Chương 1013: Thái giám
GG
23/08/2021
**********
[Tôi không nhìn nhầm chứ, cậu cả Hoắc bắt cóc cậu hai Hoắc rồi bị bắt, không phải là bắt cóc Khương Tuyết Nhu sao? Anh ta rốt cuộc thích bắt cóc người đến mức nào vậy.] [Người này thật sự coi trời bằng vung mà, ngay cả em trai anh ta cũng bắt cóc, mau bắt nhốt anh ta lại đi.] [Nghe nói tính tình của Hoắc Anh Tuấn không tốt, trước đây không có chuyện gì thì lôi Hoắc Phong Lang ra xả tức.] [Lần này hình như không nghiêm trọng là xả tức nữa, nghe nói Hoắc Phong Lang đã mất tích nhiều ngày rồi, nhân chứng ở khách sạn nói lần cuối cùng nhìn thấy Hoắc Phong Lang là bị người của Hoắc Anh Tuấn bắt đi, may mà có bố của Hoắc Phong Lang là Sở Minh Khôi gọi điện báo cảnh sát] [Nhà họ Sở hiện tại ở Nguyệt Hàn là gia tộc đầu tiên có thể tổng Hoắc Anh Tuấn vào tù nhỉ? Nhất định đừng thả ra ngoài.]
Cộng đồng mạng bình luận rất gay gắt, ngay cả Khương Tuyết Nhu cũng lên mạng để xem sự việc.
Với tư cách là trợ lý, Lư Hồng Khoa có nói một với chuyện với cô: “Nghe nói nhà họ Hoặc muốn bán bảo hiểm, công ty con và khách sạn. “Nhà họ Hoắc không thể xoay chuyển vốn được, bán đi là một quyết định sáng suốt. Khương Tuyết Nhu không nhịn được hỏi: “Ai đã đưa ra quyết định này?" “Bây giờ Hoắc Nhã Lam đang nắm quyền nhà họ Hoắc, cũng không còn ai trong nhà họ Hoắc nữa. Lư Hồng Khoa đưa ra một tấm thiệp mời: “À đúng rồi, tối ngày kia sẽ tổ chức buổi đấu giá lớn nhất ở phía bắc của thành phố, lần này chủ yếu là bản thân trang trong núi của nhà họ Hoắc”
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc, sau đó không khỏi thở dài: “Nhà họ Hoắc cuối cùng cũng sụp đổ rồi.” “Đúng vậy.” Lư Hồng Khoa nói: “Bán đấu giá là Hoắc Nhã Lam quyết định, thông trang trong núi của nhà họ Hoắc là thôn trang lớn nhất của Nguyệt Hàn, nghe nói ở dưới vị trí đó có long mạch, miếng đất đó cũng đáng giá đến hơn ba trăm tỷ, nhưng mà theo như tin tức tôi nhận được, nói rằng bên phía nhà họ Sở đã lén lút kêu gọi, khiến cho đám người giàu sang quyền thế ở Nguyệt Hàn hạ giá” Khương Tuyết Nhu nhíu mày: “Nhà họ Sở này thật là
Hoàn toàn không có thủ đoạn chính đáng nào cả, thật sự không biết làm sao có thể đứng được vị trí như ngày hôm nay. “Đúng vậy, nhưng mà hiện tại đám người giàu sang quyền thế đó đều nghe theo nhà họ Sở.” Lư Hồng Khoa nói: “Cô có muốn đi xem không? Về cơ bản tất cả những người có máu mặt ở phía bắc thành phố đều sẽ đi.”
Khương Tuyết Nhu xoa giữa trán: “Tôi đi làm gì, đi cũng không mua nổi, vứt đó đi."
Ở nơi giam giữ.
Bảo vệ ném đồ ăn và nước ở cửa phòng lao, Hoắc Anh Tuấn nhìn qua, nước và đồ ăn nguội lạnh khiến anh không muốn ăn, nên chỉ lấy một ly nước uống. Sau khi uống xong, chưa đầy nửa tiếng sau, đột nhiên anh cảm thấy cả người không còn sức lực. Ngay sau đó, đảm tù nhân xung quanh đã ăn cơm xong đưa mắt nhìn nhau, rồi mỉm cười đi về phía anh. “Ai xúi giục mấy người?” Hoắc Anh Tuấn nhạy bén lập tức phản ứng lại, nhưng đã quá muộn rồi, cả người anh đã không còn chút sức lực nào. “Cậu lớn, trước đây anh kiêu ngạo, bây giờ để cho chúng tôi chăm sóc anh đi.” Một người đàn ông đầu hói cao khỏe như trâu, cầm lấy chiếc ghế đập thẳng vào lưng anh.
Hoắc Anh Tuấn đột nhiên không thể đứng lên được, sau đó là hàng loạt nắm đấm như vũ bão lên người, lên đầu anh, thậm chí anh còn nôn ra máu.
Khi anh sắp ngất đi thì loáng thoáng nhìn thấy một người đập vỡ bát, rồi lấy mảnh sứ đã vỡ trợt về phía đùi anh Con người không thể tin được của Hoắc Anh Tuấn mở to.
Anh siết chặt nắm đấm, nhưng vẫn bật ra tiếng đau như bị bóp nghẹt. “Cậu Hoắc, nghe nói trước anh rất chơi bời sung sướng, sau này làm một tên thái giảm đi. Người đàn ông đó nhìn thấy máu từ quần anh chảy ra thì bật cười
Vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn tái nhợt, có lẽ quá đau khiển sức lực của anh hồi phục được một chút.
Sau đó dùng chân đá người đó rồi cả người ngã xuống giường.
Con người anh đỏ thẫm.
[Tôi không nhìn nhầm chứ, cậu cả Hoắc bắt cóc cậu hai Hoắc rồi bị bắt, không phải là bắt cóc Khương Tuyết Nhu sao? Anh ta rốt cuộc thích bắt cóc người đến mức nào vậy.] [Người này thật sự coi trời bằng vung mà, ngay cả em trai anh ta cũng bắt cóc, mau bắt nhốt anh ta lại đi.] [Nghe nói tính tình của Hoắc Anh Tuấn không tốt, trước đây không có chuyện gì thì lôi Hoắc Phong Lang ra xả tức.] [Lần này hình như không nghiêm trọng là xả tức nữa, nghe nói Hoắc Phong Lang đã mất tích nhiều ngày rồi, nhân chứng ở khách sạn nói lần cuối cùng nhìn thấy Hoắc Phong Lang là bị người của Hoắc Anh Tuấn bắt đi, may mà có bố của Hoắc Phong Lang là Sở Minh Khôi gọi điện báo cảnh sát] [Nhà họ Sở hiện tại ở Nguyệt Hàn là gia tộc đầu tiên có thể tổng Hoắc Anh Tuấn vào tù nhỉ? Nhất định đừng thả ra ngoài.]
Cộng đồng mạng bình luận rất gay gắt, ngay cả Khương Tuyết Nhu cũng lên mạng để xem sự việc.
Với tư cách là trợ lý, Lư Hồng Khoa có nói một với chuyện với cô: “Nghe nói nhà họ Hoặc muốn bán bảo hiểm, công ty con và khách sạn. “Nhà họ Hoắc không thể xoay chuyển vốn được, bán đi là một quyết định sáng suốt. Khương Tuyết Nhu không nhịn được hỏi: “Ai đã đưa ra quyết định này?" “Bây giờ Hoắc Nhã Lam đang nắm quyền nhà họ Hoắc, cũng không còn ai trong nhà họ Hoắc nữa. Lư Hồng Khoa đưa ra một tấm thiệp mời: “À đúng rồi, tối ngày kia sẽ tổ chức buổi đấu giá lớn nhất ở phía bắc của thành phố, lần này chủ yếu là bản thân trang trong núi của nhà họ Hoắc”
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc, sau đó không khỏi thở dài: “Nhà họ Hoắc cuối cùng cũng sụp đổ rồi.” “Đúng vậy.” Lư Hồng Khoa nói: “Bán đấu giá là Hoắc Nhã Lam quyết định, thông trang trong núi của nhà họ Hoắc là thôn trang lớn nhất của Nguyệt Hàn, nghe nói ở dưới vị trí đó có long mạch, miếng đất đó cũng đáng giá đến hơn ba trăm tỷ, nhưng mà theo như tin tức tôi nhận được, nói rằng bên phía nhà họ Sở đã lén lút kêu gọi, khiến cho đám người giàu sang quyền thế ở Nguyệt Hàn hạ giá” Khương Tuyết Nhu nhíu mày: “Nhà họ Sở này thật là
Hoàn toàn không có thủ đoạn chính đáng nào cả, thật sự không biết làm sao có thể đứng được vị trí như ngày hôm nay. “Đúng vậy, nhưng mà hiện tại đám người giàu sang quyền thế đó đều nghe theo nhà họ Sở.” Lư Hồng Khoa nói: “Cô có muốn đi xem không? Về cơ bản tất cả những người có máu mặt ở phía bắc thành phố đều sẽ đi.”
Khương Tuyết Nhu xoa giữa trán: “Tôi đi làm gì, đi cũng không mua nổi, vứt đó đi."
Ở nơi giam giữ.
Bảo vệ ném đồ ăn và nước ở cửa phòng lao, Hoắc Anh Tuấn nhìn qua, nước và đồ ăn nguội lạnh khiến anh không muốn ăn, nên chỉ lấy một ly nước uống. Sau khi uống xong, chưa đầy nửa tiếng sau, đột nhiên anh cảm thấy cả người không còn sức lực. Ngay sau đó, đảm tù nhân xung quanh đã ăn cơm xong đưa mắt nhìn nhau, rồi mỉm cười đi về phía anh. “Ai xúi giục mấy người?” Hoắc Anh Tuấn nhạy bén lập tức phản ứng lại, nhưng đã quá muộn rồi, cả người anh đã không còn chút sức lực nào. “Cậu lớn, trước đây anh kiêu ngạo, bây giờ để cho chúng tôi chăm sóc anh đi.” Một người đàn ông đầu hói cao khỏe như trâu, cầm lấy chiếc ghế đập thẳng vào lưng anh.
Hoắc Anh Tuấn đột nhiên không thể đứng lên được, sau đó là hàng loạt nắm đấm như vũ bão lên người, lên đầu anh, thậm chí anh còn nôn ra máu.
Khi anh sắp ngất đi thì loáng thoáng nhìn thấy một người đập vỡ bát, rồi lấy mảnh sứ đã vỡ trợt về phía đùi anh Con người không thể tin được của Hoắc Anh Tuấn mở to.
Anh siết chặt nắm đấm, nhưng vẫn bật ra tiếng đau như bị bóp nghẹt. “Cậu Hoắc, nghe nói trước anh rất chơi bời sung sướng, sau này làm một tên thái giảm đi. Người đàn ông đó nhìn thấy máu từ quần anh chảy ra thì bật cười
Vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn tái nhợt, có lẽ quá đau khiển sức lực của anh hồi phục được một chút.
Sau đó dùng chân đá người đó rồi cả người ngã xuống giường.
Con người anh đỏ thẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.