Chương 1010: Em có thể suy nghĩ vì anh một chút được không?”
GG
23/08/2021
Diệp Gia Thanh nói: “Nhà họ Hà muốn dùng giá thấp nhất để mua nhà họ Hoắc, có nhà họ Sở chống lưng giúp đỡ, bây giờ tất cả các gia tộc lớn ở Kinh Đô đều chạy đến xem náo nhiệt”
Khương Tuyết Nhu càng nghe càng cảm thấy đám người giàu sang quyền thế này thật sự là càng ngày càng ghê tởm.
“Haiz, chỉ đáng tiếc cho Hiểu Khuê. Lúc đầu thật sự không nên để con bé trở về nhà họ Hoắc” Diệp Gia Thanh ngậm ngùi: “Nhưng mà con cũng đừng nghĩ nhiều nữa, sau này sống thật tốt với Duy Phong, đừng có phụ lòng người ta nữa”
“Vâng.” Khương Tuyết Nhu cúi đầu.
Tới giờ ăn cơm tối, Lương Duy Phong lái xe đến.
Lúc nhìn thấy Hiểu Khuê, anh ta vui mừng bể Hiểu Khuê lên: “Hiểu Khuê, ngày mai cháu và mami qua nhà chú được không?”
“Dạ, được.” Hiểu Khuê trả lời bằng giọng rất nhẹ, không quá vui mừng cũng không phải không vui. Cô bé chỉ cảm thấy nhà của Lương Duy Phong không phải là nhà của mình: “Mami, mẹ phải chuyển đến nhà của chú ạ?”
“Hiểu Khuê, con đi ăn cơm với Hiểu Lãnh trước đi”.
Khương Tuyết Nhu tách Hiểu Khuê ra, thấy Lương Duy Phong dịu dàng nhìn cô chăm chú: “Sao vậy?”
“Duy Phong, em có thể... hoãn lại vài ngày rồi mới chuyển qua không?” Khương Tuyết Nhu lúng túng giải thích: “Sở dĩ hôm nay em đón Hiểu Khuệ qua đây là vì em hứa với Hoắc Anh Tuấn không mang Hiểu Khuế qua nhà anh, xin lỗi, em không thể không lo cho Hiểu Khuê. Gần đây nhà họ Hoắc xảy ra rất nhiều chuyện, không có ai làm bạn, con bé cứ cô đơn lẻ loi một mình”
“Anh còn nghĩ là chuyện gì lớn” Lương Duy Phong cười rồi xoa đầu cô: “Em không thể chuyển đến, vậy thì anh sẽ chuyển qua đây cũng như nhau thôi. Đợi khi Hiểu Khuê về nhà họ Hoắc thì em cùng anh qua đó”
Khương Tuyết Nhu sửng sốt, cô không có chút phản ứng nào.
“Không phải em không hoan nghênh anh đó chứ?” Lương Duy Phong đột nhiên nhíu mày.
"... Không, không có” Não của Khương Tuyết Nhu có chút loạn: “Chỉ là buổi tối ru hai đứa nhỏ ngủ, giường ngủ có thể không.”
“Không sao, anh ngủ ở phòng khách là được rồi” Lương Duy Phong cũng không làm cô khó xử.
Khương Tuyết Nhu gật đầu.
“Nhưng mà... em cũng không thể chỉ ở cùng với hai đứa nhỏ mà không ở cùng với anh” Lương Duy
Phong dang tay ôm lấy cô, giọng điệu thân mật: “Tuyết Nhu, anh cũng là một người đàn ông đấy.”
"... Được”
Khuôn mặt Khương Tuyết Nhu đỏ bừng, có chút không tự nhiên.
Nhất là khi Lương Duy Phong ôm chặt cô, mùi hương nam tính thoang thoảng trên người của anh ta bay đến, nhưng không hiểu sao cô lại nhớ đến mùi hương trên người của Hoắc Anh Tuấn.
Thật ra trước khi kết hôn, Lương Duy Phong ôm cô, cô cũng không chán ghét.
Chỉ là trong một tháng này, mỗi ngày đều ở cùng Hoắc Anh Tuấn, anh lại đặc biệt thích ôm hôn môi
cô, giống như khiến bản thân từ từ quen với mùi hương trên người của anh.
Khi ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, cô đột nhiên rùng mình.
Cô không thể như thế lần nữa.
“Đúng rồi, Tuyết Nhu, khi nào thì em đến cục cảnh sát?” Lương Duy Phong đột nhiên hỏi: “Vụ án. Hoắc Anh Tuấn bắt cóc em vẫn chưa kết thúc mà”.
Khương Tuyết Nhu bắt đầu đau đầu, bây giờ cô mới nhận ra khó khăn khi vừa kết hôn lần thứ hai vừa
mang theo đứa con rồi.
“Duy Phong, em... em định không kháng án nữa, bây giờ hộ khẩu của Hiểu Khuê ở bên nhà họ Hoắc, nếu như Hoắc Anh Tuấn ngồi tù rồi, sau này Hiểu Khuê sẽ trở thành người không nơi nương tựa. Có lẽ anh không biết Hoắc Phong Lang mất tích rồi.”
Lần này, khuôn mặt điển trai nho nhã của Lương Duy Phong cũng không kìm nổi mà đóng băng rồi.
“Tuyết Nhu, em có bao giờ nghĩ, nếu như em không kháng án, người ngoài sẽ nói về anh và em như thế nào không? Người khác sẽ mắng em là người không biết xem xét trong hôn nhân, thậm chí còn cho rằng em không quên được Hoắc Anh Tuấn, còn anh giống như đội mũ xanh trên đầu vậy, em... em có thể suy nghĩ vì anh một chút được không?”
Hiếm khi Khương Tuyết Nhu thấy Lương Duy Phong tức giận như vậy, không biết làm như thế nào: “Nhưng mà em cũng phải nghĩ đến tương lai của Hiểu Khuê”
“Nhưng anh cảm thấy trong lòng em vốn dĩ vẫn chưa quên được Hoắc Anh Tuấn thì đúng hơn” Vẻ mặt Lương Duy Phong khổ sở: “Tuyết Nhu, em mất tích một tháng này, điều anh lo lắng không phải là em. và Hoắc Anh Tuấn xảy ra quan hệ, mà là em động lòng với anh ta lần nữa. Tại sao anh làm biết bao nhiêu chuyện, trong lòng em, anh vẫn luôn ở vị trí thấp nhất vậy?”
Khương Tuyết Nhu càng nghe càng cảm thấy đám người giàu sang quyền thế này thật sự là càng ngày càng ghê tởm.
“Haiz, chỉ đáng tiếc cho Hiểu Khuê. Lúc đầu thật sự không nên để con bé trở về nhà họ Hoắc” Diệp Gia Thanh ngậm ngùi: “Nhưng mà con cũng đừng nghĩ nhiều nữa, sau này sống thật tốt với Duy Phong, đừng có phụ lòng người ta nữa”
“Vâng.” Khương Tuyết Nhu cúi đầu.
Tới giờ ăn cơm tối, Lương Duy Phong lái xe đến.
Lúc nhìn thấy Hiểu Khuê, anh ta vui mừng bể Hiểu Khuê lên: “Hiểu Khuê, ngày mai cháu và mami qua nhà chú được không?”
“Dạ, được.” Hiểu Khuê trả lời bằng giọng rất nhẹ, không quá vui mừng cũng không phải không vui. Cô bé chỉ cảm thấy nhà của Lương Duy Phong không phải là nhà của mình: “Mami, mẹ phải chuyển đến nhà của chú ạ?”
“Hiểu Khuê, con đi ăn cơm với Hiểu Lãnh trước đi”.
Khương Tuyết Nhu tách Hiểu Khuê ra, thấy Lương Duy Phong dịu dàng nhìn cô chăm chú: “Sao vậy?”
“Duy Phong, em có thể... hoãn lại vài ngày rồi mới chuyển qua không?” Khương Tuyết Nhu lúng túng giải thích: “Sở dĩ hôm nay em đón Hiểu Khuệ qua đây là vì em hứa với Hoắc Anh Tuấn không mang Hiểu Khuế qua nhà anh, xin lỗi, em không thể không lo cho Hiểu Khuê. Gần đây nhà họ Hoắc xảy ra rất nhiều chuyện, không có ai làm bạn, con bé cứ cô đơn lẻ loi một mình”
“Anh còn nghĩ là chuyện gì lớn” Lương Duy Phong cười rồi xoa đầu cô: “Em không thể chuyển đến, vậy thì anh sẽ chuyển qua đây cũng như nhau thôi. Đợi khi Hiểu Khuê về nhà họ Hoắc thì em cùng anh qua đó”
Khương Tuyết Nhu sửng sốt, cô không có chút phản ứng nào.
“Không phải em không hoan nghênh anh đó chứ?” Lương Duy Phong đột nhiên nhíu mày.
"... Không, không có” Não của Khương Tuyết Nhu có chút loạn: “Chỉ là buổi tối ru hai đứa nhỏ ngủ, giường ngủ có thể không.”
“Không sao, anh ngủ ở phòng khách là được rồi” Lương Duy Phong cũng không làm cô khó xử.
Khương Tuyết Nhu gật đầu.
“Nhưng mà... em cũng không thể chỉ ở cùng với hai đứa nhỏ mà không ở cùng với anh” Lương Duy
Phong dang tay ôm lấy cô, giọng điệu thân mật: “Tuyết Nhu, anh cũng là một người đàn ông đấy.”
"... Được”
Khuôn mặt Khương Tuyết Nhu đỏ bừng, có chút không tự nhiên.
Nhất là khi Lương Duy Phong ôm chặt cô, mùi hương nam tính thoang thoảng trên người của anh ta bay đến, nhưng không hiểu sao cô lại nhớ đến mùi hương trên người của Hoắc Anh Tuấn.
Thật ra trước khi kết hôn, Lương Duy Phong ôm cô, cô cũng không chán ghét.
Chỉ là trong một tháng này, mỗi ngày đều ở cùng Hoắc Anh Tuấn, anh lại đặc biệt thích ôm hôn môi
cô, giống như khiến bản thân từ từ quen với mùi hương trên người của anh.
Khi ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, cô đột nhiên rùng mình.
Cô không thể như thế lần nữa.
“Đúng rồi, Tuyết Nhu, khi nào thì em đến cục cảnh sát?” Lương Duy Phong đột nhiên hỏi: “Vụ án. Hoắc Anh Tuấn bắt cóc em vẫn chưa kết thúc mà”.
Khương Tuyết Nhu bắt đầu đau đầu, bây giờ cô mới nhận ra khó khăn khi vừa kết hôn lần thứ hai vừa
mang theo đứa con rồi.
“Duy Phong, em... em định không kháng án nữa, bây giờ hộ khẩu của Hiểu Khuê ở bên nhà họ Hoắc, nếu như Hoắc Anh Tuấn ngồi tù rồi, sau này Hiểu Khuê sẽ trở thành người không nơi nương tựa. Có lẽ anh không biết Hoắc Phong Lang mất tích rồi.”
Lần này, khuôn mặt điển trai nho nhã của Lương Duy Phong cũng không kìm nổi mà đóng băng rồi.
“Tuyết Nhu, em có bao giờ nghĩ, nếu như em không kháng án, người ngoài sẽ nói về anh và em như thế nào không? Người khác sẽ mắng em là người không biết xem xét trong hôn nhân, thậm chí còn cho rằng em không quên được Hoắc Anh Tuấn, còn anh giống như đội mũ xanh trên đầu vậy, em... em có thể suy nghĩ vì anh một chút được không?”
Hiếm khi Khương Tuyết Nhu thấy Lương Duy Phong tức giận như vậy, không biết làm như thế nào: “Nhưng mà em cũng phải nghĩ đến tương lai của Hiểu Khuê”
“Nhưng anh cảm thấy trong lòng em vốn dĩ vẫn chưa quên được Hoắc Anh Tuấn thì đúng hơn” Vẻ mặt Lương Duy Phong khổ sở: “Tuyết Nhu, em mất tích một tháng này, điều anh lo lắng không phải là em. và Hoắc Anh Tuấn xảy ra quan hệ, mà là em động lòng với anh ta lần nữa. Tại sao anh làm biết bao nhiêu chuyện, trong lòng em, anh vẫn luôn ở vị trí thấp nhất vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.