Chương 677: Có lẽ nào là cô Nhạc bị vô sinh
GG
04/07/2021
Trình Nhã Thanh cười nói: “Rõ ràng là cậu Hoắc nghe nói cô muốn sinh ít nhất hai đứa thì sợ cô mang thai hai lần sẽ không thoải mái nên liền đề xuất làm thụ tinh ống nghiệm, mà không, anh ấy còn mời riêng một đội hỗ trợ sinh sản tốt nhất cho cô rồi nữa cơ.
“Trình Nhã Thanh..” Nhạc Hạ Thu tỏ vẻ ngượng ngùng lại giả bộ trách cứ liếc mắt nhìn cô ta. Ánh mắt Khương Tuyết Nhu rơi vào trên bụng Nhạc Hạ Thu, bỗng nhiên cô nở nụ cười: “Vẫn là làm đàn ông tốt hơn, chỉ cần nói miệng liền làm thụ tinh nhân tạo, thật ra thì người đàn ông chỉ cần làm mỗi việc cung cấp t*ng trùng thôi, vô cùng đơn giản, nhưng còn phụ nữ thì sao, phải chịu đủ các loại khổ sở, giai đoạn đầu là mỗi ngày đều tiêm thuốc, uống thuốc, nghe nói quá trình đưa phôi vào cũng cực kỳ đau khổ, khó mà nhịn được, tôi quả thật rất bội phục cô đấy, so với tình yêu của cô dành cho Hoắc Anh Tuấn thì tôi kém xa”
Sắc mặt Nhạc Hạ Thu nhất thời biến đổi, thật ra những điều Khương Tuyết Nhu nói cô ta đều biết, cô ta cũng không muốn như vậy, nhưng Hoắc Anh Tuấn căn bản không thể chạm vào cô ta, cô ta cũng chẳng còn cách nào.
“Cô nói đủ chưa vậy, không phải là tại cô đang ghen tỵ đấy à?” Trình Nhã Thanh tức giận chỉ trích.
“Tôi ghen tị?” Khương Tuyết Nhu nhún vai: “Có cái gì mà tôi phải ghen tỵ, lợi hại như tôi có thể mang thai sinh đôi nam nữ tự nhiên thì tất nhiên đầu có phải chịu mấy thứ khổ sở đó, trông có vẻ là tại tôi làm cái khởi đầu cao cấp quá nên Hoắc Anh Tuấn bây giờ xem thường đẻ đơn rồi nhỉ?”
“Cô quả đáng rồi đấy!” Nhạc Hạ Thu cắn môi, nước mắt liền trào ra.
Khương Tuyết Nhu liếc sang bên cạnh thì thấy Hoắc Anh Tuấn đang đi về phía bên này, bên cạnh anh còn có một số lãnh đạo bệnh viện đi cùng.
Khi anh đến gần nhìn thấy Nhạc Hạ Thu đang khóc thì lập tức trừng mắt nhìn Khương Tuyết Nhu: “Cô lại làm gì nữa vậy, tôi đã ly hôn với cô rồi, sao cô cứ luôn dây dưa không dứt mãi thế?”
Nhạc Hạ Thu vừa muốn mở miệng nói gì đó nhưng đã bị Khương Tuyết Nhu cướp lời: “Tôi nói là anh để cho cô ta thụ tinh nhân tạo có hơi quá đáng, sao không để cho cô ta tự mình mang thai, anh không biết giai đoạn đầu của việc thụ tinh nhân tạo mỗi ngày đều phải tiêm uống thuốc sao, cô Nhạc, tôi không nói dối chứ?”.
Nhạc Hạ Thu vốn còn muốn khóc lóc kể lể một chút nghe thấy vậy thì nhất thời liền ngây ngẩn cả người, đúng là Khương Tuyết Nhu đã nói như vậy, nhưng cách nói chuyện bây giờ của cô lại biến thành giọng điệu như là đang cảm thấy bất công thay cô ta vậy, nhất là khi nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hoắc Anh Tuấn thì cô ta vội vàng giải thích ngay: "Anh Tuấn sợ tôi mang thai nhiều lần liên tục sẽ mệt mỏi nên mới vậy.”
“Tôi cũng thật sự sợ cô mệt nên khuyên cô mang thai một lần là đủ rồi, không cần thiết phải coi mình thành máy sinh đẻ” Khương Tuyết Nhu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nói chung thì đàn ông và phụ nữ đến thụ tinh nhân tạo đều là vì bị vô sinh hoặc hiếm muộn, nhưng anh ta có được không thì đương nhiên tôi là người biết rõ nhất, có lẽ nào là cô Nhạc bị vô sinh.”
| Cô nói xong tỏ vẻ kinh ngạc che miệng: “Tôi nhớ ra rồi, hai người ở với nhau mấy năm mà cô ta cũng không mang thai lần nào nhỉ?”.
Sắc mặt Nhạc Hạ Thu tái nhợt vì tức giận.
Đương nhiên là cô ta có thể mang thai, là do Hoắc Anh Tuấn không có biện pháp làm cho cô ta mang thai được, nhưng cô ta lại không thể nói ra, chỉ có thể tiếp nhận ánh mắt khác thường của đám lãnh đạo đứng bên cạnh, lo lắng đến nỗi nước mắt tuôn rơi.
“Khương Tuyết Nhu, cô mà còn nói lung tung một câu nữa cẩn thận tội xé nát miệng cô ra đấy!” Hoắc Anh Tuấn phẫn nộ ôm chầm lấy Nhạc Hạ Thu, tức giận nói với lãnh đạo bệnh viện: “Đuổi cô ta ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cô ta!”
| Viện trưởng khó xử nói: “Tổng giám đốc Hoắc, vị này là con gái của tổng giám đốc Diệp, hôm nay tổng giám đốc Diệp đang ở trong bệnh viện chúng tôi."
“Để cho Diệp Gia Thanh đổi bệnh viện khác, tôi không muốn gặp cô ta ở đây!” Hoắc Anh Tuấn nổi giận đùng đùng, sau khi nói xong liền ôm Nhạc Hạ Thu bỏ đi.
“Anh Tuấn, đều tại em không tốt, em làm cho anh mất mặt" Nhạc Hạ Thu rúc trong lồng ngực anh nghẹn ngào.
“Không liên quan đến em, là do anh không tốt, làm cho em chỉ có thể đi thụ tinh nhân tạo” Hoắc Anh Tuấn cũng ảo não không thôi, Khương Tuyết Nhu nói mấy câu đã đâm trúng vào chỗ yếu của anh, khiến anh vô cùng mất mặt.
"Không sao cả, có thể sinh con cho anh em đã rất mãn nguyện rồi” Nhạc Hạ Thu ngọt ngào nói.
Hoắc Anh Tuấn thở dài, cảm thấy hết sức đau lòng.
“Trình Nhã Thanh..” Nhạc Hạ Thu tỏ vẻ ngượng ngùng lại giả bộ trách cứ liếc mắt nhìn cô ta. Ánh mắt Khương Tuyết Nhu rơi vào trên bụng Nhạc Hạ Thu, bỗng nhiên cô nở nụ cười: “Vẫn là làm đàn ông tốt hơn, chỉ cần nói miệng liền làm thụ tinh nhân tạo, thật ra thì người đàn ông chỉ cần làm mỗi việc cung cấp t*ng trùng thôi, vô cùng đơn giản, nhưng còn phụ nữ thì sao, phải chịu đủ các loại khổ sở, giai đoạn đầu là mỗi ngày đều tiêm thuốc, uống thuốc, nghe nói quá trình đưa phôi vào cũng cực kỳ đau khổ, khó mà nhịn được, tôi quả thật rất bội phục cô đấy, so với tình yêu của cô dành cho Hoắc Anh Tuấn thì tôi kém xa”
Sắc mặt Nhạc Hạ Thu nhất thời biến đổi, thật ra những điều Khương Tuyết Nhu nói cô ta đều biết, cô ta cũng không muốn như vậy, nhưng Hoắc Anh Tuấn căn bản không thể chạm vào cô ta, cô ta cũng chẳng còn cách nào.
“Cô nói đủ chưa vậy, không phải là tại cô đang ghen tỵ đấy à?” Trình Nhã Thanh tức giận chỉ trích.
“Tôi ghen tị?” Khương Tuyết Nhu nhún vai: “Có cái gì mà tôi phải ghen tỵ, lợi hại như tôi có thể mang thai sinh đôi nam nữ tự nhiên thì tất nhiên đầu có phải chịu mấy thứ khổ sở đó, trông có vẻ là tại tôi làm cái khởi đầu cao cấp quá nên Hoắc Anh Tuấn bây giờ xem thường đẻ đơn rồi nhỉ?”
“Cô quả đáng rồi đấy!” Nhạc Hạ Thu cắn môi, nước mắt liền trào ra.
Khương Tuyết Nhu liếc sang bên cạnh thì thấy Hoắc Anh Tuấn đang đi về phía bên này, bên cạnh anh còn có một số lãnh đạo bệnh viện đi cùng.
Khi anh đến gần nhìn thấy Nhạc Hạ Thu đang khóc thì lập tức trừng mắt nhìn Khương Tuyết Nhu: “Cô lại làm gì nữa vậy, tôi đã ly hôn với cô rồi, sao cô cứ luôn dây dưa không dứt mãi thế?”
Nhạc Hạ Thu vừa muốn mở miệng nói gì đó nhưng đã bị Khương Tuyết Nhu cướp lời: “Tôi nói là anh để cho cô ta thụ tinh nhân tạo có hơi quá đáng, sao không để cho cô ta tự mình mang thai, anh không biết giai đoạn đầu của việc thụ tinh nhân tạo mỗi ngày đều phải tiêm uống thuốc sao, cô Nhạc, tôi không nói dối chứ?”.
Nhạc Hạ Thu vốn còn muốn khóc lóc kể lể một chút nghe thấy vậy thì nhất thời liền ngây ngẩn cả người, đúng là Khương Tuyết Nhu đã nói như vậy, nhưng cách nói chuyện bây giờ của cô lại biến thành giọng điệu như là đang cảm thấy bất công thay cô ta vậy, nhất là khi nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hoắc Anh Tuấn thì cô ta vội vàng giải thích ngay: "Anh Tuấn sợ tôi mang thai nhiều lần liên tục sẽ mệt mỏi nên mới vậy.”
“Tôi cũng thật sự sợ cô mệt nên khuyên cô mang thai một lần là đủ rồi, không cần thiết phải coi mình thành máy sinh đẻ” Khương Tuyết Nhu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nói chung thì đàn ông và phụ nữ đến thụ tinh nhân tạo đều là vì bị vô sinh hoặc hiếm muộn, nhưng anh ta có được không thì đương nhiên tôi là người biết rõ nhất, có lẽ nào là cô Nhạc bị vô sinh.”
| Cô nói xong tỏ vẻ kinh ngạc che miệng: “Tôi nhớ ra rồi, hai người ở với nhau mấy năm mà cô ta cũng không mang thai lần nào nhỉ?”.
Sắc mặt Nhạc Hạ Thu tái nhợt vì tức giận.
Đương nhiên là cô ta có thể mang thai, là do Hoắc Anh Tuấn không có biện pháp làm cho cô ta mang thai được, nhưng cô ta lại không thể nói ra, chỉ có thể tiếp nhận ánh mắt khác thường của đám lãnh đạo đứng bên cạnh, lo lắng đến nỗi nước mắt tuôn rơi.
“Khương Tuyết Nhu, cô mà còn nói lung tung một câu nữa cẩn thận tội xé nát miệng cô ra đấy!” Hoắc Anh Tuấn phẫn nộ ôm chầm lấy Nhạc Hạ Thu, tức giận nói với lãnh đạo bệnh viện: “Đuổi cô ta ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cô ta!”
| Viện trưởng khó xử nói: “Tổng giám đốc Hoắc, vị này là con gái của tổng giám đốc Diệp, hôm nay tổng giám đốc Diệp đang ở trong bệnh viện chúng tôi."
“Để cho Diệp Gia Thanh đổi bệnh viện khác, tôi không muốn gặp cô ta ở đây!” Hoắc Anh Tuấn nổi giận đùng đùng, sau khi nói xong liền ôm Nhạc Hạ Thu bỏ đi.
“Anh Tuấn, đều tại em không tốt, em làm cho anh mất mặt" Nhạc Hạ Thu rúc trong lồng ngực anh nghẹn ngào.
“Không liên quan đến em, là do anh không tốt, làm cho em chỉ có thể đi thụ tinh nhân tạo” Hoắc Anh Tuấn cũng ảo não không thôi, Khương Tuyết Nhu nói mấy câu đã đâm trúng vào chỗ yếu của anh, khiến anh vô cùng mất mặt.
"Không sao cả, có thể sinh con cho anh em đã rất mãn nguyện rồi” Nhạc Hạ Thu ngọt ngào nói.
Hoắc Anh Tuấn thở dài, cảm thấy hết sức đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.