Chương 1684
GG
16/10/2023
Chương 1685
Dáng vẻ kích động đến mức ngất đi.
Nhạc Tình hoảng sợ nói: “Bác sĩ Quý, làm sao bây giờ, Nguyễn Nhan ngất xỉu rồi.”
“Tôi đưa cô ấy đến phòng cấp cứu.”
Quý Tử Uyên nói xong thì bế Nguyễn Nhan lên, lúc anh rời đi còn trừng mắt với hai mẹ con Nguyễn Bân: “Gọi bảo vệ đuổi người gây sự ra ngoài.”
Nguyễn Bân và Đỗ Quyên lập tức ngây người.
Bọn họ không tin Nguyễn Nhan thật sự ngất đi, chắc chắn là cố ý.
Nhưng người khác không nghĩ vậy, người vây xem chán ghét nhìn bọn họ.
“Người ta tức giận đến ngất đi, đúng là quá đáng.”
“Tôi nghe cô gái kia nói cha cô ấy đâm cô ấy bị thương, chuyện này vốn là phạm pháp, rất bình thường mà.”
“Không muốn ngồi tù nên đến bệnh viện làm ầm lên chứ sao.”
“. . .”
Đỗ Quyên và Nguyễn Bân bị chỉ trích, đồng thời bảo vệ bệnh viện cũng tới kéo hai người rời khỏi bệnh viện, chẳng qua không kéo ra ngoài mà đưa vào nhà kho.
. . .
Quý Tử Uyên ôm Nguyễn Nhan vào thang máy, chẳng qua anh không đến phòng cấp cứu mà là đến phòng nghỉ của anh.
Sau đó anh đặt Nguyễn Nhan đang “Hôn mê” lên giường: “Được rồi, đừng giả vờ nữa, chỗ này chỉ có hai chúng ta.”
Nguyễn Nhan mở mắt ra, cô còn nghĩ Nhạc Tình phối hợp, không ngờ Quý Tử Uyên lại nhảy vào diễn.
“Diễn không tệ.” Quý Tử Uyên cười như không cười nhìn cô.
Nếu Thang Nhược Lan dùng chiêu này thì anh sẽ cảm thấy chán ghét muốn chết, nhưng Nguyễn Nhan dùng thì anh lại cảm thấy thú vị.
“Bình thường thôi.” Nguyễn Nhan không hoang mang ngồi dậy, chẳng qua lúc cô đứng dậy thì kéo căng vết thương ở lưng, cô đau đớn nhíu mày lại.
“Được rồi, cô nằm đi, đừng nhúc nhích.” Quý Tử Uyên nhìn ra được, thấp giọng cảnh cáo: “Đêm nay cô ở lại chỗ này, phòng bệnh của cô bị lộ rồi, chắc chắn sẽ có phóng viên lẻn vào.”
“Dù sao ngày mai tôi muốn xuất viện, vậy đêm nay tôi xuất viện sớm.” Nguyễn Nhan không muốn ở lại phòng nghỉ của anh.
“Không được.” Quý Tử Uyên từ chối: “Sáng mai cô còn phải kiểm tra.”
“Tôi hồi phục rất tốt, ngày kia tôi đến kiểm tra là được.”
“Không được.” Quý Tử Uyên vẫn từ chối: “Tôi là bác sĩ điều trị cho cô, nếu cô xuất viện sớm xảy ra chuyện gì, cô tìm tôi gây phiền phức thì tôi bị kiện vì làm việc không tốt.”
Nguyễn Nhan im lặng: “Tôi giống như người nhàm chán sẽ tìm anh gây phiền phức sao, hơn nữa tôi sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Ai biết được, biết người biết mặt nhưng không biết lòng.” Quý Tử Uyên nhíu mày cười khẽ.
Nguyễn Nhan bật cười: “Vậy tôi ký giấy cam đoan được không, nếu tôi xuất viện mà xảy ra chuyện gì thì sẽ tự chịu trách nhiệm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.