Chương 8: Hiểu nhầm
Nhậm Huân
28/07/2023
Cô đúng là giả dạng tốt đấy. Sao cô không đi làm diễn viên.
- Nếu tôi bảo tôi không có anh có tin tôi không?
- Loại đàn bà như cô tin làm sao đây?
Hạ Uyển cô biết rồi. Trên đời này chẳng ai tin cô cả. Cô cũng mệt rồi cũng chẳng muốn đôi co với hắn nữa.
Diệp Mặc chút xong cơn giận hắn cũng bước ra khỏi phòng. Diệp Mặc hắn cũng chẳng dễ chịu hơn cô là bao. Hắn cũng bị tổn thương cũng bị người hắn yêu nhất bỏ hắn.
Sáng hôm sau cô dậy đã thấy Diệp Mặc đi làm từ sớm rồi. Cũng may hắn không có ở đây nên không khí cũng tốt hơn. tin nhắn điện thoại của cô reo lên.
- Hạ Uyển em đến bệnh viện kiểm tra định kì và lấy thuốc nhé.
Nội dung tin nhắn đó là của Bác sỹ điều trị tâm lý cho cô Cẩn Nam. Đúng rồi mai cô cần đến bệnh viện. Nhân lúc hắn không có nhà cô đã xin phép ra ngoài.
- Bác à. con... muốn ra ngoài gặp bạn con có chút việc.
- Con đi ta sợ thiếu gia sẽ nổi giận.
- Con sẽ về sớm.. con xin bác.
Bác quản gia suy nghĩ một lúc cũng giúp cô ra ngoài và dặn cô nhớ về sớm.
Hạ Uyển bắt taxi đến bệnh viện C cô đã hẹn trước với bác sỹ Cẩn Nam nên cô vào thẳng phòng anh.
- Bác sỹ Cẩn Nam.
- Hạ Uyển em đến rồi? Bệnh tình em tôi theo dõi là đã ổn vì vậy em lấy và uống hết đợt thuốc này rồi là ok.
- Cảm ơn anh.
Lấy thuốc cho cô sau anh tiễn cô ra ngoài cửa phòng. Hai người chào hỏi nhau và Cẩn Nam ôm cô thay lời chào tạm biệt.
- Em nhớ uống thuốc nhé! tôi có thể ôm em thay lời chào tạm biệt không?
- Dạ được.
Cảnh này đúng lúc Diệp Mặc anh đưa cô Kim tiểu thư kia đi khám. Anh nhìn thấy, Diệp Mặc tức giận tay nắm thành quyền. Cô ta giỏi thật dám câu dẫn trai sau lưng anh.
Kim thư kia thấy anh đứng đơ đó và mắt hướng về phía hai người đang ôm và nói chuyện vui vẻ kia thì lay tay anh.
- Chủ tịch Diệp anh quen họ à?
- Không quen. Đi thôi.
Quay sang cô ta và nói. trả là hôm nay cô ta đến kí hợp đồng công ty chẳng vay bị ngã chân bị trẹo nên anh mới đưa cô ta đi khám vì bố cô ta là Giám đốc ngân hành lớn thành phố này. Anh cũng không muốn đắc tội.
Diệp Mặc anh vừa đi vừa tức. Đưa Kim thư về là anh lái xe về thẳng nhà ngồi chờ Hạ Uyển. Thấy anh về người hầu không khỏi lo lắng thay cô.
cũng 30 phút sau cô về đến nhà. Con đang vui mừng vì bệnh tình thì bước chân vào nhà thấy Diệp Mặc mặt lạnh tanh và anh đáp chiếc cốc xuống chân cô.
Hạ Uyển sợ quá. mà làm rơi luôn túi thuốc trên tay. Chân tay cô bắt đầu run rẩy.
- Anh...
- Cô cũng giỏi nhỉ? Cô cho tôi cắm bao nhiêu chiếc sừng rồi?
- Tôi không có.
Cô vừa nói vừa rơi lệ.
- Còn cãi sao? loại đê tiện như cô.
Anh vừa nói vừa bóp cằm nhỏ nhắn của cô. Cô rất đau mà cầu xin anh.
Diệp Mặc anh bỗng yên lặng.
- Quản gia mang roi sắt và sát muối vào cho tôi.
- Thiếu gia. Xin người tha cho cô ấy. Cô ấy mới khỏi ốm.
- Không ai được phép xin tha cho cô ta.
Diệp Mặc anh gằn từng chữ khiến cho người hầu trong nhà ai cũng không dám xin cho cô. Roi sắt mang ra và cô bị hai tên vệ sĩ giữ tay lại không cho cô cơ hội chạy trốn.
" Chát"... Chát... chát..
Từng nhát roi sắt đánh vào da thịt cô mà không thương xót. Cô mới đầu cam chịu nhưng vì quá đau cô đã ngất đi. Mặc kệ đối phương đánh.
Chưa hạ cơn giận Diệp Mặc sai vệ sĩ hất nước vào mặt cô cho cô tỉnh dậy. Hắn lại tiếp tục dùng roi đánh cô đến khi hắn thỏa mãn mới buông tha cho cô. Lúc này cô chẳng khác gì cái xác không hồn mặc người ta vác đi.
Diệp Mặc sai vệ sĩ vứt cô vào nhà kho và nhốt cô lại không cho bác sỹ đến khám cho cô. Để cô tự sinh tự diệt ở đó. Sau đó anh đi lên phòng vừa ngồi xuống giường thì quản gia bước vào.
- Thiếu gia tôi nhặt được đống thuốc này của Hạ Uyển. Thiếu gia nên xem chút ạ.
- Để đó đi.
Bác quản gia cũng lui ra và bác có ý tốt ra lệnh cho vệ sĩ canh cô rời đi. Và bác mang thuốc đến sơ cứu cho cô.
- Cố chịu chút ta sát trùng vết thương cho con tránh nhiễm trùng.
- Bác làm vậy hắn biết sẽ xử lý bác. Cháu không muốn vì mình mà bác bị đánh.
- Con không cần lo cho ta, ta có cách của ta.
- Cảm ơn bác.
Cô sau đó vì mệt và đau nên đã ngủ thiếp đi. Bác quản gia xử lý vết thương cho cô sau đó lại ra lệnh cho vệ sĩ canh cô như chưa có chưa chuyện gì xảy ra.
Diệp Mặc hắn cầm 1 hộp thuốc lên xem đập vào mắt hắn là chữ " thuỗ điều trị tâm lý bất ổn" Hắn ngơ người không hiểu tại sao cô phải dùng thuỗ này. Ở đây có bệnh án của cô. Diệp Mặc lật từng trang bệnh án là 6 năm.về trước. Chẳng phải lúc đó là Mộng Nhi vừa chết sao?. Tại sao một người có chủ ý giết người lại mắc bệnh tâm lý phải điều trị?
- Thư kí Tần cậu điều tra đến đâu rồi? và thêm cho tôi tại sao Hạ Uyển lại phải điều trị tâm lý suốt 6 năm qua?
- dạ sếp. Em mới điều tra được chút ít. Em sẽ điều tra tiếp ạ
- Nếu tôi bảo tôi không có anh có tin tôi không?
- Loại đàn bà như cô tin làm sao đây?
Hạ Uyển cô biết rồi. Trên đời này chẳng ai tin cô cả. Cô cũng mệt rồi cũng chẳng muốn đôi co với hắn nữa.
Diệp Mặc chút xong cơn giận hắn cũng bước ra khỏi phòng. Diệp Mặc hắn cũng chẳng dễ chịu hơn cô là bao. Hắn cũng bị tổn thương cũng bị người hắn yêu nhất bỏ hắn.
Sáng hôm sau cô dậy đã thấy Diệp Mặc đi làm từ sớm rồi. Cũng may hắn không có ở đây nên không khí cũng tốt hơn. tin nhắn điện thoại của cô reo lên.
- Hạ Uyển em đến bệnh viện kiểm tra định kì và lấy thuốc nhé.
Nội dung tin nhắn đó là của Bác sỹ điều trị tâm lý cho cô Cẩn Nam. Đúng rồi mai cô cần đến bệnh viện. Nhân lúc hắn không có nhà cô đã xin phép ra ngoài.
- Bác à. con... muốn ra ngoài gặp bạn con có chút việc.
- Con đi ta sợ thiếu gia sẽ nổi giận.
- Con sẽ về sớm.. con xin bác.
Bác quản gia suy nghĩ một lúc cũng giúp cô ra ngoài và dặn cô nhớ về sớm.
Hạ Uyển bắt taxi đến bệnh viện C cô đã hẹn trước với bác sỹ Cẩn Nam nên cô vào thẳng phòng anh.
- Bác sỹ Cẩn Nam.
- Hạ Uyển em đến rồi? Bệnh tình em tôi theo dõi là đã ổn vì vậy em lấy và uống hết đợt thuốc này rồi là ok.
- Cảm ơn anh.
Lấy thuốc cho cô sau anh tiễn cô ra ngoài cửa phòng. Hai người chào hỏi nhau và Cẩn Nam ôm cô thay lời chào tạm biệt.
- Em nhớ uống thuốc nhé! tôi có thể ôm em thay lời chào tạm biệt không?
- Dạ được.
Cảnh này đúng lúc Diệp Mặc anh đưa cô Kim tiểu thư kia đi khám. Anh nhìn thấy, Diệp Mặc tức giận tay nắm thành quyền. Cô ta giỏi thật dám câu dẫn trai sau lưng anh.
Kim thư kia thấy anh đứng đơ đó và mắt hướng về phía hai người đang ôm và nói chuyện vui vẻ kia thì lay tay anh.
- Chủ tịch Diệp anh quen họ à?
- Không quen. Đi thôi.
Quay sang cô ta và nói. trả là hôm nay cô ta đến kí hợp đồng công ty chẳng vay bị ngã chân bị trẹo nên anh mới đưa cô ta đi khám vì bố cô ta là Giám đốc ngân hành lớn thành phố này. Anh cũng không muốn đắc tội.
Diệp Mặc anh vừa đi vừa tức. Đưa Kim thư về là anh lái xe về thẳng nhà ngồi chờ Hạ Uyển. Thấy anh về người hầu không khỏi lo lắng thay cô.
cũng 30 phút sau cô về đến nhà. Con đang vui mừng vì bệnh tình thì bước chân vào nhà thấy Diệp Mặc mặt lạnh tanh và anh đáp chiếc cốc xuống chân cô.
Hạ Uyển sợ quá. mà làm rơi luôn túi thuốc trên tay. Chân tay cô bắt đầu run rẩy.
- Anh...
- Cô cũng giỏi nhỉ? Cô cho tôi cắm bao nhiêu chiếc sừng rồi?
- Tôi không có.
Cô vừa nói vừa rơi lệ.
- Còn cãi sao? loại đê tiện như cô.
Anh vừa nói vừa bóp cằm nhỏ nhắn của cô. Cô rất đau mà cầu xin anh.
Diệp Mặc anh bỗng yên lặng.
- Quản gia mang roi sắt và sát muối vào cho tôi.
- Thiếu gia. Xin người tha cho cô ấy. Cô ấy mới khỏi ốm.
- Không ai được phép xin tha cho cô ta.
Diệp Mặc anh gằn từng chữ khiến cho người hầu trong nhà ai cũng không dám xin cho cô. Roi sắt mang ra và cô bị hai tên vệ sĩ giữ tay lại không cho cô cơ hội chạy trốn.
" Chát"... Chát... chát..
Từng nhát roi sắt đánh vào da thịt cô mà không thương xót. Cô mới đầu cam chịu nhưng vì quá đau cô đã ngất đi. Mặc kệ đối phương đánh.
Chưa hạ cơn giận Diệp Mặc sai vệ sĩ hất nước vào mặt cô cho cô tỉnh dậy. Hắn lại tiếp tục dùng roi đánh cô đến khi hắn thỏa mãn mới buông tha cho cô. Lúc này cô chẳng khác gì cái xác không hồn mặc người ta vác đi.
Diệp Mặc sai vệ sĩ vứt cô vào nhà kho và nhốt cô lại không cho bác sỹ đến khám cho cô. Để cô tự sinh tự diệt ở đó. Sau đó anh đi lên phòng vừa ngồi xuống giường thì quản gia bước vào.
- Thiếu gia tôi nhặt được đống thuốc này của Hạ Uyển. Thiếu gia nên xem chút ạ.
- Để đó đi.
Bác quản gia cũng lui ra và bác có ý tốt ra lệnh cho vệ sĩ canh cô rời đi. Và bác mang thuốc đến sơ cứu cho cô.
- Cố chịu chút ta sát trùng vết thương cho con tránh nhiễm trùng.
- Bác làm vậy hắn biết sẽ xử lý bác. Cháu không muốn vì mình mà bác bị đánh.
- Con không cần lo cho ta, ta có cách của ta.
- Cảm ơn bác.
Cô sau đó vì mệt và đau nên đã ngủ thiếp đi. Bác quản gia xử lý vết thương cho cô sau đó lại ra lệnh cho vệ sĩ canh cô như chưa có chưa chuyện gì xảy ra.
Diệp Mặc hắn cầm 1 hộp thuốc lên xem đập vào mắt hắn là chữ " thuỗ điều trị tâm lý bất ổn" Hắn ngơ người không hiểu tại sao cô phải dùng thuỗ này. Ở đây có bệnh án của cô. Diệp Mặc lật từng trang bệnh án là 6 năm.về trước. Chẳng phải lúc đó là Mộng Nhi vừa chết sao?. Tại sao một người có chủ ý giết người lại mắc bệnh tâm lý phải điều trị?
- Thư kí Tần cậu điều tra đến đâu rồi? và thêm cho tôi tại sao Hạ Uyển lại phải điều trị tâm lý suốt 6 năm qua?
- dạ sếp. Em mới điều tra được chút ít. Em sẽ điều tra tiếp ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.