Chương 1035: Cảm ơn
GG
27/08/2021
**********
Anh ta hung dữ khởi động xe, trên đường, anh ta gọi cho Điền Minh Châu: “Đến phòng làm việc, đợi tôi”.
Anh ta cần tìm một người phụ nữ, nếu không cục tức trong lòng sẽ không thể nuốt trôi được.
Khi sắp đến lầu dưới công ty, điện thoại lại reo lên.
“Tổng giám đốc Lương, tôi bị Lục Thiên Bảo theo dõi.”
Lục Thiên Bảo?
Lương Duy Phong vô cùng kinh ngạc: “Cậu ta đã theo cô bao lâu rồi?”
“Từ lúc anh bắt đầu rời tập đoàn Hồng Nhân, cậu ta rất cẩn thận, nếu như không phải trước đó chúng ta cử người theo dõi cậu ta và Lương Vũ, có lẽ tôi cũng sẽ không nhận ra”
“Tôi biết rồi” Lương Duy Phong nắm chặt điện thoại, ngay lập tức nở nụ cười lạnh lùng đáng sợ.
Lục Thiên Bảo chỉ nghe lời của Khương Tuyết Nhu, nói như vậy Khương Tuyết Nhu đang điều tra anh ta.
Cô đã nghi ngờ gì rồi sao?
Đúng là không biết lý lẽ, anh ta đã luôn cẩn trọng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
Xem ra chuyện trước mắt, cần phải thoát khỏi sự nghi ngờ của cô, anh ta lại gọi điện cho Điền Minh Châu: “Không cần đến phòng làm việc, không cần đợi tôi ở gần đây, Khương Tuyết Nhu nghi ngờ rồi.”
Điền Minh Châu thực sự không nhịn được nói: “Tổng giám đốc Lương, cô ta hoài nghi thì cứ hoài nghi, dù sao thì anh không ly hôn, cô ta cũng không có cách nào bắt được anh.”
“Cô thì biết cái gì” Lương Duy Phong chửi mắng không thương tiếc.
Điền Minh Châu bị tiếng chửi mắng làm cho nghẹn lời: “Tôi chỉ là đau lòng khi thấy dáng vẻ anh cẩn trọng từng li từng tí lấy lòng Khương Tuyết Nhu, với thân phận của anh bây giờ thực sự không đáng, không cần thiết”
Cel.
“Thân phận của tôi bây giờ là gì?” Nụ cười lạnh lùng không chút thương tiếc của Lương Duy Phong: “Con chó bên cạnh Sở Minh Khôi mà thôi.”
Thân phận này, với tư cách là thư ký Điền Minh Châu hiểu rõ mọi chuyện, chỉ là khi nghe anh ta nói xong, không chịu được mà có chút nghi ngờ, bây giờ Sở Minh Khôi là người giàu nhất Nguyệt Hàn, có thể trở thành người thân tín của ông ta, cuộc đời này cũng coi như là nhân vật có tầm cỡ ở Nguyệt Hàn.
Chẳng lẽ... Lương Duy Phong vẫn không cam tâm chịu khuất phục dưới Sở Minh Khôi.
Sau đó một suy nghĩ chợt lóe lên, cô ta không nhịn được rùng mình một cái.
“Có vài chuyện, vốn dĩ cô không hiểu, nhớ kỹ, không được để Khương Tuyết Nhu biết cô và tôi có liên quan với nhau, sau này tôi vẫn còn cần dùng đến cô ấy”
Anh ta nói xong thì dập máy. Vẻ mặt của Điền Minh Châu vô cùng ngỡ ngàng.
Chẳng lẽ anh ta vẫn cần Khương Tuyết Nhu để đối phó với Hoắc Anh Tuấn?
Nhưng Hoắc Anh Tuấn đã không thể được nữa rồi, hoặc Khương Tuyết Nhu vẫn còn có gì đó... thân phận đáng ngưỡng mộ?
Trong phòng làm việc của tập đoàn Hồng Nhân.
Khương Tuyết Nhu vừa mới bước vào, Hoắc Anh Tuấn gọi đến cho cô. Cô nhìn số điện thoại, cuối cùng vẫn ngại ngùng nhận máy: “Có chuyện.”
“Khụ, khụ” Bên kia dùng sức ho hai lần, nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy lên tiếng.
“Hoắc Anh Tuấn, anh không nói, tôi tắt máy đây” Khương Tuyết Nhu vừa dứt lời, giọng nói trầm nhỏ phức tạp của Hoắc Anh Tuấn ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng vang lên.
“Cảm ơn em tối hôm qua đã đưa anh về, còn giúp anh... bôi thuốc” Giọng nói của anh ngượng ngùng nũng nịu như một cậu bé vậy, chút nữa là không giống với anh người mà Khương Tuyết Nhu biết, cảm giác thật kỳ lạ.
“Ờ, anh đừng có hiểu lầm, tối hôm qua tôi lái xe qua thì thấy có người đánh nhau ở bên đường, tôi không biết là anh, sau đó thấy anh ngã vào đống bùn, thật đáng thương, mới rủ lòng tốt đưa anh về”.
Khương Tuyết Nhu giả vờ như không liên quan đến anh: “Tối hôm qua nếu là người không quen biết, tôi cũng sẽ làm như vậy?
Hoắc Anh Tuấn nghe xong trong lòng vô cùng đau khổ, may là, lúc đầu anh cũng không ôm quá nhiều hy vọng, hơn nữa, sau này, anh cũng không dám nghĩ tới.
Anh ta hung dữ khởi động xe, trên đường, anh ta gọi cho Điền Minh Châu: “Đến phòng làm việc, đợi tôi”.
Anh ta cần tìm một người phụ nữ, nếu không cục tức trong lòng sẽ không thể nuốt trôi được.
Khi sắp đến lầu dưới công ty, điện thoại lại reo lên.
“Tổng giám đốc Lương, tôi bị Lục Thiên Bảo theo dõi.”
Lục Thiên Bảo?
Lương Duy Phong vô cùng kinh ngạc: “Cậu ta đã theo cô bao lâu rồi?”
“Từ lúc anh bắt đầu rời tập đoàn Hồng Nhân, cậu ta rất cẩn thận, nếu như không phải trước đó chúng ta cử người theo dõi cậu ta và Lương Vũ, có lẽ tôi cũng sẽ không nhận ra”
“Tôi biết rồi” Lương Duy Phong nắm chặt điện thoại, ngay lập tức nở nụ cười lạnh lùng đáng sợ.
Lục Thiên Bảo chỉ nghe lời của Khương Tuyết Nhu, nói như vậy Khương Tuyết Nhu đang điều tra anh ta.
Cô đã nghi ngờ gì rồi sao?
Đúng là không biết lý lẽ, anh ta đã luôn cẩn trọng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
Xem ra chuyện trước mắt, cần phải thoát khỏi sự nghi ngờ của cô, anh ta lại gọi điện cho Điền Minh Châu: “Không cần đến phòng làm việc, không cần đợi tôi ở gần đây, Khương Tuyết Nhu nghi ngờ rồi.”
Điền Minh Châu thực sự không nhịn được nói: “Tổng giám đốc Lương, cô ta hoài nghi thì cứ hoài nghi, dù sao thì anh không ly hôn, cô ta cũng không có cách nào bắt được anh.”
“Cô thì biết cái gì” Lương Duy Phong chửi mắng không thương tiếc.
Điền Minh Châu bị tiếng chửi mắng làm cho nghẹn lời: “Tôi chỉ là đau lòng khi thấy dáng vẻ anh cẩn trọng từng li từng tí lấy lòng Khương Tuyết Nhu, với thân phận của anh bây giờ thực sự không đáng, không cần thiết”
Cel.
“Thân phận của tôi bây giờ là gì?” Nụ cười lạnh lùng không chút thương tiếc của Lương Duy Phong: “Con chó bên cạnh Sở Minh Khôi mà thôi.”
Thân phận này, với tư cách là thư ký Điền Minh Châu hiểu rõ mọi chuyện, chỉ là khi nghe anh ta nói xong, không chịu được mà có chút nghi ngờ, bây giờ Sở Minh Khôi là người giàu nhất Nguyệt Hàn, có thể trở thành người thân tín của ông ta, cuộc đời này cũng coi như là nhân vật có tầm cỡ ở Nguyệt Hàn.
Chẳng lẽ... Lương Duy Phong vẫn không cam tâm chịu khuất phục dưới Sở Minh Khôi.
Sau đó một suy nghĩ chợt lóe lên, cô ta không nhịn được rùng mình một cái.
“Có vài chuyện, vốn dĩ cô không hiểu, nhớ kỹ, không được để Khương Tuyết Nhu biết cô và tôi có liên quan với nhau, sau này tôi vẫn còn cần dùng đến cô ấy”
Anh ta nói xong thì dập máy. Vẻ mặt của Điền Minh Châu vô cùng ngỡ ngàng.
Chẳng lẽ anh ta vẫn cần Khương Tuyết Nhu để đối phó với Hoắc Anh Tuấn?
Nhưng Hoắc Anh Tuấn đã không thể được nữa rồi, hoặc Khương Tuyết Nhu vẫn còn có gì đó... thân phận đáng ngưỡng mộ?
Trong phòng làm việc của tập đoàn Hồng Nhân.
Khương Tuyết Nhu vừa mới bước vào, Hoắc Anh Tuấn gọi đến cho cô. Cô nhìn số điện thoại, cuối cùng vẫn ngại ngùng nhận máy: “Có chuyện.”
“Khụ, khụ” Bên kia dùng sức ho hai lần, nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy lên tiếng.
“Hoắc Anh Tuấn, anh không nói, tôi tắt máy đây” Khương Tuyết Nhu vừa dứt lời, giọng nói trầm nhỏ phức tạp của Hoắc Anh Tuấn ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng vang lên.
“Cảm ơn em tối hôm qua đã đưa anh về, còn giúp anh... bôi thuốc” Giọng nói của anh ngượng ngùng nũng nịu như một cậu bé vậy, chút nữa là không giống với anh người mà Khương Tuyết Nhu biết, cảm giác thật kỳ lạ.
“Ờ, anh đừng có hiểu lầm, tối hôm qua tôi lái xe qua thì thấy có người đánh nhau ở bên đường, tôi không biết là anh, sau đó thấy anh ngã vào đống bùn, thật đáng thương, mới rủ lòng tốt đưa anh về”.
Khương Tuyết Nhu giả vờ như không liên quan đến anh: “Tối hôm qua nếu là người không quen biết, tôi cũng sẽ làm như vậy?
Hoắc Anh Tuấn nghe xong trong lòng vô cùng đau khổ, may là, lúc đầu anh cũng không ôm quá nhiều hy vọng, hơn nữa, sau này, anh cũng không dám nghĩ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.