúng không? Có phải người lần trước chị kể với em không? Cái vị mà yêu đương như học sinh tiểu học ấy??
Khương Tri Ly:.... Còn lâu mới là học sinh tiểu học nhé.
Diệp Gia Kỳ: Được rồi được rồi, em tin tưởng vào ánh mắt của chị, chỉ cần không phải người đàn ông giống như anh em là được.
Khương Tri Ly tò mò trả lời: Anh em? Em còn có anh sao?
Diệp Gia Kỳ: Đừng nói nữa, xui lắm. Ngoại trừ việc anh ấy có chút tiền kia ra, anh ấy là kẻ máu lạnh, lại độc mồm độc miệng, em thật sự hoài nghi rằng anh ấy có thể sẽ phải cô độc trong suốt quãng đời còn lại.
Diệp Gia Kỳ: Nghe nói trước kia anh ấy bị một cô hồ ly tinh lừa nên bây giờ mới thanh tâm quả dục như thế, giống như một cỗ máy làm việc, ai mà yêu đương với anh ấy thì đúng là nghĩ không thông. Gặp thì mau chạy đi!!
Khương Tri Ly: Đáng sợ như vậy sao? Em yên tâm đi, chị không có hứng thú với kiểu người này.
Diệp Gia Kỳ: Nếu em quá lời một chữ, phạt em ba năm không có đàn ông.
Khương Tri Ly:.... Cũng không cần phải nói ác như vậy.
Diệp Gia Kỳ: Được rồi được rồi, không nói nữa. Chúc chị hôm nay hẹn hò thuận lợi, phải hạ gục được người đàn ông kia nhé!!
Khương Tri Ly bật cười, cô trả lời OK.
Làm tóc xong, Khương Tri Ly về nhà, sau khi trang điểm tỉ mỉ, cũng đã gần sáu giờ.
Ngắm mình trong gương, sau khi không nhìn ra được khuyết điểm nào nữa, Khương Tri Ly chọn một thỏi son cùng màu với bộ váy, thong thả thoa lên môi.
Nhưng mà, chiếc điện thoại đang đặt trên bàn trang điểm bỗng rung lên.
Cô còn tưởng rằng là Phó Bắc Thần gọi đến, Khương Tri Ly nhanh chóng đặt thỏi son trong tay xuống rồi nhận điện thoại.
" Alo?"
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam ôn hòa, không phải điện thoại của Phó Bắc Thần.
"Tri Ly, bây giờ cô có bận không?"
Khương Tri Ly nghe thấy giọng nói của Thương Diễm, cô ngượng ngùng cười nói: "À, anh Thương. Buổi tối tôi..... Đã hẹn gặp bạn rồi."
Vừa nói xong, Khương Tri Ly chợt hiểu ra, cô vội vàng nói: "Là tin tức về chuyện của Khương thị đúng không?"
Thương Diễm cười nói: "Không sai, lần trước cô có nói với tôi rằng thời gian rất gấp, tôi đã nhờ một người bạn điều tra, đã có một vài manh mối. Còn một chuyện quan trọng nữa, tôi nghĩ là nói trực tiếp với cô thì tiện hơn."
Khương Tri Ly trầm mặc, do dự một lát.
Thời hạn một tháng mà ban đầu cô hẹn Nghiêm Huệ đã sắp đến, cô bị chặn khắp nơi, tiến độ gần như là bằng không.
Đầu tiên chỉ còn cách điều tra rõ ràng những gì Nghiêm Huệ đã làm, cô mới có thể cứu vãn tình hình. Ngày hôm kia cô vừa mới nhờ Thương Diễm, không ngờ nhanh như vậy đã có kết quả.
Biết càng sớm, cô sẽ có thêm một ngày để chuẩn bị, cơ hội chiến thắng sẽ càng cao.
Nhưng mà tối nay cô có hẹn với Phó Bắc Thần.
Nghe thấy đầu bên kia điện thoại im lặng, Thương Diễm nhận ra sự do dự của cô, anh lên tiếng hỏi:
"Hoặc là lát nữa cô dành ra một chút thời gian được không? Không quá lâu đâu."
"Tình hình Khương thị không mấy lạc quan, tôi cảm thấy cô biết càng sớm càng tốt."
Khương Tri Ly nghiến răng, trong đầu nghĩ rằng lát nữa nói nhanh một chút, chắc là không trễ giờ hẹn với Phó Bắc Thần.
Cô gật đầu đồng ý: "Được, vậy chúng ta gặp nhau ở quán cà phê dưới lầu Trung tâm Thương mại Quốc tế đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.