Chương 260: Bí mật bị vạch trần
GG
24/05/2021
Đèn đột nhiên sáng.
Ngay sau đó chăn mền trên người cô bị xé ra, đỉnh đầu truyền tới âm thanh lạnh như băng của người đàn ông: "Đứng lên."
"Hoắc Anh Tuấn, anh lại làm gì nữa." Khương Tuyết Nhu mệt mỏi ngồi dậy ngửa đầu nhìn chăm chú vào anh, nhưng ngơ ngẩn, người đàn ông này đáy mắt nhuộm màu máu đỏ thắm, nhìn lạnh khiến người.
Hoắc Anh Tuấn cúi đầu nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần của cô, lần đầu tiên gặp cô ở tình cảnh này, mỗi một câu nói của cô mỗi một câu biểu tình, anh đến bây giờ cũng rõ ràng nhớ: "Tôi hỏi cô, ban đầu ở quầy rượu tại sao phải tới quyến rũ tôi."
"Anh làm sao đột nhiên hỏi tới cái này" Khương Tuyết Nhu tránh cặp mắt của anh, không quá muốn trả lời cái vấn đề này.
Nhưng mà Hoắc Anh Tuấn cũng không để cho cô né tránh, trực tiếp bóp cắm cô, con ngươi lạnh như băng đối mặt với cô: "Là bởi vì nhận làm tôi thành cậu của Lục Thanh Minh có phải không"
"Ong" Một tiếng, trong đầu thật giống như có tia chớp ở vang.
Khương Tuyết Nhu đầu óc mê loạn một hồi, tay chân luống cuống, chuyện này Hoắc Anh Tuấn làm sao lại biết.
Hoắc Anh Tuấn vẫn nhìn chằm chằm vào cô, anh rõ ràng thấy khuôn mặt cô một chút một chút thay đổi trắng như tuyết, đáy mắt có hốt hoảng khiếp sợ, luống cuống.
Trong lòng anh cũng một chút lạnh dần.
Mấy ngày nay, anh thật là giống như một đứa ngốc vậy, anh tin cô đối với mình vừa thấy đã yêu, anh cho là cảm tình bên trong anh là thật lòng, thật ra thì người ta một mực đang chơi anh.
Tất cả tình yêu chỉ là giả, tất cả ngọt ngào cũng là giả, tất cả hành động đều là giả.
Anh lại như thế nào mà đến tột cùng lại đối với một người phụ nữ dối trả động lòng.
"Không phải... Không có... " Khương Tuyết Nhu mờ mịt không biết nên giải thích như thế nào mới phải.
"Dáng vẻ này của cô để cho tôi chán ghét" Hoắc Anh Tuấn một cái hất cô ra, móc ra khăn giấy dùng sức lau chùi tay mình, giống như là đụng phải một thứ cực kì dơ bẩn vậy.
Khương Tuyết Nhu bị hành động hung hăng đó của anh mà đau nhói lòng:" Được, tôi thừa nhận, ban đầu là như vậy, nhưng sau đó."
"Sau đó cô ở tiệc đính hôn của Lục Thanh Minh đụng phải Lương Duy Phong, cô biết mình nhận làm người, cho nên lập tức nói muốn ly dị với tôi, có đúng hay không?"
Trên đường trở về hết thảy suy nghĩ của Hoắc Anh Tuấn cũng minh bạch, trước không phát hiện, nhưng bây giờ xấu lại những phát hiện khắp kia thì đều là khả nghi: "Đáng tiếc sau đó cô bị nhà họ Khương hãm hại ở tù, mắt thấy phải ngồi tù, không người nào có thể cứu cô, chị em gái tốt của cô đi cầu tôi, tiếp tục lừa dối tôi, khiến cho tôi cho là có thật đối với tôi tình thâm tựa như biển"
Khương Tuyết Nhu mối tái nhợt, anh quả thực quá thông minh, tất cả đã được anh suy đoán ra vậy: "Ừm đúng, nhưng mà sau đó ở trên công trường cứu tôi, tôi là thật đối với anh có tình cảm"
"Cô im miệng đi, cô cùng chị em gái tốt của cô trong miệng cũng chưa có một câu nói thật"
Hoắc Anh Tuấn càng nói càng giận dữ, anh không khống chế được đem cô áp đến trên giường, hung hăng bóp cổ cô: "Ở quầy rượu lần đó coi như không có phương Kiều Nhân bỏ thuốc, chỉ sợ là cũng rất muốn ngủ cùng với Lương Duy Phong, chẳng qua là cô một mặt quyến rũ tôi, một mặt lại chăm sóc Lương Duy Phong ở trên giường, cô không mệt mỏi sao".
"Tôi ở trong lòng anh đã là người như vậy rồi sao?" Khương Tuyết Nhu bị anh bóp đến không thể hô hấp, anh như vậy khiến cho cô rất sợ.
"Chẳng lẽ không đúng sao, trước tôi muốn lên giường với cô, cô ba lần bốn lượt đẩy tôi ra, sau đó biết thân phận chân thật của tôi, lập tức nói muốn cùng tôi ngủ chung, chỉ tiếc những tấm hình kia để cho tôi hoàn toàn nhận biết được mặt mũi thực của cô, cô có biết là cô đã đắc tội tôi sẽ cho cô xuống địa ngục"
Hoắc Anh Tuấn tức giận giống như một con mãnh thú đang giận dữ, lực đạo trên tay anh tăng thêm.
Khương Tuyết Nhu gương mặt đỏ lên, nước mắt không ngừng từ trên mặt chảy xuống, mọi thứ trước mắt cô biến thành một mảnh màu đen, cho là sắp nghẹt thở chết.
Hoắc Anh Tuấn chợt đẩy cô ra, một quyền hung hăng đá vào gối ở bên cạnh.
Anh thấy cô đôi mắt đỏ tươi: "Tôi không giết chết cô bởi vì tôi ngại bẩn." Nói xong, anh đập cửa phòng ngủ rời đi.
Khương Tuyết Nhu ôm lấy hai đầu gối mình, vùi đầu vào trong đầu gối, trong lòng trống rỗng.
Có lẽ, ban đầu đã sai lầm rồi.
- ----------------------
Ngay sau đó chăn mền trên người cô bị xé ra, đỉnh đầu truyền tới âm thanh lạnh như băng của người đàn ông: "Đứng lên."
"Hoắc Anh Tuấn, anh lại làm gì nữa." Khương Tuyết Nhu mệt mỏi ngồi dậy ngửa đầu nhìn chăm chú vào anh, nhưng ngơ ngẩn, người đàn ông này đáy mắt nhuộm màu máu đỏ thắm, nhìn lạnh khiến người.
Hoắc Anh Tuấn cúi đầu nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần của cô, lần đầu tiên gặp cô ở tình cảnh này, mỗi một câu nói của cô mỗi một câu biểu tình, anh đến bây giờ cũng rõ ràng nhớ: "Tôi hỏi cô, ban đầu ở quầy rượu tại sao phải tới quyến rũ tôi."
"Anh làm sao đột nhiên hỏi tới cái này" Khương Tuyết Nhu tránh cặp mắt của anh, không quá muốn trả lời cái vấn đề này.
Nhưng mà Hoắc Anh Tuấn cũng không để cho cô né tránh, trực tiếp bóp cắm cô, con ngươi lạnh như băng đối mặt với cô: "Là bởi vì nhận làm tôi thành cậu của Lục Thanh Minh có phải không"
"Ong" Một tiếng, trong đầu thật giống như có tia chớp ở vang.
Khương Tuyết Nhu đầu óc mê loạn một hồi, tay chân luống cuống, chuyện này Hoắc Anh Tuấn làm sao lại biết.
Hoắc Anh Tuấn vẫn nhìn chằm chằm vào cô, anh rõ ràng thấy khuôn mặt cô một chút một chút thay đổi trắng như tuyết, đáy mắt có hốt hoảng khiếp sợ, luống cuống.
Trong lòng anh cũng một chút lạnh dần.
Mấy ngày nay, anh thật là giống như một đứa ngốc vậy, anh tin cô đối với mình vừa thấy đã yêu, anh cho là cảm tình bên trong anh là thật lòng, thật ra thì người ta một mực đang chơi anh.
Tất cả tình yêu chỉ là giả, tất cả ngọt ngào cũng là giả, tất cả hành động đều là giả.
Anh lại như thế nào mà đến tột cùng lại đối với một người phụ nữ dối trả động lòng.
"Không phải... Không có... " Khương Tuyết Nhu mờ mịt không biết nên giải thích như thế nào mới phải.
"Dáng vẻ này của cô để cho tôi chán ghét" Hoắc Anh Tuấn một cái hất cô ra, móc ra khăn giấy dùng sức lau chùi tay mình, giống như là đụng phải một thứ cực kì dơ bẩn vậy.
Khương Tuyết Nhu bị hành động hung hăng đó của anh mà đau nhói lòng:" Được, tôi thừa nhận, ban đầu là như vậy, nhưng sau đó."
"Sau đó cô ở tiệc đính hôn của Lục Thanh Minh đụng phải Lương Duy Phong, cô biết mình nhận làm người, cho nên lập tức nói muốn ly dị với tôi, có đúng hay không?"
Trên đường trở về hết thảy suy nghĩ của Hoắc Anh Tuấn cũng minh bạch, trước không phát hiện, nhưng bây giờ xấu lại những phát hiện khắp kia thì đều là khả nghi: "Đáng tiếc sau đó cô bị nhà họ Khương hãm hại ở tù, mắt thấy phải ngồi tù, không người nào có thể cứu cô, chị em gái tốt của cô đi cầu tôi, tiếp tục lừa dối tôi, khiến cho tôi cho là có thật đối với tôi tình thâm tựa như biển"
Khương Tuyết Nhu mối tái nhợt, anh quả thực quá thông minh, tất cả đã được anh suy đoán ra vậy: "Ừm đúng, nhưng mà sau đó ở trên công trường cứu tôi, tôi là thật đối với anh có tình cảm"
"Cô im miệng đi, cô cùng chị em gái tốt của cô trong miệng cũng chưa có một câu nói thật"
Hoắc Anh Tuấn càng nói càng giận dữ, anh không khống chế được đem cô áp đến trên giường, hung hăng bóp cổ cô: "Ở quầy rượu lần đó coi như không có phương Kiều Nhân bỏ thuốc, chỉ sợ là cũng rất muốn ngủ cùng với Lương Duy Phong, chẳng qua là cô một mặt quyến rũ tôi, một mặt lại chăm sóc Lương Duy Phong ở trên giường, cô không mệt mỏi sao".
"Tôi ở trong lòng anh đã là người như vậy rồi sao?" Khương Tuyết Nhu bị anh bóp đến không thể hô hấp, anh như vậy khiến cho cô rất sợ.
"Chẳng lẽ không đúng sao, trước tôi muốn lên giường với cô, cô ba lần bốn lượt đẩy tôi ra, sau đó biết thân phận chân thật của tôi, lập tức nói muốn cùng tôi ngủ chung, chỉ tiếc những tấm hình kia để cho tôi hoàn toàn nhận biết được mặt mũi thực của cô, cô có biết là cô đã đắc tội tôi sẽ cho cô xuống địa ngục"
Hoắc Anh Tuấn tức giận giống như một con mãnh thú đang giận dữ, lực đạo trên tay anh tăng thêm.
Khương Tuyết Nhu gương mặt đỏ lên, nước mắt không ngừng từ trên mặt chảy xuống, mọi thứ trước mắt cô biến thành một mảnh màu đen, cho là sắp nghẹt thở chết.
Hoắc Anh Tuấn chợt đẩy cô ra, một quyền hung hăng đá vào gối ở bên cạnh.
Anh thấy cô đôi mắt đỏ tươi: "Tôi không giết chết cô bởi vì tôi ngại bẩn." Nói xong, anh đập cửa phòng ngủ rời đi.
Khương Tuyết Nhu ôm lấy hai đầu gối mình, vùi đầu vào trong đầu gối, trong lòng trống rỗng.
Có lẽ, ban đầu đã sai lầm rồi.
- ----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.