Du Côn Và Xã Hội Đen: Cặp Đôi Bá Đạo
Chương 73: Chap 72: Sập bẫy
SuongOmega
26/03/2022
Chap 72: Sập bẫy( 5 chap nữa...)
Hạ Phi dừng xe bên lề đường, nhìn về xưởng sản xuất phía trước là nơi chấm đỏ đang nhấp nháy và cũng là nơi cậu đang muốn tìm. Lũ Bis đang ở trong đó, bên ngoài có người canh gác khá nghiêm ngặt. Phi kiểm soát sự bồng bột trong mình, cậu bình tĩnh ngồi lại xem xét tình hình, còn Hàn lại quá hiếu thắng, hắn lao xuống xe, không chờ đợi suy xét điều gì. May mắn là Phi kịp đoán trước được và giữ hắn lại.
- Cậu làm gì vậy? Bỏ tôi ra!
- Bình tĩnh đi, chúng ta cần chờ lệnh mới được hành động.
- Vậy còn Nhược Phong!
- Bis có vũ khí, lực lượng đông, chúng ta không thể tay không vào đó được. Nhược Phong chỉ là mồi nhử thôi. Chúng cần điều gì đó từ chúng ta.
Phong Hàn không thể ngồi im trong xe cùng Phi được, đã 15 phút sau khi theo dõi tình hình từ bên ngoài những chưa thấy chúng có động tĩnh gì. Hàn mất bình tĩnh xuống xe.
- Anh đi đâu?
- Nhu cầu cá nhân.
Hàn đi về phía bụi cây cách đó một khoảng không xa, Phi vào xe chờ hắn, Evil vẫn chưa có thông báo gì mới cho cậu, Phi chỉ sợ lũ Bis vì mất bình tĩnh mà làm liều thôi.
"Tin tin"
Evil: " Đừng manh động vội, nó sẽ gặp nguy hiểm"
Phi ngồi chờ Hàn quay lại nhưng mãi lâu sau không thấy hắn đâu. Phi xuống xe tiến về phía bụi cây tìm Hàn, lúc này cậu mới nhận ra từ nãy tới giờ, thứ mà cậu nhìn thấy mà lầm tưởng là Phong Hàn chỉ đơn giản là chiếc áo khoác Hàn mắc lại trên cành cây. Hắn lại hành động trong chớp nhoáng mà không suy nghĩ rồi.
Hạ Phi tiến về phía căn cứ của Bis, tường rào bao quanh cũng khá cao nhưng với chiều cao của Hàn thì đó không phải là vấn đề. Phi vượt qua tường rào và rơi rất nhẹ trên bụi cỏ rậm rạp, phía cửa chính có tới vài chục tên lính canh đang đi lại thám thính tình hình bên ngoài, trên tầng cửa đóng kín cũng có vài tên ngồi vắt vẻo trông coi, ngoài ra các cửa sổ và cửa phụ cũng có người đứng canh hoặc đóng kín mít.
Phi chẹp miệng chán nản, Phong Hàn là một kẻ thích đùa với tính mạng. Vậy ra cô chủ của cậu với hắn cũng quan trọng lắm đây chứ. Biết rằng sẽ chết mà vẫn xả thân đi vào, có lẽ trong thời gian cậu biến mất, Hàn và Evil là những người thay thế vị trí độc tôn bảo vệ của cậu cũng nên.
Phong Hàn bước ra khỏi căn nhà kho phía sau trụ sở chính của Bis, trên tay là thanh tuyp dài mới lượm được trong nhà kho, ít nhất cũng phải có thứ để phòng vệ. Hàn phát hiện ra mùi xăng từ đâu đó sộc vào mũi, đôi mắt nhanh chongs nhìn quanh đêm tối tìm kiếm. Hàn nhận ra 2 thùng xăng lớn đặt phía cửa phụ, 3 tên canh đang ngồi chông coi.
3 tên đang ngồi chông coi 2 thùng xăng không chớp mắt thì đột nhin một cây tuyp dài ngoẵng từ đâu bay đến đập ngang đầu 1 tên, đập ngang ngực tê thứ 2, 2 người bất tỉnh, kẻ còn lại chưa kịp kêu la thì đã bị bóng đen lao lại, vùi đâu vào thùng xăng, sặc sụa rồi ngất đi.
Phong Hàn đạp đổ một thùng xăng khiến chúng lênh láng ra sàn nhà. Hai thằng nhãi trên tầng chệp thấy âm thanh bất thường phía dưới liền ngó ra xem, nhận ra 3 tên đang nằm bất tỉnh trên sàn nhanh chóng thông báo cho những tên còn lại. Vậy là công cuộc truy tìm kẻ đột nhập bắt đầu trong trụ sở của Bis.
K điều một nửa những tên đứng ngoài cửa đi tìm kẻ xâm nhập, những tên còn lại phải chông coi sát sao hơn không để ai chạy thoát.
K quay trở lại phòng trong tâm trạng không mấy vui vẻ, nét mặt sát khí đùng đùng nhìn từng đứa một đầy thù hận. K soi xét Nhược Phong, nó không biết anh ta mưu tính chuyện gì nhưng có vẻ khá đắc ý trước ý định của mình. K triệu tập toàn bộ lính canh lại, gọi xe và hối thúc chúng lên. Chiếc xe chở đày người của Bis đã dời đi khỏi căn nhà chỉ sau 10 phút. K và Bane cũng đã lên xe và đi khỏi đó, còn lại trong căn nhà chỉ có Nhược Phong, Di Ngân và Minh đang bị trói.
Hạ Phi không tin vào những gì trước mắt mình, chúng không thể dễ dàng bỏ đi như thế được. Chúng định làm gì?
Phong hàn bước ra sau cánh tủ phía nhà sau, hắn mới thấy lũ người rầm rập truy lùng mình nhưng bây giờ đã biến mất sạch sẽ không còn ai. Hàn không suy tính mưu đồ của chúng là gì, hắn muốn nhanh chóng đưa nó ra khỏi đay càng nhanh càng tốt.
Nhược Phong không biết rằng đây chỉ là trò thả con cá bé bắt con cá lớn của đám người mưu mô đó. Nó không nghĩ mọi thứ lại dễ dàng như vậy được, nhất là đối với 1 kẻ giả tạo như K, anh ta và Hạ Minh giống nhau ở điểm có thể sống giả tạo suốt một quãng thời gian dài mà không để ai phât hiện, có trách thì trách mình ngu ngốc đã để sa bẫy của họ thôi.
- Chẳng lẽ chúng ta phải chết ở đây à anh?
- Có chết, cũng phải thấy nó chết trước anh mới cam lòng. - Minh đáp
- Anh bị điên rồi sao? Em không muốn chết!
- Nó phải chết, chết đau khổ trước mặt anh.
Minh nói lớn, mùi xăng từ người tỏa ra nồng nặc. Trước khi bỏ đi, chúng đã tắm xăng cho cả 2 đứa . Nhược Phong chỉ nhìn họ, đáng thương làm sao, trong khi nó đang chờ đợi cái chết thì Di Ngân lại hốt hoảng vì điều này. Đừng ai tới đây vào lúc này, Evil, Phong Hàn, Hạ Phi...tất cả bọn họ nên đi thật xa, càng xa càng tốt, sự biến mất của nó sẽ như cơn gió, qua đi một lần và biến mất mãi mãi.
Nhưng rồi, những điều nó mong muốn đã không thể thực hiện vì...Phong Hàn đã xuất hiện trước mặt nó ngay lúc này.
Hắn đau xót nhìn Nhược Phong với những yêu thương không thể kiểm chế nổi. Đó là gì? Là tình yêu hay tình thương? Là tình cảm người anh giành cho em gái hay một người con trai với người khác giới. Chúng lẫn lộn trong Hàn, hắn không thể giải đáp nổi. Hắn đã chấp nhận để nó bước xa cuộc đời hắn nhưng nhìn xem kẻ mà hắn giao nó cho giờ đã để nó phải chịu cảnh khổ sở này. Evil thật không đáng tin cậy như những gì hắn thấy.
Phong Hàn chạy lại trước sự vui mừng mà ngơ ngác của Di Ngân.
Nhược Phong khô khốc lên tiếng,tên khờ này sao lại xuất hiện ở đây
- Đi đi, nhanh lên, chúng vẫn còn ở đây!
- Làm sao bây giờ, anh không thấy chìa khóa.
Hàn làm mọi cách với cái còng số 8 trên tay Nhược Phong, hắn không mở được nó, hắn không thể chạm vào bàn tay nhỏ bé kia...hắn phải làm gì để cứu nó bây giờ. Biết là Bis vẫn còn ở đây nhưng Hàn Không muốn bỏ đi, đi rồi nó sẽ phải ở lại đây với hai đứa phản bội kia sao? Không thể để nó một mình ở đây được. Những lời nhắc nhở của Hunter với Hàn vẫn còn trong suy nghĩ nhưng không thể vì những lời nói đó mà hàn bỏ mặc nó chịu đựng một mình. Với tư cách một người anh trai, Hàn không cho phép kẻ nào làm em mình bị thường.
- Phong Hàn, nghe tôi nói đây
Hàn không để ý, hắn dùng thanh tuyp trên tay đập vào mối chốt khóa, vô tình chạm mạnh vào cổ tay nó khiến tím bầm. Hắn cuống cuồng không thể cởi trói được. Di Ngân thấy Hàn liền kêu khóc gọi hắn:
- Phong Hàn, cởi trói cho em đi, nhanh lên anh!
Hàn không để tâm, trong mắt hắn lúc này, lo lắng đã lấn lướt làm chủ.
- Tôi biết chúng đang có âm mưu, mau đi đi, anh không thể ở đây lâu được...
- Im lặng, anh sẽ đưa em ra khỏi chỗ này, hứa đấy!
- Cảm ơn...vì đã luôn bên tôi, xin lỗi...vì đã làm anh tổn thương...
Phong Hàn sững lại, có những điều hắn đã giấu nó, hắn đã cố tình không cho Nhược Phong biết chỉ vì muốn mối quan hệ của cả hai trở nên tốt đẹp hơn, nhưng hắn đang mong đợi điều gì từ nó trong khi bản chất thật sự tụi hắn là anh em cơ chứ.
"Xột xoạt"
- Mặc kệ tôi đi, mau đi đi!
- Đại ca!
Tiếng Hạ Phi vang lên từ ngoài cửa cắt đứt không gian trong phòng. Nhược Phong như chết lặng trong mớ cảm xúc hỗn độn. một Phong Hàn đã không thể thuyết phục, giờ thêm cả Hạ Phi, nó pphari làm gì với 2 tên ngốc này đây?
- Mau nghĩ cách đi, không có chìa khóa thì phải làm gì bây giờ.
- Tôi thấy chúng ra khỏi chỗ này và đi rất xa rồi. - Phi tiến lại gần nhìn mối khóa đắn đo: - Ngoài xe có mắt cắt, để tôi ra lấy!
Tiếng bước chân...
"Rầm"
Mảng sàn ngay dưới chân bỗng nhiên bật bung lên. Tất cả còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì K và Bane cùng đồng bọn xuất hiện từ bên dưới cái hố đã giải thích một phần việc chúng cố tình bỏ đi. Giờ thì đã hiểu, thì ra dứi căn nhà này có một đường hầm. Kế sach này xem chừng thành công nhưng người cần nhất vẫn chưa xuất hiện, thành quả vẫn chưa thể mĩ mãn với K.
Đám đàn em tỏa ra vòng quanh vây lấy Hàn và Phi. K không thấy bóng dáng kẻ mà mình cần càng thêm bực tức. Tụi đàn em nhìn hiệu lệnh của tên cầm đầu vào xông vào bắt lấy Hạ Phi và Phong Hàn.
Chừng đó tên côn đồ lao vào nhưng vấn đề tương quan lực lượng cũng không gây khó khăn cho Phi và Hàn. Tụi hắn cầm cự được được một khoảng thời gian đầu cho tới khi quân của Bis được triệu tập đầy đủ thì sức cũng đã không còn nhiều. Cây gậy trên tay Hàn đã đẫm máu là mãu, Nguoif hắn bầm dập vì những cú thúc mạnh từ bọn côn đồ.
Hạ Phi và Phong Hàn bị dồn vào chân tường, Phi quệt máu nới khóe miệng, nói nhỏ với Hàn e ngại.
- Cầm cự được nữa không?
- Đông quá!
K bật mở cái máy lửa chờ đợi, đôi mắt hướng về phía cổng chính chờ sự xuất hiện này mà sao lâu quá, anh đã quá chán với việc chơi đùa với con mổi rồi. Mà hai thằng nhãi kia vẫn chưa có ý định từ bỏ, đám đàn em của anh một phần bị thương rồi, không đùa nữa, anh không thích đùa với chúng nữa.
- AAAA!!!
Tiếng hét thất thanh của Di Ngân làm Phong Hàn lơ đễnh giây lát, hắn thấy K có ý định thả cái bật lửa xuống người cô. Phong Hàn định lao lại, hắn không nhẫn tâm tới mức nhìn đứa em gái bị thiêu chết trước mặt mình. Bất ngờ, một tên côn đồ lến lợi dụng thời cơ này vung thanh xà bằng sắt trên tay, đập ngang bả vai Phong Hàn, hắn đau đớn ôm vai, cánh tay đau nhói lên, bất ngờ buông thõng xuống. Phong Hàn bị chúng bây lại, vũ khí trên tay chúng bằng sắt hoặc inox nặng cứ liên tục dội xuống người hắn, bắt đầu là đau rồi máu, sau cùng là choáng váng. Di Ngân khóc thét lên như một đứa trẻ nhìn Hàn phải gánh chịu đau đớn.
Nhược Phong không thể làm gì hơn, nó gọi Phong Hàn, hắn khẽ động đậy trong tiếng ho, máu, trước mặt nó chỉ có màu và máu. Một tên không chịu dừng tay cho tới khi dùng cả cây khúc côn cầu đánh ngang lưng Hàn.
Hạ Phi lúc này mới có thể lao lại giải vây cho hàn, đỡ hắn loạng choạng đứng dậy.
Giấy phút cuối cùng trước khi không còn tỉnh táo, điều mà Phong Hàn nói với Hạ Phi là:
- Đừng để chúng làm hại em gái của tôi...
Hạ Phi bị đám người dồn dập tấn công cuối cùng cũng bị bắt, Phong Hàn bất tỉnh trên sàn vì mất máu và những vết thương khá nặng. Di Ngân kêu la tên hắn không chịu thôi.
Hạ Minh ngồi bên cạnh thì liên tục nói :
- Không...không...mày phải giết nó trức, tao không thể chết trước nó được, tao phải được thấy Nhược Phong chết. Mày muốn gì cũng được.
- Tiếc là mày không có giá trị lợi dụng gì với tao.
- Tao có thể ày biết mọi thứ về Gangter.
- Hahaha, chỉ tiếc là thứ tao cần không phải là Gangster.
- Vậy tại sao lại bắt nó?
- Vì nó là con mồi duy nhất có thể giúp tao câu được con thú lớn như EL.
- Nó không liên quan gì đến EL hết!
Tiếng Evil vang từ ngoài sảnh vào. Cuối cùng, người K chờ đợi cũng đã đến.
Hạ Phi dừng xe bên lề đường, nhìn về xưởng sản xuất phía trước là nơi chấm đỏ đang nhấp nháy và cũng là nơi cậu đang muốn tìm. Lũ Bis đang ở trong đó, bên ngoài có người canh gác khá nghiêm ngặt. Phi kiểm soát sự bồng bột trong mình, cậu bình tĩnh ngồi lại xem xét tình hình, còn Hàn lại quá hiếu thắng, hắn lao xuống xe, không chờ đợi suy xét điều gì. May mắn là Phi kịp đoán trước được và giữ hắn lại.
- Cậu làm gì vậy? Bỏ tôi ra!
- Bình tĩnh đi, chúng ta cần chờ lệnh mới được hành động.
- Vậy còn Nhược Phong!
- Bis có vũ khí, lực lượng đông, chúng ta không thể tay không vào đó được. Nhược Phong chỉ là mồi nhử thôi. Chúng cần điều gì đó từ chúng ta.
Phong Hàn không thể ngồi im trong xe cùng Phi được, đã 15 phút sau khi theo dõi tình hình từ bên ngoài những chưa thấy chúng có động tĩnh gì. Hàn mất bình tĩnh xuống xe.
- Anh đi đâu?
- Nhu cầu cá nhân.
Hàn đi về phía bụi cây cách đó một khoảng không xa, Phi vào xe chờ hắn, Evil vẫn chưa có thông báo gì mới cho cậu, Phi chỉ sợ lũ Bis vì mất bình tĩnh mà làm liều thôi.
"Tin tin"
Evil: " Đừng manh động vội, nó sẽ gặp nguy hiểm"
Phi ngồi chờ Hàn quay lại nhưng mãi lâu sau không thấy hắn đâu. Phi xuống xe tiến về phía bụi cây tìm Hàn, lúc này cậu mới nhận ra từ nãy tới giờ, thứ mà cậu nhìn thấy mà lầm tưởng là Phong Hàn chỉ đơn giản là chiếc áo khoác Hàn mắc lại trên cành cây. Hắn lại hành động trong chớp nhoáng mà không suy nghĩ rồi.
Hạ Phi tiến về phía căn cứ của Bis, tường rào bao quanh cũng khá cao nhưng với chiều cao của Hàn thì đó không phải là vấn đề. Phi vượt qua tường rào và rơi rất nhẹ trên bụi cỏ rậm rạp, phía cửa chính có tới vài chục tên lính canh đang đi lại thám thính tình hình bên ngoài, trên tầng cửa đóng kín cũng có vài tên ngồi vắt vẻo trông coi, ngoài ra các cửa sổ và cửa phụ cũng có người đứng canh hoặc đóng kín mít.
Phi chẹp miệng chán nản, Phong Hàn là một kẻ thích đùa với tính mạng. Vậy ra cô chủ của cậu với hắn cũng quan trọng lắm đây chứ. Biết rằng sẽ chết mà vẫn xả thân đi vào, có lẽ trong thời gian cậu biến mất, Hàn và Evil là những người thay thế vị trí độc tôn bảo vệ của cậu cũng nên.
Phong Hàn bước ra khỏi căn nhà kho phía sau trụ sở chính của Bis, trên tay là thanh tuyp dài mới lượm được trong nhà kho, ít nhất cũng phải có thứ để phòng vệ. Hàn phát hiện ra mùi xăng từ đâu đó sộc vào mũi, đôi mắt nhanh chongs nhìn quanh đêm tối tìm kiếm. Hàn nhận ra 2 thùng xăng lớn đặt phía cửa phụ, 3 tên canh đang ngồi chông coi.
3 tên đang ngồi chông coi 2 thùng xăng không chớp mắt thì đột nhin một cây tuyp dài ngoẵng từ đâu bay đến đập ngang đầu 1 tên, đập ngang ngực tê thứ 2, 2 người bất tỉnh, kẻ còn lại chưa kịp kêu la thì đã bị bóng đen lao lại, vùi đâu vào thùng xăng, sặc sụa rồi ngất đi.
Phong Hàn đạp đổ một thùng xăng khiến chúng lênh láng ra sàn nhà. Hai thằng nhãi trên tầng chệp thấy âm thanh bất thường phía dưới liền ngó ra xem, nhận ra 3 tên đang nằm bất tỉnh trên sàn nhanh chóng thông báo cho những tên còn lại. Vậy là công cuộc truy tìm kẻ đột nhập bắt đầu trong trụ sở của Bis.
K điều một nửa những tên đứng ngoài cửa đi tìm kẻ xâm nhập, những tên còn lại phải chông coi sát sao hơn không để ai chạy thoát.
K quay trở lại phòng trong tâm trạng không mấy vui vẻ, nét mặt sát khí đùng đùng nhìn từng đứa một đầy thù hận. K soi xét Nhược Phong, nó không biết anh ta mưu tính chuyện gì nhưng có vẻ khá đắc ý trước ý định của mình. K triệu tập toàn bộ lính canh lại, gọi xe và hối thúc chúng lên. Chiếc xe chở đày người của Bis đã dời đi khỏi căn nhà chỉ sau 10 phút. K và Bane cũng đã lên xe và đi khỏi đó, còn lại trong căn nhà chỉ có Nhược Phong, Di Ngân và Minh đang bị trói.
Hạ Phi không tin vào những gì trước mắt mình, chúng không thể dễ dàng bỏ đi như thế được. Chúng định làm gì?
Phong hàn bước ra sau cánh tủ phía nhà sau, hắn mới thấy lũ người rầm rập truy lùng mình nhưng bây giờ đã biến mất sạch sẽ không còn ai. Hàn không suy tính mưu đồ của chúng là gì, hắn muốn nhanh chóng đưa nó ra khỏi đay càng nhanh càng tốt.
Nhược Phong không biết rằng đây chỉ là trò thả con cá bé bắt con cá lớn của đám người mưu mô đó. Nó không nghĩ mọi thứ lại dễ dàng như vậy được, nhất là đối với 1 kẻ giả tạo như K, anh ta và Hạ Minh giống nhau ở điểm có thể sống giả tạo suốt một quãng thời gian dài mà không để ai phât hiện, có trách thì trách mình ngu ngốc đã để sa bẫy của họ thôi.
- Chẳng lẽ chúng ta phải chết ở đây à anh?
- Có chết, cũng phải thấy nó chết trước anh mới cam lòng. - Minh đáp
- Anh bị điên rồi sao? Em không muốn chết!
- Nó phải chết, chết đau khổ trước mặt anh.
Minh nói lớn, mùi xăng từ người tỏa ra nồng nặc. Trước khi bỏ đi, chúng đã tắm xăng cho cả 2 đứa . Nhược Phong chỉ nhìn họ, đáng thương làm sao, trong khi nó đang chờ đợi cái chết thì Di Ngân lại hốt hoảng vì điều này. Đừng ai tới đây vào lúc này, Evil, Phong Hàn, Hạ Phi...tất cả bọn họ nên đi thật xa, càng xa càng tốt, sự biến mất của nó sẽ như cơn gió, qua đi một lần và biến mất mãi mãi.
Nhưng rồi, những điều nó mong muốn đã không thể thực hiện vì...Phong Hàn đã xuất hiện trước mặt nó ngay lúc này.
Hắn đau xót nhìn Nhược Phong với những yêu thương không thể kiểm chế nổi. Đó là gì? Là tình yêu hay tình thương? Là tình cảm người anh giành cho em gái hay một người con trai với người khác giới. Chúng lẫn lộn trong Hàn, hắn không thể giải đáp nổi. Hắn đã chấp nhận để nó bước xa cuộc đời hắn nhưng nhìn xem kẻ mà hắn giao nó cho giờ đã để nó phải chịu cảnh khổ sở này. Evil thật không đáng tin cậy như những gì hắn thấy.
Phong Hàn chạy lại trước sự vui mừng mà ngơ ngác của Di Ngân.
Nhược Phong khô khốc lên tiếng,tên khờ này sao lại xuất hiện ở đây
- Đi đi, nhanh lên, chúng vẫn còn ở đây!
- Làm sao bây giờ, anh không thấy chìa khóa.
Hàn làm mọi cách với cái còng số 8 trên tay Nhược Phong, hắn không mở được nó, hắn không thể chạm vào bàn tay nhỏ bé kia...hắn phải làm gì để cứu nó bây giờ. Biết là Bis vẫn còn ở đây nhưng Hàn Không muốn bỏ đi, đi rồi nó sẽ phải ở lại đây với hai đứa phản bội kia sao? Không thể để nó một mình ở đây được. Những lời nhắc nhở của Hunter với Hàn vẫn còn trong suy nghĩ nhưng không thể vì những lời nói đó mà hàn bỏ mặc nó chịu đựng một mình. Với tư cách một người anh trai, Hàn không cho phép kẻ nào làm em mình bị thường.
- Phong Hàn, nghe tôi nói đây
Hàn không để ý, hắn dùng thanh tuyp trên tay đập vào mối chốt khóa, vô tình chạm mạnh vào cổ tay nó khiến tím bầm. Hắn cuống cuồng không thể cởi trói được. Di Ngân thấy Hàn liền kêu khóc gọi hắn:
- Phong Hàn, cởi trói cho em đi, nhanh lên anh!
Hàn không để tâm, trong mắt hắn lúc này, lo lắng đã lấn lướt làm chủ.
- Tôi biết chúng đang có âm mưu, mau đi đi, anh không thể ở đây lâu được...
- Im lặng, anh sẽ đưa em ra khỏi chỗ này, hứa đấy!
- Cảm ơn...vì đã luôn bên tôi, xin lỗi...vì đã làm anh tổn thương...
Phong Hàn sững lại, có những điều hắn đã giấu nó, hắn đã cố tình không cho Nhược Phong biết chỉ vì muốn mối quan hệ của cả hai trở nên tốt đẹp hơn, nhưng hắn đang mong đợi điều gì từ nó trong khi bản chất thật sự tụi hắn là anh em cơ chứ.
"Xột xoạt"
- Mặc kệ tôi đi, mau đi đi!
- Đại ca!
Tiếng Hạ Phi vang lên từ ngoài cửa cắt đứt không gian trong phòng. Nhược Phong như chết lặng trong mớ cảm xúc hỗn độn. một Phong Hàn đã không thể thuyết phục, giờ thêm cả Hạ Phi, nó pphari làm gì với 2 tên ngốc này đây?
- Mau nghĩ cách đi, không có chìa khóa thì phải làm gì bây giờ.
- Tôi thấy chúng ra khỏi chỗ này và đi rất xa rồi. - Phi tiến lại gần nhìn mối khóa đắn đo: - Ngoài xe có mắt cắt, để tôi ra lấy!
Tiếng bước chân...
"Rầm"
Mảng sàn ngay dưới chân bỗng nhiên bật bung lên. Tất cả còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì K và Bane cùng đồng bọn xuất hiện từ bên dưới cái hố đã giải thích một phần việc chúng cố tình bỏ đi. Giờ thì đã hiểu, thì ra dứi căn nhà này có một đường hầm. Kế sach này xem chừng thành công nhưng người cần nhất vẫn chưa xuất hiện, thành quả vẫn chưa thể mĩ mãn với K.
Đám đàn em tỏa ra vòng quanh vây lấy Hàn và Phi. K không thấy bóng dáng kẻ mà mình cần càng thêm bực tức. Tụi đàn em nhìn hiệu lệnh của tên cầm đầu vào xông vào bắt lấy Hạ Phi và Phong Hàn.
Chừng đó tên côn đồ lao vào nhưng vấn đề tương quan lực lượng cũng không gây khó khăn cho Phi và Hàn. Tụi hắn cầm cự được được một khoảng thời gian đầu cho tới khi quân của Bis được triệu tập đầy đủ thì sức cũng đã không còn nhiều. Cây gậy trên tay Hàn đã đẫm máu là mãu, Nguoif hắn bầm dập vì những cú thúc mạnh từ bọn côn đồ.
Hạ Phi và Phong Hàn bị dồn vào chân tường, Phi quệt máu nới khóe miệng, nói nhỏ với Hàn e ngại.
- Cầm cự được nữa không?
- Đông quá!
K bật mở cái máy lửa chờ đợi, đôi mắt hướng về phía cổng chính chờ sự xuất hiện này mà sao lâu quá, anh đã quá chán với việc chơi đùa với con mổi rồi. Mà hai thằng nhãi kia vẫn chưa có ý định từ bỏ, đám đàn em của anh một phần bị thương rồi, không đùa nữa, anh không thích đùa với chúng nữa.
- AAAA!!!
Tiếng hét thất thanh của Di Ngân làm Phong Hàn lơ đễnh giây lát, hắn thấy K có ý định thả cái bật lửa xuống người cô. Phong Hàn định lao lại, hắn không nhẫn tâm tới mức nhìn đứa em gái bị thiêu chết trước mặt mình. Bất ngờ, một tên côn đồ lến lợi dụng thời cơ này vung thanh xà bằng sắt trên tay, đập ngang bả vai Phong Hàn, hắn đau đớn ôm vai, cánh tay đau nhói lên, bất ngờ buông thõng xuống. Phong Hàn bị chúng bây lại, vũ khí trên tay chúng bằng sắt hoặc inox nặng cứ liên tục dội xuống người hắn, bắt đầu là đau rồi máu, sau cùng là choáng váng. Di Ngân khóc thét lên như một đứa trẻ nhìn Hàn phải gánh chịu đau đớn.
Nhược Phong không thể làm gì hơn, nó gọi Phong Hàn, hắn khẽ động đậy trong tiếng ho, máu, trước mặt nó chỉ có màu và máu. Một tên không chịu dừng tay cho tới khi dùng cả cây khúc côn cầu đánh ngang lưng Hàn.
Hạ Phi lúc này mới có thể lao lại giải vây cho hàn, đỡ hắn loạng choạng đứng dậy.
Giấy phút cuối cùng trước khi không còn tỉnh táo, điều mà Phong Hàn nói với Hạ Phi là:
- Đừng để chúng làm hại em gái của tôi...
Hạ Phi bị đám người dồn dập tấn công cuối cùng cũng bị bắt, Phong Hàn bất tỉnh trên sàn vì mất máu và những vết thương khá nặng. Di Ngân kêu la tên hắn không chịu thôi.
Hạ Minh ngồi bên cạnh thì liên tục nói :
- Không...không...mày phải giết nó trức, tao không thể chết trước nó được, tao phải được thấy Nhược Phong chết. Mày muốn gì cũng được.
- Tiếc là mày không có giá trị lợi dụng gì với tao.
- Tao có thể ày biết mọi thứ về Gangter.
- Hahaha, chỉ tiếc là thứ tao cần không phải là Gangster.
- Vậy tại sao lại bắt nó?
- Vì nó là con mồi duy nhất có thể giúp tao câu được con thú lớn như EL.
- Nó không liên quan gì đến EL hết!
Tiếng Evil vang từ ngoài sảnh vào. Cuối cùng, người K chờ đợi cũng đã đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.