Chương 1048: Biết được sự thật
GG
29/08/2021
"Nhưng tôi biết trong lòng anh vẫn có cô Khương và cũng có đứa con của hai người. Có một lần, sau khi anh và Nhạc Hạ Thu ở biệt thự chữa trị bệnh tình xong, anh đột nhiên vô cùng lạnh lùng với cô Khương. Thậm chí trong tình cảnh cô ấy đang có con, anh cũng kiên quyết đòi ly hôn với cô ấy, còn luôn ở bên cạnh Nhạc Hạ Thu. Ngay cả buổi tối... cũng ngủ ở bên Nhạc Hạ Thu"
Nắm đấm của Hoắc Anh Tuấn đã nổi gân xanh.
Đúng vậy, những chuyện đó anh có nhớ. Anh đối xử tàn nhẫn với Khương Tuyết Nhu, anh và Nhạc Hạ Thu lại thành đôi trong khi cô mang thai.
Ngôn Minh Hạo thở dài: "Cậu Quý và cậu Tống đều cho rằng anh vẫn chưa dứt tình với cô Nhạc nên không biết gì cả. Họ cho rằng Nhạc Hạ Thu trở về, anh vẫn thích cô Nhạc hơn nhưng theo sự hiểu biết của tôi về cậu cả thì anh quan tâm đến cô Nhạc nhưng anh yêu cô Khương hơn. Cho dù anh muốn quay lại với cô Nhạc thì với tính tình của anh cũng sẽ cho cô Khương một con đường rút lui thỏa đoán. Chứ không phải đẩy cô ấy vào tình thế tuyệt vọng"
"Đúng vậy." Sao anh lại nỡ nhốt cố chứ.
Hoắc Anh Tuấn quay người lại, không muốn để người khác thấy hốc mắt anh đỏ ửng: "Sau đó thì sao... cô ấy biết được sự thật, tại sao chưa từng nghe cô ấy nói với tôi".
"Anh sẽ tin sao" Ngôn Minh Hạo hỏi: "Lúc đó anh rất tin tưởng cô Nhạc. Nếu nói, e là anh còn cho rằng cô Khương ác độc đó chứ".
Hoắc Anh Tuấn lặng im. Đúng vậy, lúc đó anh sẽ không tin đầu.
Ngôn Minh Hạo nói tiếp: "Chúng tôi có tìm bác sĩ tâm lý uy tín để hỏi ý kiến về bệnh tình của anh. Bác sĩ nói có thể anh bị trúng một thuật thôi miên cổ xưa, một khi thất bại thì anh sẽ trở thành kẻ ngốc".
"Năm đó, khi có phương nghe được những lời này thì tôi thấy ánh mắt của cô ấy rất tuyệt vọng. Sau đó, cô ấy nói cô ấy không muốn đánh thức anh, cứ để anh tiếp tục như vậy đi. Cô ấy muốn ly hôn, rút lui để anh và cô Nhạc sống với nhau hết cuộc đời này. Tôi biết, lúc đó cô ấy yêu anh nhưng sợ anh trở thành kẻ ngốc. Cô ấy thà chịu đựng nỗi đau bị vứt bỏ một mình"
Nghe vậy, lòng Hoắc Anh Tuấn đau đớn như bị xé rách vậy. Anh đỡ lấy trán của mình, hốc mắt ẩm ướt, đau nhói như bị kim châm.
Đúng vậy, lúc đó Khương Tuyết Nhu có đề nghị ly hôn nhưng anh ép cô ở lại, bắt cô phải sinh đứa con của anh. Tương lai anh sẽ giao con cho Nhạc Hạ Thu chăm sóc, thậm chí Nhạc Hạ Thu không cần chịu đựng nỗi đau khi sinh con.
Lúc đó cô rất tuyệt vọng, tức giận. Nhưng anh lại phớt lờ sự gào thét của cô và nhốt cô lại. Bây giờ nhớ lại, lúc đó Nhạc Hạ Thu nói cô bị tâm thần, chắc chắn cũng là giả.
Anh ném một người phụ vừa bị chồng bỏ, lại còn sinh non vào bệnh viện tâm thần lạnh giá. Rốt cuộc thì cô đã tuyệt vọng đến nhường nào chứ.
Rốt cuộc Tuyết Nhu của anh đã chịu bao biết khổ sổ, nhận lấy bao nhiêu tổn thương. Chẳng trách cô lại hận anh đến vậy.
Chưa có lúc nào mà Hoắc Anh Tuấn căm ghét bản thân giống như bây giờ. "Ngôn Minh Hạo, bệnh viện lần đó Tuyết Nhu giả chết, có phải... cũng có liên quan đến cậu." Hoắc Anh Tuấn đột nhiên hỏi. "Thật xin lỗi, cậu cả." Ngôn Minh Hạo không che giấu nữa: "Lúc đó do tôi thấy tình hình không ổn nên thông báo cho cậu hai. Nếu không làm như vậy thì cô Khương sẽ không chống đỡ nổi. Lúc đó cô ấy đã uống thuốc quá độ khiến tinh thần không tỉnh táo." "Cậu làm đúng lắm." Hoắc Anh Tuấn vỗ vỗ vai của anh ta và nói lời cảm ơn: "Ngôn Minh Hạo, cảm ơn cậu!" "Anh không trách tôi là tốt rồi." Ngôn Minh Hạo thở phào nhẹ nhõm.
Nắm đấm của Hoắc Anh Tuấn đã nổi gân xanh.
Đúng vậy, những chuyện đó anh có nhớ. Anh đối xử tàn nhẫn với Khương Tuyết Nhu, anh và Nhạc Hạ Thu lại thành đôi trong khi cô mang thai.
Ngôn Minh Hạo thở dài: "Cậu Quý và cậu Tống đều cho rằng anh vẫn chưa dứt tình với cô Nhạc nên không biết gì cả. Họ cho rằng Nhạc Hạ Thu trở về, anh vẫn thích cô Nhạc hơn nhưng theo sự hiểu biết của tôi về cậu cả thì anh quan tâm đến cô Nhạc nhưng anh yêu cô Khương hơn. Cho dù anh muốn quay lại với cô Nhạc thì với tính tình của anh cũng sẽ cho cô Khương một con đường rút lui thỏa đoán. Chứ không phải đẩy cô ấy vào tình thế tuyệt vọng"
"Đúng vậy." Sao anh lại nỡ nhốt cố chứ.
Hoắc Anh Tuấn quay người lại, không muốn để người khác thấy hốc mắt anh đỏ ửng: "Sau đó thì sao... cô ấy biết được sự thật, tại sao chưa từng nghe cô ấy nói với tôi".
"Anh sẽ tin sao" Ngôn Minh Hạo hỏi: "Lúc đó anh rất tin tưởng cô Nhạc. Nếu nói, e là anh còn cho rằng cô Khương ác độc đó chứ".
Hoắc Anh Tuấn lặng im. Đúng vậy, lúc đó anh sẽ không tin đầu.
Ngôn Minh Hạo nói tiếp: "Chúng tôi có tìm bác sĩ tâm lý uy tín để hỏi ý kiến về bệnh tình của anh. Bác sĩ nói có thể anh bị trúng một thuật thôi miên cổ xưa, một khi thất bại thì anh sẽ trở thành kẻ ngốc".
"Năm đó, khi có phương nghe được những lời này thì tôi thấy ánh mắt của cô ấy rất tuyệt vọng. Sau đó, cô ấy nói cô ấy không muốn đánh thức anh, cứ để anh tiếp tục như vậy đi. Cô ấy muốn ly hôn, rút lui để anh và cô Nhạc sống với nhau hết cuộc đời này. Tôi biết, lúc đó cô ấy yêu anh nhưng sợ anh trở thành kẻ ngốc. Cô ấy thà chịu đựng nỗi đau bị vứt bỏ một mình"
Nghe vậy, lòng Hoắc Anh Tuấn đau đớn như bị xé rách vậy. Anh đỡ lấy trán của mình, hốc mắt ẩm ướt, đau nhói như bị kim châm.
Đúng vậy, lúc đó Khương Tuyết Nhu có đề nghị ly hôn nhưng anh ép cô ở lại, bắt cô phải sinh đứa con của anh. Tương lai anh sẽ giao con cho Nhạc Hạ Thu chăm sóc, thậm chí Nhạc Hạ Thu không cần chịu đựng nỗi đau khi sinh con.
Lúc đó cô rất tuyệt vọng, tức giận. Nhưng anh lại phớt lờ sự gào thét của cô và nhốt cô lại. Bây giờ nhớ lại, lúc đó Nhạc Hạ Thu nói cô bị tâm thần, chắc chắn cũng là giả.
Anh ném một người phụ vừa bị chồng bỏ, lại còn sinh non vào bệnh viện tâm thần lạnh giá. Rốt cuộc thì cô đã tuyệt vọng đến nhường nào chứ.
Rốt cuộc Tuyết Nhu của anh đã chịu bao biết khổ sổ, nhận lấy bao nhiêu tổn thương. Chẳng trách cô lại hận anh đến vậy.
Chưa có lúc nào mà Hoắc Anh Tuấn căm ghét bản thân giống như bây giờ. "Ngôn Minh Hạo, bệnh viện lần đó Tuyết Nhu giả chết, có phải... cũng có liên quan đến cậu." Hoắc Anh Tuấn đột nhiên hỏi. "Thật xin lỗi, cậu cả." Ngôn Minh Hạo không che giấu nữa: "Lúc đó do tôi thấy tình hình không ổn nên thông báo cho cậu hai. Nếu không làm như vậy thì cô Khương sẽ không chống đỡ nổi. Lúc đó cô ấy đã uống thuốc quá độ khiến tinh thần không tỉnh táo." "Cậu làm đúng lắm." Hoắc Anh Tuấn vỗ vỗ vai của anh ta và nói lời cảm ơn: "Ngôn Minh Hạo, cảm ơn cậu!" "Anh không trách tôi là tốt rồi." Ngôn Minh Hạo thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.