Du Côn Và Xã Hội Đen: Cặp Đôi Bá Đạo
Chương 59: Chap 58: Phong Hàn
SuongOmega
26/03/2022
Chap 58: Phong Hàn
Hell dời phòng ngủ, đồng hồ đã điểm 4 giờ sáng từ 15 phút trước nhưng ả không muốn dậy. Cả đêm hôm qua ả đã thấy khó chịu trọng lòng, cứ nghĩ về nó là càng thêm ghét. Hell trút hết cơn thịnh nộ lên mấy cô bé giúp việc.
Chỉnh lại trang phục, tiến về phía tòa nhà chính, tâm địa ả vẫn luẩn cuổn trong những âm mưu phục thù. Đáng lẽ hàn phải là của ả chứ không phải con nhỏ nào khác. Nghĩ mà xem, nếu như Hàn ở bên ả thì có phải mọi chuyện sẽ khác không, hắn đâu phải đau lòng hay lo lắng bất cứ chuyện gì, mọi thứ ả có thể làm cho hắn. Chỉ vì nó mà Hàn không để tâm tới ả, chỉ vì nó mà Hàn tức giận và cũng chính vì nó là người đã chia cắt mối quan hệ trong mơ này.
Ngoài những rắc rốt mà Nhược Phong gây ra thì chẳng có điều gì tốt đẹp nó làm cho Hàn cả, vậy mà Hàn lúc nào cũng tin tưởng lo lắng rồi suy nghĩ tới nó.
Nghĩ có vậy thôi mà người Hell đã bừng bừng sát khí, nét mặt gớm ghiếp cau lại tức giận. "Nó phải biến mất khỏi đây!"
Cùng lúc đó, một người con trai đi vụt qua với vận tốc khá nhanh, vô tình va phải Hell khiến ả thoát khỏi những dòng suy nghĩ trở lại với thực tại. Ả nhìn theo, chẳng phải là Phong Hàn sao? Mới chỉ nghĩ đến thôi mà hắn đã xuất hiện rồi. Hell định bước đi theo nhưng tiếng gọi của ai đó làm ả chú ý:
- Phong Hàn!
Nhược Phong cũng nhanh chân theo sau, hắn tính khí thất thường quá, ới đó thôi mà đã tức giận việc gì không biết
Hell đứng đó nhìn hai người họ đi về phía gala xe, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.
Phong Hàn mở cửa xe, phải đi đâu đó, nơi mà hắn cảm thấy thoải mái nhất để suy nghĩ về mình và ...một số người khác nữa. Hàn khởi động động cơ xe...chỉ tức là cái xe mãi cũng không chạy. Nhược Phong gõ gõ vào cửa kính, liên tục thúc giục:
- Xuống xe.
Hàn không nghe, hắn cố khởi động lại nhưng không có tiến triển gì, chiếc oto cứ kêu lên một tiếng khởi động lớn rồi im re. hết xăng rồi. Không lẽ đồ vật cũng học đò phản bội hắn sao, túc không chịu được. hàn bực bội xuống xe và...không đối mặt với nó.
Nhược Phong hoang mang trước biểu hiện của hắn, quyết định nói:
- Làm sao vậy?
- Chẳng sao cả! – Hàn gắt lên
- Có chuyện gì!? – Nhược Phong dò hỏi
- Không liên quan tới cô, về mà thân mật với thằng kia đi!
- Sao cơ!? – Thực sự nó không hiểu phản ứng này của Hàn là gì nữa
Phong Hàn bỏ đi trước, để mặc nó đứng đó với mớ thắc mắc chất đống, Hàn đang nghĩ cái quái gì vậy?Chính bản thân mình hắn cũng không hiểu nổi, điều gì đang thống trị cảm xúc của hắn?
Nhược Phong tiến lại, nó im lặng đứng đó cùng hắn, không lên tiếng, có thể hắn đang cần im lặng...
- Cô có biết...- Hàn bất chợt lên tiếng sau một lúc suy ngẫm: - Cô tàn nhẫn lắm không?
Nhược Phong nhìn Hàn thắc mắc, lại phát minh ra điều gì nữa đây.
- Tôi?
- Cho người ta hi vọng về điều gì đó, rồi nhanh chóng dập tắt đi. Thực sự tàn nhẫn.
- Hi vọng về điều gì?
- Mối quan hệ...của hai chúng ta.
- Vẫn là bạn đó thôi.
- Lạ lắm. – Phong Hàn cau mày nghiệm ra thứ cảm xúc trong mình: - Tôi không thích cô nói chuyện với thằng khác, thân mật lại càng ghét, đặc biệt không thích Evil. Nhất là dạo gần đây hai người thường đi với nhau.
- Anh đang nghĩ gì thế?
- Chẳng phải vừa rồi...nếu như tôi không xuất hiện... - Hàn gần như sắp nổi giận
Nhược Phong "hừ" nhẹ 1 tiếng, lắc đầu ngán ngẩm
- Đừng tưởng tượng nữa. Chẳng có gì cả
- Không dễ chịu một chút nào cả. hàn im lặng một lúc rồi nói tiếp:– Hình như...tôi thay đổi rồi, đến nỗi chính tôi cũng không thể hiểu nổi.
Phong Hàn lặng im, 1 cảm gác lạ lan tỏa trong trái tim hắn. Chưa bao giờ nó mãnh liệt như lúc này, hắn đang cố gắng gọi tên nó bằng một từ nào đó thật dễ hiểu nhưng không có kết quả. Hàn đang chờ đợi điều gì từ nó phải không?
Nhược Phong nghe thấy tiếng cỏ xột xoạt, bỗng chốc nõ quên rằng Bis vẫn theo sát từng bước chân của mình. Việc nó và Phong Hàn nói chuyện với nhau đương nhiên cũng sẽ nằm trong tầm ngắm. Chúng lại nghĩ ra đủ chiêu trò để lấy Hàn làm điều kiện, có lẽ nó không nên tiếp xúc quá nhiều với Hàn tránh việc hắn bị rơi vào trò chơi của Bis.
- Phong Hàn...- Nhược Phong cố gắng nghe từng âm thanh nhỏ bên bụi cây, nó cá là có người ở đó: - Nên nhớ: Tôi đã lợi dụng anh.
Hàn không nên liên quan tới Bis, tốt nhất là thế, cứ tránh xa nó thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra với hắn. Phong không muốn Hàn gặp rắc rối như Hạ Phi đã vì nó mà hi sinh quá nhiều thứ.
- Đã nói là cho phép rồi mà! – Hàn cương quyết nói
- Nhưng bây giờ...tôi không cần lợi dụng anh nữa. Vì hết giá trị rồi.
- Đừng nói năng lung tung nữa, tôi không tin đâu!
- Vậy mới nói anh là 1 kẻ ngu ngốc.
Hàn bực bội quay sang, giữ chặt hai vai nó, đôi mắt đầy uy áp:
- Nói đi, chúng đã yêu cầu cô làm gì? Từ khi trở về tới giờ cô làm sao vậy?
Nhược Phong gạt cánh tay Hàn ra, nó không muốn đối diện với hắn lúc này, không nên để hắn hi vọng thêm điều gì về nó nữa
- Vốn dĩ đã vậy rồi, chỉ là anh không nhận ra thôi.
Nhược Phong quyết định quay đi...lùm cây khẽ động đậy...
- Nếu muốn yên ổn thì đừng liên quan gì tới tôi nữa. Về phòng đi...
Hàn cảm nhận được có cái gì đó xa vời quá, bóng tối đã nhấn chìm mọi thứ trong mình. Nó không thể bỏ đi như vậy được...
Nhược Phong có vẻ chùng bước, Phong Hàn nên về phòng thì tốt hơn, ngoài trời khá lạnh hắn lại ra ngoài thì không hay chút nào. Phong có chút lập lừng muốn quay lại, điều này với hắn là tội lỗi nhưng nó không còn giải pháp nào tốt đẹp cho cả đôi bên.
Bất ngờ, cánh tay ai đó kéo giật nó lại, một vòng tay ôm choàng lấy nó ...
Một cái ôm siết chặt đến ngộp thở...
Nó nhận ra hơi thở của hắn, có chút ngập ngừng đứt quãng, có chút vội vàng đột ngột nhưng mang theo đó là hơi ấm từ một cơ thể. Cánh tay nó buông thõng xuống, phải làm gì với hắn đây, hắn không hiểu những việc nó đang làm là vì muốn tốt cho bản thân hắn. Không thể thế này được, dứt khoát thôi.
Nó cố gắng thoát ra nhưng không thể, Hàn cương quyết không buông tay, cảm tưởng như nếu buống ra nó sẽ biến mất mãi mãi.
- Đừng như vậy nữa, tôi sẽ cùng cô đối mặt với lũ khốn nạn đó.
- Giờ thì...anh là phế thải rồi. Dừng lại đi
Hàn không nói lời nào, hắn chỉ ôm nó thật chặt như thế, vậy là đủ rồi, nó sẽ không thể đi đâu được nữa, bở vì hắn đang ở rất gần nó, ngay trong vòng tay của hắn.
Nhược Phong cảm nhận được nhịp tim Hàn sau lớp áo khoác mỏng, hỗn độn quá, có chút biến tấu không theo một trình tự nào cả. Mặt nó áp sát vờ vai đó, một điểm tựa mà nhiều người hằng mong ước, vững vàng và tin cậy tuy có chút hống hách ngang tàn.
Phong Hàn định nghĩa được những gì mình đang cảm nhận, khóe môi hiện lên một nét cười thích thú. Hắn cúi thấp người, ghé sát tai nó, thì thào nhưng đầy dứt khoát...
- Biết rồi...
Nhược Phong nuốt trọn một hơi không khí lạnh, có điều gì đó bất ổn sắp xảy ra, nó cảm nhận được điều đó trong từng nhịp thở của hắn...
- Nhược Phong! Có lẽ...anh thích em rồi!
...
Phía sau lùm cây, người con gái như chết lặng, đôi mắt đen láy trong giây lát đỏ mọng, nước mắt ứu đầy, Hàn đã nói gì...hắn không thể làm vậy với ả được. Tất cả là vì nó mà Hàn rời xa ả, vốn dĩ Hàn không phải của nó, phải là của à, của ả...!!! Là vì nó đã tự trút lấy, nó sẽ phải trả giá vì đã cướp mất Phong Hàn...!!!
Nhược Phong người cứng đờ, không thể được, Hàn...anh không thể...không thể thích tôi được. Hành động phản kháng dứt khoát của nó khiến Hàn bất ngờ bị ẩn ra phía sau. Nhược Phong đã ẩn hắn ra bằng tất cả sức lực của mình. Hàn lảo đảo ngỡ ngàng, đôi mặt hiện rõ vẻ ngơ ngác, như vậy có nghĩa...nó đã từ chối hắn ư?
Nhược Phong nhắm nghiền mắt, môi cắn chặt đến tái nhợt, quay đi. Đừng có bất cứ tình cảm gì với nó, hãy suy nghĩ lại đi, hắn thế này thì nó sẽ làm hắn tổn thương mất, ngay cả nó cũng sẽ đau lòng vì điều này. Nó cố gắng lên tiếng lạnh lùng, ngữ điệu thêm phần sắc nhọn
- Tôi không hứng thú...với đồ phế thải.
Nhược Phong vội vàng đi nhanh hơn, hắn không thể thế này được. Nó không muốn làm hắn tổn thương dù là điều gì...Tròng mắt nó nóng ran, điều này đối với Hàn không dễ chấp nhận, đôi mắt của sự ngỡ ngàng khi nó ẩn hắn ra đã nói lên tất cả...Phong Hàn, tôi xin lỗi...
Hàn đứng bất động phía sau dõi theo từng bước chân của nó lấn lướt vào bóng tối...biến mất thật rồi...không còn lại gì trong tầm nhìn của hắn nữa. Chẳng lẽ đây lại là kết cục của hắn sao? Nó tàn nhẫn với hắn quá, mỗi lời nói đều như đâm thẳng vào lồng ngực hắn vậy, càng cố gắng giữ lại thì nó càng dời xa hắn hơn...Nhược Phong...anh phải làm gì với con người này đây...
Hell dời phòng ngủ, đồng hồ đã điểm 4 giờ sáng từ 15 phút trước nhưng ả không muốn dậy. Cả đêm hôm qua ả đã thấy khó chịu trọng lòng, cứ nghĩ về nó là càng thêm ghét. Hell trút hết cơn thịnh nộ lên mấy cô bé giúp việc.
Chỉnh lại trang phục, tiến về phía tòa nhà chính, tâm địa ả vẫn luẩn cuổn trong những âm mưu phục thù. Đáng lẽ hàn phải là của ả chứ không phải con nhỏ nào khác. Nghĩ mà xem, nếu như Hàn ở bên ả thì có phải mọi chuyện sẽ khác không, hắn đâu phải đau lòng hay lo lắng bất cứ chuyện gì, mọi thứ ả có thể làm cho hắn. Chỉ vì nó mà Hàn không để tâm tới ả, chỉ vì nó mà Hàn tức giận và cũng chính vì nó là người đã chia cắt mối quan hệ trong mơ này.
Ngoài những rắc rốt mà Nhược Phong gây ra thì chẳng có điều gì tốt đẹp nó làm cho Hàn cả, vậy mà Hàn lúc nào cũng tin tưởng lo lắng rồi suy nghĩ tới nó.
Nghĩ có vậy thôi mà người Hell đã bừng bừng sát khí, nét mặt gớm ghiếp cau lại tức giận. "Nó phải biến mất khỏi đây!"
Cùng lúc đó, một người con trai đi vụt qua với vận tốc khá nhanh, vô tình va phải Hell khiến ả thoát khỏi những dòng suy nghĩ trở lại với thực tại. Ả nhìn theo, chẳng phải là Phong Hàn sao? Mới chỉ nghĩ đến thôi mà hắn đã xuất hiện rồi. Hell định bước đi theo nhưng tiếng gọi của ai đó làm ả chú ý:
- Phong Hàn!
Nhược Phong cũng nhanh chân theo sau, hắn tính khí thất thường quá, ới đó thôi mà đã tức giận việc gì không biết
Hell đứng đó nhìn hai người họ đi về phía gala xe, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.
Phong Hàn mở cửa xe, phải đi đâu đó, nơi mà hắn cảm thấy thoải mái nhất để suy nghĩ về mình và ...một số người khác nữa. Hàn khởi động động cơ xe...chỉ tức là cái xe mãi cũng không chạy. Nhược Phong gõ gõ vào cửa kính, liên tục thúc giục:
- Xuống xe.
Hàn không nghe, hắn cố khởi động lại nhưng không có tiến triển gì, chiếc oto cứ kêu lên một tiếng khởi động lớn rồi im re. hết xăng rồi. Không lẽ đồ vật cũng học đò phản bội hắn sao, túc không chịu được. hàn bực bội xuống xe và...không đối mặt với nó.
Nhược Phong hoang mang trước biểu hiện của hắn, quyết định nói:
- Làm sao vậy?
- Chẳng sao cả! – Hàn gắt lên
- Có chuyện gì!? – Nhược Phong dò hỏi
- Không liên quan tới cô, về mà thân mật với thằng kia đi!
- Sao cơ!? – Thực sự nó không hiểu phản ứng này của Hàn là gì nữa
Phong Hàn bỏ đi trước, để mặc nó đứng đó với mớ thắc mắc chất đống, Hàn đang nghĩ cái quái gì vậy?Chính bản thân mình hắn cũng không hiểu nổi, điều gì đang thống trị cảm xúc của hắn?
Nhược Phong tiến lại, nó im lặng đứng đó cùng hắn, không lên tiếng, có thể hắn đang cần im lặng...
- Cô có biết...- Hàn bất chợt lên tiếng sau một lúc suy ngẫm: - Cô tàn nhẫn lắm không?
Nhược Phong nhìn Hàn thắc mắc, lại phát minh ra điều gì nữa đây.
- Tôi?
- Cho người ta hi vọng về điều gì đó, rồi nhanh chóng dập tắt đi. Thực sự tàn nhẫn.
- Hi vọng về điều gì?
- Mối quan hệ...của hai chúng ta.
- Vẫn là bạn đó thôi.
- Lạ lắm. – Phong Hàn cau mày nghiệm ra thứ cảm xúc trong mình: - Tôi không thích cô nói chuyện với thằng khác, thân mật lại càng ghét, đặc biệt không thích Evil. Nhất là dạo gần đây hai người thường đi với nhau.
- Anh đang nghĩ gì thế?
- Chẳng phải vừa rồi...nếu như tôi không xuất hiện... - Hàn gần như sắp nổi giận
Nhược Phong "hừ" nhẹ 1 tiếng, lắc đầu ngán ngẩm
- Đừng tưởng tượng nữa. Chẳng có gì cả
- Không dễ chịu một chút nào cả. hàn im lặng một lúc rồi nói tiếp:– Hình như...tôi thay đổi rồi, đến nỗi chính tôi cũng không thể hiểu nổi.
Phong Hàn lặng im, 1 cảm gác lạ lan tỏa trong trái tim hắn. Chưa bao giờ nó mãnh liệt như lúc này, hắn đang cố gắng gọi tên nó bằng một từ nào đó thật dễ hiểu nhưng không có kết quả. Hàn đang chờ đợi điều gì từ nó phải không?
Nhược Phong nghe thấy tiếng cỏ xột xoạt, bỗng chốc nõ quên rằng Bis vẫn theo sát từng bước chân của mình. Việc nó và Phong Hàn nói chuyện với nhau đương nhiên cũng sẽ nằm trong tầm ngắm. Chúng lại nghĩ ra đủ chiêu trò để lấy Hàn làm điều kiện, có lẽ nó không nên tiếp xúc quá nhiều với Hàn tránh việc hắn bị rơi vào trò chơi của Bis.
- Phong Hàn...- Nhược Phong cố gắng nghe từng âm thanh nhỏ bên bụi cây, nó cá là có người ở đó: - Nên nhớ: Tôi đã lợi dụng anh.
Hàn không nên liên quan tới Bis, tốt nhất là thế, cứ tránh xa nó thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra với hắn. Phong không muốn Hàn gặp rắc rối như Hạ Phi đã vì nó mà hi sinh quá nhiều thứ.
- Đã nói là cho phép rồi mà! – Hàn cương quyết nói
- Nhưng bây giờ...tôi không cần lợi dụng anh nữa. Vì hết giá trị rồi.
- Đừng nói năng lung tung nữa, tôi không tin đâu!
- Vậy mới nói anh là 1 kẻ ngu ngốc.
Hàn bực bội quay sang, giữ chặt hai vai nó, đôi mắt đầy uy áp:
- Nói đi, chúng đã yêu cầu cô làm gì? Từ khi trở về tới giờ cô làm sao vậy?
Nhược Phong gạt cánh tay Hàn ra, nó không muốn đối diện với hắn lúc này, không nên để hắn hi vọng thêm điều gì về nó nữa
- Vốn dĩ đã vậy rồi, chỉ là anh không nhận ra thôi.
Nhược Phong quyết định quay đi...lùm cây khẽ động đậy...
- Nếu muốn yên ổn thì đừng liên quan gì tới tôi nữa. Về phòng đi...
Hàn cảm nhận được có cái gì đó xa vời quá, bóng tối đã nhấn chìm mọi thứ trong mình. Nó không thể bỏ đi như vậy được...
Nhược Phong có vẻ chùng bước, Phong Hàn nên về phòng thì tốt hơn, ngoài trời khá lạnh hắn lại ra ngoài thì không hay chút nào. Phong có chút lập lừng muốn quay lại, điều này với hắn là tội lỗi nhưng nó không còn giải pháp nào tốt đẹp cho cả đôi bên.
Bất ngờ, cánh tay ai đó kéo giật nó lại, một vòng tay ôm choàng lấy nó ...
Một cái ôm siết chặt đến ngộp thở...
Nó nhận ra hơi thở của hắn, có chút ngập ngừng đứt quãng, có chút vội vàng đột ngột nhưng mang theo đó là hơi ấm từ một cơ thể. Cánh tay nó buông thõng xuống, phải làm gì với hắn đây, hắn không hiểu những việc nó đang làm là vì muốn tốt cho bản thân hắn. Không thể thế này được, dứt khoát thôi.
Nó cố gắng thoát ra nhưng không thể, Hàn cương quyết không buông tay, cảm tưởng như nếu buống ra nó sẽ biến mất mãi mãi.
- Đừng như vậy nữa, tôi sẽ cùng cô đối mặt với lũ khốn nạn đó.
- Giờ thì...anh là phế thải rồi. Dừng lại đi
Hàn không nói lời nào, hắn chỉ ôm nó thật chặt như thế, vậy là đủ rồi, nó sẽ không thể đi đâu được nữa, bở vì hắn đang ở rất gần nó, ngay trong vòng tay của hắn.
Nhược Phong cảm nhận được nhịp tim Hàn sau lớp áo khoác mỏng, hỗn độn quá, có chút biến tấu không theo một trình tự nào cả. Mặt nó áp sát vờ vai đó, một điểm tựa mà nhiều người hằng mong ước, vững vàng và tin cậy tuy có chút hống hách ngang tàn.
Phong Hàn định nghĩa được những gì mình đang cảm nhận, khóe môi hiện lên một nét cười thích thú. Hắn cúi thấp người, ghé sát tai nó, thì thào nhưng đầy dứt khoát...
- Biết rồi...
Nhược Phong nuốt trọn một hơi không khí lạnh, có điều gì đó bất ổn sắp xảy ra, nó cảm nhận được điều đó trong từng nhịp thở của hắn...
- Nhược Phong! Có lẽ...anh thích em rồi!
...
Phía sau lùm cây, người con gái như chết lặng, đôi mắt đen láy trong giây lát đỏ mọng, nước mắt ứu đầy, Hàn đã nói gì...hắn không thể làm vậy với ả được. Tất cả là vì nó mà Hàn rời xa ả, vốn dĩ Hàn không phải của nó, phải là của à, của ả...!!! Là vì nó đã tự trút lấy, nó sẽ phải trả giá vì đã cướp mất Phong Hàn...!!!
Nhược Phong người cứng đờ, không thể được, Hàn...anh không thể...không thể thích tôi được. Hành động phản kháng dứt khoát của nó khiến Hàn bất ngờ bị ẩn ra phía sau. Nhược Phong đã ẩn hắn ra bằng tất cả sức lực của mình. Hàn lảo đảo ngỡ ngàng, đôi mặt hiện rõ vẻ ngơ ngác, như vậy có nghĩa...nó đã từ chối hắn ư?
Nhược Phong nhắm nghiền mắt, môi cắn chặt đến tái nhợt, quay đi. Đừng có bất cứ tình cảm gì với nó, hãy suy nghĩ lại đi, hắn thế này thì nó sẽ làm hắn tổn thương mất, ngay cả nó cũng sẽ đau lòng vì điều này. Nó cố gắng lên tiếng lạnh lùng, ngữ điệu thêm phần sắc nhọn
- Tôi không hứng thú...với đồ phế thải.
Nhược Phong vội vàng đi nhanh hơn, hắn không thể thế này được. Nó không muốn làm hắn tổn thương dù là điều gì...Tròng mắt nó nóng ran, điều này đối với Hàn không dễ chấp nhận, đôi mắt của sự ngỡ ngàng khi nó ẩn hắn ra đã nói lên tất cả...Phong Hàn, tôi xin lỗi...
Hàn đứng bất động phía sau dõi theo từng bước chân của nó lấn lướt vào bóng tối...biến mất thật rồi...không còn lại gì trong tầm nhìn của hắn nữa. Chẳng lẽ đây lại là kết cục của hắn sao? Nó tàn nhẫn với hắn quá, mỗi lời nói đều như đâm thẳng vào lồng ngực hắn vậy, càng cố gắng giữ lại thì nó càng dời xa hắn hơn...Nhược Phong...anh phải làm gì với con người này đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.