Chương 688: Vong ân bội nghĩa
GG
06/07/2021
Thang Nhược Lan bị cô nhìn nên vô cùng lo lắng: “Cô đàn rất hay, kiên trì cố gắng nhé”
Khương Tuyết Như cười một tiếng, cười đến nỗi lông mày hơi cong lên: “Cho đến bây giờ cô chắc chắc sẽ không giải thích tại sao ca khúc đầu tiên lại giống với “Mộng thiên đường của cô sao? Bởi vì tất cả ca khúc trong abum “Mộng thiên đường” của cô, cho dù là soạn lời hay là phối nhạc cũng đều do tôi viết cả”.
Cô vừa nói ra, tất cả nơi này đều xôn xao.
Mọi người lại vô thức liếc ánh mắt đến Quý Tử Uyên, ai mà chẳng biết Thang Nhược Lan là bạn gái của Quý Tử Uyên. Mấy năm nay Thanh Nhược Lan đều được hộ tống chở che và được cưng chiều trong vòng tay anh ta.
Khương Tuyết Nhu tìm ra gốc rễ ngay trước mặt mọi người, như vậy chẳng phải đánh vào mặt Quý Tử Uyên sao?
Quý Tử Uyên nhả khói thuốc, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Thang Nhược Lan nói với vẻ mặt vô tình: “Cô đang nói gì vậy?”
Tống Dung Đức mắng thẳng thừng: “Khương Tuyết Nhu, tôi thấy cô đang vừa ăn cắp vừa la làng rồi đó. Ca từ và phổ nhạc do Thang Nhược Lan người ta viết, sao lại trở thành của cô được? Cô không còn liêm sỉ gì nữa à?”
“Đúng đó, Thang Nhược Lan người ta có thực lực như vậy mà còn cần cô viết nhạc cho cô ấy sao?” Hà Tĩnh Nhi cũng đứng lên.
Khương Tuyết Nhu không thèm để ý đến lời chỉ trích của mọi người mà chỉ thản nhiên lên tiếng nói: “Ca khúc “Ba người” trong album “Mộng thiên đường” viết về tình bạn ba người là tôi, Thang Nhược Lan và một người bạn khác nữa, khi đó chúng tôi vẫn còn là bạn tốt. Năm đó Thang Nhược Lan có ước mơ làm ca sĩ, tôi đã đưa tám ca khúc hay nhất trong số những ca khúc tôi tự sáng tác cho Thang Nhược Lan mà không có bất kỳ hợp đồng hay ký tên nào cả. Vừa nãy tại sao tôi đàn hai ca khúc sau, hai ca khúc đó là ca khúc tối sáng tác gần đây. Tôi chỉ muốn dựa vào thực lực để nói cho mọi người rằng tôi không cần đạo ý tưởng của Thang Nhược Lan”.
Hai gò má của Thang Nhược Lan tái nhợt, vẻ mặt khó chịu như sắp khóc đến nơi: “Tuyết Nhu, cô có muốn làm ca sĩ hay không không sao cả, tôi có thể giới thiệu người làm nhạc cho cô. Cô không cần phải dẫm đạp lên danh tiếng của tôi để đi lên như vậy đâu.”
Khương Tuyết Nhu khẽ nhếch khoé môi, chỉ nhìn mỗi cô ta: “Mọi người không cần bạn chỉ trích tôi, may mà bản thảo những ca khúc mà tôi từng sáng tác vẫn còn ở đây, sau này tôi sẽ quay album này rồi đăng lên mạng. À đúng rồi, trong album này của tôi không chỉ có tám bài mà có tận mười tám bài, những người hiểu về âm nhạc có thể từ từ thưởng thức. Mọi người cũng có thể đến mua bản quyền của những ca khúc còn lại của tôi, nhưng lần này tôi sẽ không tặng miễn phí đầu, bởi vì..”
Cô ngừng lại một chút rồi nhìn chằm chằm vào Thang Nhược Lan: “Tặng đồ không thì một số người cũng không biết cảm kích, đã vậy còn có khối người vong ân bội nghĩa nữa kìa”
Thang Nhược Lan suýt chút nữa đứng không vững.
Cô ta biết những sáng tác đó.
Nhưng cô ta chưa từng để ý đến những việc này.
Bởi vì khi đó Khương Tuyết Nhu thấp cổ bé họng, vốn không đủ để tạo ra uy hiếp. Chỉ một chút chuyện thôi cũng sẽ khiến cho người khác tưởng rằng Khương Tuyết Nhu đang ghen tị với cô ta.
Nhưng bây giờ với địa vị của Khương Tuyết Nhu, cô còn cần ghen tỵ với cô ta sao? Cô là công chúa của tập đoàn Diệp Thị có khối tài sản lớn nhất Nguyệt Hàn, cộng thêm vinh dự của thân phận kiến trúc sư nổi tiếng thế giới, người khác chắc chắn sẽ tin lời cô nói hơn.
Khương Tuyết Như nói xong rồi nhận lỗi về mình: “Tối hôm nay tôi đánh đàn chỉ vì muốn tăng thêm náo nhiệt cho tập đoàn Thái Tiêu, không ngờ lại xảy ra nhiều phiền phức như vậy. Tổng giám đốc Lăng, tôi vô cùng xin lỗi anh.”
“Không sao đâu, cô Khương đánh đàn rất hay, nhất là hai bài hát sau. Tối hôm nay có rất nhiều chủ tịch của công ty truyền thống âm nhạc ở đây, tôi nghĩ sẽ có người đến tìm cô mua bản quyền nhanh thôi” Tổng giám đốc Lăng cũng là người am hiểu, hơn nữa cũng từng nhìn thấy rất nhiều chuyện trên thương trường. Ban đầu anh ta còn thấy yêu thích Thang Nhược Lan, nhưng bây giờ đã đổi thành khinh bỉ.
Nhưng anh ta vẫn phải để ý đến thể diện của Quý Tử Uyên nên cười haha nói: “Mọi người tiếp tục ăn uống đi, ăn no rồi mới có sức nghe tôi diễn thuyết trên sân khấu”
Mọi người lại lục đục tản đi.
Nhưng vẫn có rất nhiều người bàn tán về chuyện vừa rồi.
“Haiz, giám đốc Trần à, anh là người sản xuất âm nhạc nên thấy thế nào?”
“Có lẽ những lời Khương Tuyết Nhu nói là thật, nhìn vào thực lực hai bài hát sau của cô ấy thật sự rất hay. Nếu như đưa bừa một bài ra ngoài cũng có thể giành được giải thưởng âm nhạc”
Khương Tuyết Như cười một tiếng, cười đến nỗi lông mày hơi cong lên: “Cho đến bây giờ cô chắc chắc sẽ không giải thích tại sao ca khúc đầu tiên lại giống với “Mộng thiên đường của cô sao? Bởi vì tất cả ca khúc trong abum “Mộng thiên đường” của cô, cho dù là soạn lời hay là phối nhạc cũng đều do tôi viết cả”.
Cô vừa nói ra, tất cả nơi này đều xôn xao.
Mọi người lại vô thức liếc ánh mắt đến Quý Tử Uyên, ai mà chẳng biết Thang Nhược Lan là bạn gái của Quý Tử Uyên. Mấy năm nay Thanh Nhược Lan đều được hộ tống chở che và được cưng chiều trong vòng tay anh ta.
Khương Tuyết Nhu tìm ra gốc rễ ngay trước mặt mọi người, như vậy chẳng phải đánh vào mặt Quý Tử Uyên sao?
Quý Tử Uyên nhả khói thuốc, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Thang Nhược Lan nói với vẻ mặt vô tình: “Cô đang nói gì vậy?”
Tống Dung Đức mắng thẳng thừng: “Khương Tuyết Nhu, tôi thấy cô đang vừa ăn cắp vừa la làng rồi đó. Ca từ và phổ nhạc do Thang Nhược Lan người ta viết, sao lại trở thành của cô được? Cô không còn liêm sỉ gì nữa à?”
“Đúng đó, Thang Nhược Lan người ta có thực lực như vậy mà còn cần cô viết nhạc cho cô ấy sao?” Hà Tĩnh Nhi cũng đứng lên.
Khương Tuyết Nhu không thèm để ý đến lời chỉ trích của mọi người mà chỉ thản nhiên lên tiếng nói: “Ca khúc “Ba người” trong album “Mộng thiên đường” viết về tình bạn ba người là tôi, Thang Nhược Lan và một người bạn khác nữa, khi đó chúng tôi vẫn còn là bạn tốt. Năm đó Thang Nhược Lan có ước mơ làm ca sĩ, tôi đã đưa tám ca khúc hay nhất trong số những ca khúc tôi tự sáng tác cho Thang Nhược Lan mà không có bất kỳ hợp đồng hay ký tên nào cả. Vừa nãy tại sao tôi đàn hai ca khúc sau, hai ca khúc đó là ca khúc tối sáng tác gần đây. Tôi chỉ muốn dựa vào thực lực để nói cho mọi người rằng tôi không cần đạo ý tưởng của Thang Nhược Lan”.
Hai gò má của Thang Nhược Lan tái nhợt, vẻ mặt khó chịu như sắp khóc đến nơi: “Tuyết Nhu, cô có muốn làm ca sĩ hay không không sao cả, tôi có thể giới thiệu người làm nhạc cho cô. Cô không cần phải dẫm đạp lên danh tiếng của tôi để đi lên như vậy đâu.”
Khương Tuyết Nhu khẽ nhếch khoé môi, chỉ nhìn mỗi cô ta: “Mọi người không cần bạn chỉ trích tôi, may mà bản thảo những ca khúc mà tôi từng sáng tác vẫn còn ở đây, sau này tôi sẽ quay album này rồi đăng lên mạng. À đúng rồi, trong album này của tôi không chỉ có tám bài mà có tận mười tám bài, những người hiểu về âm nhạc có thể từ từ thưởng thức. Mọi người cũng có thể đến mua bản quyền của những ca khúc còn lại của tôi, nhưng lần này tôi sẽ không tặng miễn phí đầu, bởi vì..”
Cô ngừng lại một chút rồi nhìn chằm chằm vào Thang Nhược Lan: “Tặng đồ không thì một số người cũng không biết cảm kích, đã vậy còn có khối người vong ân bội nghĩa nữa kìa”
Thang Nhược Lan suýt chút nữa đứng không vững.
Cô ta biết những sáng tác đó.
Nhưng cô ta chưa từng để ý đến những việc này.
Bởi vì khi đó Khương Tuyết Nhu thấp cổ bé họng, vốn không đủ để tạo ra uy hiếp. Chỉ một chút chuyện thôi cũng sẽ khiến cho người khác tưởng rằng Khương Tuyết Nhu đang ghen tị với cô ta.
Nhưng bây giờ với địa vị của Khương Tuyết Nhu, cô còn cần ghen tỵ với cô ta sao? Cô là công chúa của tập đoàn Diệp Thị có khối tài sản lớn nhất Nguyệt Hàn, cộng thêm vinh dự của thân phận kiến trúc sư nổi tiếng thế giới, người khác chắc chắn sẽ tin lời cô nói hơn.
Khương Tuyết Như nói xong rồi nhận lỗi về mình: “Tối hôm nay tôi đánh đàn chỉ vì muốn tăng thêm náo nhiệt cho tập đoàn Thái Tiêu, không ngờ lại xảy ra nhiều phiền phức như vậy. Tổng giám đốc Lăng, tôi vô cùng xin lỗi anh.”
“Không sao đâu, cô Khương đánh đàn rất hay, nhất là hai bài hát sau. Tối hôm nay có rất nhiều chủ tịch của công ty truyền thống âm nhạc ở đây, tôi nghĩ sẽ có người đến tìm cô mua bản quyền nhanh thôi” Tổng giám đốc Lăng cũng là người am hiểu, hơn nữa cũng từng nhìn thấy rất nhiều chuyện trên thương trường. Ban đầu anh ta còn thấy yêu thích Thang Nhược Lan, nhưng bây giờ đã đổi thành khinh bỉ.
Nhưng anh ta vẫn phải để ý đến thể diện của Quý Tử Uyên nên cười haha nói: “Mọi người tiếp tục ăn uống đi, ăn no rồi mới có sức nghe tôi diễn thuyết trên sân khấu”
Mọi người lại lục đục tản đi.
Nhưng vẫn có rất nhiều người bàn tán về chuyện vừa rồi.
“Haiz, giám đốc Trần à, anh là người sản xuất âm nhạc nên thấy thế nào?”
“Có lẽ những lời Khương Tuyết Nhu nói là thật, nhìn vào thực lực hai bài hát sau của cô ấy thật sự rất hay. Nếu như đưa bừa một bài ra ngoài cũng có thể giành được giải thưởng âm nhạc”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.