Chương 6
Blair Sky
29/12/2021
San San ngồi nghĩ. Càng nghĩ càng tức, hắn cứ lấy cái chuyện đuổi cô ra khỏi cuộc thi làm cô không khỏi hằn học.
"Anh thích tôi. Vậy chắc chắn sẽ không nỡ để tôi ra khỏi cuộc thi đâu!"
"Đừng nghĩ vậy chứ! Tôi sẽ biến em thành vợ bé của tôi. Em đâu nhất thiết phải thành hoàng hậu đâu phải không?!"
Cô phải nghĩ cách nào đó. Để hắn không thể khống chế cô được nữa.
Căn nhà hắn cho cô ở rất thoải mái, sang trọng và lộng lẫy. Cô quên mất chủ nhà của nó là thái tử. Về đến đây, mới biết quần áo cũ của cô đã bị ai đó đem đi thiêu rụi rồi, thay vào đó là tủ đồ mới cóng, hàng hiệu, vừa với cô như in. Trong nhà còn có người hầu nữa, cô chẳng phải lo cái gì nữa cả.
Cần lo lắng bây giờ là Khưu Dật thôi, anh sẽ ra sao nếu biết cô đã dọn đến nhà thái tử. Bình thường. anh cũng luôn ngỏ ý giúp đỡ cô trong khoản tiền nong, nhưng cô lần này đến lần khác đều từ chối, nay lại vậy, sợ anh hiểu lầm.
"Khưu Dật, tối nay anh rảnh không? Mình đi chơi đi!"
"Em không phải đi làm à?"
"Đông phóng viên quá nên ông chủ bảo em về nhà rồi!"
"Vậy đang ở đâu? Để anh qua đón!"
"Em ở đang ở nhà của thái tử. Anh không giận chứ?"
"Qua đón rồi hẵn nói!"
Kiếm được một người như Khưu Dật quả là phúc phận to lớn của đời cô. Lần này dù sao cũng là lần hẹn hò chính thức đầu tiên của hai đứa, cô không thể xuề xoà được.
Kết quả vừa xuống đến nhà đã bị chặn cửa.
"Tiểu thư định đi đâu? Để tôi đưa cô đi!"
"Không cần. Tôi có hẹn với bạn ấy mà, người đó sẽ qua đón tôi!"
Anh vệ sĩ kia câm lặng, sau một lúc băn khoăn, tôi thấy anh ta rút điện thoại ra gọi.
"Được rồi, cứ để cho cô ấy đi đi! Bảo cô ấy nên che đậy kỹ vào, tránh gây sự chú ý!"
"Thái tử bảo rằng..."
"Được rồi, tôi nghe thấy cả rồi!"
Thế đấy, giờ đi chơi cô cũng phải xin phép hắn là sao? Đời này có bất công quá không?
Cô vừa lầm bầm chửi, nguyền rủa các thứ và nghĩ cách trả thù hắn.
Khưu Dật tới, cô như chết đuối vớ được cọc. Ngôi nhà đẹp thật, hoá ra toàn là tai mắt của hắn.
"Em nói đi!" - Khưu Dật đánh thức San San đang trong trạng thái miên man suy nghĩ.
"Hắn ta đột nhiên đến chỗ em làm, đưa em ra khỏi vòng vây của cánh phóng viên, thông báo với em mọi thứ đều đã được an bài hết. Nếu em không chấp nhận, hắn sẽ đá em ra khỏi cuộc thi!"
"Vậy em còn cần thi làm gì nữa?" - Khưu Dật đang rất không vui.
"Em..." - Cô á khẩu, không biết có nên nói vụ tìm ba ra không.
"Nếu em đã có anh, em không tham lam chức hoàng hậu, sao em còn muốn ở lại chỗ đó?"
"Em... Em có nguyên nhân riêng của mình! Em từ từ sẽ nói cho anh nghe, được chứ? Được rồi, đừng giận nữa mà, đây không phải là lần đầu chúng ta hẹn hò sao? Anh nên vui vẻ mới đúng!"
"Anh thích tôi. Vậy chắc chắn sẽ không nỡ để tôi ra khỏi cuộc thi đâu!"
"Đừng nghĩ vậy chứ! Tôi sẽ biến em thành vợ bé của tôi. Em đâu nhất thiết phải thành hoàng hậu đâu phải không?!"
Cô phải nghĩ cách nào đó. Để hắn không thể khống chế cô được nữa.
Căn nhà hắn cho cô ở rất thoải mái, sang trọng và lộng lẫy. Cô quên mất chủ nhà của nó là thái tử. Về đến đây, mới biết quần áo cũ của cô đã bị ai đó đem đi thiêu rụi rồi, thay vào đó là tủ đồ mới cóng, hàng hiệu, vừa với cô như in. Trong nhà còn có người hầu nữa, cô chẳng phải lo cái gì nữa cả.
Cần lo lắng bây giờ là Khưu Dật thôi, anh sẽ ra sao nếu biết cô đã dọn đến nhà thái tử. Bình thường. anh cũng luôn ngỏ ý giúp đỡ cô trong khoản tiền nong, nhưng cô lần này đến lần khác đều từ chối, nay lại vậy, sợ anh hiểu lầm.
"Khưu Dật, tối nay anh rảnh không? Mình đi chơi đi!"
"Em không phải đi làm à?"
"Đông phóng viên quá nên ông chủ bảo em về nhà rồi!"
"Vậy đang ở đâu? Để anh qua đón!"
"Em ở đang ở nhà của thái tử. Anh không giận chứ?"
"Qua đón rồi hẵn nói!"
Kiếm được một người như Khưu Dật quả là phúc phận to lớn của đời cô. Lần này dù sao cũng là lần hẹn hò chính thức đầu tiên của hai đứa, cô không thể xuề xoà được.
Kết quả vừa xuống đến nhà đã bị chặn cửa.
"Tiểu thư định đi đâu? Để tôi đưa cô đi!"
"Không cần. Tôi có hẹn với bạn ấy mà, người đó sẽ qua đón tôi!"
Anh vệ sĩ kia câm lặng, sau một lúc băn khoăn, tôi thấy anh ta rút điện thoại ra gọi.
"Được rồi, cứ để cho cô ấy đi đi! Bảo cô ấy nên che đậy kỹ vào, tránh gây sự chú ý!"
"Thái tử bảo rằng..."
"Được rồi, tôi nghe thấy cả rồi!"
Thế đấy, giờ đi chơi cô cũng phải xin phép hắn là sao? Đời này có bất công quá không?
Cô vừa lầm bầm chửi, nguyền rủa các thứ và nghĩ cách trả thù hắn.
Khưu Dật tới, cô như chết đuối vớ được cọc. Ngôi nhà đẹp thật, hoá ra toàn là tai mắt của hắn.
"Em nói đi!" - Khưu Dật đánh thức San San đang trong trạng thái miên man suy nghĩ.
"Hắn ta đột nhiên đến chỗ em làm, đưa em ra khỏi vòng vây của cánh phóng viên, thông báo với em mọi thứ đều đã được an bài hết. Nếu em không chấp nhận, hắn sẽ đá em ra khỏi cuộc thi!"
"Vậy em còn cần thi làm gì nữa?" - Khưu Dật đang rất không vui.
"Em..." - Cô á khẩu, không biết có nên nói vụ tìm ba ra không.
"Nếu em đã có anh, em không tham lam chức hoàng hậu, sao em còn muốn ở lại chỗ đó?"
"Em... Em có nguyên nhân riêng của mình! Em từ từ sẽ nói cho anh nghe, được chứ? Được rồi, đừng giận nữa mà, đây không phải là lần đầu chúng ta hẹn hò sao? Anh nên vui vẻ mới đúng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.