Chương 188: Anh Sẽ Gửi Tiền
GG
16/05/2021
Khương Tuyết Nhu yếu ớt gật đầu.
“Đây là tài liệu ông ngoại cháu lúc ấy giao cho bác cất giữ" Trịnh Xuyên cầm tập tài liệu đưa tới, thở dài nói: “May mắn lúc trước ông ngoại cháu vẫn đề phòng Khương Thái Vũ sẽ giở trò, chỉ là ông ấy từng hy vọng vĩnh viễn cũng sẽ không có ngày này. Hồng Nhân hôm nay không liên quan tới Khương Thái Vũ một chút nào. Chẳng qua do ông ta có công nuôi lớn cháu, vô duyên vô có được hưởng 30% cổ phần, nhưng như vậy còn không biết đủ”
“Đúng vậy, chỉ cần bà ngoại chết đi thì cổ phần sẽ nghiệm nhiên rơi vào tay ông ta. Nhưng ông ta lại không muốn chờ, thậm chí không ghê tay hại chết cả bà nội” Khương Tuyết Nhu nắm chặt tập tài liệu: “Có thứ này, tháng sau ông ta muốn ngồi lên vị trí chủ tịch thì hắn là nằm mơ”.
“Yên tâm đi, có bác giúp cháu, vị trí chủ tịch sẽ là của cháu” Trịnh Xuyên cười cười.
"Cảm ơn bác, bác Trịnh” Khương Tuyết Nhu cảm động muốn nói gì đó lại thôi, mãi sau mới cất lời: “Bác vẫn luôn đi theo mẹ cháu, bác đã gặp qua bố cháu chưa?
Trịnh Xuyên sắc mặt liền trầm xuống, rất lâu sau mới nói: “Đã từng gặp qua, nhưng cháu cũng đừng quá đau khổ, ông ta căn bản cũng không biết có sự tồn tại của cháu”.
Khương Tuyết Nhu an tâm, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy bình thường trở lại: “Vậy là tốt rồi, thì ra cháu cũng không phải đứa | bé bị bố mẹ vứt bỏ”.
“Kỳ thật Hồng Nhân có thể có hôm nay cũng là ông ta ở phía sau giúp đỡ, bằng không cũng không có khả năng thuận buồm xuôi gió như vậy. Có điều... ông ta đã kết hôn” Trịnh Xuyên nhìn cô với vẻ thông cảm.
Khương Tuyết Nhu đã hiểu: “Cũng là chuyện bình thường thôi. Rốt cuộc đã qua đi hơn hai mươi năm, không một ai có khả năng chờ mãi tại một chỗ được” Quay lại web truyện t a m l i n h nhé!
Vẻ mặt Trịnh Xuyên đầy chua xót: “Khương Thái Vũ gần đây đã lung lạc các cổ đông ở công ty, cháu phải cẩn thật cẩn thận”
“Vâng, cháu nhất định sẽ đoạt lại những gì thuộc về mình”
Trưa hôm đó, Khương Tuyết Nhu từ chối lời mời ở lại của Trịnh Xuyên, ngồi máy bay trở về Thanh Đồng.
Sau khi xuống máy bay, cô mở điện thoại di động ra nhưng vẫn không có bất cứ tin tức gì của Hoắc Anh Tuấn.
Trong lòng cô thực chua xót, cũng không biết tại sao đột nhiên anh lại như vậy. Nghĩ một lát, cô liền gửi đi tin nhắn: “Anh đang ở đâu?
Rất lâu vẫn không có hồi âm, cô liền hẹn Lâm Minh Kiều ra ngoài ăn cơm.
“Chúc mừng, chúc mừng, bà chủ của tập đoàn Hồng Nhân trị giá hàng trăm tỷ đô. Về sau tớ sẽ chăm chỉ ôm đùi cậu” Lâm Minh Kiều vui vẻ cười: "Cậu đoán xem nếu Thang Nhược Lan biết cậu sắp thay đổi cục diện thì có thể bị tức chết hay không?”
“Thôi bỏ đi, loại này không đáng quan tâm” Khương Tuyết Nhu lắc đầu.
“Có điều tớ nghe nói... cô ấy lại làm tình nhân của người khác rồi” Lâm Minh Kiều nhỏ giọng nói: “Hình như là một người ở thủ đô, có chú địa vị, gần đây phát triển rất nhanh”.
Khương Tuyết Nhu nhíu mày: “Dù sao cô ấy là người thuộc giới giải trí, chẳng mấy khi va chạm với chúng ta”
Hiện tại mục tiêu chủ yếu của cô là một nhà ba người của Khương Thái Vũ.
Lúc này, Hạ Văn Trì gửi cho cô một tin nhắn zalo: “Em dâu, cơm nước xong xuôi, buổi tối có muốn tới Peng hát không? Anh Tuấn cũng có mặt, cô gọi thêm mấy người bạn bè tới cho vui”
Nghe nhắc tới tên Hoắc Anh Tuấn, trái tim Khương Tuyết Nhu khẽ run lên. Cô ngẩng đầu đưa tin nhắn cho Lâm Minh Kiều xem: “Có nên đi không?”
“Đi chứ" Lâm Minh Kiều khuất cốc sữa lắc, nháy mắt: “Chẳng phải cậu vừa Hoắc Anh Tuấn mấy ngày này không thèm để ý tới cậu sao, còn không muốn gặp à?”
"A, anh ta không để ý tới tớ càng tốt, tớ bây giờ có thể tự do”
Khương Tuyết Nhu bĩu môi, một lát sau lại phiền lòng nói: “Anh ta chắc chắn có vấn đề rồi. Lúc trước còn đối xử với tớ tốt như vậy, đều là giả vờ sau. Mấy ngày nay đều ở bên ngoài, nói không chừng đã sớm chân ướt chân ráo tìm một người phụ nữ khác rồi”
“Haha, thật là chua ngoa” Lâm Minh Kiều nôn ọe.
"Tớ không hề, tớ chỉ không hài lòng với anh ta mà thôi” Khương Tuyết Nhu kiên quyết không thừa nhận: “Đúng rồi, cậu lái xe, lát nữa e rằng nhất định phải uống rượu, có cần Giang Quý Dương tới đón không?”
“Để tớ gọi điện thoại hỏi một chút.”
Lâm Minh Kiều gọi cho Giang Quý Dương điện thoại, anh ấy bất đắc dĩ trả lời: “Không được rồi, hiện tại anh vẫn còn nhiều việc chưa giải quyết xong. Em gọi một người lái xe đi, anh sẽ gửi tiền cho em”
Không lâu sau, tin nhắn chuyển tiền báo tới kèm theo nội dung “anh yêu em” khiến Lâm Minh Kiều muốn tức giận cũng không được.
“Đây là tài liệu ông ngoại cháu lúc ấy giao cho bác cất giữ" Trịnh Xuyên cầm tập tài liệu đưa tới, thở dài nói: “May mắn lúc trước ông ngoại cháu vẫn đề phòng Khương Thái Vũ sẽ giở trò, chỉ là ông ấy từng hy vọng vĩnh viễn cũng sẽ không có ngày này. Hồng Nhân hôm nay không liên quan tới Khương Thái Vũ một chút nào. Chẳng qua do ông ta có công nuôi lớn cháu, vô duyên vô có được hưởng 30% cổ phần, nhưng như vậy còn không biết đủ”
“Đúng vậy, chỉ cần bà ngoại chết đi thì cổ phần sẽ nghiệm nhiên rơi vào tay ông ta. Nhưng ông ta lại không muốn chờ, thậm chí không ghê tay hại chết cả bà nội” Khương Tuyết Nhu nắm chặt tập tài liệu: “Có thứ này, tháng sau ông ta muốn ngồi lên vị trí chủ tịch thì hắn là nằm mơ”.
“Yên tâm đi, có bác giúp cháu, vị trí chủ tịch sẽ là của cháu” Trịnh Xuyên cười cười.
"Cảm ơn bác, bác Trịnh” Khương Tuyết Nhu cảm động muốn nói gì đó lại thôi, mãi sau mới cất lời: “Bác vẫn luôn đi theo mẹ cháu, bác đã gặp qua bố cháu chưa?
Trịnh Xuyên sắc mặt liền trầm xuống, rất lâu sau mới nói: “Đã từng gặp qua, nhưng cháu cũng đừng quá đau khổ, ông ta căn bản cũng không biết có sự tồn tại của cháu”.
Khương Tuyết Nhu an tâm, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy bình thường trở lại: “Vậy là tốt rồi, thì ra cháu cũng không phải đứa | bé bị bố mẹ vứt bỏ”.
“Kỳ thật Hồng Nhân có thể có hôm nay cũng là ông ta ở phía sau giúp đỡ, bằng không cũng không có khả năng thuận buồm xuôi gió như vậy. Có điều... ông ta đã kết hôn” Trịnh Xuyên nhìn cô với vẻ thông cảm.
Khương Tuyết Nhu đã hiểu: “Cũng là chuyện bình thường thôi. Rốt cuộc đã qua đi hơn hai mươi năm, không một ai có khả năng chờ mãi tại một chỗ được” Quay lại web truyện t a m l i n h nhé!
Vẻ mặt Trịnh Xuyên đầy chua xót: “Khương Thái Vũ gần đây đã lung lạc các cổ đông ở công ty, cháu phải cẩn thật cẩn thận”
“Vâng, cháu nhất định sẽ đoạt lại những gì thuộc về mình”
Trưa hôm đó, Khương Tuyết Nhu từ chối lời mời ở lại của Trịnh Xuyên, ngồi máy bay trở về Thanh Đồng.
Sau khi xuống máy bay, cô mở điện thoại di động ra nhưng vẫn không có bất cứ tin tức gì của Hoắc Anh Tuấn.
Trong lòng cô thực chua xót, cũng không biết tại sao đột nhiên anh lại như vậy. Nghĩ một lát, cô liền gửi đi tin nhắn: “Anh đang ở đâu?
Rất lâu vẫn không có hồi âm, cô liền hẹn Lâm Minh Kiều ra ngoài ăn cơm.
“Chúc mừng, chúc mừng, bà chủ của tập đoàn Hồng Nhân trị giá hàng trăm tỷ đô. Về sau tớ sẽ chăm chỉ ôm đùi cậu” Lâm Minh Kiều vui vẻ cười: "Cậu đoán xem nếu Thang Nhược Lan biết cậu sắp thay đổi cục diện thì có thể bị tức chết hay không?”
“Thôi bỏ đi, loại này không đáng quan tâm” Khương Tuyết Nhu lắc đầu.
“Có điều tớ nghe nói... cô ấy lại làm tình nhân của người khác rồi” Lâm Minh Kiều nhỏ giọng nói: “Hình như là một người ở thủ đô, có chú địa vị, gần đây phát triển rất nhanh”.
Khương Tuyết Nhu nhíu mày: “Dù sao cô ấy là người thuộc giới giải trí, chẳng mấy khi va chạm với chúng ta”
Hiện tại mục tiêu chủ yếu của cô là một nhà ba người của Khương Thái Vũ.
Lúc này, Hạ Văn Trì gửi cho cô một tin nhắn zalo: “Em dâu, cơm nước xong xuôi, buổi tối có muốn tới Peng hát không? Anh Tuấn cũng có mặt, cô gọi thêm mấy người bạn bè tới cho vui”
Nghe nhắc tới tên Hoắc Anh Tuấn, trái tim Khương Tuyết Nhu khẽ run lên. Cô ngẩng đầu đưa tin nhắn cho Lâm Minh Kiều xem: “Có nên đi không?”
“Đi chứ" Lâm Minh Kiều khuất cốc sữa lắc, nháy mắt: “Chẳng phải cậu vừa Hoắc Anh Tuấn mấy ngày này không thèm để ý tới cậu sao, còn không muốn gặp à?”
"A, anh ta không để ý tới tớ càng tốt, tớ bây giờ có thể tự do”
Khương Tuyết Nhu bĩu môi, một lát sau lại phiền lòng nói: “Anh ta chắc chắn có vấn đề rồi. Lúc trước còn đối xử với tớ tốt như vậy, đều là giả vờ sau. Mấy ngày nay đều ở bên ngoài, nói không chừng đã sớm chân ướt chân ráo tìm một người phụ nữ khác rồi”
“Haha, thật là chua ngoa” Lâm Minh Kiều nôn ọe.
"Tớ không hề, tớ chỉ không hài lòng với anh ta mà thôi” Khương Tuyết Nhu kiên quyết không thừa nhận: “Đúng rồi, cậu lái xe, lát nữa e rằng nhất định phải uống rượu, có cần Giang Quý Dương tới đón không?”
“Để tớ gọi điện thoại hỏi một chút.”
Lâm Minh Kiều gọi cho Giang Quý Dương điện thoại, anh ấy bất đắc dĩ trả lời: “Không được rồi, hiện tại anh vẫn còn nhiều việc chưa giải quyết xong. Em gọi một người lái xe đi, anh sẽ gửi tiền cho em”
Không lâu sau, tin nhắn chuyển tiền báo tới kèm theo nội dung “anh yêu em” khiến Lâm Minh Kiều muốn tức giận cũng không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.