Dụ Dỗ - Mộ Nghĩa

Chương 43

Mộ Nghĩa

17/12/2022

Edit+Beta: Selbyul Yang

“Đừng chờ tới lúc bỏ lỡ rồi mới hối hận.”

“Bùi Thầm à, cậu vốn không hề hiểu Lương Chi Ý.”

Quý Phỉ Nhi nói xong thì rời khỏi lớp luôn.

Tuyên Hạ đi tới bên cạnh Bùi Thầm, vỗ bả vai cậu, muôn nghìn lời nói hóa thành một tiếng thở dài, cuối cùng cũng rời đi.

Trong lớp chỉ còn Bùi Thầm đứng tại chỗ.

Chàng trai cụp hàng mi dài, ngón tay nắm chiếc khăn quàng cổ màu nâu khẽ run rẩy. Cậu nhìn khăn quàng cổ, đáy mắt tối tăm cuồn cuộn, chỉ trong một thoáng, cảm xúc áy náy ùn ùn ập tới nhấn chìm cậu.

Cảnh Lương Chi Ý đưa chiếc khăn quàng cổ cho cậu, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ đáng yêu như hiện ra trước mắt.

Cậu ngước mắt lên, nhìn về phía chiếc bàn cuối cùng của tổ bốn, ánh nắng ở bên ngoài cửa sổ rọi vào, những hạt bụi chậm rãi lay động trong không khí.

Mặt bàn trống trơn.

“Bùi Thầm à, cậu nói chuyện thì chú ý chừng mực đi, chọc cho mình không vui thì học kỳ sau mình sẽ không ngồi cạnh cậu nữa đâu.”

“Thế thì tốt quá.”

“Bùi Thầm, cậu quá đáng thật đấy, mình không chơi với cậu nữa đâu đấy…”

Dường như cô gái vẫn còn nằm bò ra bàn nhìn cậu, hai má tì trên cánh tay trắng nõn mềm mại, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, mềm mại làm nũng với cậu.

Thì ra đúng là cô không còn ngồi cạnh cậu nữa.

Hàng mi của Bùi Thầm run lên, vào giây phút này, cảm giác đau đớn rách toạc nơi trái tim ập tới, hoàn toàn nhấn chìm cậu.

***

Lúc chạng vạng, ánh nắng chiều đổ xuống, thành phố Lâm chìm trong cảnh hoàng hôn hỗn loạn.

Sau khi tan học, tại sân bóng rổ của trường, có một bóng dáng đang không ngừng dẫn bóng úp rổ, tựa như không biết mệt mỏi là gì.

Mồ hôi chảy từ trên trán chảy xuống, từng giọt nhỏ xuống mặt đất.

Bầu trời dần trở tối, Tuyên Hạ đi vào sân bóng thì nhìn thấy Bùi Thầm đang chơi bóng rổ, đáy mắt tối tăm không chút ánh sáng, động tác vừa bạo lực vừa tàn nhẫn.

Cảm giác được sự đè nén khó chịu của cậu, Tuyên Hạ không nhịn được mà khuyên bảo: “Bùi Thầm à, cậu đừng chơi nữa, cậu mà còn chơi tiếp như vậy nữa thì đầu gối của cậu sẽ không chịu nổi đâu.”

Bùi Thầm thoáng dừng lại, cậu cúi mặt xuống, không nhìn cậu ta, khàn giọng mở miệng: “Cậu đi trước đi, mình muốn ở một mình.”

Tuyên Hạ bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải rời đi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Màn đêm hoàn toàn buông xuống.

Cuối cùng Bùi Thầm bước nhanh lên rổ, nhảy lên cao, giơ tay mạnh mẽ đập bóng vào rổ.

Cậu dừng lại, đi tới cạnh sân rồi ngồi xuống, đầu gối gập lên, cảm nhận được từng cơn đau đang lan ra ở nơi đầu gối.

Xung quanh im ắng đến lạ.

Cậu khẽ thở hổn hển, trước mắt là một vùng mơ hồ.

Trong lúc ngẩn ngơ, dường như cậu nhìn thấy Lương Chi Ý chậm rãi đi tới trước mặt cậu, cô ngồi xổm nửa người xuống, chạm nhẹ vào vết sẹo ở đầu gối cậu, rồi dịu dàng hỏi cậu:

“Bùi Thầm à, cậu có đau không?”

Cô nhìn cậu, rồi sẵng giọng: “Bùi Thầm, cậu lại quên chuyện mà cậu đã đồng ý với mình rồi đấy hả? Không thể vận động mạnh như thế được, lỡ may khiến đầu gối đau hơn thì phải làm sao? Cậu cố ý khiến mình đau lòng có đúng không…”

Tầm nhìn của cậu dần dần rõ ràng, bóng dáng của cô gái hóa thành bong bóng.

Cậu ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm không trăng không sao, những ký ức có liên quan tới cô lại xuất hiện trong đầu từng cảnh tượng một.

“Bạn à, cậu đừng hiểu lầm, tôi đến để quan sát kết quả học tập của anh đại một chút thôi.”

“Bạn Bùi à, cậu có cảm thấy là hai đứa mình có duyên lắm không?”

“Bùi Thầm à, cậu vẫn chưa nhận ra là mình thích cậu sao?”

“Bùi Thầm, Cậu đừng cho rằng hôm đó cậu từ chối mình rồi thì mình sẽ bỏ gánh giữa đường.”

“Bùi Thầm, mình sẽ không bao giờ chơi với cậu nữa*.”

(*)

“Bùi Thầm à, từ nhỏ cậu đã thuộc về sân bóng rổ, cậu nên tỏa sáng như hôm nay, hơn nữa phải vẫn luôn tỏa sáng như thế nhé.”

“Bùi Thầm à, cậu vẫn còn có mình, mình cũng sẽ luôn luôn ở bên cậu.”

“Bùi Thầm, cậu lừa mình, cậu không thử thì sao cậu biết được chứ…”

Những hình ảnh đó như từng thước phim phát lại, rõ ràng ngay trước mắt, như mới xảy ra hôm qua.

Ban đầu khi cô tới gần cậu, cậu chỉ cảm thấy cô là một cô tiểu thư vừa giàu có vừa kiêu căng muốn trêu đùa cậu trong lúc đang buồn chán.

Sau đó cậu mới ý thức được, cô đột ngột xông vào thế giới của cậu, vô thức chiếu sáng vùng đất tăm tối trong sinh mệnh của cậu.

Cậu chưa từng thấy cô gái nào ngốc nghếch như thế.

Cho dù bị cậu từ chối, cô vẫn nói muốn tiếp tục thích cậu, như đặt cược tất cả, cho dù không thu hồi được vốn thì cũng không hối hận.

Cô là người đã nói cho cậu, thì ra một người thấp kém tầm thường như cậu cũng có thể được yêu thương một cách kiên định.

Cậu không biết cô đã lén làm nhiều chuyện vì cậu như thế, nhưng vào lúc cô kiên định tiến về phía cậu, cậu lại do dự không chắc, cuối cùng lựa chọn đẩy cô ra.

Tối hôm đó, cô đã trao trọn tình yêu cho cậu.

Lại giữ sự tiếc nuối và buồn bã cho bản thân mình.

Cô đã phải buồn đến mức nào cơ chứ.

Cậu lấy di động ra, cụp mắt nhìn màn hình, cõi lòng ngập tràn áy náy. Một lúc lâu sau, cậu gọi điện thoại cho Lương Chi Ý, muốn nói với cô một lời xin lỗi.

Nhưng ở đầu điện thoại bên kia lại là giọng nữ máy móc lạnh lùng: “Xin lỗi, số điện thoại mà bạn gọi đã tắt máy…”

Sau một lúc lâu, đôi mắt cậu như ánh đèn vụt tắt, tay giơ di động của cậu chậm rãi để xuống.

Đôi mắt cậu đầy tơ máu, người buông thõng, cánh tay vắt trên đầu gối, đôi mắt chua xót tận cùng nhắm nghiền.

Cậu biết rằng cậu sẽ không bao giờ gặp được cô gái nào tốt hơn cô nữa.

***

Vào buổi tối, Quý Phỉ Nhi và Tuyên Hạ nói với Lương Đồng Châu chuyện mắng Bùi Thầm hôm nay ở trong nhóm chat.

Tối qua sau khi Tuyên Hạ vào nhóm, biết được Bùi Thầm làm những chuyện như thế với Lương Chi Ý, tuy cậu ta hiểu cho Bùi Thầm nhưng cũng bênh vực kẻ yếu thay Lương Chi Ý.

Quý Phỉ Nhi nói phải mắng cho Bùi Thầm tỉnh ra trước, ít nhất thì phải để cậu biết những chuyện mà Lương Chi Ý lén làm vì cậu, không thể để cô gái trả giá vô ích được.

Tuyên Hạ trò chuyện với Lương Đồng Châu trong nhóm, ở một bên khác, Quý Phỉ Nhi gọi điện thoại cho Lương Chi Ý.

Bây giờ Lương Chi Ý đang ở tại ký túc xá trường, lúc nãy cô gái mới về ký túc xá sau khi học xong tiết tự học buổi tối, sau khi hai người nối máy, Quý Phỉ Nhi báo lại cho cô chuyện mắng Bùi Thầm hôm nay, “Chi Chi à, cậu ta đối xử với cậu như thế, bọn mình thật sự không chịu nổi.”

Cô gái nghe xong thì sống mũi cay cay, khẽ nói: “Thật ra những lời cậu ấy nói với mình vào tối hôm đó cũng là có lý do, cậu ấy cũng rất khó chịu…”

Cô vốn muốn giấu tất cả mọi người, cứ do dự mãi, rồi vẫn nói cho Quý Phỉ Nhi nghe chuyện cô đứng trước cửa nhà Bùi Thầm rồi nghe thấy Bùi Thầm và mẹ cậu cãi nhau vào tối hôm đó.

Quý Phỉ Nhi biết được chuyện giữa Bùi Thầm và mẹ cậu thì khiếp sợ, cô ấy vốn tưởng rằng điều kiện kinh tế nhà Bùi Thầm khó khăn, phải chăm sóc người bố tàn tật của cậu đã khổ lắm rồi, không ngờ đằng sau đó lại còn có chuyện này nữa.

Sau khi Quý Phỉ Nhi và Lương Chi Ý trò chuyện xong thì vào nhóm tìm hai chàng trai, nói chuyện mình vừa mới biết được, sau khi hai người nghe xong thì cảm xúc cũng phức tạp trong chốc lát.

Tuyên Hạ thở dài: [Mình và Bùi Thầm đã quen biết nhau mười mấy năm rồi, mấy cậu không biết từ nhỏ tới lớn vì gia đình cậu ấy mà cậu ấy bị nhạo báng nhiều đến mức nào đâu.]

Hồi nhỏ, trong trường thường xuyên tổ chức một vài hoạt động gia đình, bảo đám nhóc dẫn bố mẹ tới tham gia cùng.

Mà bởi vì Bùi Vĩnh Hạ bị liệt, Củng Cầm Tâm thì tái hôn rời đi, nên mỗi lần tới hoạt động gia đình, Bùi Thầm luôn đứng cô đơn lẻ loi ở bên cạnh, nhìn những đứa trẻ khác vui vẻ chơi trò chơi với bố mẹ.

Cậu cũng chờ mong bố mẹ cậu có thể tới.

Nhưng cậu biết là không bao giờ có khả năng đó.

Các bạn trong trường thường xuyên cười nhạo cậu là đứa trẻ không có bố mẹ yêu thương, cười nhạo nhà cậu rất nghèo.

Tuyên Hạ nói, lần cậu ta có ấn tượng rất sâu sắc là vào một dịp đi du xuân. Hôm đó toàn bộ học sinh trong lớp ngồi xe buýt đi du xuân, trên xe có một đứa trẻ nói không thấy ví tiền của cậu ta đâu, có tìm thế nào cũng không thấy.

Lúc đó chủ nhiệm lớp hỏi là có phải có bạn nào ở trên xe lén cầm không, tất cả mọi người nói không. Ở phía sau có một bạn nam chỉ vào Bùi Thầm đang ngồi sau lưng người bạn bị mất ví tiền, nghịch ngợm nói:

“Biết đâu là Bùi Thầm lấy đấy ạ, nhà cậu ta nghèo lắm, nói không chừng cậu ta đã trộm ví tiền của người khác đấy ạ.”

“Đúng, có thể là cậu ta lấy…”

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Bùi Thầm, cậu bé ngẩn ra, rồi lắc đầu, cố gắng giải thích: “Không phải mình lấy.”

Nhưng chủ nhiệm lớp nhìn cậu, rồi cũng nghi ngờ nói: “Bùi Thầm, em mở cặp em ra để cô kiểm tra một chút, nếu là em lấy thì em phải chủ động nhận lỗi.”

Cậu nhóc Bùi Thầm đỏ vành mắt, cúi đầu:

“Thưa cô, em không lấy ví tiền của người khác.”

Cặp của cậu vẫn bị mở ra, nhưng chủ nhiệm lớp cũng không tìm thấy ví tiền trong cặp cậu. Một lát sau, đứa trẻ bị mất ví tiền nói đã tìm được ở trong một cái túi khác, cuối cùng chuyện được giải quyết, mọi người tiếp tục vui vẻ nói chuyện với nhau, không ai nói với Bùi Thầm một câu xin lỗi.

Tuyên Hạ nói rằng không thể trách Bùi Thầm không có can đảm chấp nhận sự chênh lệch về gia cảnh với Lương Chi Ý được, bởi vì từ nhỏ tới lớn cậu đã bị cười nhạo rất nhiều vì gia cảnh nghèo khó của mình, nỗi đau đó chỉ có chính Bùi Thầm biết.

Quý Phỉ Nhi nghe xong thì cảm thấy áy náy trong lòng vì sáng nay đã mắng Bùi Thầm như thế: [Ài, thế bây giờ chúng ta phải làm như nào đây?]

Tuyên Hạ: [Để hai người họ bình tĩnh trước đã, hi vọng hôm nay chúng ta mắng như thế thì có thể khiến Bùi Thầm tỉnh ra, nhưng nếu cuối cùng cậu ấy vẫn lựa chọn bỏ cuộc thì cũng bó tay.]

Lương Đồng Châu cũng tỏ vẻ đồng ý, dù sao thì mấy người họ không thể đưa ra quyết định thay Bùi Thầm, chỉ có chính cậu nghĩ kĩ càng rồi, thì hai người có mới có cơ hội.

***

Vào ngày học bù thứ hai, buổi sáng có tiết toán học.

Lúc vào học, Phương trượng đứng trong lớp chính thức thông báo: “Bắt đầu từ học kỳ này bạn Lương Chi Ý sẽ không học ở lớp chúng ta nữa, em ấy đã chuyển trường tới nơi khác học rồi.”

Rất nhiều bạn sốc: “Hả…”

Qua một học kỳ chung đụng, rất nhiều bạn thích một người thẳng thắn cởi mở, không ra vẻ ta đây của một tiểu thư nhà giàu như cô, trong thoáng chốc, mọi người đều có chút hụt hẫng trong lòng.

Có vài người quay đầu tò mò nhìn về phía Bùi Thầm đang ngồi ở bàn cuối cùng của tổ bốn, chỉ thấy chàng trai cụp mắt, nhìn vào quyển sách, đáy mắt sáng tối khó phân biệt, rõ ràng là ngồi dưới ánh mặt trời nhưng lại có cảm giác tối tăm như đang ở dưới đáy vực.

Phương trượng bắt đầu dạy học, anh ta chuyển tập đề luyện tập đang để trống xuống, bảo mọi người làm trong giờ.

Phàn Cao chuyển tập đề tới, Bùi Thầm nhận lấy, cậu cầm một tập, rồi vô thức để xuống cái bàn ở bên cạnh.

Cậu liếc sang, rồi thấy chiếc bàn trống trơn ở bên cạnh.

Động tác của cậu chợt khựng lại.

Cậu vẫn còn có cảm giác Lương Chi Ý đang ngồi ở bên cạnh.

Bùi Thầm rút tay về, đôi mắt tối đi.

Một lát sau, khi làm xong tập đề, Phương trượng bắt đầu chữa bài. Tới đề cuối cùng, anh ta nhìn về phía Bùi Thầm: “Bùi Thầm, em nói hướng giải đề của em đi.”

Chàng trai vẫn cụp mắt.

“Bùi Thầm?”

Tất cả mọi người nhìn về phía cậu.

Tuyên Hạ lại gọi Bùi Thầm một tiếng, chàng trai mới tỉnh táo lại, đứng lên, nhìn tập đề, mấy giây sau thì mở miệng trả lời.

Cậu nói xong, Phương trượng gật đầu: “Rất chính xác, ngồi xuống đi.”

Sau khi hết tiết, vài học sinh đi tới phòng lấy nước rót nước, bàn luận: “Mấy cậu có cảm thấy hai hôm nay lớp trưởng mất hồn mất vía không, hôm nay là lần đầu tiên mình thấy cậu ấy ngẩn người trong giờ học đấy.”

“Chuyện này khó đoán lắm à? Chắc chắn là vì Lương Chi Ý rồi.”

“Trời ạ, chẳng lẽ lớp trưởng thích Lương Chi Ý thật ư?”

“Ai mà biết…”

Ở bên cạnh, Tang Tầm Lăng và Đồng Tư Tư cũng nghe thấy những lời đó, Đồng Tư Tư nhìn về phía Tang Tầm Lăng, rồi vội an ủi: “Lăng Lăng à, mình cảm thấy những điều mấy cậu ấy nói chắc chắn là giả, sao lớp trưởng lại thích Lương Chi Ý được chứ.”

Tang Tầm Lăng nghe thế thì chỉ cười chua xót.

“Sao lại không thể chứ…”

Cô ta nhớ tới việc thấy Bùi Thầm hôm nay, dáng vẻ buồn bã cô đơn đó của chàng trai rõ ràng như thế, cho dù cô ta có muốn lừa gạt bản thân thì cũng không lừa nổi.

Tất cả mọi người đều nhìn ra được là trạng thái của Bùi Thầm rất tệ.

Mà mấy hôm nay, ngoài việc xử lý những công việc cơ bản của lớp trưởng ra thì Bùi Thầm gần như không nói chuyện với ai ở lớp, chỉ im lặng nghe giảng và làm bài.

Buổi tối khi về tới nhà, cậu ở trong phòng, thử liên lạc với cô gái lần nữa, nhưng khi gọi điện thoại tới thì vẫn là trạng thái tắt máy.

Cậu cúi đầu, nhìn tin nhắn Wechat gửi cho Lương Chi Ý trong di động.

Đã ba ngày rồi, đối phương không hề trả lời.

Có phải đúng là cô, không bao giờ muốn để ý tới cậu nữa không?

Bùi Thầm mím môi, chán nản cụp mắt.

Một lúc sau, cậu lấy di động ra, gọi điện thoại cho Lương Đồng Châu.

Đầu bên kia nghe máy. Sau khi Bùi Thầm nói mấy câu với cậu ta, cậu do dự một lúc lâu, rồi thấp giọng mở miệng: “Mình muốn hỏi một chút…gần đây Chi Ý sao rồi? Mình gọi điện thoại cho cậu ấy nhưng di động của cậu ấy vẫn luôn tắt máy.”

Lương Đồng Châu nói: “Chị ấy đổi số mới, cũng đổi Wechat rồi, chị ấy bảo là số ban đầu sẽ tắt máy đến khi thi đại học xong. cũng tạm thời không vào Wechat cũ.”

Bùi Thầm thoáng ngẩn ngơ.

“Thế…thế thì số điện thoại mới của cậu ấy là bao nhiêu vậy?”

“Chị mình nói là chị ấy chỉ cho mấy người bạn mà mình muốn liên lạc số điện thoại, những người còn lại thì chị ấy bảo tạm thời không muốn bị làm phiền.”

Bùi Thầm cụp mi, cúi đầu đáp lại, nỗi chua xót lan tràn trong tim.

Sau khi cúp máy, cậu nhìn chằm chằm khung trò chuyện với Lương Chi Ý, đáy mắt dần trở nên ấm áp.



***

Hôm sau là ngày 16 tháng Giêng, chính thức đi học.

Vào buổi sáng, tại lớp chín, mọi người đi học sớm bảy ngày nên đã thấy quen.

Vào tiết đọc đầu giờ, Phương trượng đi vào lớp, lại dẫn một cô gái đi vào:

“Bạn này là học sinh chuyển trường mới tới của lớp chúng ta, Ôn Tùng Nguyệt, mọi người hãy vỗ tay chào đón.”

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, rồi thấy cô gái với mái tóc dài xõa sau vai, làn da trắng ngần, khí chất cao quý, mang theo vẻ tươi cười rạng rỡ: “Chào mọi người.”

Có rất nhiều người cảm thán: “Cô bạn này xinh thật…”

“Thế thì chúng ta sẽ bắt đầu vào học. Tùng Nguyệt à, em tìm chỗ ngồi trước đi.”

Ôn Tùng Nguyệt gật đầu, rồi đi tới phía sau của lớp, đôi mắt cô ta tìm kiếm, khi nhìn thấy Bùi Thầm ngồi ở hàng cuối cùng của tổ bốn thì nét cười sâu xa xuất hiện nơi đáy mắt, sau đó cô ta đi tới trước mặt cậu, hoạt bát nói:

“Bạn à, mình muốn ngồi cạnh cậu, có được không?”

Bùi Thầm ngước mắt lên nhìn cô ta một cái, lúc mở miệng thì giọng điệu lạnh nhạt: “Xin lỗi, cậu vui lòng chọn chỗ khác ngồi đi.”

Sắc mặt của Ôn Tùng Nguyệt thoáng đờ ra, sau đó cô ta nhếch khóe môi, giơ tay ra hiệu với Phương trượng: “Thưa thầy chủ nhiệm, em ngồi cạnh bạn này có được không ạ?”

“Được.”

Ôn Tùng Nguyệt mỉm cười với Bùi Thầm: “Bạn à, ngại quá, mình vẫn muốn ngồi vị trí bên cạnh cậu.”

Cô ta ngồi xuống cạnh cậu, đôi mắt Bùi Thầm dần trở nên lạnh lùng.

Ôn Tùng Nguyệt để cặp xuống, nhìn về phía Bùi Thầm rồi mỉm cười: “Bạn Bùi à, mình biết cậu, hồi trước mình có xem cậu tham gia giải đấu liên trường, cậu chơi bóng rổ rất giỏi.”

Bùi Thầm cúi đầu làm đề, không nói gì.

Ôn Tùng Nguyệt thấy cậu không để ý tới cô ta, vẻ kiêu căng bộc lộ nơi đáy mắt, rồi cười nói: “Bạn Bùi à, bọn mình làm bạn cùng bàn mới của nhau, chẳng lẽ không làm quen một cái sao?”

Chàng trai lạnh nhạt mở miệng:

“Tôi chỉ muốn tập trung nghe giảng.”

Ôn Tùng Nguyệt nhếch khóe môi, “Được.”

Cô ta sửa soạn lại ngăn kéo xong thì nhìn thấy bên góc phải của bàn học có dán một tờ thời khóa biểu vẽ hình thỏ Stella Lou, cô ta ghét bỏ nói thầm: “Đây là gì vậy chứ…”

Cô ta xé ra luôn, vừa định vo viên ném đi thì thứ trong tay bỗng bị giật lấy.

Bùi Thầm cầm thời khóa biểu qua, nắm chặt trong lòng bàn tay, rồi để trên mặt bàn của mình, mặt mày như giấu băng.

Ôn Tùng Nguyệt hơi ngẩn ra, không coi là thật, bắt đầu nghe giảng.

Bùi Thầm thoáng cụp mắt, nhìn thời khóa biểu, nhớ tới lúc ấy, Lương Chi Ý luôn nhớ nhầm hai tiết học, cuối cùng cô làm một cái thời khóa biểu dán lên mặt bàn, tươi cười trong trẻo: “Thế thì sẽ không dễ dàng quên nữa, hi hi, Bùi Thầm à, cậu xem, có phải cái thời khóa biểu này của mình đáng yêu lắm không hả?”

Cậu vuốt phẳng thời khóa biểu, cuối cùng cất đi.

45 phút sau, chuông hết tiết vang lên.

Ôn Tùng Nguyệt đứng dậy ra khỏi lớp lấy nước, trong lớp có bạn lén phổ cập cho người khác:

“Ôn Tùng Nguyệt là con cháu quan chức* đấy, gia đình có quyền có thế, nghe nói lần này cậu ta đã quyết định chọn lớp chín của trường THPT Số 1 tụi mình.”

(*)

“Hồi nãy khi Ôn Tùng Nguyệt đi vào, mình như mơ giấc chiêm bao quay về thời điểm Lương Chi Ý chuyển tới hồi kỳ trước, khí chất của hai người này giống nhau quá.”

“Òa, cậu nói nghe cũng trùng hợp thật đấy, sao mà hai cô gái có gia đình quyền thế chuyển tới lớp tụi mình đều muốn ngồi cạnh lớp trưởng vậy?”

“Không phải là cô bạn này cũng thích lớp trưởng đấy chứ…”

Một lát sau, Ôn Tùng Nguyệt về chỗ ngồi, chia đống đồ ngọt mà mình mang tới cho các bạn ở xung quanh, cô ta mỉm cười: “Cái này là do mẹ mình làm đấy, mấy cậu nếm thử xem, vẫn phải nhờ mọi người quan tâm nhiều hơn.”

“Cảm ơn…”

Tất cả mọi người cảm thấy tính cách của Ôn Tùng Nguyệt hoạt bát cởi mở, tuy là con nhà quan, nhưng thoạt nhìn có vẻ thân thiện.

Cuối cùng cô ta giữ lại một phần, hỏi Bùi Thầm: “Bùi Thầm à, có để lại một phần cho cậu đấy, cậu có muốn ăn không?”

Chàng trai lạnh nhạt từ chối: “Không ăn.”

Ôn Tùng Nguyệt nghe thế, đôi mắt nhìn cậu thoáng qua một cảm xúc khác lạ.

Thật ra kể từ giải đấu bóng rổ liên trường thì cô ta đã bắt đầu chú ý tới Bùi Thầm.

Lúc ấy cậu ở trên sân bóng quá tỏa sáng, cô ta lập tức có hứng thú với cậu. Sau khi tìm hiểu thì cô ta mới biết được cậu là hot boy số một kiêm học sinh giỏi của trường THPT Số 1, con gái thích cậu nhiều vô kể, nhưng cậu rất kiêu ngạo lạnh lùng, rất nhiều người không cưa được.

Học kỳ này cô ta chuyển tới trường THPT Số 1 học, bèn nói với bố mẹ là cô ta quyết định tới lớp chín, vì để tiếp cận cậu.

Cô ta nghe bạn bè cùng trường nói rằng trước đây Bùi Thầm có một người bạn cùng bàn tên là Lương Chi Ý, Lương Chi Ý rất chủ động theo đuổi cậu, hai người có vẻ rất mờ ám, còn có người đồn là Bùi Thầm cũng thích Lương Chi Ý.

Nghĩ tới tờ thời khóa biểu trên bàn hồi nãy, cô ta đoán là Lương Chi Ý để lại. Hồi nãy Bùi Thầm cướp tờ thời khóa biểu, không cho cô ta vứt đi, có thể thấy địa vị của cô gái đó ở trong lòng cậu chắc chắn không hề đơn giản một chút nào.

Nhưng thế thì đã sao?

Cô gái đó đã chuyển đi rồi, nếu cô ta chủ động theo đuổi cậu giống như Lương Chi Ý một khoảng thời gian, thì chui vào khoảng trống không phải là chuyện không thể.

Vả lại có bao nhiêu chàng trai có thể chống đỡ được sự theo đuổi của con gái chứ, dù sao dáng dấp cô ta không tệ, gia đình cũng có quyền có thế, lại thành bạn cùng bàn với Bùi Thầm, cô ta chắc chắn sẽ không thua Lương Chi Ý, cậu có thể rung động với Lương Chi Ý thì có lẽ cũng có thể rung động với cô ta.

Suy đoán như thế thì Bùi Thầm cũng không khó cưa đến vậy.

Đầu óc Ôn Tùng Nguyệt xoay chuyển, cuối cùng cô ta ngồi xuống cạnh Bùi Thầm, cười với cậu: “Thôi được, thế thì mình sẽ chia cho các bạn khác.”

***

Sau khi đi học, khối 11 bước vào đợt ôn tập thứ nhất.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Cuộc sống nhanh chóng trôi qua trong đống đề thi và sách giáo khoa.

Tháng ba đầu xuân, thời tiết trở nên ấm áp.

Hơn sáu giờ sáng, Bùi Thầm rửa mặt xong, mặc đồng phục, cuối cùng cầm lấy chiếc khăn quàng cổ màu nâu đặt ở đầu giường.

Cậu đang định quàng vào thì phát hiện nhiệt độ không phù hợp lắm.

Cuối cùng cậu để chiếc khăn quàng cổ vào cặp.

Cậu đeo cặp trên lưng, rồi ngước mắt nhìn về phía cây hoa quế vẫn chưa ra hoa ở bên ngoài cửa sổ, mấy giây sau thì quay đi, xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi cho gạo vào nồi rồi hẹn giờ, chuẩn bị bữa sáng cho Bùi Vĩnh Hạ xong, cậu ra khỏi nhà rồi tới trường.

Hôm nay là thứ tứ, tiết thứ hai của buổi chiều là tiết thể dục.

Vào buổi chiều, sau tiết thứ nhất, mọi người đi tới sân thể dục, Bùi Thầm xuống dưới tầng, đúng lúc Quý Phỉ Nhi cũng xuống cùng.

Khi nhìn thấy cô ấy, cậu mím môi, rồi thấp giọng gọi cô ấy: “Quý Phỉ Nhi…”

Cô gái quay đầu nhìn cậu, “Gì vậy?”

Giọng nói của cậu vừa thấp vừa khàn, rồi không nhịn được mà nói: “Gần đây Chi Ý…Cậu ấy ở ngôi trường đó vẫn ổn chứ?”

Trong khoảng thời gian qua, cậu mất đi toàn bộ phương thức liên lạc với cô, căn bản không thể biết được tình hình gần đây của cô.

Quý Phỉ Nhi mỉm cười gian xảo: “Cậu đoán xem.”

“…”

Chàng trai còn muốn nói gì đó thì phía sau vang lên một giọng nữ đang cười: “Bùi Thầm ơi, cậu chờ mình với.”

Ôn Tùng Nguyệt bước nhanh tới trước mặt cậu, cười mà mắt cong lên: “Hồi nãy mình đã đi hỏi giáo viên dạy toán về đề bài cuối cùng, đáp án bị sai rồi, đáp án mà bọn mình làm mới chính xác…”

Quý Phỉ Nhi thấy Ôn Tùng Nguyệt thì cười nhạo: “Mấy cậu trò chuyện đi.”

Sau khi Quý Phỉ Nhi đã đi, Ôn Tùng Nguyệt vẫn còn đứng bên cạnh nói gì đó, sắc mặt của Bùi Thầm trở nên sa sầm, không hề phản ứng cô ta.

Một lát sau, tiết thể dục bắt đầu, sau khi khởi động qua loa, mọi người có thể hoạt động tự do. Bùi Thầm và mấy chàng trai định chơi bóng rổ, rất nhiều bạn nữ trong lớp lên khán đài xem trận đấu.

Ôn Tùng Nguyệt đi lên khán đài, không chú ý phía trước, bất cẩn đụng phải một cô gái.

Cô gái tên là Phong Khả Nhân, vóc dáng thấp bé, trên cổ có một vết sẹo bỏng, mặc một bộ quần áo rất mộc mạc.

Vẻ ghét bỏ xẹt qua đáy mắt Ôn Tùng Nguyệt, cô ta lập tức cúi đầu xem chiếc áo khoác hàng hiệu của mình có bị bẩn không.

“Xin, xin lỗi cậu…”

Ôn Tùng Nguyệt khó chịu, vừa định lầm bà lầm bầm mấy câu, ai ngờ lại thoáng nhìn thấy Bùi Thầm đang uống nước ở cạnh sân cách đó hơn ba mét, sắc mặt cô ta chợt bình thường trở lại, thân thiện cười nói: “Không sao đâu.”

Ôn Tùng Nguyệt và mấy người bạn ngồi trên khán đài xem trận đấu.

Trên sân bóng, Bùi Thầm chơi bóng rổ, động tác tự nhiên phóng khoáng, mấy lần úp rổ đẹp mắt dẫn tới tiếng reo hò.

Sau khi thi đấu xong, Bùi Thầm đi tới cạnh sân, Ôn Tùng Nguyệt cầm chai nước đi qua đưa cho cậu, cười tươi tắn: “Bùi Thầm à, cho cậu nước này, cậu chơi cừ quá.”

“Ồooo…”

Các bạn học sinh ở xung quanh nhìn thấy cảnh này thì đùa giỡn.

Bùi Thầm nhìn Ôn Tùng Nguyệt, mặt mày lạnh nhạt, không giơ tay nhận.

Sau khi tan học, mọi người ra khỏi sân bóng, tất cả đều đang bàn tán về cảnh tượng hồi nãy:

“Không ngờ là Ôn Tùng Nguyệt cũng mạnh dạn chủ động như thế, giống Lương Chi Ý hồi trước quá!”

“Ấy, mấy cậu nói xem, lớp trưởng sẽ thích cậu ấy ư?”

“Mình cảm thấy có khả năng đấy, dù sao thì Lương Chi Ý đã chuyển trường rồi, bọn mình cũng rất khó gặp cậu ấy, hơn nữa gia cảnh của Ôn Tùng Nguyệt cũng rất tốt mà, tính cách cũng hao hao Lương Chi Ý.”

“Lương Chi Ý đúng là một trong số ít những người con nhà giàu nhưng lại không ăn trên ngồi trốc mà mình từng gặp, Ôn Tùng Nguyệt cũng rất hiền lành…”

Quý Phỉ Nhi ở bên cạnh nghe mà không nói gì.

Mọi người lần lượt tan học.

Một vầng trăng treo trên bầu trời.

Buổi tối khi về tới nhà, lúc Quý Phỉ Nhi gọi điện thoại cho Lương Chi Ý thì nói về sự xuất hiện của cái người tên Ôn Tùng Nguyệt này.

“Dường như nhà cô gái đó cũng giàu lắm, tính cách rất hoạt bát cởi mở, bây giờ cậu ta là bạn cùng bàn với Bùi Thầm, đang chủ động theo đuổi cậu ấy, giống như cậu hồi trước.”

Ở đầu bên kia, cô gái nghe xong thì có chút sững sờ:

“Cậu ta…cậu ta ngồi cạnh Bùi Thầm sao?”

“Ban đầu Bùi Thầm từ chối, là do cô gái đó thông qua giáo viên, nhất quyết muốn ngồi cạnh cậu ấy. Hôm nay Bùi Thầm chơi bóng rổ, cậu ta còn chủ động đưa nước cho cậu ấy ngay trước mặt tất cả mọi người nữa, còn về việc ở bên ngoài họ có thân với nhau hay không thì mình không rõ.”

Lương Chi Ý nghe thế thì hơi hoảng hốt.

“Chi Chi à, cậu vẫn ổn đấy chứ?” Quý Phỉ Nhi thấy cô mãi mà không nói gì thì hỏi.

Cô gái sực tỉnh, nhếch khóe môi, “Không sao.”

Cô nói sang chuyện khác: “Cuối tháng là sinh nhật của mẹ mình, cuối tuần mình và em trai mình sẽ về thành phố Lâm một chuyến, phải mừng sinh nhật với mẹ.”

“Thế tới lúc đó mình sẽ đi gặp cậu!”

“Được, nhưng cậu đừng nói chuyện này với người khác nhé.”

“Được rồi, sẽ giữ bí mật cho cậu.”

Sau khi cúp máy, Lương Chi Ý ngước mắt nhìn ra bên ngoài tòa ký túc xá, đôi mắt nhìn vào một gốc cây hoa quế.

Điều kiện gia đình của cô gái đó và cô hao hao nhau, ngồi cạnh Bùi Thầm, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén* như cô hồi trước, cũng không e dè những ánh mắt của người khác, chủ động theo đuổi Bùi Thầm.

(*)

Liệu Bùi Thầm, có thích cậu ta không…

Nếu là trước đây thì sẽ không có thời điểm cô không tự tin như thế này, nhưng bây giờ cô và cậu cách xa như thế, ai có thể đảm bảo trái tim mình được…

Cô chớp mắt mấy cái, vẻ mặt buồn bã.

Thời gian cứ trôi nhanh như thế, rất nhanh thì đã tới cuối tháng ba. Sáng thứ bảy, Lương Chi Ý và Lương Đồng Châu về tới thành phố Lâm.

Cô chỉ nói cho Quý Phỉ Nhi và Tri Miên biết về lần trở về này của mình, sau khi đón sinh nhật với Trọng Tâm Nhu xong, chiều tối chủ nhật bọn cô sẽ quay về.

Vào trưa chủ nhật, Lương Chi Ý không có việc gì, đi dạo một mình trong thành phố, cuối cùng tới cửa ‘Quán mì Lão Lâm’.

Cô do dự một lát, rồi đi vào.

Ông chủ và bà chủ ở bên trong nhìn thấy cô thì ngạc nhiên nở nụ cười: “Ấy tiểu Lương, lâu rồi không gặp cháu nhỉ.”

Cô gái mỉm cười chào hỏi bọn họ.

Cô gọi một bát mì rồi ngồi xuống, bà chủ hỏi cô sao hôm nay lại tới một mình mà không đi cùng Bùi Thầm, cô nói cô tới nơi khác học, hôm nay sẽ quay về nên đúng lúc tới đây xem thử.

Mì được bưng lên, cô gái khẽ nói: “Dạo gần đây Bùi Thầm có hay tới ăn mì không ạ?”

“Gần đây ít lắm,” Bà chủ mỉm cười, “Yên tâm, ngoài cháu ra thì dì chưa từng thấy nó dẫn cô gái nào khác tới đây cả.”

Cô gái thoáng cong môi, cúi đầu nhìn chăm chú vào bát mì trước mặt, bà chủ nhìn ra tâm trạng có chút sa sút của cô, “Sao thế, tâm trạng không tốt hả? Vì tiểu Bùi sao?”

Sau một hồi lâu, Lương Chi Ý không nhịn được mà nói chuyện giữa cô và Bùi Thầm cho đôi vợ chồng già nghe, từ lúc ban đầu khi quen biết, tới bây giờ khi đã xa cách.

“Dì Lâm à, chỉ là cháu hơi sợ…” Cô gái cúi đầu, “Sợ rằng bây giờ cháu và Bùi Thầm không học cùng trường, những nhân tố bên ngoài này sẽ dần dần khiến trái tim của cậu ấy thay đổi.”

Đôi vợ chồng già nghe thế thì nhìn nhau cười, sau đó ông chủ mở miệng: “Tiểu Lương à, quán này của bọn chú đã mở được ba mươi mấy năm, đã có rất nhiều vị khách tới quán. Cháu biết không, khi một người ăn mì thì ít nhiều cũng có thể nhìn ra được tính cách của người đó đấy.”

Lương Chi Ý có chút ngờ vực.

“Bắt đầu từ lúc tiểu Bùi tới quán của bọn chú ăn mì, lần nào nó tới thì cũng gọi mì chân giò, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ thay đổi. Tiểu Lương à, chú cảm thấy tiểu Bùi chắc chắn là một đứa trẻ rất chung tình.”

Bà chủ ở bên cạnh cũng mỉm cười nói: “Chỉ là một món mì chân giò bình thường ở một quán ăn nhỏ như bọn dì mà nó ăn mười năm rồi vẫn không thấy ngán, nói gì tới một cô gái tốt như cháu, sao nó nỡ lòng thích người khác được?”

Lương Chi Ý nghe thế thì im lặng, có chút đăm chiêu, cuối cùng đôi mắt dần sáng ngời.

***

Vào tháng tư, thành phố Lâm bước vào mùa mưa kéo dài.

Buổi sáng bầu trời âm u, Bùi Thầm đi vào lớp, cậu ăn xong bữa sáng mang từ nhà tới trước, rồi đọc sách một lát.



Một lát sau, cậu cầm cốc đi lấy nước, khi tới phòng lấy nước thì chợt nghe có bạn nói: “Ấy, thứ bảy ngày mai cậu có muốn đi xem phim không?”

“Phim gì thế?”

“Chính là cái bộ <Không biết là em> thường xuyên được tuyên truyền trong khoảng thời gian trước á, ngày mai chính thức công chiếu đấy, mình xem trailer rồi, siêu mong chờ luôn.”

“Mình cũng biết bộ phim này, với cả cậu có biết không, Lương Chi Ý chuyển tới lớp bên cạnh hồi học kỳ trước cũng có mặt trong bộ phim này đấy, cậu ấy diễn một vai nhỏ.”

“Trước đây cậu ấy từng đóng phim rồi, chú cậu ấy chính là đạo diễn của bộ <Không biết là em> đó, chủ yếu là do cậu ấy xinh xỉu, chắc chắn lên hình cũng sẽ rất đẹp…”

Bùi Thầm nghe thế thì đáy mắt thoáng có vẻ sững sờ.

Cậu lập tức nhớ ra, hồi học kỳ trước đúng là cậu có từng nghe Lương Chi Ý nói là cô tham gia diễn một bộ phim, sẽ chiếu vào năm nay.

Cậu về lớp, mở di động ra, nhìn trang đặt vé của bộ phim, đôi môi mỏng hơi mím lại.

Sáng thứ bảy hôm sau, sau khi thức dậy, cậu ăn xong bữa sáng tại nhà, hơn tám giờ thì ra ngoài.

Cậu đi xe buýt gần một tiếng, cuối cùng cũng tới trung tâm thương mại.

Cậu đặt vé xem bộ phim <Không biết là em> suất chiếu sớm nhất, đến trước nửa tiếng.

Khi tới rạp chiếu phim, cậu nhìn xung quanh rồi mới tìm được máy lấy vé tự động.

Trước đây cậu ít khi tới rạp chiếu phim xem phim, cũng không quen thuộc với nơi này.

Bởi vì với cậu mà nói một chiếc vé xem phim cũng không rẻ, cậu có thể tiết kiệm được mấy chục tệ này, có thể mua thêm một bộ đề hoặc là đồ dùng học tập.

Dựa vào những thao tác được đưa ra, cuối cùng cậu lấy được vé xem phim, rồi ngồi chờ trong sảnh lớn một lúc. Sau khi tới giờ, cậu vào rạp, hôm nay có rất nhiều người đặt vé trước, cậu chỉ có thể mua được ghế ngoài cùng.

Cậu tìm được chỗ rồi ngồi xuống, một lát sau, bộ phim chính thức được chiếu.

Cậu nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, sợ bỏ lỡ bất cứ một cảnh quay nào có cô xuất hiện.

Lúc bộ phim sắp đến hồi kết thúc, cô gái rốt cuộc cũng lên hình.

Lương Chi Ý trang điểm rất nhạt, làn da như mỡ đông, trong trẻo mà xinh đẹp. Cô tết tóc thành bím, mặc váy đồng phục màu xanh trắng của những năm 90, đeo cặp trên lưng, vừa cười nói vừa đi ra khỏi tòa nhà dạy học cùng các diễn viên.

Cô bước vào ánh mặt trời xán lạn, ánh sáng lung linh rực rỡ sắc màu rọi xuống đỉnh đầu, cô cười mà mặt mày cong lên.

Ánh mắt Bùi Thầm chợt khựng lại.

Đầu óc cậu trống rỗng, nhìn chăm chú vào cô gái hoạt bát tràn đầy sức sống trong ống kính.

Đã hơn hai tháng kể từ lần cuối cậu gặp cô.

Vào giờ phút này, trong nháy mắt, cô như đang thật sự xuất hiện ngay trước mặt cậu.

Bộ phim đang chiếu tới một đoạn hài ngắn, tiếng cười vang lên không ngớt trong rạp chiếu, chỉ có chàng trai nhìn thẳng vào cô gái trên khung hình, hốc mắt nóng ran.

Những đoạn có Lương Chi Ý xuất hiện cũng không nhiều.

Chỉ có mấy phút ngắn ngủi.

Sau khi bộ phim kết thúc, nhóm người dần rời đi, Bùi Thầm ngồi tại chỗ, xem bộ phim cho đến khi cảnh cuối cùng khép lại.

Cuối cùng cậu đứng dậy, chậm rãi ra khỏi rạp chiếu phim.

Vào đêm giao thừa, cậu nhìn hình ảnh cô gái vui mừng khi tới tủ để đồ lấy quà.

Cậu tự giễu nhếch khóe môi.

Nếu lúc đó cậu có thể dũng cảm một chút, đi tới tìm cô thì tốt biết bao.

Thế thì cậu sẽ không để cô phải giữ lại niềm tiếc nuối như thế.

Bùi Thầm ra khỏi trung tâm thương mại, trái tim trống rỗng, không muốn về nhà, không hiểu sao cậu lại nhớ tới ‘Quán mì Lão Lâm’ đã lâu chưa tới.

Một lát sau, cậu đi tới quán mì.

Lúc đi vào, giờ này vẫn chưa phải giờ cơm, trong quán chỉ có một mình ông chủ, ông chủ thấy cậu thì nở nụ cười: “Tiểu Bùi tới đấy hả cháu?”

“Cháu chào chú Lâm ạ.”

“Lâu rồi không gặp, vẫn như cũ đúng chứ?”

“Dạ.”

“Phải rồi, hai tuần trước tiểu Lương cũng tới quán đấy.”

Bùi Thầm nghe thế thì sững cả người.

“…Cậu ấy đã tới sao ạ?”

Ông chủ chỉ vị trí ở dưới TV, “Lúc đó con bé ngồi ở cái bàn mà các cháu thường ngồi đấy.”

Trong nháy mắt, đáy lòng chàng trai như bị kim chích, trong đầu trời long đất lở.

Thì ra cô đã từng quay về, cậu căn bản không hề biết.

Cô như hoàn toàn bước ra khỏi thế giới của cậu, cũng không cho cậu biết dù chỉ là một ít tin tức.

Sau đó, cậu ngồi xuống vị trí đối diện với chỗ cô ngồi, từng cảnh tượng tới đây cùng cô gái lúc trước hiện lên trước mắt.

Cậu ngước mắt nhìn về phía đối diện, mặt mày cô gái dường như đang cong lên nhìn cậu.

Đôi mắt cậu chua xót run rẩy.

Mùi vị của sự nhớ nhung hoàn toàn bùng nổ.

Cậu thật sự rất nhớ cô.

Nhớ nhung tới mức sắp điên lên.

Im lặng ăn xong mì, cậu ra khỏi quán, lấy di động ra tìm vé xe tới tỉnh W.

Một tuần trôi qua, lại tới thứ bảy, sáng sớm Bùi Thầm đã thức dậy.

Sau khi thu dọn xong, cậu rời nhà, đi về phía nhà ga.

Hôm qua cậu đã liên lạc trước với tình nguyện viên cộng đồng, làm phiền người ta tới nhà xem thử Bùi Vĩnh Hạ có cần gì không trong hai ngày này, cậu cũng đưa chìa khóa nhà cho Tuyên Hạ, nói mình muốn tới tỉnh W một chuyến, nếu có tình huống đặc biệt gì thì làm phiền Tuyên Hạ chăm sóc bố.

Hôm qua Tuyên Hạ biết được thì ngạc nhiên: “Tỉnh W ư? Cậu muốn đi gặp Lương Chi Ý à?”

Bùi Thầm cụp mắt, “Mình muốn đi thăm cậu ấy.”

Tuần trước khi xem phim xong rồi lại tới quán mì, cậu cảm thấy bản thân khó chịu đến mức rách toạc.

Chỉ là cậu muốn nhìn cô một cái, cho dù chỉ liếc nhìn một cái thôi cũng đủ rồi.

Vé xe tới tỉnh W cũng không rẻ, cậu không phải là người có thể tiêu tiền bừa bãi, lo rằng giá vé tàu cao tốc đắt, cậu chỉ có thể lựa chọn đi tàu hỏa.

Nhưng đi tàu hỏa tốn rất nhiều thời gian, sau khi ngồi ghế cứng mười tiếng, cuối cùng cậu cũng tới thành phố mà Lương Chi Ý đang ở.

Lúc này đang là chập tối, cậu đi xe buýt tới cổng ngôi trường cấp ba mà cô học.

Tỉnh W nằm ở phía nam, thời tiết lạnh hơn. Hôm nay cậu mặc không đủ ấm, lúc này gió lạnh phả vào người, mang theo cảm giác lạnh lẽo.

Hồi chiều cậu có gọi điện thoại cho Lương Đồng Châu, đầu bên kia nói thứ bảy hôm nay bọn họ học bù, phải tới sáu giờ mới tan học.

Cậu lặng lẽ chờ đợi.

Lúc sáu giờ, bầu trời chuyển thành một vùng xanh thẫm.

Cổng trường mở ra, đám học sinh chen lấn đi ra, Bùi Thầm đứng ở con đường đối diện, đôi mắt nhanh chóng tìm kiếm.

Nhưng trong biển người vội vã, tìm người như mò kim đáy bể.

Cậu nhìn một hồi, ánh mắt nhìn phía xa, rồi chợt có một bóng hình xuất hiện.

Lương Chi Ý mặc một chiếc áo hoodie đơn giản sạch sẽ, tóc đen môi đỏ, đường nét khuôn mặt thanh tú sạch sẽ. Lúc này cô đang cầm một quyển từ vựng trong tay, vừa nhìn vừa đi một mình.

Trong nháy mắt, đầu óc cậu trống rỗng, cứ ngẩn ra nhìn cô như thế.

Cô gái đã gầy đi rất nhiều.

Mái tóc đã cắt ngắn bớt, đuôi ngựa buông xuống đầu vai.

Mỗi một ánh mắt của cô như khắc vào đáy lòng, khó có thể xóa nhòa.

Tất cả mọi thứ ở xung quanh như mất đi sắc màu và âm thanh, cách biển người, ánh mắt của Bùi Thầm chỉ nhìn cô chăm chú, trái tim đập điên cuồng, cảm giác áy náy khi không đi gặp cô hôm đó lại quanh quẩn trong đôi mắt nóng ran của cậu.

Chỉ thấy cô gái đi vào một tiệm bánh mì ở cổng trường, mua một cái bánh mì bơ rồi đi ra. Cô mở giấy gói, vừa đi vừa ăn, quai hàm phồng lên, khóe miệng dính chút bơ, như một con mèo con.

Bùi Thầm đi trên con đường đối diện với cô, ánh mắt lưu luyến cứ mải mê nhìn cô mãi.

Cuối cùng, cậu thấy cô đi vào một hiệu sách.

Cậu do dự một lát, rồi đứng trước cửa, không đi vào.

Cách cửa sổ thủy tinh, cậu thấy cô mặc đồng phục của nhân viên hiệu sách vào, cột tóc lên, thế mà lại bắt đầu hỗ trợ sắp xếp lại sách.

Cậu sững sờ.

Cô gái ôm từng chồng sách để vào chiếc xe đẩy nhỏ, rồi sắp xếp lại theo thứ tự. Cô nghiêng người, mặt hướng về phía cậu, ánh đèn rọi xuống đỉnh đầu soi sáng sườn mặt dịu dàng lấp lánh của cô.

Qua một lúc lâu, Lương Đồng Châu gọi điện thoại đến, sau đó tới tìm cậu.

Sau khi Lương Đồng Châu tới, nhìn thấy Bùi Thầm thì trêu chọc: “Chạy tới một chuyến à, không dễ dàng nhỉ.”

Bùi Thầm đáp lại. Lương Đồng Châu vỗ bả vai cậu, rồi mỉm cười thở dài: “Mình vẫn chưa tìm cậu tính sổ những chuyện mà cậu đã làm với chị mình hồi trước đâu đấy.”

Bùi Thầm cụp mắt, thật ra Lương Đồng Châu cũng không tức giận, cậu ta nhếch khóe môi: “Chị mình đang ở trong hiệu sách đúng không, sao cậu không vào?”

Yết hầu chàng trai lên xuống, rồi nói với giọng khàn khàn: “Chỉ là mình muốn tới thăm cậu ấy thôi.”

Cậu không dám làm phiền cô, cũng áy náy đến mức không biết phải đối mặt với cô như thế nào.

Cậu không nhịn được mà hỏi: “Gần đây cậu ấy thế nào?”

“Chị ấy rất cố gắng học tập, mục tiêu là đại học C, bây giờ cả ngày chỉ biết có học thôi.”

“Tại sao cậu ấy lại tới hiệu sách làm thêm vậy?”

Bùi Thầm ngờ vực, sao Lương Chi Ý lại thiếu tiền được?

Lương Đồng Châu nhìn về phía cậu, mấy giây sau thì mở miệng: “Vì cậu đấy.”

Bùi Thầm sững ra, rồi chợt nghe thấy Lương Đồng Châu nói: “Chị ấy đã dừng thẻ tín dụng rồi, mỗi tháng chỉ lấy một ít tiền sinh hoạt phí, mỗi tuần đều sẽ tới đây làm thêm, chị ấy bảo là chị ấy muốn giống như cậu.”

Cô gái nói, cô có thể rũ bỏ thân phận tiểu thư nhà giàu, cho dù không có tiền thì cô cũng bằng lòng sống một cuộc sống bình thường đơn giản như thế cùng cậu.

Chàng trai nghe thế thì đầu óc chấn động mạnh.

Cậu không ngờ rằng, bởi vì cậu mà cô lại từ bỏ cuộc sống sung túc của mình, chỉ để chứng minh tình cảm mà cô dành cho cậu, chỉ bởi vì cậu là Bùi Thầm, không liên quan đến những thứ khác.

Còn cậu thì sao…

Đúng như những gì mà Quý Phỉ Nhi đã nói, thế mà cậu lại lựa chọn đẩy cô ra vì chút lòng tự trọng nực cười này của cậu.

Cậu quay đầu nhìn về phía Lương Chi Ý-người đang bận rộn trong hiệu sách, đôi mắt đỏ au.

***

Hôm sau, cậu trở về từ tỉnh W.

Trước khi đi, cậu nhờ Lương Đồng Châu đưa cho Lương Chi Ý đồ ăn vặt cùng một món quà mà mình mua cho cô, quà là một chiếc cốc gốm sứ rất đẹp, cậu đã mua vào hôm đi học, có hình vẽ hoa sơn chi ở bên trên.

Sau khi về thành phố Lâm, cậu quay trở lại với cuộc sống học tập bận rộn, nhưng lại có cảm giác bản thân đã đánh mất linh hồn.

Mấy ngày sau, vào buổi chiều khi tan học, cậu tới ‘Quán mì Lão Lâm’.

Ở trong quán, cả bà chủ lẫn ông chủ đều có mặt, sau khi Bùi Thầm đi vào thì gọi một bát mì chân giò rồi ngồi xuống.

Mì vẫn chưa được bưng lên. Bà chủ lau bát, thấy Bùi Thầm có tâm sự thì hỏi: “Tiểu Bùi à, có phải là tâm trạng của cháu không tốt không?”

Bùi Thầm im lặng mấy giây, “Dạ.”

“Bởi vì tiểu Lương hả?”

Bùi Thầm cụp mắt, rồi chợt nghe bà dịu dàng nói: “Bùi Thầm à, trong mắt chú dì, cháu như con của chú dì vậy, nếu cháu tin chú dì, thì có thể nói với chú dì thử xem, chú dì rất sẵn lòng lắng nghe.”

Cuối cùng, Bùi Thầm nói chuyện giữa cậu và Lương Chi Ý cho đôi vợ chồng già nghe, “Cuối tuần trước cháu đã đi tỉnh W tìm cậu ấy, cháu nhận ra bản thân cháu vốn không hề xứng với tình cảm của cậu ấy.”

Cậu thấy mờ mịt, không biết bản thân rốt cuộc nên làm như thế nào.

Cậu rất muốn bất chấp tất cả mà thích cô, nhưng những áp lực từ bên ngoài này lại khiến cậu đấu tranh.

Hai người nghe xong, cuối cùng ông chủ đứng dậy, đi tới ngồi xuống đối diện cậu, mỉm cười với cậu: “Bùi Thầm à, cháu có bằng lòng nghe thử câu chuyện cũ của chú và dì Lâm của cháu không?”

“Dạ.”

“Vào những năm 80 của thế kỷ trước, lúc ấy chú dì đều mới có hai mấy tuổi, bà ấy cũng là một tiểu như con nhà giàu, còn chú chỉ là một kẻ đi làm thuê. Sau khi chú dì quen nhau thì nhanh chóng yêu nhau, nhưng ban đầu chú cũng giống cháu, cảm thấy không xứng với đối phương, nên mãi mà không dám hứa hẹn tương lai với bà ấy.”

Sau đó, ông nói với bà, ông phải rời xa bà, tới nơi khác phấn đấu lang bạt hai năm. Ông bảo bà chờ ông, hai năm sau ông nhất định sẽ quay về cưới bà một cách nở mày nở mặt.

Ông tới nơi khác, nhưng ai mà ngờ được qua một thời gian, vì làm ăn thua lỗ mà công ty của nhà gái phá sản sau một đêm, xí nghiệp của gia tộc sụp đổ ầm ầm.

Bố của nhà gái hoàn toàn suy sụp, không chịu nổi áp lực như thế, định dẫn cả nhà tự sát, tối hôm đó người bố đã lén chuốc thuốc ngủ gia đình ba người bọn họ.

Lúc đó ba người được phát hiện và đưa tới bệnh viện, bố mẹ không cấp cứu kịp nên tử vong, nhà gái cũng vẫn đang cấp cứu, lúc đó ông đang ở nơi khác, khi biết được tin thì chạy về ngay trong đêm, cầm toàn bộ tiền cầu xin bác sĩ cứu mạng bà.

Ông rất hối hận vì đã không ở bên bà, điều đó khiến ông suýt nữa thì không bao giờ gặp lại bà được nữa.

Cũng may cô gái được cứu, chỉ là từ nay về sau không thể sinh con được nữa. Bà vốn nói chia tay với ông, không muốn liên lụy ông, nhưng ông lại cưới bà không chút do dự.

Chú Lâm nhìn về phía dì Lâm, rồi cười: “Cuối cùng chú cầm số tiền tích góp còn lại, dẫn theo bà ấy chuyển tới nơi này, mở một quán mì nhỏ như này, định sống một cuộc sống đơn giản cùng bà ấy trong kiếp này. Sở dĩ chú không nhận nuôi một đứa con là bởi vì trong quá khứ vì một lý do mà chú tự cho là đúng, chú đã rời xa bà ấy, suýt nữa thì tiếc nuối cả đời, bây giờ chú không muốn có những lý do nào khác khiến chú không thể yêu bà ấy một lòng một dạ.”

Dì Lâm cũng nói: “Thật ra dì thật sự không cần những thứ vinh hoa phú quý đó, cũng không để ý tới những lời đồn nhảm nhí đó, dì chỉ muốn ở bên người mà dì thích, dì tin là tiểu Lương thích cháu, con bé cũng sẽ nghĩ như thế.”

Chú Lâm: “Tiểu Bùi à, chú hiểu nỗi băn khoăn của cháu, bởi vì chú cũng từng giống như cháu, luôn lo rằng không thể cho bà ấy tương lai, nhưng như câu nói đó, bạn không biết giữa bất trắc và ngày mai, rốt cuộc cái nào sẽ tới trước, điều quan trọng nhất là trân trọng hiện tại, trân trọng người trước mắt.”

Chú Lâm nhìn Bùi Thầm, rồi nói với cậu:

“Chỉ cần nó thích cháu, cháu thích nó, thì đứng trước tình yêu, mọi khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng, tình yêu cần dũng khí và sự kiên trì, đừng để đến lúc thực sự bỏ lỡ rồi mới biết hối hận.”

Hết chương 43.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dụ Dỗ - Mộ Nghĩa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook