Chương 380: Tôi sẽ dùng cả đời này để chứng minh cho em
GG
05/06/2021
Nhưng... Làm sao có thể.
Trên đời này còn có bao nhiêu người đàn ông như vậy.
Nhất là người đàn ông đẹp trai như anh, coi như anh bây giờ đã không phải là người đàn ông đứng ở hàng trên cùng Kim tự tháp, nhưng người đàn bà nguyện ý quỳ dưới chân anh vẫn sẽ có rất nhiều.
"Đủ rồi... " Cô quay mặt né tránh, rủ hàng lông mi đen nhánh: "Cậu cả dùng loại phương pháp này để bức bách chính mình chắc | hắn cũng rất mệt mỏi, chờ đợi một hồi đi vào phòng vệ sinh nôn mửa"
"Sẽ không có, anh có thời gian cả đời để chứng minh cho em thấy"
Hoắc Anh Tuấn hôn lên trán của cô một cái: "Tử Uyên nói em bây giờ không thể ăn thức ăn cứng, dạ dày không tiêu hóa nổi, tôi đi hâm cho em một bình sữa bò."
Anh đứng dậy, đi vào phòng bếp.
Cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra, Lâm Minh Kiều vội vội vàng vàng vọt vào.
"Tuyết Nhu, tớ nghe Hoắc Anh Tuấn nói cậu nằm viện...." Khi cô nhìn thấy gừng gương mặt Khương Tuyết Nhu, khó tin hét rầm lên: " Mặt cậu làm sao...".
"Ừ, bị hủy." Khương Tuyết Nhu nhìn cô cười cười.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay tớ một mực không thể liên lạc được với cậu, còn báo cảnh sát" Lâm Minh Kiều khổ sở lập tức khóc lên: "Ông trời tại sao phải đối xử với cậu như vậy, cậu trước kia tốt biết bao nhiêu, đi học hồi đó đều là hoa khôi trường học, cậu đi đến chỗ nào đều là một động lớn nam sinh vây quanh nhìn cậu..."
"Đủ rồi, tôi kêu cô tới không phải để cho cô nói những chuyện này để cho cô ấy càng khó chịu hơn" Hoắc Anh Tuấn bưng sữa bò tới lạnh như băng cắt đứt lời cô.
Lâm Minh Kiều vừa nhìn thấy anh liền nổi giận trong bụng, trong mắt ngọn lửa thật là hận không thể cùng anh liều mạng: "Không cần đoán, cô ấy biến thành như vậy khẳng định có liên quan đến anh, thiếu nợ anh hay là nhà giàu nhất nước Kinh đô, tôi nhận thấy anh chính là một phế vật, ngay cả một người phụ nữ cũng bảo vệ không được, thứ người như anh vậy thì còn tìm phụ nữ làm gì chứ, tự mình anh trải qua một đời rồi chết đi là được."
"Minh Kiều... " Khương Tuyết Nhu có chút gấp, mặc dù cảm thấy Lâm Minh Kiều mắng rất sung sướng, nhưng thật sợ cô chọc giận anh.
"Cô... " Hoắc Anh Tuấn vẫn là lần đầu tiên trừ bị một người đàn bà chỉ mũi mắng như vậy trừ Khương, trong lòng nổi giận, nhưng sự thật là vậy không có cách nào phản bác.
"Cô cái gì mà cô, chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao" Lâm Minh Kiều đỏ mắt mắng: "Nhà họ Hoắc các người cậy có tiền thì có thể mua trời à, Tuyết Nhu của chúng ta dung mạo phải nói là toàn Kinh Đô mà đứng thứ hai, ai dám nói đứng nhất, cô ấy vốn nên gả cho một người đàn ông yêu thương cô ấy nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay mà thương yêu, bây giờ toàn phá hủy cuộc đời cô ấy"
"Sẽ không hủy, tôi sẽ lấy cô ấy." Hoắc Anh Tuấn nói.
"À, anh là muốn kết hôn với cô ấy rồi qua mấy năm lại đem cô ấy quăng đi, cô ấy bị anh bỏ một lần anh chị không đủ còn phải bỏ lần thứ hai lần sao, cặn bả giống như anh thì có chết tôi cũng sẽ không tin tưởng cô ấy biến thành như vậy anh sẽ còn yêu cô ấy. cả đời."
Lâm Minh Kiều căn bản cũng không tin anh, nhìn lại cô, bây giờ Hoắc Anh Tuấn thuần túy là bởi vì áy náy, vì lương tâm cắn rứt nên phải làm vậy.
Tống Dung Đức hừ lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng, Lâm Minh Kiều bỗng nhiên mắng: "Anh im miệng đi, các người cũng là một đám cứt chó thái, nồi nào úp vung nấy"
"Cô nói gì." Tống Dung Đức thật là bị tức chết: "Cái đồ ngu xuẩn này, cô biết tôi là ai không"
"Ai ngu xuẩn, tôi nhìn anh mới là ngu xuẩn, tôi biết anh là ai, tôi nói, anh chính là một bãi cứt chó... " Lâm Minh Kiều bây giờ nhìn Hoắc Anh Tuấn không vừa mắt, nhìn bạn của anh cũng không vừa mắt.
" Minh Kiều... " Khương Tuyết Nhu thật sự lo lắng cho cô, nếu có thân phận thật của Tổng Dung Đức: "Anh ta...."
- ----------------------
Trên đời này còn có bao nhiêu người đàn ông như vậy.
Nhất là người đàn ông đẹp trai như anh, coi như anh bây giờ đã không phải là người đàn ông đứng ở hàng trên cùng Kim tự tháp, nhưng người đàn bà nguyện ý quỳ dưới chân anh vẫn sẽ có rất nhiều.
"Đủ rồi... " Cô quay mặt né tránh, rủ hàng lông mi đen nhánh: "Cậu cả dùng loại phương pháp này để bức bách chính mình chắc | hắn cũng rất mệt mỏi, chờ đợi một hồi đi vào phòng vệ sinh nôn mửa"
"Sẽ không có, anh có thời gian cả đời để chứng minh cho em thấy"
Hoắc Anh Tuấn hôn lên trán của cô một cái: "Tử Uyên nói em bây giờ không thể ăn thức ăn cứng, dạ dày không tiêu hóa nổi, tôi đi hâm cho em một bình sữa bò."
Anh đứng dậy, đi vào phòng bếp.
Cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra, Lâm Minh Kiều vội vội vàng vàng vọt vào.
"Tuyết Nhu, tớ nghe Hoắc Anh Tuấn nói cậu nằm viện...." Khi cô nhìn thấy gừng gương mặt Khương Tuyết Nhu, khó tin hét rầm lên: " Mặt cậu làm sao...".
"Ừ, bị hủy." Khương Tuyết Nhu nhìn cô cười cười.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay tớ một mực không thể liên lạc được với cậu, còn báo cảnh sát" Lâm Minh Kiều khổ sở lập tức khóc lên: "Ông trời tại sao phải đối xử với cậu như vậy, cậu trước kia tốt biết bao nhiêu, đi học hồi đó đều là hoa khôi trường học, cậu đi đến chỗ nào đều là một động lớn nam sinh vây quanh nhìn cậu..."
"Đủ rồi, tôi kêu cô tới không phải để cho cô nói những chuyện này để cho cô ấy càng khó chịu hơn" Hoắc Anh Tuấn bưng sữa bò tới lạnh như băng cắt đứt lời cô.
Lâm Minh Kiều vừa nhìn thấy anh liền nổi giận trong bụng, trong mắt ngọn lửa thật là hận không thể cùng anh liều mạng: "Không cần đoán, cô ấy biến thành như vậy khẳng định có liên quan đến anh, thiếu nợ anh hay là nhà giàu nhất nước Kinh đô, tôi nhận thấy anh chính là một phế vật, ngay cả một người phụ nữ cũng bảo vệ không được, thứ người như anh vậy thì còn tìm phụ nữ làm gì chứ, tự mình anh trải qua một đời rồi chết đi là được."
"Minh Kiều... " Khương Tuyết Nhu có chút gấp, mặc dù cảm thấy Lâm Minh Kiều mắng rất sung sướng, nhưng thật sợ cô chọc giận anh.
"Cô... " Hoắc Anh Tuấn vẫn là lần đầu tiên trừ bị một người đàn bà chỉ mũi mắng như vậy trừ Khương, trong lòng nổi giận, nhưng sự thật là vậy không có cách nào phản bác.
"Cô cái gì mà cô, chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao" Lâm Minh Kiều đỏ mắt mắng: "Nhà họ Hoắc các người cậy có tiền thì có thể mua trời à, Tuyết Nhu của chúng ta dung mạo phải nói là toàn Kinh Đô mà đứng thứ hai, ai dám nói đứng nhất, cô ấy vốn nên gả cho một người đàn ông yêu thương cô ấy nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay mà thương yêu, bây giờ toàn phá hủy cuộc đời cô ấy"
"Sẽ không hủy, tôi sẽ lấy cô ấy." Hoắc Anh Tuấn nói.
"À, anh là muốn kết hôn với cô ấy rồi qua mấy năm lại đem cô ấy quăng đi, cô ấy bị anh bỏ một lần anh chị không đủ còn phải bỏ lần thứ hai lần sao, cặn bả giống như anh thì có chết tôi cũng sẽ không tin tưởng cô ấy biến thành như vậy anh sẽ còn yêu cô ấy. cả đời."
Lâm Minh Kiều căn bản cũng không tin anh, nhìn lại cô, bây giờ Hoắc Anh Tuấn thuần túy là bởi vì áy náy, vì lương tâm cắn rứt nên phải làm vậy.
Tống Dung Đức hừ lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng, Lâm Minh Kiều bỗng nhiên mắng: "Anh im miệng đi, các người cũng là một đám cứt chó thái, nồi nào úp vung nấy"
"Cô nói gì." Tống Dung Đức thật là bị tức chết: "Cái đồ ngu xuẩn này, cô biết tôi là ai không"
"Ai ngu xuẩn, tôi nhìn anh mới là ngu xuẩn, tôi biết anh là ai, tôi nói, anh chính là một bãi cứt chó... " Lâm Minh Kiều bây giờ nhìn Hoắc Anh Tuấn không vừa mắt, nhìn bạn của anh cũng không vừa mắt.
" Minh Kiều... " Khương Tuyết Nhu thật sự lo lắng cho cô, nếu có thân phận thật của Tổng Dung Đức: "Anh ta...."
- ----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.