Chương 773: Rời đi
GG
14/07/2021
“Không phải chúng ta, là anh” Hoắc Anh Tuấn soa huyệt thái dương một cái, một đôi mắt hẹp dài thoáng qua không biết phải làm sao: “Thật xin lỗi, Hạ Thu, anh cảm thấy giữa hai chúng ta có thể cần cho nhau một khoảng thời gian để tỉnh táo hơn”
Nhạc Hạ Thu ngẩn ngơ, cô ta không dám tin.
Mới vừa rồi, Hoắc Anh Tuấn không phải quyết định không truy cứu sao, tại sao đột nhiên phải đi?
Không, cô ta không thể để cho anh rời đi.
Cô ta bắt tay Hoắc Anh Tuấn lại: "Anh Tuấn, anh đừng đi, van cầu anh. Kết quả là anh muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho em, chỉ cần anh mở miệng, bảo em làm gì em đều nguyện ý”
“Hạ Thu, không nên như vậy... " Hoắc Anh Tuấn định đẩy tay cô ta ra.
Nhưng mà Nhạc Hạ Thu giống như điên rồi vậy, khóc lóc nước mắt đầy mặt: “Anh muốn tỉnh táo có thể ở lại chỗ này tỉnh táo, em không quấy rầy anh. Anh Tuấn, bây giờ người của toàn Kinh Đô đều ở đây nhìn em cười nhạo. Nếu như anh đột nhiên dời đi, anh để cho những người đó nghĩ em như thế nào? Bọn họ sẽ cho em là người phụ nữ lẳng lơ, em đời này cũng đừng nghĩ ngẩng đầu lên được. Anh nếu như không muốn em, em thà đi chết!”
“Hạ Thu, em là đang uy hiếp anh sao”
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy bất đắc dĩ trong giọng nói mang theo một tia sương lạnh, thân thể cao lớn một luồng khí áp bức người áp tới, khiến cho người ta không tự chủ được mà sợ hãi trong lòng.
Nhạc Hạ Thu theo bản năng sợ hãi một chút, cô ta lắc đầu một cái.
“Không phải vậy, Anh Tuấn. Chúng ta không thể thật tốt ngồi xuống bình tâm tĩnh khí trò chuyện một chút sao? Chúng ta đã quen biết hơn hai mươi năm, tình cảm hơn mười năm, trải qua nhiều trắc trở như vậy mới gặp nhau, đi tới hôm nay thật không dễ dàng”
Hoắc Anh Tuấn mê mang nhìn chăm chú cô ta: “Hạ Thu, hai ngày qua, anh đã nghĩ rất nhiều, thật ra thì anh cho tới bây giờ không cảm thấy em bẩn. Nhưng bởi vì anh không đụng được em, thành ra trong lòng chúng ta có mâu thuẫn. Bất kỳ một người phụ nữ nào, đều có nhu cầu bình thường. Anh không cho được em, anh cũng đã tha thứ cho em, nhưng mà anh không có biện pháp nghĩ là chưa có phát sinh qua chuyện gì cả, em hiểu không?”
Chỉ cần vừa nghĩ tới nhiều người phụ nữ cùng cái tên Lỗ Triết Hạn bẩn thỉu đó cùng ngủ với nhau nhiều như vậy. Lại cùng Nhạc Hạ Thu không biết dây dưa qua bao nhiêu lần, anh chỉ cần nghĩ đến ôm lấy Nhạc Hạ Thu cũng cảm thấy mâu thuẫn.
Lại nói chi là trải qua một đời.
“Có ý gì?” Nhạc Hạ Thu cả người cũng kích động cuồng loạn đứng lên: “Nói trắng ra là, anh chính là chê em bẩn!”
“Hạ Thu, anh không mệt mỏi sao? Mỗi lần chỉ cần gây gổ một chút, thì em sẽ cầm chuyện này ra nói” Hoắc Anh Tuấn mặt lộ vẻ khổ sở: “Nếu như anh chị em bẩn, anh ban đầu cũng sẽ không cùng em ở chung một chỗ”
“Vậy tại sao anh phải rời đi.” Nhạc Hạ Thu khổ sở cầu khẩn: “Anh Tuấn, đừng đi, sau này em cái gì cũng nói cho anh biết. Em sẽ không dối gạt anh nữa, có được hay không, nếu anh muốn đi nơi khác thì em cũng đi”
“Hạ Thu, thật xin lỗi, anh rất mệt mỏi”.
Hoắc Anh Tuấn một tay đẩy cô ta ra, tàn nhẫn xách đồ xoay người đi ra ngoài.
Nhạc Hạ Thu hoàn toàn sụp đổ, bắt lấy rương hành lý của anh sống chết không buông tay:"Anh nói chẳng qua là yên tĩnh một chút, anh sẽ còn trở lại. Em sẽ không để cho anh đem đồ vật của mình dọn đi. Anh Tuấn, em thừa nhận là em không đúng, nhưng mà anh cũng cùng Khương Tuyết Nhu ở chung một chỗ với nhau rồi mà. Anh cũng phản bội tình cảm của chúng ta, em có thể tha thứ cho anh, tại sao anh lại không thể tha thứ cho em?!”.
Hoắc Anh Tuấn thấy cô ta một mực lôi hành lý không buông tay. Bị cô ta khóc lại phiền, dứt khoát ngay cả đồ cũng không cần, trực tiếp rời đi.
Anh không biết tại sao phải cùng Nhạc Hạ Thu đi tới hôm nay.
Trong trí nhớ của Nhạc Hạ Thu, mỗi khi anh mệt mỏi, cô đơn, chỉ cần được thấy cô ta, giống như tìm về đến nhà ấm áp quây quần vậy.
Nhưng bây giờ Nhạc Hạ Thu giống như là một ngọn núi lớn đè ở trong lòng anh vậy. Chỉ cần đối mặt với cô ta, sẽ có một cảm giác mệt mỏi không nói ra được.
Khi anh từ trong biệt thự Hải Tân đi ra, trong lòng anh áy náy, nhưng đồng thời cũng cảm thấy khác ung dung.
Ngôn Minh Hạo lái xe đi tới đây, anh ngồi lên, đốt điếu thuốc, mờ mịt hỏi: “Ngôn Minh Hạo, tôi có phải rất cặn bã hay không?
Nhạc Hạ Thu ngẩn ngơ, cô ta không dám tin.
Mới vừa rồi, Hoắc Anh Tuấn không phải quyết định không truy cứu sao, tại sao đột nhiên phải đi?
Không, cô ta không thể để cho anh rời đi.
Cô ta bắt tay Hoắc Anh Tuấn lại: "Anh Tuấn, anh đừng đi, van cầu anh. Kết quả là anh muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho em, chỉ cần anh mở miệng, bảo em làm gì em đều nguyện ý”
“Hạ Thu, không nên như vậy... " Hoắc Anh Tuấn định đẩy tay cô ta ra.
Nhưng mà Nhạc Hạ Thu giống như điên rồi vậy, khóc lóc nước mắt đầy mặt: “Anh muốn tỉnh táo có thể ở lại chỗ này tỉnh táo, em không quấy rầy anh. Anh Tuấn, bây giờ người của toàn Kinh Đô đều ở đây nhìn em cười nhạo. Nếu như anh đột nhiên dời đi, anh để cho những người đó nghĩ em như thế nào? Bọn họ sẽ cho em là người phụ nữ lẳng lơ, em đời này cũng đừng nghĩ ngẩng đầu lên được. Anh nếu như không muốn em, em thà đi chết!”
“Hạ Thu, em là đang uy hiếp anh sao”
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy bất đắc dĩ trong giọng nói mang theo một tia sương lạnh, thân thể cao lớn một luồng khí áp bức người áp tới, khiến cho người ta không tự chủ được mà sợ hãi trong lòng.
Nhạc Hạ Thu theo bản năng sợ hãi một chút, cô ta lắc đầu một cái.
“Không phải vậy, Anh Tuấn. Chúng ta không thể thật tốt ngồi xuống bình tâm tĩnh khí trò chuyện một chút sao? Chúng ta đã quen biết hơn hai mươi năm, tình cảm hơn mười năm, trải qua nhiều trắc trở như vậy mới gặp nhau, đi tới hôm nay thật không dễ dàng”
Hoắc Anh Tuấn mê mang nhìn chăm chú cô ta: “Hạ Thu, hai ngày qua, anh đã nghĩ rất nhiều, thật ra thì anh cho tới bây giờ không cảm thấy em bẩn. Nhưng bởi vì anh không đụng được em, thành ra trong lòng chúng ta có mâu thuẫn. Bất kỳ một người phụ nữ nào, đều có nhu cầu bình thường. Anh không cho được em, anh cũng đã tha thứ cho em, nhưng mà anh không có biện pháp nghĩ là chưa có phát sinh qua chuyện gì cả, em hiểu không?”
Chỉ cần vừa nghĩ tới nhiều người phụ nữ cùng cái tên Lỗ Triết Hạn bẩn thỉu đó cùng ngủ với nhau nhiều như vậy. Lại cùng Nhạc Hạ Thu không biết dây dưa qua bao nhiêu lần, anh chỉ cần nghĩ đến ôm lấy Nhạc Hạ Thu cũng cảm thấy mâu thuẫn.
Lại nói chi là trải qua một đời.
“Có ý gì?” Nhạc Hạ Thu cả người cũng kích động cuồng loạn đứng lên: “Nói trắng ra là, anh chính là chê em bẩn!”
“Hạ Thu, anh không mệt mỏi sao? Mỗi lần chỉ cần gây gổ một chút, thì em sẽ cầm chuyện này ra nói” Hoắc Anh Tuấn mặt lộ vẻ khổ sở: “Nếu như anh chị em bẩn, anh ban đầu cũng sẽ không cùng em ở chung một chỗ”
“Vậy tại sao anh phải rời đi.” Nhạc Hạ Thu khổ sở cầu khẩn: “Anh Tuấn, đừng đi, sau này em cái gì cũng nói cho anh biết. Em sẽ không dối gạt anh nữa, có được hay không, nếu anh muốn đi nơi khác thì em cũng đi”
“Hạ Thu, thật xin lỗi, anh rất mệt mỏi”.
Hoắc Anh Tuấn một tay đẩy cô ta ra, tàn nhẫn xách đồ xoay người đi ra ngoài.
Nhạc Hạ Thu hoàn toàn sụp đổ, bắt lấy rương hành lý của anh sống chết không buông tay:"Anh nói chẳng qua là yên tĩnh một chút, anh sẽ còn trở lại. Em sẽ không để cho anh đem đồ vật của mình dọn đi. Anh Tuấn, em thừa nhận là em không đúng, nhưng mà anh cũng cùng Khương Tuyết Nhu ở chung một chỗ với nhau rồi mà. Anh cũng phản bội tình cảm của chúng ta, em có thể tha thứ cho anh, tại sao anh lại không thể tha thứ cho em?!”.
Hoắc Anh Tuấn thấy cô ta một mực lôi hành lý không buông tay. Bị cô ta khóc lại phiền, dứt khoát ngay cả đồ cũng không cần, trực tiếp rời đi.
Anh không biết tại sao phải cùng Nhạc Hạ Thu đi tới hôm nay.
Trong trí nhớ của Nhạc Hạ Thu, mỗi khi anh mệt mỏi, cô đơn, chỉ cần được thấy cô ta, giống như tìm về đến nhà ấm áp quây quần vậy.
Nhưng bây giờ Nhạc Hạ Thu giống như là một ngọn núi lớn đè ở trong lòng anh vậy. Chỉ cần đối mặt với cô ta, sẽ có một cảm giác mệt mỏi không nói ra được.
Khi anh từ trong biệt thự Hải Tân đi ra, trong lòng anh áy náy, nhưng đồng thời cũng cảm thấy khác ung dung.
Ngôn Minh Hạo lái xe đi tới đây, anh ngồi lên, đốt điếu thuốc, mờ mịt hỏi: “Ngôn Minh Hạo, tôi có phải rất cặn bã hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.