Chương 716: Bị ung thư
GG
08/07/2021
“Không biết, ông lái xe qua đây đón tôi sau đó hai chúng ta sẽ đi qua đó một chuyến”
Trong bệnh viện.
Bà cụ nhà họ Hoắc đã gọi điện cho người nhà họ Hoắc mấy lần.
Hoắc Phong Lang cũng nhanh chóng nhắn tin với Khương Tuyết Nhu, bảo là lát nữa cô đừng mang theo Hiểu Lãnh đến bệnh viện.
Nhìn thấy một đứa cháu gái thì bà nội cùng mừng như điên, nếu như là hai đứa thì thôi coi như xong.
Đang đi trên đường, Khương Tuyết Nhu cũng cảm thấy muốn nôn ra máu.
Làm sao mà có thể trong thời gian một đêm mà con gái của mình lại biến thành con gái của Hoắc Phong Lang rồi?
Hoắc Phong Lang này đúng là chết cũng không hết tội mà!
Chưa đến một tiếng sau.
Ông cụ nhà họ Hoắc, Hoắc Nhã Lam, Sở Minh Khôi, Hoắc Văn, Hoắc Chân cũng đều đã đến.
Một đám người vốn là ôm thái độ hoài nghi nhưng mà khi nhìn thấy Hiểu Khuế có bộ dáng nhỏ nhắn kia thì cũng không còn gì nghi ngờ nữa.
Bởi vì là quá giống với Hoắc Phong Lang khi còn nhỏ.
Hoắc Nhã Lam vừa nhìn thấy cũng cảm thấy rất thích, dù cho bà ấy là một người phụ nữ đặt sự nghiệp lên trên không muốn quá quan tâm vào mấy chuyện con cháu như thế này nhưng mà khi nhìn thấy một đứa cháu gái nhỏ của mình đáng yêu như vậy, trái tim của bà ấy cũng muốn tan chảy.
Bà ấy vừa đi qua thì Hiểu Khuê đã ngửa đầu lên nhìn bà ấy nói: “Cháu đã biết rồi, bà nhất định là bà nội của cháu”
“Mẹ đã nói rồi mà, Hiểu Khuê rất là thông minh, không hổ là con cháu của nhà họ Hoắc chúng ta” Bà cụ nhà họ Hoắc cười cười đắc ý như một đứa nhỏ.
Hoắc Nhã Lam cũng cười nói: “Đúng vậy, bà chính là bà nội của cháu, làm sao mà cháu biết?”
Hiểu Khuê nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Bà có điểm giống với bố của cháu, cháu cảm thấy nhất định là như vậy, hơn nữa khi bà cười lên đi lại chỗ cháu nhìn rất giống như là bà bên nhà hàng xóm đến đón bạn Ngưu”
“Bạn Ngưu là ai?”
“Chính là một người bạn mà cháu thường chơi cùng, cậu ấy có bà nội, bọn họ đều đối xử với cháu rất tốt, còn cháu... cháu không có.” Hiểu Khê đột nhiên cúi đầu khổ sở mở miệng, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười: “Nhưng mà hiện tại cháu đã có rồi”.
“Đúng, về sau cháu có bà nội, còn có cả ông nội” Hoắc Nhã Lam đau lòng ôm cô bé lên, sau đó trừng mắt liếc nhìn Hoắc Phong Lang: “Chuyện lớn như thế này mà con che giấu lâu như vậy, về nhà đi rồi xem mẹ xử lý con thế nào!”.
Ông cụ nhà họ Hoắc cũng hừ lạnh một tiếng: “Vậy mà con cháu của nhà họ Hoắc của chúng ta lại phải đi ngưỡng mộ con nhà người khác có ông nội bà nội, đứa nhỏ cần có tình cảm gia đình, nếu như cháu sớm đưa đứa nhỏ về đây thì tốt rồi, mẹ của đứa nhỏ là ai, tại sao cháu lại để con bé một mình hả?”
Hoắc Phong Lang đã sớm nghĩ ra có từ trước cho nên giải thích nói: “Thật ra lúc trước con cũng không biết là có sự hiện hữu của con bé, gần đây mới biết được, mẹ của con bé chẳng qua chỉ là phục vụ ở trong quán bar mà thôi, khi đó nhìn thấy người ta xinh đẹp cho nên... mới nuôi cô ấy một thời gian ngắn, về sau cháu liền trả thù lao cho cô ấy rời đi rồi”
“Lúc đầu cháu cũng nói với cô ấy là cô ấy không xứng với cháu, không xứng để bước vào cửa của nhà họ Hoắc, nhưng mà lúc đó cháu cũng không nghĩ đến là cô ấy đã mang thai, trước đó vài ngày cô ấy đã bị ung thư qua đời, cho nên đưa đứa con cho cháu”
Sau khi Hiểu Khê nghe xong thì lập tức khóc lóc than thở: “Mẹ ơi...”
“Được rồi, đừng khóc, về sau có bà nội ở cùng với cháu” Hoắc Nhã Lam đau lòng mà vuốt cái đầu nhỏ của cô bé: “Lại đây với ông nội nào?
“
Trong bệnh viện.
Bà cụ nhà họ Hoắc đã gọi điện cho người nhà họ Hoắc mấy lần.
Hoắc Phong Lang cũng nhanh chóng nhắn tin với Khương Tuyết Nhu, bảo là lát nữa cô đừng mang theo Hiểu Lãnh đến bệnh viện.
Nhìn thấy một đứa cháu gái thì bà nội cùng mừng như điên, nếu như là hai đứa thì thôi coi như xong.
Đang đi trên đường, Khương Tuyết Nhu cũng cảm thấy muốn nôn ra máu.
Làm sao mà có thể trong thời gian một đêm mà con gái của mình lại biến thành con gái của Hoắc Phong Lang rồi?
Hoắc Phong Lang này đúng là chết cũng không hết tội mà!
Chưa đến một tiếng sau.
Ông cụ nhà họ Hoắc, Hoắc Nhã Lam, Sở Minh Khôi, Hoắc Văn, Hoắc Chân cũng đều đã đến.
Một đám người vốn là ôm thái độ hoài nghi nhưng mà khi nhìn thấy Hiểu Khuế có bộ dáng nhỏ nhắn kia thì cũng không còn gì nghi ngờ nữa.
Bởi vì là quá giống với Hoắc Phong Lang khi còn nhỏ.
Hoắc Nhã Lam vừa nhìn thấy cũng cảm thấy rất thích, dù cho bà ấy là một người phụ nữ đặt sự nghiệp lên trên không muốn quá quan tâm vào mấy chuyện con cháu như thế này nhưng mà khi nhìn thấy một đứa cháu gái nhỏ của mình đáng yêu như vậy, trái tim của bà ấy cũng muốn tan chảy.
Bà ấy vừa đi qua thì Hiểu Khuê đã ngửa đầu lên nhìn bà ấy nói: “Cháu đã biết rồi, bà nhất định là bà nội của cháu”
“Mẹ đã nói rồi mà, Hiểu Khuê rất là thông minh, không hổ là con cháu của nhà họ Hoắc chúng ta” Bà cụ nhà họ Hoắc cười cười đắc ý như một đứa nhỏ.
Hoắc Nhã Lam cũng cười nói: “Đúng vậy, bà chính là bà nội của cháu, làm sao mà cháu biết?”
Hiểu Khuê nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Bà có điểm giống với bố của cháu, cháu cảm thấy nhất định là như vậy, hơn nữa khi bà cười lên đi lại chỗ cháu nhìn rất giống như là bà bên nhà hàng xóm đến đón bạn Ngưu”
“Bạn Ngưu là ai?”
“Chính là một người bạn mà cháu thường chơi cùng, cậu ấy có bà nội, bọn họ đều đối xử với cháu rất tốt, còn cháu... cháu không có.” Hiểu Khê đột nhiên cúi đầu khổ sở mở miệng, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười: “Nhưng mà hiện tại cháu đã có rồi”.
“Đúng, về sau cháu có bà nội, còn có cả ông nội” Hoắc Nhã Lam đau lòng ôm cô bé lên, sau đó trừng mắt liếc nhìn Hoắc Phong Lang: “Chuyện lớn như thế này mà con che giấu lâu như vậy, về nhà đi rồi xem mẹ xử lý con thế nào!”.
Ông cụ nhà họ Hoắc cũng hừ lạnh một tiếng: “Vậy mà con cháu của nhà họ Hoắc của chúng ta lại phải đi ngưỡng mộ con nhà người khác có ông nội bà nội, đứa nhỏ cần có tình cảm gia đình, nếu như cháu sớm đưa đứa nhỏ về đây thì tốt rồi, mẹ của đứa nhỏ là ai, tại sao cháu lại để con bé một mình hả?”
Hoắc Phong Lang đã sớm nghĩ ra có từ trước cho nên giải thích nói: “Thật ra lúc trước con cũng không biết là có sự hiện hữu của con bé, gần đây mới biết được, mẹ của con bé chẳng qua chỉ là phục vụ ở trong quán bar mà thôi, khi đó nhìn thấy người ta xinh đẹp cho nên... mới nuôi cô ấy một thời gian ngắn, về sau cháu liền trả thù lao cho cô ấy rời đi rồi”
“Lúc đầu cháu cũng nói với cô ấy là cô ấy không xứng với cháu, không xứng để bước vào cửa của nhà họ Hoắc, nhưng mà lúc đó cháu cũng không nghĩ đến là cô ấy đã mang thai, trước đó vài ngày cô ấy đã bị ung thư qua đời, cho nên đưa đứa con cho cháu”
Sau khi Hiểu Khê nghe xong thì lập tức khóc lóc than thở: “Mẹ ơi...”
“Được rồi, đừng khóc, về sau có bà nội ở cùng với cháu” Hoắc Nhã Lam đau lòng mà vuốt cái đầu nhỏ của cô bé: “Lại đây với ông nội nào?
“
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.