Chương 398: Tự làm xấu mặt
GG
06/06/2021
"Đúng vậy, tôi cũng rất thương hại chị." Diệp Minh Ngọc vội vàng phụ họa: "Hơn nữa đàn ông sẽ có lúc vì mặt mũi mà cũng không còn biện pháp nào."
"Đàn ông mặt mũi quả thật rất quan trọng, giống như Sở thiếu gia, thời điểm mới tới Kinh Đô nghe nói anh cùng qua lại với một cô sinh viên nóng bỏng, còn tưởng rằng cô gái đáng thương ấy sẽ được gả vào nhà giàu có, thì ra là tôi suy nghĩ nhiều
Dừng một chút, Khương Tuyết Nhu mặt đầy trịnh trọng đối với Diệp Minh Ngọc nói: "Em gái, em hôm nay muốn đính hôn, chị chân thành nói cho em một câu, phụ nữ thời gian càng trôi qua thì sẽ càng xấu đi từng ngày, khắp nơi đều là những người phụ nữ xinh đẹp, chỉ có vẻ đẹp bên trong mới là vĩnh hằng không đổi, như vậy thì mới có thể duy trì hôn nhân lâu dài không đổi chân lý". truyện teen hay
"Vợ, em nói rất có lý"
Hoắc Anh Tuấn quay đầu đối với chủ tịch Đồng bên cạnh nói: "Điểm này chắc hẳn chủ tịch Đồng đã lĩnh hội đầy đủ, dù sao thì chủ tịch Đồng vĩnh viễn đều thích những thiếu nữ mười tám tuổi trẻ tuổi, nghe nói gần đây ông lại đổi một người mới, Đồng phu nhân cũng biết mình già rồi, chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, thật đáng thương"
Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên giả bộ tức giận trừng về phía Sở Văn Khiêm: "Sở thiếu gia, anh cùng chủ tịch Đồng có quan hệ tốt như vậy, sẽ không học theo chủ tịch Đồng đấy chứ, anh cũng không được làm chuyện có lỗi với Minh Ngọc đấy".
Bị gậy ông đập lưng ông trong buổi lễ đính hôn của chính mình, Sở Văn Khiêm sắc mặt trở nên khó coi cực kỳ, Diệp Minh Ngọc vốn đang đắc ý, bây giờ cũng cảm thấy rất mất mặt.
Vốn dĩ cô còn cho là Sở Văn Khiêm không tệ, nghĩ đến anh ta trước vẫn cùng nữ sinh viên đại học lui tới, cảm thấy thật là đáng ghét.
"Làm sao có thể, tôi đối với Minh Ngọc là vừa gặp đã yêu, tôi sẽ yêu mến cô ấy cả đời" Sở Văn Khiêm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
"Như vậy sao, nếu nói như vậy Sở thiếu gia lại đơn phương yêu mến cũng thật là quá cực khổ đi, dẫu sao nhìn người phụ nữ mình yêu đối với một người đàn ông khác không sợ chết hy sinh... " Khương Tuyết Nhu vội vàng che miệng, "Nhìn tôi, nói cái gì."
" Khương Tuyết Nhu, cô là cố ý chứ gì" Diệp Minh Ngọc căm tức nói: "Trước kia là tôi mắt bị mù, cứ tưởng gặp được người tốt, Văn Khiêm khắp mọi mặt so với Hoắc Anh Tuấn đều mạnh hơn nhiều"
"Tôi biết." Khương Tuyết Nhu dùng sức gật đầu: "Nhất là bây giờ Hoắc Phong Lang lên chức, dựa lưng vào nhà họ Hoắc chứ gì. Có ngọn núi lớn này, bằng không cô cũng sẽ coi thường anh ta"
"Cô chở nói bậy bạ... "
Diệp Minh Ngọc thấy Sở Văn Khiêm sắc mặt dần dần trở nên khó coi, cảm thấy hối hận khi mời Khương Tuyết Nhu tới.
Vốn là muốn nhìn cô tới trở thành chuyện cười cho người khác, không nghĩ tới tiện nhân kia miệng lưỡi lại lợi hại như vậy.
Khuôn mặt bị hủy mà vẫn còn phách lối
"Được rồi, Minh Ngọc, chúng ta đi thôi, chúng ta còn có nhiều khách quan trọng cần tiếp, loại thân phận thấp kém giống như bọn họ này không xứng để chúng ta trì hoãn thời gian quá dài." Sở Văn Khiêm cũng lười giả bộ nữa.
"Nói đúng." Diệp Minh Ngọc kéo tay Sở Văn Khiêm hướng về đám người nhà họ Hoắc kia đi tới.
Nhưng mà trong lòng hai người đều có vướng mắc, cũng không thân mật giống như trước đây.
Hoắc Anh Tuấn không hài lòng cau mày.
Diệp Gia Thanh tức giận nói: "Tôi trước cũng không nên bị vài ba lời nói của cậu lừa bịp, tôi phải trực tiếp mang con bé đi "
- ----------------------
"Đàn ông mặt mũi quả thật rất quan trọng, giống như Sở thiếu gia, thời điểm mới tới Kinh Đô nghe nói anh cùng qua lại với một cô sinh viên nóng bỏng, còn tưởng rằng cô gái đáng thương ấy sẽ được gả vào nhà giàu có, thì ra là tôi suy nghĩ nhiều
Dừng một chút, Khương Tuyết Nhu mặt đầy trịnh trọng đối với Diệp Minh Ngọc nói: "Em gái, em hôm nay muốn đính hôn, chị chân thành nói cho em một câu, phụ nữ thời gian càng trôi qua thì sẽ càng xấu đi từng ngày, khắp nơi đều là những người phụ nữ xinh đẹp, chỉ có vẻ đẹp bên trong mới là vĩnh hằng không đổi, như vậy thì mới có thể duy trì hôn nhân lâu dài không đổi chân lý". truyện teen hay
"Vợ, em nói rất có lý"
Hoắc Anh Tuấn quay đầu đối với chủ tịch Đồng bên cạnh nói: "Điểm này chắc hẳn chủ tịch Đồng đã lĩnh hội đầy đủ, dù sao thì chủ tịch Đồng vĩnh viễn đều thích những thiếu nữ mười tám tuổi trẻ tuổi, nghe nói gần đây ông lại đổi một người mới, Đồng phu nhân cũng biết mình già rồi, chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, thật đáng thương"
Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên giả bộ tức giận trừng về phía Sở Văn Khiêm: "Sở thiếu gia, anh cùng chủ tịch Đồng có quan hệ tốt như vậy, sẽ không học theo chủ tịch Đồng đấy chứ, anh cũng không được làm chuyện có lỗi với Minh Ngọc đấy".
Bị gậy ông đập lưng ông trong buổi lễ đính hôn của chính mình, Sở Văn Khiêm sắc mặt trở nên khó coi cực kỳ, Diệp Minh Ngọc vốn đang đắc ý, bây giờ cũng cảm thấy rất mất mặt.
Vốn dĩ cô còn cho là Sở Văn Khiêm không tệ, nghĩ đến anh ta trước vẫn cùng nữ sinh viên đại học lui tới, cảm thấy thật là đáng ghét.
"Làm sao có thể, tôi đối với Minh Ngọc là vừa gặp đã yêu, tôi sẽ yêu mến cô ấy cả đời" Sở Văn Khiêm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
"Như vậy sao, nếu nói như vậy Sở thiếu gia lại đơn phương yêu mến cũng thật là quá cực khổ đi, dẫu sao nhìn người phụ nữ mình yêu đối với một người đàn ông khác không sợ chết hy sinh... " Khương Tuyết Nhu vội vàng che miệng, "Nhìn tôi, nói cái gì."
" Khương Tuyết Nhu, cô là cố ý chứ gì" Diệp Minh Ngọc căm tức nói: "Trước kia là tôi mắt bị mù, cứ tưởng gặp được người tốt, Văn Khiêm khắp mọi mặt so với Hoắc Anh Tuấn đều mạnh hơn nhiều"
"Tôi biết." Khương Tuyết Nhu dùng sức gật đầu: "Nhất là bây giờ Hoắc Phong Lang lên chức, dựa lưng vào nhà họ Hoắc chứ gì. Có ngọn núi lớn này, bằng không cô cũng sẽ coi thường anh ta"
"Cô chở nói bậy bạ... "
Diệp Minh Ngọc thấy Sở Văn Khiêm sắc mặt dần dần trở nên khó coi, cảm thấy hối hận khi mời Khương Tuyết Nhu tới.
Vốn là muốn nhìn cô tới trở thành chuyện cười cho người khác, không nghĩ tới tiện nhân kia miệng lưỡi lại lợi hại như vậy.
Khuôn mặt bị hủy mà vẫn còn phách lối
"Được rồi, Minh Ngọc, chúng ta đi thôi, chúng ta còn có nhiều khách quan trọng cần tiếp, loại thân phận thấp kém giống như bọn họ này không xứng để chúng ta trì hoãn thời gian quá dài." Sở Văn Khiêm cũng lười giả bộ nữa.
"Nói đúng." Diệp Minh Ngọc kéo tay Sở Văn Khiêm hướng về đám người nhà họ Hoắc kia đi tới.
Nhưng mà trong lòng hai người đều có vướng mắc, cũng không thân mật giống như trước đây.
Hoắc Anh Tuấn không hài lòng cau mày.
Diệp Gia Thanh tức giận nói: "Tôi trước cũng không nên bị vài ba lời nói của cậu lừa bịp, tôi phải trực tiếp mang con bé đi "
- ----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.