Chương 566: Đi đàm phán
GG
23/06/2021
Nhạc Hạ Thu bị đau rên lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Không có sao, chẳng qua là vết thương nhỏ"
Một bên Nhạc Trạch Đàm lập tức nói: "Ai da, cái gì mà chẳng qua là vết thương nhỏ, lúc ấy chảy thật là nhiều máu. Cậu cả Hoắc, tôi có việc phải nói. Anh cùng Hạ Thu của chúng tôi ở chung một chỗ như vậy đối với em ấy thật không công bằng, tối hôm qua hình ảnh mừng sinh nhật em ấy cũng không biết là những người thất đức nào truyền đi, bây giờ trên mạng ùn ùn kéo đến mắng em gái tôi, nói cô ấy là người thứ ba, còn mắng cô ấy để tiện, nói chung mắng rất khó nghe, thậm chí còn có người tìm được chỗ ở của cô ấy, quá không an toàn.".
Hoắc Anh Tuấn trầm ngâm chốc lát, nói: “Đã như vậy, trước tiên dọn đến một nơi ở khác của anh đi."
“Có thể nha.” Nhạc Trạch Đàm ánh mắt sáng lên: “Vừa vặn tôi nghe nói Cậu cả Hoắc mấy năm trước có mua một căn biệt thự ở bên bờ biển, Hạ Thu thích nhất ở bờ biển, liền tới nơi đó đi."
Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra.
Anh đúng là ở biệt thự Hải Tân, chỉ là... Nơi đó trước kia anh với Khương Tuyết Nhu đã từng ở qua.
Anh theo bản năng không đồng ý.
“Anh hai... ” Nhạc Hạ Thu tức giận trợn mắt nhìn anh ta một cái, nhưng mà vẫn quay đầu ngọt ngào đối với Hoắc Anh Tuấn nói: “Anh là nhớ trước kia em nói là thích ở bờ biển, cho nên mới mua một căn biệt thự ở bờ biển sao?"
Mặt đối với ánh mắt sáng trong suốt của người đàn bà này, đầu Hoắc Anh Tuấn dời đi chỗ khác "Ừ".
“Vậy... Vậy em có thể dọn đến nơi đó không.” Nhạc Hạ Thu cắn nửa bên môi tái nhợt cười ngọt nói.
Hoắc Anh Tuấn không biết làm sao, chỉ đành phải gật đầu một cái.
Nhạc Trạch Đàm lại nói: “Nhưng mà cứ như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, em ấy cũng không có khả năng cứ núp ở trong biệt thự của Cậu cả Hoắc mà không đi ra, công việc bây giờ cũng không thể đi, đi kia cũng bị người chỉ người chủ, cả đời đều phải mang danh là người thứ ba, đối với Hạ Thu mà nói quá không công bằng, rõ ràng các người mới là đã yêu nhau từ trước, dựa vào cái gì để cho em ấy phải gánh vác hết thảy những tiếng xấu này".
“Anh, anh đừng nói, có thể ở cùng với Anh Tuấn đến hôm nay, em đã rất thỏa mãn” Nhạc Hạ Thu hốc mắt đỏ au: “Dù là vì anh ấy, em cả đời không thấy được ánh sáng, em cũng nguyện ý".
Hoắc Anh Tuấn sờ đầu một cái, trong lòng dâng lên một chút áy náy: “Yên tâm, anh sẽ không để cho em không thấy được ánh sáng."
Sau khi nói xong, đáy mắt anh thoáng qua âm u. Từ bệnh viện đi ra ngoài, anh ngồi lên xe: “Đi đến biệt thự nhà họ Hoắc"
Một tiếng sau.
Anh đi vào trong biệt thự.
Mặt trời rực rỡ chiếu trên cao, Khương Tuyết Nhu ngồi ở phía dưới bóng cây bồ đào trên cái ghế gỗ nghiêm túc đọc sách, nắng ấm xuyên thấu qua lá cây trải lên làm da trắng sáng của cô, hết thảy đẹp đẽ giống như một bức tranh vậy.
Mấy giây ngắn ngủi, đáy lòng Hoắc Anh Tuấn chợt lướt qua một cảm giác kỳ quái khác thường, nhưng thoáng qua rất nhanh, chính anh cũng không biết chính xác lý do.
Khi phục hồi lại tinh thần, anh nhấc chân sãi bước đi tới.
“Thì ra anh còn biết tôi là vợ anh à, tôi còn tưởng rằng anh đã sớm quên.” Khương Tuyết Nhu đùa cợt nói.
Hoắc Anh Tuấn mặt lộ phiền não: “Bớt dài dòng, hôm nay tôi tới tìm cô là có việc, cô đi nói với truyền thông một tiếng là tuyên bố tháng trước tôi với cô đã ly dị, bây giờ giữa chúng ta hôn nhân chẳng qua là hiệp nghị hôn nhân để có được cái mình muốn."
Khương Tuyết Nhu chợt khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong con ngươi đen nhánh xinh đẹp toát ra nét không thể tin.
- ----------------------
Một bên Nhạc Trạch Đàm lập tức nói: "Ai da, cái gì mà chẳng qua là vết thương nhỏ, lúc ấy chảy thật là nhiều máu. Cậu cả Hoắc, tôi có việc phải nói. Anh cùng Hạ Thu của chúng tôi ở chung một chỗ như vậy đối với em ấy thật không công bằng, tối hôm qua hình ảnh mừng sinh nhật em ấy cũng không biết là những người thất đức nào truyền đi, bây giờ trên mạng ùn ùn kéo đến mắng em gái tôi, nói cô ấy là người thứ ba, còn mắng cô ấy để tiện, nói chung mắng rất khó nghe, thậm chí còn có người tìm được chỗ ở của cô ấy, quá không an toàn.".
Hoắc Anh Tuấn trầm ngâm chốc lát, nói: “Đã như vậy, trước tiên dọn đến một nơi ở khác của anh đi."
“Có thể nha.” Nhạc Trạch Đàm ánh mắt sáng lên: “Vừa vặn tôi nghe nói Cậu cả Hoắc mấy năm trước có mua một căn biệt thự ở bên bờ biển, Hạ Thu thích nhất ở bờ biển, liền tới nơi đó đi."
Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra.
Anh đúng là ở biệt thự Hải Tân, chỉ là... Nơi đó trước kia anh với Khương Tuyết Nhu đã từng ở qua.
Anh theo bản năng không đồng ý.
“Anh hai... ” Nhạc Hạ Thu tức giận trợn mắt nhìn anh ta một cái, nhưng mà vẫn quay đầu ngọt ngào đối với Hoắc Anh Tuấn nói: “Anh là nhớ trước kia em nói là thích ở bờ biển, cho nên mới mua một căn biệt thự ở bờ biển sao?"
Mặt đối với ánh mắt sáng trong suốt của người đàn bà này, đầu Hoắc Anh Tuấn dời đi chỗ khác "Ừ".
“Vậy... Vậy em có thể dọn đến nơi đó không.” Nhạc Hạ Thu cắn nửa bên môi tái nhợt cười ngọt nói.
Hoắc Anh Tuấn không biết làm sao, chỉ đành phải gật đầu một cái.
Nhạc Trạch Đàm lại nói: “Nhưng mà cứ như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, em ấy cũng không có khả năng cứ núp ở trong biệt thự của Cậu cả Hoắc mà không đi ra, công việc bây giờ cũng không thể đi, đi kia cũng bị người chỉ người chủ, cả đời đều phải mang danh là người thứ ba, đối với Hạ Thu mà nói quá không công bằng, rõ ràng các người mới là đã yêu nhau từ trước, dựa vào cái gì để cho em ấy phải gánh vác hết thảy những tiếng xấu này".
“Anh, anh đừng nói, có thể ở cùng với Anh Tuấn đến hôm nay, em đã rất thỏa mãn” Nhạc Hạ Thu hốc mắt đỏ au: “Dù là vì anh ấy, em cả đời không thấy được ánh sáng, em cũng nguyện ý".
Hoắc Anh Tuấn sờ đầu một cái, trong lòng dâng lên một chút áy náy: “Yên tâm, anh sẽ không để cho em không thấy được ánh sáng."
Sau khi nói xong, đáy mắt anh thoáng qua âm u. Từ bệnh viện đi ra ngoài, anh ngồi lên xe: “Đi đến biệt thự nhà họ Hoắc"
Một tiếng sau.
Anh đi vào trong biệt thự.
Mặt trời rực rỡ chiếu trên cao, Khương Tuyết Nhu ngồi ở phía dưới bóng cây bồ đào trên cái ghế gỗ nghiêm túc đọc sách, nắng ấm xuyên thấu qua lá cây trải lên làm da trắng sáng của cô, hết thảy đẹp đẽ giống như một bức tranh vậy.
Mấy giây ngắn ngủi, đáy lòng Hoắc Anh Tuấn chợt lướt qua một cảm giác kỳ quái khác thường, nhưng thoáng qua rất nhanh, chính anh cũng không biết chính xác lý do.
Khi phục hồi lại tinh thần, anh nhấc chân sãi bước đi tới.
“Thì ra anh còn biết tôi là vợ anh à, tôi còn tưởng rằng anh đã sớm quên.” Khương Tuyết Nhu đùa cợt nói.
Hoắc Anh Tuấn mặt lộ phiền não: “Bớt dài dòng, hôm nay tôi tới tìm cô là có việc, cô đi nói với truyền thông một tiếng là tuyên bố tháng trước tôi với cô đã ly dị, bây giờ giữa chúng ta hôn nhân chẳng qua là hiệp nghị hôn nhân để có được cái mình muốn."
Khương Tuyết Nhu chợt khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong con ngươi đen nhánh xinh đẹp toát ra nét không thể tin.
- ----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.