Chương 158: Nghi hoặc
GG
16/05/2021
Sau khi đốt xong, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên đứng trước bia mộ của bà nội, nghiêm túc quỳ xuống lạy ba cái, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, tựa hồ đang nói điều gì đó.
Khương Tuyết Nhu hơi ngạc nhiên, tuy bà nội là trưởng bối, nhưng người có thái độ cao cao tại thượng như anh không ngờ lại làm chuyện này.
Một cảm giác không rõ chợt lóe lên trong tim cô: “Anh nói gì với bà tôi thế?”
Hoắc Anh Tuấn liếc cô một cái: “Tôi đã nói, chỉ cần em ở bên cạnh tôi, tôi sẽ bảo vệ em, để bà em có thể yên tâm” Khương Tuyết Nhu nhịn không được nhếch môi nói: “Thôi đi, anh chỉ cần tin tưởng tôi hơn một chút là được rồi.”
Từ trên núi đi xuống, lúc đi ngang qua một bia mộ, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy bức ảnh phía trên: “Người phụ nữ này…
HỒ, đó là cô của tôi.” Khương Tuyết Nhu cũng nhớ ra, dừng lại cúi đầu. “Trông rất giống em” Hoắc Anh Tuấn nói. “Đúng vậy, bà cũng nói rằng tôi rất giống cô. Khương Tuyết Nhu nhún vai nói.
Hoắc Anh Tuấn trầm ngâm nói: “Thật ra tôi thấy em và mẹ em không hề giống nhau, hình như vợ chồng Khương
Thái Vũ đối xử với em cũng chẳng ra làm sao, có khi nào em là con gái của cô em không?”
Khương Tuyết Nhu giật mình, nhưng sau đó lắc đầu: “Không thể nào, cô của tôi vốn dĩ chưa kết hôn, hơn nữa còn qua đời lúc còn trẻ, sao có thể có con gái được? Thôi bỏ đi, bây giờ bố mẹ độc ác đâu đâu cũng có.”
Hoắc Anh Tuấn im lặng.
Sau khi hai người xuống núi, Khương Tuyết Nhu lo lắng ngước đầu lên, nói: “Hôm nay tôi muốn đi làm, có được không?”
Hoắc Anh Tuấn cau mày: “Sau này em không cần phải dè dặt trước mặt tôi nữa, chỉ cần em tránh xa Lục Thanh Minh, Lương Duy Phong ra là được rồi, còn nữa, cho dù xảy ra chuyện gì tôi gọi điện tới cũng phải nghe máy.” “Được.” Khương Tuyết Nhu thành thật gật đầu, cứ như vậy đi, chỉ cần cô kiếm được nhiều tiền hơn, cô mới có thể tự tin rời khỏi anh.
Sau khi trở lại công ty, cô liên lạc với giám đốc Phương của tập đoàn Hồng Nhân.
Sau khi hẹn thời gian gặp giám đốc Phương, chiều cô đến trung tâm bán hàng của tập đoàn Hồng Nhân.
Trong trung tâm bán hàng tầng một, khách ra vào nườm nượp, cô đứng trước bản vẽ mặt bằng nghiên cứu kiểu hình bên trong, không hề chú ý đến trên tầng hai đang có người đứng quan sát cô.
Người này là Khương Kiều Nhân, vừa mới chân ướt chân ráo lên làm tổng giám đốc bất động sản mới của Tập đoàn Hồng Nhân. “Cô ta là ai, sao lại ở chỗ này?” Khương Kiều Nhân quay sang nhìn phó giám đốc hay đi theo sau nịnh nọt cô ta, Trần Hồng.
HỒ, cô ấy, là nhà thiết kế nội thất của Công ty Đường Hiếu, đến tìm giám đốc Phương của bộ phận kế hoạch, chắc là chuyện thiết kế phòng bất động sản trước khi giao dich.”
Khương Kiều Nhân nghĩ đến cô ta vốn dĩ là người thừa kế của Khải Phong, bây giờ Khải Phong bị bán đi, cô ta hận đến nghiên răng nghiến lợi: “Thanh Đồng không còn công ty nào khác sao, sao phải tìm công ty Đường Hiếu.” “Hiện tại thế lực của công ty Đường Hiếu đang lên rất dữ dội, nhưng mà cũng chưa quyết định, chỉ là qua đây bàn bạc thôi.”
Khương Kiều Nhân trợn tròn mắt, môi đỏ mọng chợt nở nụ cười, bất quá bây giờ cô ta đã là tổng giám đốc, Khương Tuyết Nhu rơi vào tay cô ta cô ta muốn làm gì mà chẳng được.
Cô ta ngoắc ngoắc ngón tay với Trần Hồng: “Vừa nãy không phải anh nói muốn bao cái bất động sản đó sao, có thể, chỉ cần cô giáo huấn người phụ nữ kia một bài học, tôi sẽ giao cho anh.”
Hai mắt Trần Hồng sáng lên: “Giáo huấn thế nào?” “Cứ tùy anh, sống chết không quan trọng” Khương Kiều Nhân lộ ánh mắt hung ác: “Trên công trường thường xuyên xảy ra tai nạn, bồi thường một chút thì cũng không thể trách lên đầu anh được, chỉ cần chúng ta làm cho sạch sẽ một chút, đừng để bị liên lụy là được.”
Trần Hồng thầm thở dài, người phụ nữ này thật là hung ác.
Nhưng mà, cô ta lại là con gái của cổ đông lớn Khương Thái Vũ, không ngờ lại Khương Thái Vũ lại giấu diểm kỹ như thế, Khải Phong vừa sụp đổ, lắc mình biến hóa thì đã trở thành vị cổ đông thần bí của tập đoàn Hồng
Nhân.
Hôm nay Khương Thái Vũ có thể ngồi lên vị trí đồng sự trưởng của tập đoàn Hồng Nhân, cho nên bây giờ anh ta phải mau chóng nịnh bợ cô ta một chút.
- ----------------------
Khương Tuyết Nhu hơi ngạc nhiên, tuy bà nội là trưởng bối, nhưng người có thái độ cao cao tại thượng như anh không ngờ lại làm chuyện này.
Một cảm giác không rõ chợt lóe lên trong tim cô: “Anh nói gì với bà tôi thế?”
Hoắc Anh Tuấn liếc cô một cái: “Tôi đã nói, chỉ cần em ở bên cạnh tôi, tôi sẽ bảo vệ em, để bà em có thể yên tâm” Khương Tuyết Nhu nhịn không được nhếch môi nói: “Thôi đi, anh chỉ cần tin tưởng tôi hơn một chút là được rồi.”
Từ trên núi đi xuống, lúc đi ngang qua một bia mộ, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy bức ảnh phía trên: “Người phụ nữ này…
HỒ, đó là cô của tôi.” Khương Tuyết Nhu cũng nhớ ra, dừng lại cúi đầu. “Trông rất giống em” Hoắc Anh Tuấn nói. “Đúng vậy, bà cũng nói rằng tôi rất giống cô. Khương Tuyết Nhu nhún vai nói.
Hoắc Anh Tuấn trầm ngâm nói: “Thật ra tôi thấy em và mẹ em không hề giống nhau, hình như vợ chồng Khương
Thái Vũ đối xử với em cũng chẳng ra làm sao, có khi nào em là con gái của cô em không?”
Khương Tuyết Nhu giật mình, nhưng sau đó lắc đầu: “Không thể nào, cô của tôi vốn dĩ chưa kết hôn, hơn nữa còn qua đời lúc còn trẻ, sao có thể có con gái được? Thôi bỏ đi, bây giờ bố mẹ độc ác đâu đâu cũng có.”
Hoắc Anh Tuấn im lặng.
Sau khi hai người xuống núi, Khương Tuyết Nhu lo lắng ngước đầu lên, nói: “Hôm nay tôi muốn đi làm, có được không?”
Hoắc Anh Tuấn cau mày: “Sau này em không cần phải dè dặt trước mặt tôi nữa, chỉ cần em tránh xa Lục Thanh Minh, Lương Duy Phong ra là được rồi, còn nữa, cho dù xảy ra chuyện gì tôi gọi điện tới cũng phải nghe máy.” “Được.” Khương Tuyết Nhu thành thật gật đầu, cứ như vậy đi, chỉ cần cô kiếm được nhiều tiền hơn, cô mới có thể tự tin rời khỏi anh.
Sau khi trở lại công ty, cô liên lạc với giám đốc Phương của tập đoàn Hồng Nhân.
Sau khi hẹn thời gian gặp giám đốc Phương, chiều cô đến trung tâm bán hàng của tập đoàn Hồng Nhân.
Trong trung tâm bán hàng tầng một, khách ra vào nườm nượp, cô đứng trước bản vẽ mặt bằng nghiên cứu kiểu hình bên trong, không hề chú ý đến trên tầng hai đang có người đứng quan sát cô.
Người này là Khương Kiều Nhân, vừa mới chân ướt chân ráo lên làm tổng giám đốc bất động sản mới của Tập đoàn Hồng Nhân. “Cô ta là ai, sao lại ở chỗ này?” Khương Kiều Nhân quay sang nhìn phó giám đốc hay đi theo sau nịnh nọt cô ta, Trần Hồng.
HỒ, cô ấy, là nhà thiết kế nội thất của Công ty Đường Hiếu, đến tìm giám đốc Phương của bộ phận kế hoạch, chắc là chuyện thiết kế phòng bất động sản trước khi giao dich.”
Khương Kiều Nhân nghĩ đến cô ta vốn dĩ là người thừa kế của Khải Phong, bây giờ Khải Phong bị bán đi, cô ta hận đến nghiên răng nghiến lợi: “Thanh Đồng không còn công ty nào khác sao, sao phải tìm công ty Đường Hiếu.” “Hiện tại thế lực của công ty Đường Hiếu đang lên rất dữ dội, nhưng mà cũng chưa quyết định, chỉ là qua đây bàn bạc thôi.”
Khương Kiều Nhân trợn tròn mắt, môi đỏ mọng chợt nở nụ cười, bất quá bây giờ cô ta đã là tổng giám đốc, Khương Tuyết Nhu rơi vào tay cô ta cô ta muốn làm gì mà chẳng được.
Cô ta ngoắc ngoắc ngón tay với Trần Hồng: “Vừa nãy không phải anh nói muốn bao cái bất động sản đó sao, có thể, chỉ cần cô giáo huấn người phụ nữ kia một bài học, tôi sẽ giao cho anh.”
Hai mắt Trần Hồng sáng lên: “Giáo huấn thế nào?” “Cứ tùy anh, sống chết không quan trọng” Khương Kiều Nhân lộ ánh mắt hung ác: “Trên công trường thường xuyên xảy ra tai nạn, bồi thường một chút thì cũng không thể trách lên đầu anh được, chỉ cần chúng ta làm cho sạch sẽ một chút, đừng để bị liên lụy là được.”
Trần Hồng thầm thở dài, người phụ nữ này thật là hung ác.
Nhưng mà, cô ta lại là con gái của cổ đông lớn Khương Thái Vũ, không ngờ lại Khương Thái Vũ lại giấu diểm kỹ như thế, Khải Phong vừa sụp đổ, lắc mình biến hóa thì đã trở thành vị cổ đông thần bí của tập đoàn Hồng
Nhân.
Hôm nay Khương Thái Vũ có thể ngồi lên vị trí đồng sự trưởng của tập đoàn Hồng Nhân, cho nên bây giờ anh ta phải mau chóng nịnh bợ cô ta một chút.
- ----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.