Chương 782: Kiệt sức
GG
15/07/2021
Khương Tuyết Nhu mặt đầy hoài nghi, cho đến khi nhìn thấy đôi tình nhân bên cạnh kia, cô mới ngẩn ra, nhớ tới lời mới vừa rồi hai người kia nói, cô với Hoắc Anh Tuấn trước kia ở Thanh Đồng ăn ở KFC cũng đã cùng trải qua.
Anh cũng không phải là nhớ lại cái gì đó chứ.
Đang suy nghĩ, chợt nghe bên kia truyền tới giọng nói của người phục vụ: “Anh gì ơi, anh không có sao chứ? Anh gì ơi!”
“Có người té xỉu, ai là người đi cùng anh ấy”
Cô nhìn về phía phòng vệ sinh bên kia, có một đám người vây quanh, vội vàng chạy tới, chen qua đám người, thấy Hoắc Anh Tuấn té xỉu xuống đất.
“Hoắc Anh Tuấn... Hoắc Anh Tuấn... ” Cô đỡ dậy anh dậy gọi cả nửa ngày, thấy anh hoàn toàn không phản ứng, lập tức nhanh chóng bẩm cấp cứu.
Rất nhanh xe cứu thương chạy tới, cô mang Hiểu Khê đem Hoắc Anh Tuấn đưa vào trong bệnh viện.
Hiểu Khê mặt đầy lo âu: “Mẹ, bố cặn bã như thế nào? Tại sao đột nhiên lại té xỉu?”
Khương Tuyết Nhu cau mày, cô có chút nghi ngời mới vừa rồi có phải Hoắc Anh Tuấn bị hai người kia kích thích nhớ lại chút gì đó hay không.
Nhưng trước kia người bác sĩ tâm lý đó nói, người bị thôi miên khả năng có thể khôi phục chỉ có một phần trăm. Nếu thành công, cuối cùng cũng trở thành kẻ ngu.
. Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ ra nói: “Bệnh nhân có phải đã mấy ngày không ngủ hay không? Tôi phỏng đoán anh ấy là không nghỉ ngơi, thức đêm quá nhiều dẫn đến chức năng thần kinh não rối loạn, dẫn đến xuất hiện triệu chứng ngất xỉu”
“Là như vậy ạ”.
Khương Tuyết Nhu không nói, còn tưởng rằng anh là bị kích thích mà trí nhớ bị đả động nên mới hôn mê. Được rồi, là có suy nghĩ nhiều quá.
Lúc này, Quý Tử Uyên cùng Tổng Dung Đức cũng tới thời điểm khi Hoắc Anh Tuấn được đưa vào bệnh viện, cũng đã có người ở phòng cấp cứu tới thông báo cho Quý Tử Uyên, vừa vặn Tổng Dung Đức cũng ở bên đây, hai người liền chạy tới đây.
Chẳng qua là khi thấy Khương Tuyết Nhu đứng ở bên ngoài, cả người Tống Dung Đức cũng bực bội: “Khương Tuyết Nhu, tại sao lại là cô? Cô cứ như âm hồn bất tán vậy? Có phải cô cho là hôn lễ của lão Hoắc và Hạ Thu tạm thời bị hủy bỏ, cô muốn thừa nước đục thả câu hay không? Tôi cảnh cáo cô, cách xa lão Hoắc ra một chút”
“Chú làm gì dữ như vậy?” Hiểu Khê tức giận trợn mắt nhìn Tống Dung Đức.
“Chuyện người lớn chúng ta, con nít như con bớt can thiệp vào!” Tống Dung Đức tức giận trợn mắt nhìn Khương Tuyết Nhu: “Trên đời này không phải không đàn ông, cô cứ thế nào cứ phải đeo theo lão Hoắc không thả, làm người thứ ba như cô không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Người thứ ba?” Khương Tuyết Nhu cười: “Được rồi, dù cho tôi làm cái gì cũng không đúng! Lẽ ra tôi lại càng không nên gọi cấp cứu, đưa Hoắc Anh Tuấn tới, nên để cho anh ta chết đi.”
“Cô...”.
“Đúng rồi, sau khi Hoắc Anh Tuấn tỉnh lại nhớ nói cho anh ta biết đem tiền viện phí trả lại cho tôi, tôi chỉ là người qua đường, sẽ không vì anh ta mà bỏ tiền” Khương Tuyết Nhu lạnh lùng nói Xong, trực tiếp ôm Hiểu Khê rời đi.
Tống Dung Đức người này, cô liếc mắt nhìn nhiều một chút, sẽ cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị kéo thấp xuống.
“Cô đừng tưởng rằng tôi không biết, cô không phải là suy nghĩ là nói lão Hoắc trả tiền lại, sau đó cùng cậu ta bắt chuyện hay sao? Lão Hoắc sẽ kết hôn với Hạ Thu, cô đừng nằm mơ nữa”
Tống Dung Đức hướng về phía bóng lưng cô mà rống lên.
Sau khi gào xong, anh ta móc điện thoại ra muốn gọi cho Nhạc Hạ Thu.
Quý Tử Uyên rút lấy điện thoại di động của anh ta, tức giận: “Cậu có thể để cho lão Hoắc thanh tĩnh một chút được hay không? Cậu không có nghe thấy bác sĩ nói sao? Lão Hoắc là mấy ngày này không ngủ. Từ sau chuyện của Nhạc Hạ Thu, cậu ấy cũng chưa có một ngày nghỉ ngơi thật tốt”
“Tôi là gọi Hạ Thu đến để chăm sóc cho cậu ấy” Tống Dung Đức giải thích: “Hai người bạn họ cũng không thể cứ mãi giằng co như vậy được”
“Vậy cậu cũng phải chờ lão Hoắc chuyển biến tốt rồi nói sau. Cậu ấy bây giờ thấy Hạ Thu không chừng cũng sẽ nhức đầu” Quý Tử Uyên không biết làm sao: “Cậu ấy tại sao không muốn nghe điện thoại của chúng ta? Không phải là cậu ấy không muốn nghe chúng ta nói tới chuyện của Hạ Thu hay sao? Cho cậu ấy chút thời gian đi”
Tống Dung Đức buồn bực không nói nữa.
Hoắc Anh Tuấn lần này hôn mê suốt một ngày mới tỉnh dậy.
Anh mở mắt ra, trong phòng bệnh chỉ còn mỗi Quý Tử Uyên ngồi bên cạnh.
“Anh trai, tôi nhờ cậu lần sau ngủ một chút đi, tôi không muốn tham gia tang lễ của cậu vội như vậy đâu” Quý Tử Uyên nhạo báng.
Anh cũng không phải là nhớ lại cái gì đó chứ.
Đang suy nghĩ, chợt nghe bên kia truyền tới giọng nói của người phục vụ: “Anh gì ơi, anh không có sao chứ? Anh gì ơi!”
“Có người té xỉu, ai là người đi cùng anh ấy”
Cô nhìn về phía phòng vệ sinh bên kia, có một đám người vây quanh, vội vàng chạy tới, chen qua đám người, thấy Hoắc Anh Tuấn té xỉu xuống đất.
“Hoắc Anh Tuấn... Hoắc Anh Tuấn... ” Cô đỡ dậy anh dậy gọi cả nửa ngày, thấy anh hoàn toàn không phản ứng, lập tức nhanh chóng bẩm cấp cứu.
Rất nhanh xe cứu thương chạy tới, cô mang Hiểu Khê đem Hoắc Anh Tuấn đưa vào trong bệnh viện.
Hiểu Khê mặt đầy lo âu: “Mẹ, bố cặn bã như thế nào? Tại sao đột nhiên lại té xỉu?”
Khương Tuyết Nhu cau mày, cô có chút nghi ngời mới vừa rồi có phải Hoắc Anh Tuấn bị hai người kia kích thích nhớ lại chút gì đó hay không.
Nhưng trước kia người bác sĩ tâm lý đó nói, người bị thôi miên khả năng có thể khôi phục chỉ có một phần trăm. Nếu thành công, cuối cùng cũng trở thành kẻ ngu.
. Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ ra nói: “Bệnh nhân có phải đã mấy ngày không ngủ hay không? Tôi phỏng đoán anh ấy là không nghỉ ngơi, thức đêm quá nhiều dẫn đến chức năng thần kinh não rối loạn, dẫn đến xuất hiện triệu chứng ngất xỉu”
“Là như vậy ạ”.
Khương Tuyết Nhu không nói, còn tưởng rằng anh là bị kích thích mà trí nhớ bị đả động nên mới hôn mê. Được rồi, là có suy nghĩ nhiều quá.
Lúc này, Quý Tử Uyên cùng Tổng Dung Đức cũng tới thời điểm khi Hoắc Anh Tuấn được đưa vào bệnh viện, cũng đã có người ở phòng cấp cứu tới thông báo cho Quý Tử Uyên, vừa vặn Tổng Dung Đức cũng ở bên đây, hai người liền chạy tới đây.
Chẳng qua là khi thấy Khương Tuyết Nhu đứng ở bên ngoài, cả người Tống Dung Đức cũng bực bội: “Khương Tuyết Nhu, tại sao lại là cô? Cô cứ như âm hồn bất tán vậy? Có phải cô cho là hôn lễ của lão Hoắc và Hạ Thu tạm thời bị hủy bỏ, cô muốn thừa nước đục thả câu hay không? Tôi cảnh cáo cô, cách xa lão Hoắc ra một chút”
“Chú làm gì dữ như vậy?” Hiểu Khê tức giận trợn mắt nhìn Tống Dung Đức.
“Chuyện người lớn chúng ta, con nít như con bớt can thiệp vào!” Tống Dung Đức tức giận trợn mắt nhìn Khương Tuyết Nhu: “Trên đời này không phải không đàn ông, cô cứ thế nào cứ phải đeo theo lão Hoắc không thả, làm người thứ ba như cô không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Người thứ ba?” Khương Tuyết Nhu cười: “Được rồi, dù cho tôi làm cái gì cũng không đúng! Lẽ ra tôi lại càng không nên gọi cấp cứu, đưa Hoắc Anh Tuấn tới, nên để cho anh ta chết đi.”
“Cô...”.
“Đúng rồi, sau khi Hoắc Anh Tuấn tỉnh lại nhớ nói cho anh ta biết đem tiền viện phí trả lại cho tôi, tôi chỉ là người qua đường, sẽ không vì anh ta mà bỏ tiền” Khương Tuyết Nhu lạnh lùng nói Xong, trực tiếp ôm Hiểu Khê rời đi.
Tống Dung Đức người này, cô liếc mắt nhìn nhiều một chút, sẽ cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị kéo thấp xuống.
“Cô đừng tưởng rằng tôi không biết, cô không phải là suy nghĩ là nói lão Hoắc trả tiền lại, sau đó cùng cậu ta bắt chuyện hay sao? Lão Hoắc sẽ kết hôn với Hạ Thu, cô đừng nằm mơ nữa”
Tống Dung Đức hướng về phía bóng lưng cô mà rống lên.
Sau khi gào xong, anh ta móc điện thoại ra muốn gọi cho Nhạc Hạ Thu.
Quý Tử Uyên rút lấy điện thoại di động của anh ta, tức giận: “Cậu có thể để cho lão Hoắc thanh tĩnh một chút được hay không? Cậu không có nghe thấy bác sĩ nói sao? Lão Hoắc là mấy ngày này không ngủ. Từ sau chuyện của Nhạc Hạ Thu, cậu ấy cũng chưa có một ngày nghỉ ngơi thật tốt”
“Tôi là gọi Hạ Thu đến để chăm sóc cho cậu ấy” Tống Dung Đức giải thích: “Hai người bạn họ cũng không thể cứ mãi giằng co như vậy được”
“Vậy cậu cũng phải chờ lão Hoắc chuyển biến tốt rồi nói sau. Cậu ấy bây giờ thấy Hạ Thu không chừng cũng sẽ nhức đầu” Quý Tử Uyên không biết làm sao: “Cậu ấy tại sao không muốn nghe điện thoại của chúng ta? Không phải là cậu ấy không muốn nghe chúng ta nói tới chuyện của Hạ Thu hay sao? Cho cậu ấy chút thời gian đi”
Tống Dung Đức buồn bực không nói nữa.
Hoắc Anh Tuấn lần này hôn mê suốt một ngày mới tỉnh dậy.
Anh mở mắt ra, trong phòng bệnh chỉ còn mỗi Quý Tử Uyên ngồi bên cạnh.
“Anh trai, tôi nhờ cậu lần sau ngủ một chút đi, tôi không muốn tham gia tang lễ của cậu vội như vậy đâu” Quý Tử Uyên nhạo báng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.