Chương 33:
Ngân Bát
04/08/2022
Vương Hình đầy một bụng uất ức: "Đang yên đang lành mà làm cái gì vậy?”
"Nghe không hiểu tiếng người à?”
Xe đã dừng hẳn, hoàn toàn không còn đường sống nữa.
Bầu không khí cũng không có cái gì gọi là giương cung bạt kiếm. Vương Hình giống như một oán phụ, hừ nhẹ một tiếng, đẩy cửa xe bước xuống. Anh ta không dám bộc phát tính tình ở ngay trước mặt Đoạn Trác Hữu. Đoạn Trác Hữu chính là một nhân vật mà anh ta không chọc nổi, Vương Hình rất biết người biết ta.
Lúc Vương Hình đang định bước xuống khỏi ghế lái phụ thì ở bên này, Chu Y Hàn cũng âm thầm, lặng lẽ chuẩn bị mở cửa.
Lần trước là lần đầu tiên cô ngồi loại xe sang trọng như thế này, lúng túng đến mức ngay cả cửa xe cũng không biết mở như thế nào. Thế là lúc trở về, cô cố tình lên mạng tra cứu xem chiếc xe này mở cửa ra như thế nào.
Được lắm, tìm kiếm một chút mới biết cửa chiếc xe này của người ta là chạy bằng điện, chỉ cần nhấn nút là có thể mở ra được rồi.
Thế là, Chu Y Hàn ấn cái nút ở bên cạnh chỗ ngồi của mình.
Cửa xe vừa mới mở ra, Đoạn Trác Hữu lập tức chụp lấy gáy của Chu Y Hàn, trầm giọng: "Cô làm gì vậy?”
Chu Y Hàn rụt cổ lại, cảm nhận được vết chai trong lòng bàn tay của anh, có hơi ngứa ngáy.
"Không phải anh kêu em cút xuống xe sao?" Chu Y Hàn ra vẻ yếu đuối, nói.
Đoạn Trác Hữu không thèm phản ứng với cô, đóng cửa xe lại, ra hiệu cho tài xế lái xe.
Bỏ lại một mình Vương Hình đứng xốc xếch trong cơn gió.
Đồng chí Tiểu Vương sớm đã không phải lần đầu tiên chịu loại uất ức này ở trước mặt của Đoạn Trác Hữu, theo thói quen lấy điện thoại ra gọi cho anh em tốt để tố cáo:
“Các cậu phân xử cho tôi đi! Có vụ lái xe được một nửa đoạn đường thì đã ném tôi xuống xe sao?”
“Không phải tôi còn có lòng tốt giải thích giúp cho anh ta đó sao! Lão Đoạn không cảm ơn tôi thì cũng thôi đi, còn kêu tôi cút xuống xe!”
“Đúng đó, cậu không nghe lầm đâu. Anh ta kêu tôi cút xuống xe!”
“Tôi đã nói cái gì đâu? Không phải tôi chỉ nói là anh ta làm chuyện tốt không để lại tên thôi sao!”
“Điều tôi chưa nói còn nhiều lắm đó! Các cậu không nhìn thấy thủ đoạn của lão Đoạn ác độc đến mức nào đâu. Đào góc tường của người ta.”
Đối với mấy lời phàn nàn của đồng chí Tiểu Vương, cả đám người sớm đã không còn để trong lòng nữa.
Chỉ có một người tên là "Bảo bối của Bối An Kỳ" hỏi thăm:
“Chu Y Hàn này là ai vậy?”
...
Trên xe, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Xem ra, Đoạn Trác Hữu không thèm để ý đến Chu Y Hàn nữa.
Chu Y Hàn có chút khó hiểu. Nếu đã không muốn phản ứng với cô, vậy còn để cô ở lại trên xe làm gì chứ?
Trong phút chốc, cô có chút không nhìn ra được, không thể kiềm chế, nghĩ đến những lời nói lúc nãy của người đàn ông, thế là kỳ dị, lén lút đánh giá Đoạn Trác Hữu một phen.
Đoạn Trác Hữu đang nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trông có vẻ như đang tức giận.
Chu Y Hàn cắn cắn môi, phá vỡ cục diện bế tắc: "Cho nên, anh thật sự vì muốn cho em dưỡng thương nên mới ngừng công việc của em trong đoàn làm phim sao?”
Cuối cùng, Đoạn Trác Hữu cũng nhìn thẳng về phía Chu Y Hàn, giọng nói bình tĩnh: "Cô có thể ngu ngốc thêm một chút không?”
"Em ngu ngốc?" Chu Y Hàn nói: "Nhưng mà vết thương ở chân của em cũng đâu quá nghiêm trọng, đến đoàn làm phim làm việc hoàn toàn không thành vấn đề mà! Nếu anh không nói thì sao em biết được chứ? Rõ ràng là anh tự tiện làm chủ, còn nói em ngu ngốc.”
Đoạn Trác Hữu vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng: "Không biết tốt xấu.”
Chu Y Hàn đột nhiên tủi thân, mềm giọng: "Sao anh lại hung dữ với em như vậy chứ!”
Đoạn Trác Hữu: "...”
Anh đã hung dữ chuyện gì?
Chu Y Hàn cúi đầu, vừa cẩn thận dùng dư quang quan sát Đoạn Trác Hữu đang ngồi bên cạnh, vừa uất ức nói: "Em đã làm gì sai sao? Bạn bè giới thiệu em đi gặp nhà sản xuất. Em tin tưởng đối phương, cho nên em mới đi.
Nhưng mà sao em biết được sẽ xảy ra chuyện như vậy chứ?”
Đoạn Trách Hữu ngồi bên cạnh không nói một lời. Chu Y Hàn lập tức lộ ra dáng vẻ khóc lóc kể lể, không cần phải nói trông yếu đuối đến cỡ nào.
Đáng tiếc, Chu Y Hàn rặn nửa ngày trời nhưng cứ như vậy, không rặn ra được một giọt nước mắt nào, chỉ có thể nói:
"Lúc đó, em bị dọa sợ đến mức đơ cả người. Bây giờ vẫn còn chưa hoàn hồn nè...”
Xe dừng lại trước cột đèn giao thông. Hàng cây bên đường xanh um, tươi tốt. Đoạn Trác Hữu nhớ lại, giữa thiên nhiên rộng lớn, nếu như muốn giết chết một cái cây, thì có thể bỏ một chiếc đinh sắt vào trong thân cây, như vậy thì chẳng bao lâu sau, cái cây đó sẽ chết đi.
Đây chính là kim khắc mộc.
Ánh mắt của Đoạn Trác Hữu dừng lại ở chùm tóc đuôi ngựa buộc cao trên đỉnh đầu của Chu Y Hàn. Vạn vật tương sinh tương khắc. Có lẽ cô gái này đến để khắc anh rồi.
Cuối cùng, anh vẫn không kiềm chế được, cánh tay đưa qua, lòng bàn lại vỗ nhè nhẹ trên đỉnh đầu của cô.
Chu Y Hàn tỏ vẻ không hiểu, ngẩng đầu lên, mặc dù không rặn ra được nước mắt, nhưng tốt xấu gì hốc mắt cũng đã đỏ ửng.
Bộ đồ hôm nay cô mặc, cộng thêm đôi mắt đỏ rực lúc này, rõ ràng giống hệt như một bé thỏ trắng mặc cho người ta bắt nạt.
"Nghe không hiểu tiếng người à?”
Xe đã dừng hẳn, hoàn toàn không còn đường sống nữa.
Bầu không khí cũng không có cái gì gọi là giương cung bạt kiếm. Vương Hình giống như một oán phụ, hừ nhẹ một tiếng, đẩy cửa xe bước xuống. Anh ta không dám bộc phát tính tình ở ngay trước mặt Đoạn Trác Hữu. Đoạn Trác Hữu chính là một nhân vật mà anh ta không chọc nổi, Vương Hình rất biết người biết ta.
Lúc Vương Hình đang định bước xuống khỏi ghế lái phụ thì ở bên này, Chu Y Hàn cũng âm thầm, lặng lẽ chuẩn bị mở cửa.
Lần trước là lần đầu tiên cô ngồi loại xe sang trọng như thế này, lúng túng đến mức ngay cả cửa xe cũng không biết mở như thế nào. Thế là lúc trở về, cô cố tình lên mạng tra cứu xem chiếc xe này mở cửa ra như thế nào.
Được lắm, tìm kiếm một chút mới biết cửa chiếc xe này của người ta là chạy bằng điện, chỉ cần nhấn nút là có thể mở ra được rồi.
Thế là, Chu Y Hàn ấn cái nút ở bên cạnh chỗ ngồi của mình.
Cửa xe vừa mới mở ra, Đoạn Trác Hữu lập tức chụp lấy gáy của Chu Y Hàn, trầm giọng: "Cô làm gì vậy?”
Chu Y Hàn rụt cổ lại, cảm nhận được vết chai trong lòng bàn tay của anh, có hơi ngứa ngáy.
"Không phải anh kêu em cút xuống xe sao?" Chu Y Hàn ra vẻ yếu đuối, nói.
Đoạn Trác Hữu không thèm phản ứng với cô, đóng cửa xe lại, ra hiệu cho tài xế lái xe.
Bỏ lại một mình Vương Hình đứng xốc xếch trong cơn gió.
Đồng chí Tiểu Vương sớm đã không phải lần đầu tiên chịu loại uất ức này ở trước mặt của Đoạn Trác Hữu, theo thói quen lấy điện thoại ra gọi cho anh em tốt để tố cáo:
“Các cậu phân xử cho tôi đi! Có vụ lái xe được một nửa đoạn đường thì đã ném tôi xuống xe sao?”
“Không phải tôi còn có lòng tốt giải thích giúp cho anh ta đó sao! Lão Đoạn không cảm ơn tôi thì cũng thôi đi, còn kêu tôi cút xuống xe!”
“Đúng đó, cậu không nghe lầm đâu. Anh ta kêu tôi cút xuống xe!”
“Tôi đã nói cái gì đâu? Không phải tôi chỉ nói là anh ta làm chuyện tốt không để lại tên thôi sao!”
“Điều tôi chưa nói còn nhiều lắm đó! Các cậu không nhìn thấy thủ đoạn của lão Đoạn ác độc đến mức nào đâu. Đào góc tường của người ta.”
Đối với mấy lời phàn nàn của đồng chí Tiểu Vương, cả đám người sớm đã không còn để trong lòng nữa.
Chỉ có một người tên là "Bảo bối của Bối An Kỳ" hỏi thăm:
“Chu Y Hàn này là ai vậy?”
...
Trên xe, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Xem ra, Đoạn Trác Hữu không thèm để ý đến Chu Y Hàn nữa.
Chu Y Hàn có chút khó hiểu. Nếu đã không muốn phản ứng với cô, vậy còn để cô ở lại trên xe làm gì chứ?
Trong phút chốc, cô có chút không nhìn ra được, không thể kiềm chế, nghĩ đến những lời nói lúc nãy của người đàn ông, thế là kỳ dị, lén lút đánh giá Đoạn Trác Hữu một phen.
Đoạn Trác Hữu đang nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trông có vẻ như đang tức giận.
Chu Y Hàn cắn cắn môi, phá vỡ cục diện bế tắc: "Cho nên, anh thật sự vì muốn cho em dưỡng thương nên mới ngừng công việc của em trong đoàn làm phim sao?”
Cuối cùng, Đoạn Trác Hữu cũng nhìn thẳng về phía Chu Y Hàn, giọng nói bình tĩnh: "Cô có thể ngu ngốc thêm một chút không?”
"Em ngu ngốc?" Chu Y Hàn nói: "Nhưng mà vết thương ở chân của em cũng đâu quá nghiêm trọng, đến đoàn làm phim làm việc hoàn toàn không thành vấn đề mà! Nếu anh không nói thì sao em biết được chứ? Rõ ràng là anh tự tiện làm chủ, còn nói em ngu ngốc.”
Đoạn Trác Hữu vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng: "Không biết tốt xấu.”
Chu Y Hàn đột nhiên tủi thân, mềm giọng: "Sao anh lại hung dữ với em như vậy chứ!”
Đoạn Trác Hữu: "...”
Anh đã hung dữ chuyện gì?
Chu Y Hàn cúi đầu, vừa cẩn thận dùng dư quang quan sát Đoạn Trác Hữu đang ngồi bên cạnh, vừa uất ức nói: "Em đã làm gì sai sao? Bạn bè giới thiệu em đi gặp nhà sản xuất. Em tin tưởng đối phương, cho nên em mới đi.
Nhưng mà sao em biết được sẽ xảy ra chuyện như vậy chứ?”
Đoạn Trách Hữu ngồi bên cạnh không nói một lời. Chu Y Hàn lập tức lộ ra dáng vẻ khóc lóc kể lể, không cần phải nói trông yếu đuối đến cỡ nào.
Đáng tiếc, Chu Y Hàn rặn nửa ngày trời nhưng cứ như vậy, không rặn ra được một giọt nước mắt nào, chỉ có thể nói:
"Lúc đó, em bị dọa sợ đến mức đơ cả người. Bây giờ vẫn còn chưa hoàn hồn nè...”
Xe dừng lại trước cột đèn giao thông. Hàng cây bên đường xanh um, tươi tốt. Đoạn Trác Hữu nhớ lại, giữa thiên nhiên rộng lớn, nếu như muốn giết chết một cái cây, thì có thể bỏ một chiếc đinh sắt vào trong thân cây, như vậy thì chẳng bao lâu sau, cái cây đó sẽ chết đi.
Đây chính là kim khắc mộc.
Ánh mắt của Đoạn Trác Hữu dừng lại ở chùm tóc đuôi ngựa buộc cao trên đỉnh đầu của Chu Y Hàn. Vạn vật tương sinh tương khắc. Có lẽ cô gái này đến để khắc anh rồi.
Cuối cùng, anh vẫn không kiềm chế được, cánh tay đưa qua, lòng bàn lại vỗ nhè nhẹ trên đỉnh đầu của cô.
Chu Y Hàn tỏ vẻ không hiểu, ngẩng đầu lên, mặc dù không rặn ra được nước mắt, nhưng tốt xấu gì hốc mắt cũng đã đỏ ửng.
Bộ đồ hôm nay cô mặc, cộng thêm đôi mắt đỏ rực lúc này, rõ ràng giống hệt như một bé thỏ trắng mặc cho người ta bắt nạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.