Chương 361: Bảo vệ
GG
03/06/2021
Khương Tuyết Nhu buồn bã cười một tiếng:
"Hóa ra trong lòng bố, con là người như vậy. Bố, bố đã yêu con thật chưa? Đã từng hiểu con chưa? Con có thể nói thật với bố. Hoắc Anh Tuấn và con quen nhau đã lâu. Con đã ở cùng anh ta một thời gian. Vài ngày trước, công ty của con và Lương Duy Phong đã bị anh ấy đàn áp. Anh ấy đã làm tất cả. Bố nghĩ rằng con muốn sống một cuộc sống không có lòng tự trọng hay sao? Con muốn bị chỉ tay vào mũi và bị gọi là tiện nhân hay sao?"
Cô vừa nói rồi không kìm được nước mắt mà khóc ầm lên.
Diệp Gia Thanh ngẩn ngơ: "Cái gì, tại sao con không sớm nói với bố?"
"Nói chuyện với bố có ích gì không?" Khương Tuyết Nhu bộ mặt chế giễu: "Ở nhà mình bố còn không che chở được cho con huống chi là trước mặt Hoắc Anh Tuấn"
Diệp Gia Thanh khuôn mặt khổ sở, cả người giống như bất thình lình già thêm mấy tuổi.
"Là bố vô dụng, bố đưa con lên thành phố nhưng lại luôn để con bị người khác chèn ép bắt nạt. Bố sẽ đi tìm Hoắc Anh Tuấn, hắn ăn hiếp người quá đáng".
"Bác không cần đi tìm, cháu đã tới".
Cánh cửa hộp bị đẩy ra đột ngột, bóng dáng cao dài của Hoắc Anh Tuấn bước vào, khuôn mặt tuấn tú khuynh đảo chúng sinh thản nhiên như một vị khách đến muộn.
"Hoắc Anh Tuấn, sao anh lại ở đây" Khương Tuyết Nhu tức giận đứng dậy: "Anh theo dõi em?" "Anh không theo dõi em. Anh chẳng qua là đến gặp bố và em mà thôi!"
Hoắc Anh Tuấn kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, bộ dạng có phần vô sỉ khiến Diệp Gia Thanh tức giận, "Ai là bố cậu, cậu vừa hẹn hò với Minh Ngọc, một bên lại bức bách cưỡng ép Tuyết Nhu, tôi tuyệt đối sẽ không giao con gái cho loại đàn ông để tiện như cậu"
"Cháu đối với Tuyết Nhu là thật lòng thật dạ, bác hẳn khuya hôm trước đã rõ ràng."
Hoắc Anh Tuấn đặt lòng bàn tay của mình lên mu bàn tay của Khương Tuyết Nhu, nhìn cô với đôi mắt sâu và dịu dàng:
"Cháu muốn kết hôn với cô ấy"
Ngắn ngủi sáu chữ, nhưng khiến cho Khương Tuyết Nhu sợ hết hồn.
Cô không dám tin quay đầu nhìn anh, anh thật muốn cùng mình kết hôn? . Đam Mỹ Hài
Quý Tử Uyên nói những lời kia là thật?
"Không thể nào!"
Diệp Gia Thanh tức giận vỗ bàn, "Nếu cậu muốn kết hôn với Tuyết Nhu, vậy cậu trêu chọc Minh Ngọc làm gì? Khắp cả nước ai cũng biết Minh Ngọc là bạn gái cậu, nhưng xoay người cậu lại cưới Tuyết Nhu, cậu nghĩ người ngoài sẽ mắng Tuyết Nhu thế nào?"
"Chuyện ở biệt thự họ Hoắc lúc trước là có hiểu lầm..."
“Tôi không quan tâm” Diệp Gia Thanh xua tay. “Nếu yêu ai thì nên tôn trọng người đó, yêu người đó, không nên làm tổn thương người đó...”
Hoắc Anh Tuấn ánh mắt như đuốc, "Cháu và bác không giống nhau, cháu muốn cưới cô ấy, có không làm Hoắc tổng của Hoắc thị nữa, kể cả nhà họ Hoắc một mực phản đối cháu cũng sẽ kết hôn với cô ấy."
Mỗi một lời nói của anh đều rành mạch dứt khoát, không chỉ Diệp Gia Thanh ngay cả Khương Tuyết Nhu cũng kinh hãi.
- ----------------------
"Hóa ra trong lòng bố, con là người như vậy. Bố, bố đã yêu con thật chưa? Đã từng hiểu con chưa? Con có thể nói thật với bố. Hoắc Anh Tuấn và con quen nhau đã lâu. Con đã ở cùng anh ta một thời gian. Vài ngày trước, công ty của con và Lương Duy Phong đã bị anh ấy đàn áp. Anh ấy đã làm tất cả. Bố nghĩ rằng con muốn sống một cuộc sống không có lòng tự trọng hay sao? Con muốn bị chỉ tay vào mũi và bị gọi là tiện nhân hay sao?"
Cô vừa nói rồi không kìm được nước mắt mà khóc ầm lên.
Diệp Gia Thanh ngẩn ngơ: "Cái gì, tại sao con không sớm nói với bố?"
"Nói chuyện với bố có ích gì không?" Khương Tuyết Nhu bộ mặt chế giễu: "Ở nhà mình bố còn không che chở được cho con huống chi là trước mặt Hoắc Anh Tuấn"
Diệp Gia Thanh khuôn mặt khổ sở, cả người giống như bất thình lình già thêm mấy tuổi.
"Là bố vô dụng, bố đưa con lên thành phố nhưng lại luôn để con bị người khác chèn ép bắt nạt. Bố sẽ đi tìm Hoắc Anh Tuấn, hắn ăn hiếp người quá đáng".
"Bác không cần đi tìm, cháu đã tới".
Cánh cửa hộp bị đẩy ra đột ngột, bóng dáng cao dài của Hoắc Anh Tuấn bước vào, khuôn mặt tuấn tú khuynh đảo chúng sinh thản nhiên như một vị khách đến muộn.
"Hoắc Anh Tuấn, sao anh lại ở đây" Khương Tuyết Nhu tức giận đứng dậy: "Anh theo dõi em?" "Anh không theo dõi em. Anh chẳng qua là đến gặp bố và em mà thôi!"
Hoắc Anh Tuấn kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, bộ dạng có phần vô sỉ khiến Diệp Gia Thanh tức giận, "Ai là bố cậu, cậu vừa hẹn hò với Minh Ngọc, một bên lại bức bách cưỡng ép Tuyết Nhu, tôi tuyệt đối sẽ không giao con gái cho loại đàn ông để tiện như cậu"
"Cháu đối với Tuyết Nhu là thật lòng thật dạ, bác hẳn khuya hôm trước đã rõ ràng."
Hoắc Anh Tuấn đặt lòng bàn tay của mình lên mu bàn tay của Khương Tuyết Nhu, nhìn cô với đôi mắt sâu và dịu dàng:
"Cháu muốn kết hôn với cô ấy"
Ngắn ngủi sáu chữ, nhưng khiến cho Khương Tuyết Nhu sợ hết hồn.
Cô không dám tin quay đầu nhìn anh, anh thật muốn cùng mình kết hôn? . Đam Mỹ Hài
Quý Tử Uyên nói những lời kia là thật?
"Không thể nào!"
Diệp Gia Thanh tức giận vỗ bàn, "Nếu cậu muốn kết hôn với Tuyết Nhu, vậy cậu trêu chọc Minh Ngọc làm gì? Khắp cả nước ai cũng biết Minh Ngọc là bạn gái cậu, nhưng xoay người cậu lại cưới Tuyết Nhu, cậu nghĩ người ngoài sẽ mắng Tuyết Nhu thế nào?"
"Chuyện ở biệt thự họ Hoắc lúc trước là có hiểu lầm..."
“Tôi không quan tâm” Diệp Gia Thanh xua tay. “Nếu yêu ai thì nên tôn trọng người đó, yêu người đó, không nên làm tổn thương người đó...”
Hoắc Anh Tuấn ánh mắt như đuốc, "Cháu và bác không giống nhau, cháu muốn cưới cô ấy, có không làm Hoắc tổng của Hoắc thị nữa, kể cả nhà họ Hoắc một mực phản đối cháu cũng sẽ kết hôn với cô ấy."
Mỗi một lời nói của anh đều rành mạch dứt khoát, không chỉ Diệp Gia Thanh ngay cả Khương Tuyết Nhu cũng kinh hãi.
- ----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.