Chương 15
Blair Sky
29/12/2021
Những quãng ngày nghỉ Tết còn lại làm cô ý thức sâu sắc sự mất tự do của mình. Lâm Quân bận đi công tác, trong nhà gần như không có ai có thể nói chuyện với cô cả. Tần Lam đã về nhà mất tiêu. Sự nổi tiếng đã ngăn cản cô ra ngoài. Sao cô không sớm nhận ra chuyện này chứ? Thảo nào tên nào đó suốt ngày không cho cô đi đâu! Hóa ra tên ác ma đó có cho phép, cô cũng chẳng thể đi đâu được.
Bên ngoài, đám phóng viên lúc nào cũng như mai phục sẵn, luôn luôn có thể phóng xe đi theo, quan sát nhất cử nhất động của cô. Ấy là chưa kể đến nếu cô cố chấp muốn đi, vệ sĩ thậm chí còn dọa về việc bị khủng bố, bị ám sát, bắt cóc tống tiền,... Cái mạng cô bỗng nhiên lại nhiều người muốn lấy đến vậy.
Ngày nào cô cũng nhìn qua ô cửa sổ, thấp thỏm hi vọng khi nào bọn phóng viên rút đi, cô sẽ ra ngoài. Thế mà... Cô sắp thành tự kỷ đến nơi mà mỗi ngày đều dạo trên các mặt báo đến mấy lần.
Những cái tít khôi hài và giả dối dành cho những tay phóng viên kiên cường nhất và giàu trí tưởng tượng nhất.
Không chịu được nữa, San San quyết định thay đổi thói quen của mình. Ngày ngủ đêm thức. 1, 2h đêm ra khỏi nhà. Đường phố vắng ngoe, nhưng những quán ăn vặt vẫn còn làm việc, và không ngờ rạp chiếu phim vẫn còn hoạt động, kịp coi những suất phim cuối cùng.
Các anh vệ sĩ rất chăm chỉ, theo sát cô 24/24, sẵn sàng phục vụ mọi lúc mọi nơi. Có điều khi coi phim, cô cảm thấy rất không thoải mái nên yêu cầu họ tản ra một chút, ngồi bên dãy khác trông chừng cô.
Phim đang đến đoạn gay cấn, chợt có một màn đêm bao đến cô. Rất nhanh, một cảm giác lạnh buốt siết lấy miệng cô, không thể nào la lên. Tim cô muốn ngừng đập, nghĩ đến viễn cảnh ngày mai vẫn là cô đi dạo trên mấy mặt báo, nhưng với tiêu đề là "Lọ Lem của Thái tử đã bị hiếp và giết ngay trong đêm". Thật khắc nghiệt!
Cô còn trẻ thế, còn chưa chồng chưa con chưa thành danh chưa tìm thấy cha, mà đã phải chết sao? Không thể cứ ngồi chờ chết thế được, miệng cố gắng mở lớn gặm tay tên kia một phát, cô chỉ hận không gặm nát tay hắn ra.
Một tiếng rên rỉ thất thanh vang lên đằng sau cô. Hắn buông cô ra thật. Còn chưa hết vui mừng, cô nhận ra sao tiếng la lại nghe quen thế.
"Lâm Quân? Sao anh lại ở đây?".
"Em có cần phải cắn đau như vậy không?" - Anh tức tối trách móc.
"Xin lỗi. Em tưởng mình bị ám sát!".
"Nếu như mà ám sát thật, em nghĩ mình có cơ hội để cắn sao?".
Con người kia ngồi xuống kế bên cô. Tư thế tao nhã đó ngồi trong khung cảnh này thật có chút bất bình thường.
"Em không biết trong biệt thự ta có phòng coi phim riêng sao?".
Dĩ nhiên là không biết.
"Em không làm gì mờ ám. Sao phải vào đó?".
San San thông minh thế, sao không đoán ra anh xây cái phòng đó để rước mấy cô nhân tình của anh về.
Anh hắng giọng mấy cái.
"Thật ra anh không có thói quen mang bất cứ ai về nhà cả. Về khách sạn không phải tiện hơn sao?".
Vô sỉ! Nói những lời này ra cũng không biết ngượng.
"Thú vui của em tao nhã quá rồi. Đêm thức chỉ để coi bộ phim vô vị này hay sao?".
Lâm Quân vừa dứt lời. Trên màn ảnh lớn hiện lên hình ảnh cặp đôi nam nữ chính đang quấn lấy nhau ái muội. Tại sao chứ? Phân cảnh trước rõ ràng đang ông kia đang xẻo thịt thằng kia cơ mà. Mặt cô nóng ran ran, ngó qua người bên cạnh, thấy anh đang chăm chú xem.
"Cho anh rút lại lời ban nãy. Không vô vị lắm! Có điều anh không ngờ em thích những thể loại này!".
San San thật sự hi vọng ở gần đây có một cái lỗ cho mình rúc mặt vào. Nửa đêm đi coi phim kinh dị, còn là phim kinh dị Mỹ, không ngờ toàn là những cảnh nóng từ đầu đến cuối.
Cảnh ngộ này làm cô thấm thía một câu Tần Lam từng nói: "Coi phim kinh dị Mỹ toàn sex không, tốt nhất cậu đừng coi. Phim ma thì nên coi còn phim kinh dị thì coi chừng!".
Thứ sáu ngày 13 chết tiệt! San San thầm chửi rủa.
Bộ phim đó qua nhanh hơn cô tưởng tượng. Thoáng cái đã hết phim.
"Anh tưởng em sợ ma, sao lại chọn phim này?".
Sau một hồi giải thích, San San đã tự minh oan rằng không ngờ nội dung nó như vậy. So với một cô sinh viên xuất thân từ vùng sâu vùng xa, như vậy là quá nhiều.
"Em sợ ma nhưng thích nghe và xem tất cả mọi thứ liên quan đến ma. Vậy đó!".
Lâm Quân chỉ điềm nhiên mỉm cười. Trước đây, mẫu người phụ nữ anh thích đâu phải là mẫu ngây thơ. Nhìn cô ngơ ngác coi phim, anh đến là buồn cười.
Rời khỏi rạp chiếu phim, hai người tìm một chỗ để ăn tối.
Chàng Thái tử không khỏi giật mình khi thấy quán mì quảng danh bất hư truyền của cô nàng. Gian hàng sơ xài, bám víu vào cái vỉa hè chật hẹp, bày ra mấy cái bàn và mấy cái ghế nhựa xanh đỏ.
San San ngồi phịch xuống cái ghế nhỏ chưa đến nửa cái bắp chân anh, làm anh khẽ nhíu mày. Không chỉ vì cái ghế quá nhỏ mà còn vì cô đang mặc váy.
Bắt gặp ánh nhìn dò xét của anh, tay cô vô thức chỉnh lại.
"Xin lỗi, em không nghĩ sẽ đi ăn ở đây!".
Gương mặt ửng đỏ bị mấy sợi tóc loe xoe theo gió che phủ, làm anh chết đứng trong giây lát.
San San nghĩ rằng anh đang e ngại cái ghế quá nhỏ.
"Cứ ngồi đại đi. Không sao đâu! Mấy tay phóng viên bận ngủ hết rồi!".
Lâm Quân loay hoay mãi mới có thể xác định cái ghế ở đâu để ngồi xuống. Đến khi anh ngồi xuống rồi, San San còn tưởng anh ngồi không trúng nên suýt chút nữa cười ngất. Sau đó nhận ra, do người anh quá dài nên nhìn cứ tưởng là đang ngồi bệt dưới đất.
"Bác ơi, cho con hai tô mì quảng thập cẩm, nhiều bánh đa, nhiều chanh lấy rau muống trụng thôi bác nhé!".
Bác bán mì quảng chết đứng lúc lâu, như đã nhận ra cả hai người, cứ mãi gật đầu không thôi.
"Anh ăn giống em thật đó!".
"Đâu phải, anh kêu cho em mà!".
"..."
Cô chưa từng nói cho anh biết cô thích ăn gì mà. Rồi chợt nghĩ đến thực đơn toàn mực ở nhà.
"Lẽ nào...".
"Đúng đấy. Anh biết em thích ăn mực nên cố tình kêu người làm cho em. Vì có vẻ thịt ba chỉ nhiều mỡ rồi các món xào của em không được tốt cho sức khoẻ cho lắm!".
"Sao anh biết những chuyện đó thế?".
"Vì anh là Thái tử!".
Cô không biết nói gì hơn.
"Nghe nói mấy ngày trước em có dẫn một cô bạn về nhà!".
"Ừ, là Tần Lam!".
"Lần sau em đừng kêu cô ta tới nữa!".
Tí nữa sặc mì. Xong cô nhớ lại ban nãy anh có nói là không thích đưa ai về nhà cả, nên cô gật đầu đồng ý.
"Mấy anh vệ sĩ đâu hết rồi?".
San San nhớ đến lời đe doạ của mấy anh lính gác, không khỏi lo lắng. Ban nãy còn bị Lâm Quân hù nữa.
"Bị anh đuổi về hết rồi!".
"Thế lỡ có người ám sát, khủng bố hay bắt cóc ở đây thì làm thế nào?".
"Có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em!".
"Sao mình anh có thể bảo vệ được em chứ?".
"Vì anh là Thái tử".
San San hết nói nổi.
Thái tử ăn một mạch hết năm tô, làm dân đen như cô khiếp đảm quá. Ăn như thế tí nữa lỡ có sát thủ đến, anh có đứng dậy nổi không, đừng nói đến bảo vệ cô.
"Em ăn nhiều một chút. Dạo này trông em gầy đi nhiều rồi. Đầu bếp nấu ăn không ngon sao?".
Đây đã là tô thứ sáu. Biết là anh tráng kiện thật, vừa đi một chuyến đi dài về và đang rất đói, nhưng còn cô thì sao chứ? Sinh mạng nhỏ nhoi thế này.
"Không phải. Do em không được ra ngoài, không đi ăn vặt đó".
Anh hơi ngước lên, đôi đồng tử tối sẫm chằm chằm vào cô.
"Bà chủ. Tính tiền đi!".
Trái với suy nghĩ của cô, anh nhẹ nhàng và linh hoạt đứng dậy, chẳng có chút trở ngại nào. Đang suy nghĩ sao có thể như thế, tay cô đã được cái gì đó bọc lại, âm ấm.
"Tối trời lạnh thế này mà không đeo găng tay. Không muốn chết vì bị ám sát mà muốn chết vì lạnh à?".
Tim cô đập rộn rã. Khao khát muốn trả thù dâng cao nữa rồi.
Những ngón tay thon dài vuốt lại tóc cô rồi ôm cô sát vào người anh, chiếc áo khoác ngoài anh đang mặc dang rộng ra phủ lấy người cô.
Anh vẫn vậy, nhưng vẫn có chút lạ lẫm, như lúc đón cô từ bến tàu về.
Ánh mắt anh luôn né tránh cô, dù cử chỉ vẫn rất dịu dàng quan tâm. Lời nói của anh cũng ít hơn, ngắn gọn hơn. Thái độ hình như ít nhiều lãnh đạm hơn.
Chẳng lẽ đang giận cô việc đi không mang theo vệ sĩ, không báo với anh một tiếng?
Nếu không phải khi về đến nhà bắt sóng được, điện thoại không ngừng báo đến tin nhắn, tin nhắn thoại, cuộc gọi nhỡ, chắc cô đã nghĩ, anh hoàn toàn không để ý đến cô nữa rồi.
"Lâm Quân, em còn là bạn gái của anh chứ?".
Trong lòng cô có chút hoảng sợ, như lúc tưởng có ai ám sát mình, rằng anh chán cô rồi.
Bước chân Lâm Quân dừng lại, nhận ra giọng nói đã ở rất xa đằng sau. Người anh xoay lại, bóng anh thẳng đứng ngả dài xuống chân cô.
"Anh nghĩ là không".
Bên ngoài, từng luồng gió thổi qua vù vù. San San nghe một tiếng đánh "Thịch" mạnh trong lồng ngực khi nghe anh nói xong, sau đó chỉ còn lại một mảng im lặng. Chắc do gió thổi quá lạnh rồi.
Bên ngoài, đám phóng viên lúc nào cũng như mai phục sẵn, luôn luôn có thể phóng xe đi theo, quan sát nhất cử nhất động của cô. Ấy là chưa kể đến nếu cô cố chấp muốn đi, vệ sĩ thậm chí còn dọa về việc bị khủng bố, bị ám sát, bắt cóc tống tiền,... Cái mạng cô bỗng nhiên lại nhiều người muốn lấy đến vậy.
Ngày nào cô cũng nhìn qua ô cửa sổ, thấp thỏm hi vọng khi nào bọn phóng viên rút đi, cô sẽ ra ngoài. Thế mà... Cô sắp thành tự kỷ đến nơi mà mỗi ngày đều dạo trên các mặt báo đến mấy lần.
Những cái tít khôi hài và giả dối dành cho những tay phóng viên kiên cường nhất và giàu trí tưởng tượng nhất.
Không chịu được nữa, San San quyết định thay đổi thói quen của mình. Ngày ngủ đêm thức. 1, 2h đêm ra khỏi nhà. Đường phố vắng ngoe, nhưng những quán ăn vặt vẫn còn làm việc, và không ngờ rạp chiếu phim vẫn còn hoạt động, kịp coi những suất phim cuối cùng.
Các anh vệ sĩ rất chăm chỉ, theo sát cô 24/24, sẵn sàng phục vụ mọi lúc mọi nơi. Có điều khi coi phim, cô cảm thấy rất không thoải mái nên yêu cầu họ tản ra một chút, ngồi bên dãy khác trông chừng cô.
Phim đang đến đoạn gay cấn, chợt có một màn đêm bao đến cô. Rất nhanh, một cảm giác lạnh buốt siết lấy miệng cô, không thể nào la lên. Tim cô muốn ngừng đập, nghĩ đến viễn cảnh ngày mai vẫn là cô đi dạo trên mấy mặt báo, nhưng với tiêu đề là "Lọ Lem của Thái tử đã bị hiếp và giết ngay trong đêm". Thật khắc nghiệt!
Cô còn trẻ thế, còn chưa chồng chưa con chưa thành danh chưa tìm thấy cha, mà đã phải chết sao? Không thể cứ ngồi chờ chết thế được, miệng cố gắng mở lớn gặm tay tên kia một phát, cô chỉ hận không gặm nát tay hắn ra.
Một tiếng rên rỉ thất thanh vang lên đằng sau cô. Hắn buông cô ra thật. Còn chưa hết vui mừng, cô nhận ra sao tiếng la lại nghe quen thế.
"Lâm Quân? Sao anh lại ở đây?".
"Em có cần phải cắn đau như vậy không?" - Anh tức tối trách móc.
"Xin lỗi. Em tưởng mình bị ám sát!".
"Nếu như mà ám sát thật, em nghĩ mình có cơ hội để cắn sao?".
Con người kia ngồi xuống kế bên cô. Tư thế tao nhã đó ngồi trong khung cảnh này thật có chút bất bình thường.
"Em không biết trong biệt thự ta có phòng coi phim riêng sao?".
Dĩ nhiên là không biết.
"Em không làm gì mờ ám. Sao phải vào đó?".
San San thông minh thế, sao không đoán ra anh xây cái phòng đó để rước mấy cô nhân tình của anh về.
Anh hắng giọng mấy cái.
"Thật ra anh không có thói quen mang bất cứ ai về nhà cả. Về khách sạn không phải tiện hơn sao?".
Vô sỉ! Nói những lời này ra cũng không biết ngượng.
"Thú vui của em tao nhã quá rồi. Đêm thức chỉ để coi bộ phim vô vị này hay sao?".
Lâm Quân vừa dứt lời. Trên màn ảnh lớn hiện lên hình ảnh cặp đôi nam nữ chính đang quấn lấy nhau ái muội. Tại sao chứ? Phân cảnh trước rõ ràng đang ông kia đang xẻo thịt thằng kia cơ mà. Mặt cô nóng ran ran, ngó qua người bên cạnh, thấy anh đang chăm chú xem.
"Cho anh rút lại lời ban nãy. Không vô vị lắm! Có điều anh không ngờ em thích những thể loại này!".
San San thật sự hi vọng ở gần đây có một cái lỗ cho mình rúc mặt vào. Nửa đêm đi coi phim kinh dị, còn là phim kinh dị Mỹ, không ngờ toàn là những cảnh nóng từ đầu đến cuối.
Cảnh ngộ này làm cô thấm thía một câu Tần Lam từng nói: "Coi phim kinh dị Mỹ toàn sex không, tốt nhất cậu đừng coi. Phim ma thì nên coi còn phim kinh dị thì coi chừng!".
Thứ sáu ngày 13 chết tiệt! San San thầm chửi rủa.
Bộ phim đó qua nhanh hơn cô tưởng tượng. Thoáng cái đã hết phim.
"Anh tưởng em sợ ma, sao lại chọn phim này?".
Sau một hồi giải thích, San San đã tự minh oan rằng không ngờ nội dung nó như vậy. So với một cô sinh viên xuất thân từ vùng sâu vùng xa, như vậy là quá nhiều.
"Em sợ ma nhưng thích nghe và xem tất cả mọi thứ liên quan đến ma. Vậy đó!".
Lâm Quân chỉ điềm nhiên mỉm cười. Trước đây, mẫu người phụ nữ anh thích đâu phải là mẫu ngây thơ. Nhìn cô ngơ ngác coi phim, anh đến là buồn cười.
Rời khỏi rạp chiếu phim, hai người tìm một chỗ để ăn tối.
Chàng Thái tử không khỏi giật mình khi thấy quán mì quảng danh bất hư truyền của cô nàng. Gian hàng sơ xài, bám víu vào cái vỉa hè chật hẹp, bày ra mấy cái bàn và mấy cái ghế nhựa xanh đỏ.
San San ngồi phịch xuống cái ghế nhỏ chưa đến nửa cái bắp chân anh, làm anh khẽ nhíu mày. Không chỉ vì cái ghế quá nhỏ mà còn vì cô đang mặc váy.
Bắt gặp ánh nhìn dò xét của anh, tay cô vô thức chỉnh lại.
"Xin lỗi, em không nghĩ sẽ đi ăn ở đây!".
Gương mặt ửng đỏ bị mấy sợi tóc loe xoe theo gió che phủ, làm anh chết đứng trong giây lát.
San San nghĩ rằng anh đang e ngại cái ghế quá nhỏ.
"Cứ ngồi đại đi. Không sao đâu! Mấy tay phóng viên bận ngủ hết rồi!".
Lâm Quân loay hoay mãi mới có thể xác định cái ghế ở đâu để ngồi xuống. Đến khi anh ngồi xuống rồi, San San còn tưởng anh ngồi không trúng nên suýt chút nữa cười ngất. Sau đó nhận ra, do người anh quá dài nên nhìn cứ tưởng là đang ngồi bệt dưới đất.
"Bác ơi, cho con hai tô mì quảng thập cẩm, nhiều bánh đa, nhiều chanh lấy rau muống trụng thôi bác nhé!".
Bác bán mì quảng chết đứng lúc lâu, như đã nhận ra cả hai người, cứ mãi gật đầu không thôi.
"Anh ăn giống em thật đó!".
"Đâu phải, anh kêu cho em mà!".
"..."
Cô chưa từng nói cho anh biết cô thích ăn gì mà. Rồi chợt nghĩ đến thực đơn toàn mực ở nhà.
"Lẽ nào...".
"Đúng đấy. Anh biết em thích ăn mực nên cố tình kêu người làm cho em. Vì có vẻ thịt ba chỉ nhiều mỡ rồi các món xào của em không được tốt cho sức khoẻ cho lắm!".
"Sao anh biết những chuyện đó thế?".
"Vì anh là Thái tử!".
Cô không biết nói gì hơn.
"Nghe nói mấy ngày trước em có dẫn một cô bạn về nhà!".
"Ừ, là Tần Lam!".
"Lần sau em đừng kêu cô ta tới nữa!".
Tí nữa sặc mì. Xong cô nhớ lại ban nãy anh có nói là không thích đưa ai về nhà cả, nên cô gật đầu đồng ý.
"Mấy anh vệ sĩ đâu hết rồi?".
San San nhớ đến lời đe doạ của mấy anh lính gác, không khỏi lo lắng. Ban nãy còn bị Lâm Quân hù nữa.
"Bị anh đuổi về hết rồi!".
"Thế lỡ có người ám sát, khủng bố hay bắt cóc ở đây thì làm thế nào?".
"Có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em!".
"Sao mình anh có thể bảo vệ được em chứ?".
"Vì anh là Thái tử".
San San hết nói nổi.
Thái tử ăn một mạch hết năm tô, làm dân đen như cô khiếp đảm quá. Ăn như thế tí nữa lỡ có sát thủ đến, anh có đứng dậy nổi không, đừng nói đến bảo vệ cô.
"Em ăn nhiều một chút. Dạo này trông em gầy đi nhiều rồi. Đầu bếp nấu ăn không ngon sao?".
Đây đã là tô thứ sáu. Biết là anh tráng kiện thật, vừa đi một chuyến đi dài về và đang rất đói, nhưng còn cô thì sao chứ? Sinh mạng nhỏ nhoi thế này.
"Không phải. Do em không được ra ngoài, không đi ăn vặt đó".
Anh hơi ngước lên, đôi đồng tử tối sẫm chằm chằm vào cô.
"Bà chủ. Tính tiền đi!".
Trái với suy nghĩ của cô, anh nhẹ nhàng và linh hoạt đứng dậy, chẳng có chút trở ngại nào. Đang suy nghĩ sao có thể như thế, tay cô đã được cái gì đó bọc lại, âm ấm.
"Tối trời lạnh thế này mà không đeo găng tay. Không muốn chết vì bị ám sát mà muốn chết vì lạnh à?".
Tim cô đập rộn rã. Khao khát muốn trả thù dâng cao nữa rồi.
Những ngón tay thon dài vuốt lại tóc cô rồi ôm cô sát vào người anh, chiếc áo khoác ngoài anh đang mặc dang rộng ra phủ lấy người cô.
Anh vẫn vậy, nhưng vẫn có chút lạ lẫm, như lúc đón cô từ bến tàu về.
Ánh mắt anh luôn né tránh cô, dù cử chỉ vẫn rất dịu dàng quan tâm. Lời nói của anh cũng ít hơn, ngắn gọn hơn. Thái độ hình như ít nhiều lãnh đạm hơn.
Chẳng lẽ đang giận cô việc đi không mang theo vệ sĩ, không báo với anh một tiếng?
Nếu không phải khi về đến nhà bắt sóng được, điện thoại không ngừng báo đến tin nhắn, tin nhắn thoại, cuộc gọi nhỡ, chắc cô đã nghĩ, anh hoàn toàn không để ý đến cô nữa rồi.
"Lâm Quân, em còn là bạn gái của anh chứ?".
Trong lòng cô có chút hoảng sợ, như lúc tưởng có ai ám sát mình, rằng anh chán cô rồi.
Bước chân Lâm Quân dừng lại, nhận ra giọng nói đã ở rất xa đằng sau. Người anh xoay lại, bóng anh thẳng đứng ngả dài xuống chân cô.
"Anh nghĩ là không".
Bên ngoài, từng luồng gió thổi qua vù vù. San San nghe một tiếng đánh "Thịch" mạnh trong lồng ngực khi nghe anh nói xong, sau đó chỉ còn lại một mảng im lặng. Chắc do gió thổi quá lạnh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.