Chương 19:
Ngân Bát
04/08/2022
Hai mắt Chu Y Hàn tối sầm lại.
Cô thật sự rất thiếu tiền.
Tiền thuê nhà, tiền ăn uống, tiền mua mỹ phẩm, tiền mua quần áo, cái gì cũng tiền tiền tiền!
Diễn viên tuyến 108 lúc nào cũng sống trong đau khổ vì tiền bạc và vật chất. Vì kế sinh nhai mà họ phải bôn ba khắp nơi để kiếm sống, không cần biết lý tưởng của họ là gì. Đúng là những con người hy sinh vì lợi ích của người khác.
Khi Đoạn Trác Hữu tới gần Chu Y Hàn, cô ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt. Chu Y Hàn bất giác nhíu mày, cô không có thói quen hút thuốc, lại càng không thích cái mùi đó. Vì thế cô vô thức né người sang một bên, quay mặt đi, hít một hơi thật sâu.
Đoạn Trác Hữu nhanh chóng nhận thấy điều đó, nhưng không nói gì.
*****
Thực tế đã chứng minh rằng có sự chăm sóc tận tình của nhân viên y tế sẽ tốt hơn nhiều so với việc mò mẫm ở nhà một mình.
Đối với sự nhiệt tình của người khác, Chu Y Hàn thậm chí còn nhiệt tình hơn cả đối phương.
Hầu hết những người nhạy cảm đều như vậy.
Sau khi cô y tá nhỏ đỡ Chu Y Hàn xuống, cô ấy lại nâng chân Chu Y Hàn lên, chườm lạnh cẩn thận bằng túi nước đá, vừa làm vừa nói với cô: “Chị ơi, chị buồn ngủ thì cứ ngủ đi ạ. Tối nay em làm ca đêm nên sẽ chăm sóc chị chu đáo.”
Chu Y Hàn nhìn khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô y tá, không kìm được hỏi han vài câu.
Chu Y Hàn nói chuyện với cô y tá nhỏ thêm một lúc nữa, rõ ràng tâm trạng của cô rất tốt.
Cô đột nhiên cảm thấy rằng bỏ ra nhiều tiền hơn để sử dụng dịch vụ của một bệnh viện tư nhân cũng rất đáng giá, ít nhất cô sẽ không phải cô đơn nữa.
Một lúc sau, cô y tá nhỏ rời đi, trong phòng bệnh vắng tanh chỉ còn lại Chu Y Hàn và Đoạn Trác Hữu.
Tuy rằng là phòng bệnh đơn nhưng lại không hề nhỏ.
Đoạn Trác Hữu đang đứng trên ban công. Cửa sổ ban công mở toang đón cơn gió lạnh thổi vào, lướt qua người anh, làm như thế mùi khói thuốc trên người sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
Màn sương bao phủ trong đêm càng làm cho dáng vẻ của anh cao lớn hơn.
Chu Y Hàn nhớ lại một tin tức mà cô đọc được vài ngày trước có liên quan đến Đoạn Trác Hữu. Tin tức cho biết, một chiếc xe hơi hạng sang do Đoạn Trác Hữu lái đã đâm vào một cái cây và bị phá hủy, sau khi vụ tai nạn xảy ra, có người đã chụp được cảnh anh ấy hút thuốc một cách dửng dưng rồi lên xe bỏ đi.
Chiếc xe đó được cho là trị giá hơn mười triệu nhân dân tệ và là một trong những mẫu xe sang trọng nhất của thương hiệu này. Nhưng Đoạn Trác Hữu không có vẻ gì là đau lòng cả.
Còn bây giờ, Chu Y Hàn hoàn toàn không có ý định quấy rầy Đoạn Trác Hữu, và thực sự cô rất buồn ngủ.
Đã gần mười hai giờ sáng, cô bận rộn cả một ngày nên mắt cũng không mở nổi nữa.
Chu Y Hàn liếc mắt nhìn điện thoại, pin chỉ còn 5% nhưng cô lại không mang theo sạc.
Lúc này đây, cô cảm thấy bản thân thật giống như một con chim nhạn què chân bị tụt lại phía sau, cô đã rất cố gắng theo kịp đoàn người đông đảo nhưng vẫn không tìm được chỗ nghỉ chân. Mà hiện tại, trên chiếc giường của phòng bệnh này - mềm mại hơn cả cái giường ở trong căn nhà cô thuê - dường như là bến đỗ để cô có thể tạm dừng chân.
Nghĩ như vậy, cô cũng yên tâm nằm xuống.
Lúc Đoạn Trác Hữu đứng trên ban công, anh đã nhận được một cuộc điện thoại từ Cung Tư Niên.
Phía đầu dây bên kia, Cung Tư Niên la lối ầm ĩ, hỏi Đoạn Trác Hữu: “Ở đâu?”
Đoạn Trác Hữu nói bệnh viện.
“Đang yên đang lành sao lại tới bệnh viện?” Cung Tư Niên thắc mắc.
Đoạn Trác Hữu nói: “Có con mèo nhỏ bị thương.”
Cung Tư Niên giả ngây giả ngốc: “Hả? Cậu đến bệnh viện thú cưng sao?”
Đoạn Trác Hữu cười nhẹ một tiếng: “Ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm à?”
Cung Tư Niên nói chuyện cợt nhả: “Những gì cậu nói vào buổi tối, tôi đều sắp xếp ổn thỏa rồi đấy. Sao? Cậu có thích con mèo nhỏ này không?”
Đoạn Trác Hữu thờ ơ: “Đừng xen vào chuyện của tôi.”
“Ha ha.” Cung Tư Niên nhếch mép: “Dù sao cậu cũng sẽ không ăn no rửng mỡ đâu nhỉ.”
“Tạm biệt.”
Nói xong, Đoạn Trác Hữu đang chuẩn bị đơn phương cúp điện thoại thì lại nghe đầu dây bên kia nói: “Ông chủ à, cậu đang lên hot search đấy.”
Cung Tư Niên nói: “Ôm một người phụ nữ thôi mà cũng có thể lên hot search, tôi thực sự chịu thua rồi.”
“Tôi biết rồi.” Đoạn Trác Hữu cúp điện thoại.
Gió lớn bên ngoài đã làm tan biến gần hết mùi khói thuốc trên người anh.
*****
Lúc Đoạn Trác Hữu xoay người bước vào phòng bệnh từ trong bầu trời đêm, mí mắt Chu Y Hàn đã không còn mở nổi nữa.
Trông cô ấy có vẻ uể oải, rất giống với dáng vẻ ở trên giường của Đoạn Trác Hữu lần trước.
Ngày đó, khi Đoạn Trác Hữu vứt xe rồi trở lại phòng, anh nhìn thấy Chu Y Hàn đang nằm bên cạnh bồn tắm lớn phía trong phòng tắm, toàn thân đều ướt sũng, nhưng dù chiếc áo len ướt vẫn không thể đánh thức được cô. Tựa như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi, một mình cô nằm trên mặt đất như chờ người khác đến giày vò.
Nhưng Đoạn Trác Hữu đã không làm như vậy. Anh có cảm giác như chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi, cơ thể cô sẽ tan vỡ ngay lập tức. Anh cởi chiếc áo len lạnh buốt ra và mặc một chiếc váy mới tinh cho cô.
Cô thật sự rất thiếu tiền.
Tiền thuê nhà, tiền ăn uống, tiền mua mỹ phẩm, tiền mua quần áo, cái gì cũng tiền tiền tiền!
Diễn viên tuyến 108 lúc nào cũng sống trong đau khổ vì tiền bạc và vật chất. Vì kế sinh nhai mà họ phải bôn ba khắp nơi để kiếm sống, không cần biết lý tưởng của họ là gì. Đúng là những con người hy sinh vì lợi ích của người khác.
Khi Đoạn Trác Hữu tới gần Chu Y Hàn, cô ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt. Chu Y Hàn bất giác nhíu mày, cô không có thói quen hút thuốc, lại càng không thích cái mùi đó. Vì thế cô vô thức né người sang một bên, quay mặt đi, hít một hơi thật sâu.
Đoạn Trác Hữu nhanh chóng nhận thấy điều đó, nhưng không nói gì.
*****
Thực tế đã chứng minh rằng có sự chăm sóc tận tình của nhân viên y tế sẽ tốt hơn nhiều so với việc mò mẫm ở nhà một mình.
Đối với sự nhiệt tình của người khác, Chu Y Hàn thậm chí còn nhiệt tình hơn cả đối phương.
Hầu hết những người nhạy cảm đều như vậy.
Sau khi cô y tá nhỏ đỡ Chu Y Hàn xuống, cô ấy lại nâng chân Chu Y Hàn lên, chườm lạnh cẩn thận bằng túi nước đá, vừa làm vừa nói với cô: “Chị ơi, chị buồn ngủ thì cứ ngủ đi ạ. Tối nay em làm ca đêm nên sẽ chăm sóc chị chu đáo.”
Chu Y Hàn nhìn khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô y tá, không kìm được hỏi han vài câu.
Chu Y Hàn nói chuyện với cô y tá nhỏ thêm một lúc nữa, rõ ràng tâm trạng của cô rất tốt.
Cô đột nhiên cảm thấy rằng bỏ ra nhiều tiền hơn để sử dụng dịch vụ của một bệnh viện tư nhân cũng rất đáng giá, ít nhất cô sẽ không phải cô đơn nữa.
Một lúc sau, cô y tá nhỏ rời đi, trong phòng bệnh vắng tanh chỉ còn lại Chu Y Hàn và Đoạn Trác Hữu.
Tuy rằng là phòng bệnh đơn nhưng lại không hề nhỏ.
Đoạn Trác Hữu đang đứng trên ban công. Cửa sổ ban công mở toang đón cơn gió lạnh thổi vào, lướt qua người anh, làm như thế mùi khói thuốc trên người sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
Màn sương bao phủ trong đêm càng làm cho dáng vẻ của anh cao lớn hơn.
Chu Y Hàn nhớ lại một tin tức mà cô đọc được vài ngày trước có liên quan đến Đoạn Trác Hữu. Tin tức cho biết, một chiếc xe hơi hạng sang do Đoạn Trác Hữu lái đã đâm vào một cái cây và bị phá hủy, sau khi vụ tai nạn xảy ra, có người đã chụp được cảnh anh ấy hút thuốc một cách dửng dưng rồi lên xe bỏ đi.
Chiếc xe đó được cho là trị giá hơn mười triệu nhân dân tệ và là một trong những mẫu xe sang trọng nhất của thương hiệu này. Nhưng Đoạn Trác Hữu không có vẻ gì là đau lòng cả.
Còn bây giờ, Chu Y Hàn hoàn toàn không có ý định quấy rầy Đoạn Trác Hữu, và thực sự cô rất buồn ngủ.
Đã gần mười hai giờ sáng, cô bận rộn cả một ngày nên mắt cũng không mở nổi nữa.
Chu Y Hàn liếc mắt nhìn điện thoại, pin chỉ còn 5% nhưng cô lại không mang theo sạc.
Lúc này đây, cô cảm thấy bản thân thật giống như một con chim nhạn què chân bị tụt lại phía sau, cô đã rất cố gắng theo kịp đoàn người đông đảo nhưng vẫn không tìm được chỗ nghỉ chân. Mà hiện tại, trên chiếc giường của phòng bệnh này - mềm mại hơn cả cái giường ở trong căn nhà cô thuê - dường như là bến đỗ để cô có thể tạm dừng chân.
Nghĩ như vậy, cô cũng yên tâm nằm xuống.
Lúc Đoạn Trác Hữu đứng trên ban công, anh đã nhận được một cuộc điện thoại từ Cung Tư Niên.
Phía đầu dây bên kia, Cung Tư Niên la lối ầm ĩ, hỏi Đoạn Trác Hữu: “Ở đâu?”
Đoạn Trác Hữu nói bệnh viện.
“Đang yên đang lành sao lại tới bệnh viện?” Cung Tư Niên thắc mắc.
Đoạn Trác Hữu nói: “Có con mèo nhỏ bị thương.”
Cung Tư Niên giả ngây giả ngốc: “Hả? Cậu đến bệnh viện thú cưng sao?”
Đoạn Trác Hữu cười nhẹ một tiếng: “Ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm à?”
Cung Tư Niên nói chuyện cợt nhả: “Những gì cậu nói vào buổi tối, tôi đều sắp xếp ổn thỏa rồi đấy. Sao? Cậu có thích con mèo nhỏ này không?”
Đoạn Trác Hữu thờ ơ: “Đừng xen vào chuyện của tôi.”
“Ha ha.” Cung Tư Niên nhếch mép: “Dù sao cậu cũng sẽ không ăn no rửng mỡ đâu nhỉ.”
“Tạm biệt.”
Nói xong, Đoạn Trác Hữu đang chuẩn bị đơn phương cúp điện thoại thì lại nghe đầu dây bên kia nói: “Ông chủ à, cậu đang lên hot search đấy.”
Cung Tư Niên nói: “Ôm một người phụ nữ thôi mà cũng có thể lên hot search, tôi thực sự chịu thua rồi.”
“Tôi biết rồi.” Đoạn Trác Hữu cúp điện thoại.
Gió lớn bên ngoài đã làm tan biến gần hết mùi khói thuốc trên người anh.
*****
Lúc Đoạn Trác Hữu xoay người bước vào phòng bệnh từ trong bầu trời đêm, mí mắt Chu Y Hàn đã không còn mở nổi nữa.
Trông cô ấy có vẻ uể oải, rất giống với dáng vẻ ở trên giường của Đoạn Trác Hữu lần trước.
Ngày đó, khi Đoạn Trác Hữu vứt xe rồi trở lại phòng, anh nhìn thấy Chu Y Hàn đang nằm bên cạnh bồn tắm lớn phía trong phòng tắm, toàn thân đều ướt sũng, nhưng dù chiếc áo len ướt vẫn không thể đánh thức được cô. Tựa như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi, một mình cô nằm trên mặt đất như chờ người khác đến giày vò.
Nhưng Đoạn Trác Hữu đã không làm như vậy. Anh có cảm giác như chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi, cơ thể cô sẽ tan vỡ ngay lập tức. Anh cởi chiếc áo len lạnh buốt ra và mặc một chiếc váy mới tinh cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.