Chương 1074: Giống như bị trúng tà
GG
03/09/2021
**********
“Tống Dung Đức... Đôi mắt long lanh của Lâm Minh Kiều trừng anh ta: “Anh dựa vào đâu mà vứt đồ của tôi.” “Dựa vào đâu?” Tống Dung Đức giống như nghe chuyện cười, cúi đầu nhìn bụng cô ấy: “Dựa vào việc cô mang thai con của tôi, tôi nhất định phải kiểm tra đồ ăn của con mình. Không thể khiến nó bị trúng độc bởi những thứ đồ ăn độc hại này được.”
Lâm Minh Kiều xoa xoa thái dương, bây giờ miệng cô ấy nhạt nhẽo vô vị, muốn ăn chút đồ cay để kích thích vị giác. Tất cả đều do anh ta quấy phá, anh ta là chuột sao. “Còn nữa..
Tống Dung Đức tiếp tục nói: “Cô đang mang thai, sao còn chạy đến phòng thí nghiệm làm việc? Cô về ngủ tiếp cho tôi.” “Ngủ cái đầu anh” Lâm Minh Kiều không nói nên lời: “Bây giờ mới có hơn một tháng, anh đã không để tôi đi làm. Anh muốn tôi buồn chán đến chết, để tôi trầm cảm à?” “Cô không biết tốt xấu gì cả, tôi muốn tốt cho cô thôi.”
Tổng Dung Đức cũng tức giận nói: “Không phải rất nhiều phụ nữ sau khi mang thai thì ở nhà dưỡng thai sao? Con của chúng ta sau này không cần phải lo cơm ăn áo mặc, nhà họ Tổng sẽ không bạc đãi cô. Cô không cần nỗ lực cố gắng vẫn có thể ăn uống vui chơi cả đời.”
Con của chúng ta...
Khi bốn chữ này thốt ra khỏi miệng, trong lòng Lâm Minh Kiều cảm thấy rất kỳ lạ. Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ dây dưa với Tống Dung Đức như vậy. khiến tâm trạng của cô ấy đột nhiên phức tạp. “Sao tự nhiên không nói gì nữa?” Tống Dung Đức chẳng biết tại sao cô ấy cứ nhìn mình chằm chằm.
Lâm Minh Kiều thở dài: “Tống Dung Đức, cho dù tôi không dựa vào nhà họ Tổng của anh, chỉ dựa vào bố mẹ tôi thì tôi cũng có thể ăn uống vui chơi cả đời. Tuy nhiên, người sống trên đời không thể chỉ có ăn uống, dù sao cũng phải hoàn thiện bản thân. Với tôi mà nói, nghiên cứu ra mỹ phẩm có thể làm cho phụ nữ đẹp hơn hoặc ngăn ngừa sự lão hóa đều là một loại thành công. Tôi đi đến trung tâm mua sắm và nhìn thấy các sản phẩm tôi nghiên cứu ra được bày bán trong quầy. Cảm giác kiêu hãnh này không một người nào có thể thỏa mãn được.” “Vậy nên.." Tống Dung Đức ngẩn người. “Vậy nên dù tôi mang thai, tôi vẫn phải đi làm. Sẽ không ảnh hưởng đến thai nhi, bởi vì tôi đang làm chuyện mà mình thấy vui vẻ, đồng thời tôi sẽ bảo vệ đứa trẻ thật tốt” Lâm Minh Kiều đẩy anh ta ra, đeo găng tay vào, lấy ống nghiệm ra, nhúng tăm bông vào nguyên liệu rồi chấm lên đầu bút để ngửi.
Phía sau kính, hàng mi dài và dày như lông bàn chải.
Tổng Dung Đức sững sờ nhìn một lúc lâu, đột nhiên hét lên: “Lâm Minh Kiều, cô đang mang thai mà còn trang điểm”
Lâm Minh Kiều bị quấy rầy đến mức lông tơ dựng đứng: “Anh bị mù à? Tôi trang điểm chỗ nào.” “Là... là mắt đấy.
Tổng Dung Đức chỉ vào cô ấy và nói: "Cô có kẻ mắt đúng không? Còn có cả mascara nữa."
Anh nhớ lại trước đây Nhạc Hạ Thu cũng trang điểm đậm như vậy. “Tôi vốn dĩ đã như vậy, tôi chưa bao giờ trang điểm mắt” Lâm Minh Kiều nghiến răng nói. “Tôi không tin” Tổng Dung Đức cau mày: “Đừng có lừa “Anh tự kiểm tra đi.” Lâm Minh Kiều tháo kính, nhìn anh tôi. ta không chớp mắt. Tổng Dung Đức không biết phải làm sao, đành phải cúi xuống nhìn cô ấy.
Anh ta dùng tay chạm vào hàng mi dài của Lâm Minh
Kiều, thực sự không có gì trên đó.
Hơn nữa nó còn rất thú vị, khi anh ta chạm vào nó, lông mi của Lâm Minh Kiều rung lên như một con bướm nhỏ.
Anh ta không nhịn được chạm vài lần, cho đến khi Lâm Minh Kiều mở đôi mắt sáng ngời ra, giống như như một tấm gương phản chiếu dáng vẻ trẻ con của anh ta.
Anh ta lúng túng.
Rồi phiền não đứng dậy. Vừa nãy anh ta giống như bị trúng tà vậy.
Lâm Minh Kiều cũng không nói nên lời, còn có chút ngượng ngùng.
Suy cho cùng, một người đàn ông cao lớn như Tổng Dung Đức lại cúi người tới gần cô, đặc biệt là khuôn mặt như hoa đào giống như một trai tơ trẻ đẹp hạ gục người khác trong giới giải trí.
Chẳng trách trai tơ trẻ đẹp lại được chào đón như vậy. Quả thực là nhan sắc dễ làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, đặc biệt là Tống Dung Đức vốn thích mặc đồ có màu sắc tươi sáng, những bộ đồ anh ta mặc khiến anh ta hoàn toàn không có cảm giác của một người ở độ tuổi đầu ba mươi.
“Tống Dung Đức... Đôi mắt long lanh của Lâm Minh Kiều trừng anh ta: “Anh dựa vào đâu mà vứt đồ của tôi.” “Dựa vào đâu?” Tống Dung Đức giống như nghe chuyện cười, cúi đầu nhìn bụng cô ấy: “Dựa vào việc cô mang thai con của tôi, tôi nhất định phải kiểm tra đồ ăn của con mình. Không thể khiến nó bị trúng độc bởi những thứ đồ ăn độc hại này được.”
Lâm Minh Kiều xoa xoa thái dương, bây giờ miệng cô ấy nhạt nhẽo vô vị, muốn ăn chút đồ cay để kích thích vị giác. Tất cả đều do anh ta quấy phá, anh ta là chuột sao. “Còn nữa..
Tống Dung Đức tiếp tục nói: “Cô đang mang thai, sao còn chạy đến phòng thí nghiệm làm việc? Cô về ngủ tiếp cho tôi.” “Ngủ cái đầu anh” Lâm Minh Kiều không nói nên lời: “Bây giờ mới có hơn một tháng, anh đã không để tôi đi làm. Anh muốn tôi buồn chán đến chết, để tôi trầm cảm à?” “Cô không biết tốt xấu gì cả, tôi muốn tốt cho cô thôi.”
Tổng Dung Đức cũng tức giận nói: “Không phải rất nhiều phụ nữ sau khi mang thai thì ở nhà dưỡng thai sao? Con của chúng ta sau này không cần phải lo cơm ăn áo mặc, nhà họ Tổng sẽ không bạc đãi cô. Cô không cần nỗ lực cố gắng vẫn có thể ăn uống vui chơi cả đời.”
Con của chúng ta...
Khi bốn chữ này thốt ra khỏi miệng, trong lòng Lâm Minh Kiều cảm thấy rất kỳ lạ. Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ dây dưa với Tống Dung Đức như vậy. khiến tâm trạng của cô ấy đột nhiên phức tạp. “Sao tự nhiên không nói gì nữa?” Tống Dung Đức chẳng biết tại sao cô ấy cứ nhìn mình chằm chằm.
Lâm Minh Kiều thở dài: “Tống Dung Đức, cho dù tôi không dựa vào nhà họ Tổng của anh, chỉ dựa vào bố mẹ tôi thì tôi cũng có thể ăn uống vui chơi cả đời. Tuy nhiên, người sống trên đời không thể chỉ có ăn uống, dù sao cũng phải hoàn thiện bản thân. Với tôi mà nói, nghiên cứu ra mỹ phẩm có thể làm cho phụ nữ đẹp hơn hoặc ngăn ngừa sự lão hóa đều là một loại thành công. Tôi đi đến trung tâm mua sắm và nhìn thấy các sản phẩm tôi nghiên cứu ra được bày bán trong quầy. Cảm giác kiêu hãnh này không một người nào có thể thỏa mãn được.” “Vậy nên.." Tống Dung Đức ngẩn người. “Vậy nên dù tôi mang thai, tôi vẫn phải đi làm. Sẽ không ảnh hưởng đến thai nhi, bởi vì tôi đang làm chuyện mà mình thấy vui vẻ, đồng thời tôi sẽ bảo vệ đứa trẻ thật tốt” Lâm Minh Kiều đẩy anh ta ra, đeo găng tay vào, lấy ống nghiệm ra, nhúng tăm bông vào nguyên liệu rồi chấm lên đầu bút để ngửi.
Phía sau kính, hàng mi dài và dày như lông bàn chải.
Tổng Dung Đức sững sờ nhìn một lúc lâu, đột nhiên hét lên: “Lâm Minh Kiều, cô đang mang thai mà còn trang điểm”
Lâm Minh Kiều bị quấy rầy đến mức lông tơ dựng đứng: “Anh bị mù à? Tôi trang điểm chỗ nào.” “Là... là mắt đấy.
Tổng Dung Đức chỉ vào cô ấy và nói: "Cô có kẻ mắt đúng không? Còn có cả mascara nữa."
Anh nhớ lại trước đây Nhạc Hạ Thu cũng trang điểm đậm như vậy. “Tôi vốn dĩ đã như vậy, tôi chưa bao giờ trang điểm mắt” Lâm Minh Kiều nghiến răng nói. “Tôi không tin” Tổng Dung Đức cau mày: “Đừng có lừa “Anh tự kiểm tra đi.” Lâm Minh Kiều tháo kính, nhìn anh tôi. ta không chớp mắt. Tổng Dung Đức không biết phải làm sao, đành phải cúi xuống nhìn cô ấy.
Anh ta dùng tay chạm vào hàng mi dài của Lâm Minh
Kiều, thực sự không có gì trên đó.
Hơn nữa nó còn rất thú vị, khi anh ta chạm vào nó, lông mi của Lâm Minh Kiều rung lên như một con bướm nhỏ.
Anh ta không nhịn được chạm vài lần, cho đến khi Lâm Minh Kiều mở đôi mắt sáng ngời ra, giống như như một tấm gương phản chiếu dáng vẻ trẻ con của anh ta.
Anh ta lúng túng.
Rồi phiền não đứng dậy. Vừa nãy anh ta giống như bị trúng tà vậy.
Lâm Minh Kiều cũng không nói nên lời, còn có chút ngượng ngùng.
Suy cho cùng, một người đàn ông cao lớn như Tổng Dung Đức lại cúi người tới gần cô, đặc biệt là khuôn mặt như hoa đào giống như một trai tơ trẻ đẹp hạ gục người khác trong giới giải trí.
Chẳng trách trai tơ trẻ đẹp lại được chào đón như vậy. Quả thực là nhan sắc dễ làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, đặc biệt là Tống Dung Đức vốn thích mặc đồ có màu sắc tươi sáng, những bộ đồ anh ta mặc khiến anh ta hoàn toàn không có cảm giác của một người ở độ tuổi đầu ba mươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.