Chương 1033: Tôi vì Khương Tuyết Nhu mà làm đến vậy sao?
GG
26/08/2021
Chỉ là khi mặc quần cho anh, cô vô cùng ngạc nhiên phát hiện chỗ đó của anh hình như băng gạc.
Cô nuốt nước bọt, dường như cảm thấy có chuyện gì đó vô cùng nguy hiểm. Tại sao anh lại bằng gạc chỗ đó, chẳng lẽ là... bị phế rồi?
Cô không nhịn được cả gan mặt dày thăm dò một chút, thực sự không có bất kì phản ứng nào.
Trước đây anh không phải như thế. Cô ngây người trong vài giây, hít một hơi, tốt rồi, làm sao chỗ đó có thể bị phể được.
Chẳng lẽ bây giờ anh ăn chơi sa đọa, say rượu, suy sụp tinh thần, thật sự là vì chuyện này sao?
Hình như có thể hiểu được, đối với một người đàn ông, đây là chuyện quan trọng trong cuộc đời, hơn nữa anh còn là một người coi trọng nhu cầu như thế.
Chẳng trách ngày hôm đó anh lại tự nhiên nói gì mà đời này sẽ không kết hôn sinh con.
Anh như vậy quả thực không có cách nào kết hôn sinh con, nhất định... chỉ có thể cô đơn đến. già.
Khương Tuyết Nhu nhìn khuôn mặt mệt mỏi với vết sẹo dài của anh, không thể hiểu... trong lòng có chút phức tạp.
Thực ra cô nên cảm thấy vui vẻ, nên bắn pháo ăn mừng, đây chắc chắn là quả báo đó, ai bảo anh tự hại mình thê thảm như thế.
Nhưng tự nhiên lại có chút đau xót.
Vì thế mới nói, làm người không thể làm quá nhiều chuyện xấu xa được, gieo nhân nào gặp quả đấy.
Khương Tuyết Nhu thở dài, giúp anh lau qua một lần, còn khử trùng miệng vết thương bối một chút thuốc nước, mặc xong quần áo cho anh, trước khi rời đi, cô lấy chiếc chăn lông đắp cho anh, sau đó mới nhẹ nhàng mở cửa rời đi.
Chỉ là ở bãi đỗ xe của lầu dưới, cô đã ngồi trong xe rất lâu.
Cảm thấy không thể tin được.
Hôm sau, Hoắc Anh Tuấn say rượu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Anh mở mắt, thấy chiếc điện thoại ở trên bàn trà đã bấm nút trả lời, giọng nói lạnh lùng của Quý Tử Uyên truyền tới: “Lão Hoắc, cậu bị cậu Kha đánh sao?”
Hoắc Anh Tuấn sững sờ một lúc, mới đột nhiên phát hiện ra toàn thân vô cùng đau nhức, những hồi tưởng trong đầu cũng bị đứt quãng, tối hôm qua uống rất nhiều rượu ở quán bar, sau đó... hình như sau khi đi ra thì bị người ta đánh, cái người đánh anh nói rất nhiều, nhưng anh không thể nhớ ra ai đã đánh mình.
Dù sao thì lúc đó thấy thích thì cứ đánh thôi, dù sao anh cũng không muốn phản kháng, không có hơi sức đầu mà đánh người.
“Hóa ra người đánh tối tối qua là cậu Kha” Hoắc Anh Tuấn lẩm bẩm.
“Cậu vẫn không biết sao” Quý Tử Uyên không biết nói như thế nào: “Bây giờ trong kinh đô đang xôn xao, cậu Kha đó, thừa cơ hãm hại người khác, trước đây có thế nào cũng không nghĩ cậu ta là loại người như vậy?
“Tối qua tôi uống nhiều rượu quá, nên không nhớ được gì.” Hoắc Anh Tuấn day day ấn đường: “Tôi có thù oán với cậu Kha từ lúc nào vậy?”.
“Chắc chắn là cậu ta vẫn còn ôm hận ba năm trước cậu đánh gãy chân cậu ta, tên khốn đó” Quý Tử Uyên chửi rủa.
“Tôi đánh gãy chân cậu ta?” Hoắc Anh Tuấn vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi: “Sao tôi lại không nhớ?”
“Những chuyện cậu quên trong mấy năm nay còn ít sao?” Quý Tử Uyên nói: “Ba năm trước, Dung Đức muốn giúp cậu dạy dỗ Khương Tuyết Nhu, nên đã bắt Khương Tuyết Nhu lên du thuyền, tìm cậu Kha và mấy người như vậy đến xem cô ấy nhảy múa, sau đó khi cậu chạy tới, nhìn Khương Tuyết Nhu vừa bị bọn họ bắt tiếp rượu vừa bị ức hiếp, đêm đó trong lúc tức giận cậu đã đánh gãy chân mấy cậu con trai nhà giàu quyền quý ở trên thuyền”
Vẻ mặt của Hoắc Anh Tuấn có chút hoang mang, anh thật sự không có chút ấn tượng nào với chuyện này: “Trước đây tôi... vì Khương Tuyết Nhu mà làm chuyện như vậy sao?”
“Còn không phải sao, sau chuyện ồn ào đấy, người của mấy gia tộc kia liên kết với nhau để chống lại cậu, video đêm đó cậu đánh con người ta tàn phế vẫn còn lan truyền trên mạng, cậu bị người ta mắng muốn chết, sau đó do bị cậu chén ép nên không ai dám đăng những video đó lên nữa, nhưng nếu cậu tìm kỹ, thì vẫn có thể tìm được”
Quý Tử Uyên dùng một lúc, nói lời trách móc: “Còn chuyện này nữa, tôi nghe được tin tức từ chỗ cậu Kha, hình như đêm qua Nhạc Trạch Đàm đã nhìn thấy cậu uống rượu ở quán bar, sau đó xúi giục cậu Kha đến gây chuyện với cậu.” “Nhạc Trạch Đàm?” Trong nháy mắt một luồng khí lạnh bao quanh khuôn mặt của Hoắc Anh Tuấn.
Lần thứ hai anh mất niềm tin vào cuộc sống, nhưng không có nghĩa có thể để mặc cho người khác bắt nạt mình, nhất là Nhạc Trạch Đàm, mấy năm nay anh dốc hết sức mình giúp đỡ tập đoàn Nhạc thị, nếu như không phải anh giúp Nhạc Trạch Đàm thoát khỏi nguy hiểm, thưa kiện, thì Nhạc Trạch Đàm sớm đã phải ngồi tù rồi.
Thế nhưng anh vẫn để mặc cho cậu Kha đánh mình?
Cô nuốt nước bọt, dường như cảm thấy có chuyện gì đó vô cùng nguy hiểm. Tại sao anh lại bằng gạc chỗ đó, chẳng lẽ là... bị phế rồi?
Cô không nhịn được cả gan mặt dày thăm dò một chút, thực sự không có bất kì phản ứng nào.
Trước đây anh không phải như thế. Cô ngây người trong vài giây, hít một hơi, tốt rồi, làm sao chỗ đó có thể bị phể được.
Chẳng lẽ bây giờ anh ăn chơi sa đọa, say rượu, suy sụp tinh thần, thật sự là vì chuyện này sao?
Hình như có thể hiểu được, đối với một người đàn ông, đây là chuyện quan trọng trong cuộc đời, hơn nữa anh còn là một người coi trọng nhu cầu như thế.
Chẳng trách ngày hôm đó anh lại tự nhiên nói gì mà đời này sẽ không kết hôn sinh con.
Anh như vậy quả thực không có cách nào kết hôn sinh con, nhất định... chỉ có thể cô đơn đến. già.
Khương Tuyết Nhu nhìn khuôn mặt mệt mỏi với vết sẹo dài của anh, không thể hiểu... trong lòng có chút phức tạp.
Thực ra cô nên cảm thấy vui vẻ, nên bắn pháo ăn mừng, đây chắc chắn là quả báo đó, ai bảo anh tự hại mình thê thảm như thế.
Nhưng tự nhiên lại có chút đau xót.
Vì thế mới nói, làm người không thể làm quá nhiều chuyện xấu xa được, gieo nhân nào gặp quả đấy.
Khương Tuyết Nhu thở dài, giúp anh lau qua một lần, còn khử trùng miệng vết thương bối một chút thuốc nước, mặc xong quần áo cho anh, trước khi rời đi, cô lấy chiếc chăn lông đắp cho anh, sau đó mới nhẹ nhàng mở cửa rời đi.
Chỉ là ở bãi đỗ xe của lầu dưới, cô đã ngồi trong xe rất lâu.
Cảm thấy không thể tin được.
Hôm sau, Hoắc Anh Tuấn say rượu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Anh mở mắt, thấy chiếc điện thoại ở trên bàn trà đã bấm nút trả lời, giọng nói lạnh lùng của Quý Tử Uyên truyền tới: “Lão Hoắc, cậu bị cậu Kha đánh sao?”
Hoắc Anh Tuấn sững sờ một lúc, mới đột nhiên phát hiện ra toàn thân vô cùng đau nhức, những hồi tưởng trong đầu cũng bị đứt quãng, tối hôm qua uống rất nhiều rượu ở quán bar, sau đó... hình như sau khi đi ra thì bị người ta đánh, cái người đánh anh nói rất nhiều, nhưng anh không thể nhớ ra ai đã đánh mình.
Dù sao thì lúc đó thấy thích thì cứ đánh thôi, dù sao anh cũng không muốn phản kháng, không có hơi sức đầu mà đánh người.
“Hóa ra người đánh tối tối qua là cậu Kha” Hoắc Anh Tuấn lẩm bẩm.
“Cậu vẫn không biết sao” Quý Tử Uyên không biết nói như thế nào: “Bây giờ trong kinh đô đang xôn xao, cậu Kha đó, thừa cơ hãm hại người khác, trước đây có thế nào cũng không nghĩ cậu ta là loại người như vậy?
“Tối qua tôi uống nhiều rượu quá, nên không nhớ được gì.” Hoắc Anh Tuấn day day ấn đường: “Tôi có thù oán với cậu Kha từ lúc nào vậy?”.
“Chắc chắn là cậu ta vẫn còn ôm hận ba năm trước cậu đánh gãy chân cậu ta, tên khốn đó” Quý Tử Uyên chửi rủa.
“Tôi đánh gãy chân cậu ta?” Hoắc Anh Tuấn vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi: “Sao tôi lại không nhớ?”
“Những chuyện cậu quên trong mấy năm nay còn ít sao?” Quý Tử Uyên nói: “Ba năm trước, Dung Đức muốn giúp cậu dạy dỗ Khương Tuyết Nhu, nên đã bắt Khương Tuyết Nhu lên du thuyền, tìm cậu Kha và mấy người như vậy đến xem cô ấy nhảy múa, sau đó khi cậu chạy tới, nhìn Khương Tuyết Nhu vừa bị bọn họ bắt tiếp rượu vừa bị ức hiếp, đêm đó trong lúc tức giận cậu đã đánh gãy chân mấy cậu con trai nhà giàu quyền quý ở trên thuyền”
Vẻ mặt của Hoắc Anh Tuấn có chút hoang mang, anh thật sự không có chút ấn tượng nào với chuyện này: “Trước đây tôi... vì Khương Tuyết Nhu mà làm chuyện như vậy sao?”
“Còn không phải sao, sau chuyện ồn ào đấy, người của mấy gia tộc kia liên kết với nhau để chống lại cậu, video đêm đó cậu đánh con người ta tàn phế vẫn còn lan truyền trên mạng, cậu bị người ta mắng muốn chết, sau đó do bị cậu chén ép nên không ai dám đăng những video đó lên nữa, nhưng nếu cậu tìm kỹ, thì vẫn có thể tìm được”
Quý Tử Uyên dùng một lúc, nói lời trách móc: “Còn chuyện này nữa, tôi nghe được tin tức từ chỗ cậu Kha, hình như đêm qua Nhạc Trạch Đàm đã nhìn thấy cậu uống rượu ở quán bar, sau đó xúi giục cậu Kha đến gây chuyện với cậu.” “Nhạc Trạch Đàm?” Trong nháy mắt một luồng khí lạnh bao quanh khuôn mặt của Hoắc Anh Tuấn.
Lần thứ hai anh mất niềm tin vào cuộc sống, nhưng không có nghĩa có thể để mặc cho người khác bắt nạt mình, nhất là Nhạc Trạch Đàm, mấy năm nay anh dốc hết sức mình giúp đỡ tập đoàn Nhạc thị, nếu như không phải anh giúp Nhạc Trạch Đàm thoát khỏi nguy hiểm, thưa kiện, thì Nhạc Trạch Đàm sớm đã phải ngồi tù rồi.
Thế nhưng anh vẫn để mặc cho cậu Kha đánh mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.