Chương 28: Đầu tiên hồi sinh, sau đó thành thực chín muồi.
Nga My
19/03/2013
Sau khi ăn xong Mặc Yểm bảo tiểu nhị mang tới một bồn nước ấm, tự tay đem Bạch Bạch cả người đầy mùi gà nướng và dầu mỡ đi tắm rửa sạch sẽ. Bạch Bạch hôm nay rất nghe lời cũng rất biết điều, sau khi leo ra khỏi chậu nước ráng nhịn, không có vẫy lông, tự động tự giác chạy đến bên cưa sổ rung rung nước bám trên người, chỉ sợ làm cho tên đáng ghét bị ướt rồi đến đây gây sự với nàng.
Ngược lại, thái độ Mặc Yểm cũng ôn hòa khác thường, ôm nàng đến bên giường còn lấy hai viên thuốc đỏ rực cho nàng ăn, nói là có thể bổ sung nguyên khí thân thể cường tráng, Bạch Bạch cẩn thận hít hà xác định không phải là đồ giả, lúc này mới bán tín bán nghe há mồm nuốt vào.
Thuốc vừa mới nuốt vào bụng liền cảm giác có một luồng khí nóng từ đan điền chậm rãi truyền hơi ấm lên, làm cho Bạch Bạch thoải mái đến nỗi suýt chút nữa ngồi phịch xuống giường lăn lộn hai vòng.
Mặc Yểm rất nhẫn nại vuốt ve nàng từng chút một, chậm rãi giúp nàng dẫn thuốc đến xương cốt tứ chi, bởi vì rất thư thái nên Bạch Bạch khôgn hề lưu ý mà ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ mơ nàng thấy lỗ mũi, lỗ tai ngứa ngứa, giống như có vật gì quấy nhiễu. Không thể chịu nổi sự quấy rầy, nàng mơ mơ màng màng duỗi chân trước ra quệt qua lỗ tai, cái này không đời nào được quấy nhiễu nàng.
Nhưng mà cái mũi rất ngứa, nàng không thể nhịn được, hắt xì hai cái, rốt cục mở hai mắt ra.
Trước mặt, Mặc Yểm đang mỉm cười nhìn nàng, trong tay đang cầm hung khí, chính là cái đuôi to của nàng. Bạch Bạch vốn muốn cự nự nhưng nhìn thấy đôi mắt của Mặc Yểm lại quên mất là định nói gì. Ánh mắt của người đàn ông trước mặt phảng phất một ngọn lửa thiêu đốt, làm cho người ta cảm thấy còn chói mắt hơn so với ánh sáng mặt trăng chiếu trên mặt đất bên giường.
“Biến thành hình người đi, chúng ta cùng luyện phương pháp song tu…”. Trong đêm tối, giọng nói của Mặc Yểm trở nên trầm thấp, cực kỳ mê người, Bạch Bạch toàn thân chấn động. Quái. Sao lại cảm thấy trong người còn nóng hơn với khi vừa mới uống thuốc? Không phải nóng trên da, mà là sức nóng từ sâu trong thân thể tản ra, nhiệt lượng trong người hết lần này đến lần khác mang đến một loại cảm giác không diễn tả được.
Sáng hôm nay, Bạch Bạch đã nếm được mùi vị nam nữ cá nước thân mật, tuy đoạn sau vì công lực yếu kém nên bị hôn mê, nhưng cũng hiểu được loại tiếp xúc nào có thể “giải quyết” được cảm xúc nôn nóng bất an quái dị rồi lại khẩn trương sung sướng này.
Nhưng nàng có tính hay cự tuyệt nên biểu đạt ý kiến của mình: “Không cần!” Thấy sắc mặt của Mặc Yểm trong nháy mắt trầm xuống nên Bạch Bạch có chút sợ hãi, bất giác lùi ra sau, ủy khuất noi: “Thật là khó chịu…”.
“Ta rõ ràng thấy ngươi cực kỳ sung sướng, ngươi tự nhìn xem… trên lưng ta cũng có…”. Mặc Yểm cười xấu xa kéo tay áo của mình, trên cánh tay lộ ra ba vết cào nhàn nhạt.
Bạch Bạch ngẫm nghĩ không hiểu buổi sáng vì sao mình lại kích động như vậy mà lại để trên người hán vài dấu cào, hơi thẹn thùng, thấp giọng lẩm bẩm phản bác: “Đó là bắt đầu à…”.
“Đúng vậy, sáng nay là lần đầu tiên, ngươi không quen mà thôi, đêm nay thử lại lần nữa, cam đoan sẽ không khó chịu… từ đầu đến cuối ngươi sẽ đều cảm thấy sung sướng…”. Mặc Yểm dụ dỗ. Căn cơ của Bạch Bạch có thể bị hủy thì sáng nay đã hủy đi rồi, hiện tại nàng đã ngủ được nửa ngày, lại được ăn uống no nê, quan trọng nhất là hắn còn đặc biệt cho nàng uống hai viên Cửu Diệm Đan, đêm nay vô cùng thích hợp để hưởng thụ, và tiện thể rửa sạch “sỉ nhục”, làm sáng tỏ “hiểu lầm”.
Bạch Bạch xưa nay không giỏi ghi thù, vừa rồi được ăn hai con gà nướng, với lại công lực tăng tiến rõ ràng nhờ hiệu quả của đan dược, trong lòng chần chờ một chút nhưng cuối cùng quyết định tin tưởng hắn một lần.
Trong ánh mắt chờ mong của Mặc Yểm, Bạch Bạch lần nữa biến thành hình người, chỉ là lần này hình như có chút sự cố…
Bạch Bạch cảm thấy là lạ có chút không ổn, nhưng nhất thời không suy nghĩ ra là không ổn chỗ nào, ngẩng đầu xem xét. Ánh mắt đang nhìn nàng cũng rất quái lạ. Nàng bất an đang quỳ muốn ngồi dậy, hai chân dường như đụng phải một đám lông mềm như nhung. nàng giật mình đưa tay sờ sau mông, lại mò trúng cái đuôi của mình.
Nàng rõ ràng hóa thành hình người mà. Sao lại còn cái đuôi? Bạch Bạch thấy ánh mát Mặc Yểm đang chăm chú nhìn đỉnh đầu nàng, vội vàng đưa tay lên sờ, cũng là lông mềm như nhugn phủ đầy tai. Tại sao lại có thể như vậy?
Mặc Yểm thấy ánh mắt khiếp sợ của nàng, trong lòng có chút không nỡ, căn cơ của Bạch Bạch bị tổn hao quá mức nghiêm trọng làm cho nàng không cách nào biến thành hình người đầy đủ, tai và đuôi cũng vẫn là hình dáng của hồ ly, tuy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn vẫn như cũ nhưng rõ ràng cũng không phải là dáng vẻ của thiếu nữ bình thường.
Từ sau hai trăm năm tuổi Bạch Bạch đã có thể hóa thành hình người đầy đủ, ba trăm năm tiếp theo nàng chưa từng thấy bộ dáng nửa hồ nửa người của mình, lúc này sợ hãi cùng xấu hổ nên quẫn trí, co lại thành một bọc muốn hóa thân thành hồ ly.
Mặc Yểm lấy tay ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: “Nàng như vậy cũng rất xinh đẹp, đừng biến thành hồ ly”. Vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ vai Bạch Bạch vài cái an ủi.
Bạch Bạch vừa khóc vừa nói: “Ngươi gạt ta, ta hiện giờ không ra người, khôgn ra cáo, xấu hổ chết đi được. Hu hu hu… đều tại ngươi… đều tại ngươi!” Nếu như mình không cùng hắn luyện phương pháp song tu cái gì đó, làm sao biến thành cái dạng này hiện giờ?
Nàng vừa khóc vừa muốn tránh khỏi lòng hắn biến trở về hồ ly, hoặc tìm một chỗ nào kín đáo trốn đi.
“Bạch Bạch khôgn xấu chút nào, Bạch Bạch xinh đẹp nhất!” Mặc Yểm không biết tại sao mình lại ngu xuấn như vậy, ăn nói khép nép nịnh nọt đàn bà, lại còn dễ dàng mở miệng nói ra. Cảm thấy hối hận, Bạch Bạch ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, đáng thương nói: “Ngươi gạt người!”
“Không lừa ngươi, là thật!” Mặc Yểm không hề nghĩ tới sẽ nói ra những lời ngu xuẩn như vậy, nhưng rốt cục thấy tâm tình Bạch Bạch khá lên một chút, hắn không hiểu sao lại không hối hận.
“Chẳng qua chỉ là vài câu nói nhảm, để làm cho con hồ ly này đừng khóc, ngoan ngoãn để cho ta ăn hết nên mới nói như vậy!” Trong lòng Mặc Yểm tìm lời bào chữa cho hành vi thất thường của mình. Hắn cúi đầu xuống hôn nàng , dùng hành động để chứng minh rằng dù nàng có cái đuôi hay cái tai đầy lông đều rất đẹp, đều làm cho hắn động lòng.
Nước mắt Bạch Bạch mang theo vị mặn, vẫn rất nhanh chóng ngọt như mật đường, Mặc Yểm một mặt dụ hoặc nàng, một mặt cẩn thận cởi bỏ áo của nàng.
thân thể lả lướt của Bạch Bạch hiện ra dưới ánh trăng, mịn màng trơn láng như trân châu, cái đuôi hồ ly trắng như tuyết vì hưng phấn mà khẽ khàng run rẩy, thỉnh thoảng đảo qua đôi chân thon dài thẳng tắp của nàng, sống lưng bóng loáng như ngọc, cái mông mượt mà vểnh lên như ẩn như hiện. Nhìn thấy thế, Mặc Yểm miệng lưỡi khô đắng cảm thấy tiểu hồ ly so với sáng nay càng mê người hơn.
Sự thật chứng minh, Bạch Bạch không hề ngu ngốc về phương diện tình dục. mặc Yểm thậm chí cảm thấy nàng còn thôgn minh tuyệt đỉnh hơn bất cứ cô gái nào, chỉ cần khiêu khích một chút là thân thể của nàng triền miên đáp lại. Những thủ đoạn tán tỉnh thi triển người nàng rất nhanh được thông suốt, sau đó một hồi báo lại gấp đôi trên người hắn.
Cả hai đều không nhớ rõ một đêm triền miên mấy lần, trước lúc ôm nhau thỏa mãn mà ngủ, Mặc Yểm sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng thanh lệ của Bạch Bạch, trong lòng vô cùng thỏa mãn , thậm chí cảm thấy bộ dạng nửa người nửa cáo này của Bạch Bạch cũng không tệ. Cứ như vậy, Mặc Yểm dạy hư Bạch Bạch. Hư đến người chết mê chết mệt không cần đền mạng. Thời gian này hắn tự cho là mình chiếm tiện nghi nhưng không biết rằng ngày hắn bị hồ ly hư hỏng làm cho mê mệt không phải là một ngày quá xa vời.
Ngược lại, thái độ Mặc Yểm cũng ôn hòa khác thường, ôm nàng đến bên giường còn lấy hai viên thuốc đỏ rực cho nàng ăn, nói là có thể bổ sung nguyên khí thân thể cường tráng, Bạch Bạch cẩn thận hít hà xác định không phải là đồ giả, lúc này mới bán tín bán nghe há mồm nuốt vào.
Thuốc vừa mới nuốt vào bụng liền cảm giác có một luồng khí nóng từ đan điền chậm rãi truyền hơi ấm lên, làm cho Bạch Bạch thoải mái đến nỗi suýt chút nữa ngồi phịch xuống giường lăn lộn hai vòng.
Mặc Yểm rất nhẫn nại vuốt ve nàng từng chút một, chậm rãi giúp nàng dẫn thuốc đến xương cốt tứ chi, bởi vì rất thư thái nên Bạch Bạch khôgn hề lưu ý mà ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ mơ nàng thấy lỗ mũi, lỗ tai ngứa ngứa, giống như có vật gì quấy nhiễu. Không thể chịu nổi sự quấy rầy, nàng mơ mơ màng màng duỗi chân trước ra quệt qua lỗ tai, cái này không đời nào được quấy nhiễu nàng.
Nhưng mà cái mũi rất ngứa, nàng không thể nhịn được, hắt xì hai cái, rốt cục mở hai mắt ra.
Trước mặt, Mặc Yểm đang mỉm cười nhìn nàng, trong tay đang cầm hung khí, chính là cái đuôi to của nàng. Bạch Bạch vốn muốn cự nự nhưng nhìn thấy đôi mắt của Mặc Yểm lại quên mất là định nói gì. Ánh mắt của người đàn ông trước mặt phảng phất một ngọn lửa thiêu đốt, làm cho người ta cảm thấy còn chói mắt hơn so với ánh sáng mặt trăng chiếu trên mặt đất bên giường.
“Biến thành hình người đi, chúng ta cùng luyện phương pháp song tu…”. Trong đêm tối, giọng nói của Mặc Yểm trở nên trầm thấp, cực kỳ mê người, Bạch Bạch toàn thân chấn động. Quái. Sao lại cảm thấy trong người còn nóng hơn với khi vừa mới uống thuốc? Không phải nóng trên da, mà là sức nóng từ sâu trong thân thể tản ra, nhiệt lượng trong người hết lần này đến lần khác mang đến một loại cảm giác không diễn tả được.
Sáng hôm nay, Bạch Bạch đã nếm được mùi vị nam nữ cá nước thân mật, tuy đoạn sau vì công lực yếu kém nên bị hôn mê, nhưng cũng hiểu được loại tiếp xúc nào có thể “giải quyết” được cảm xúc nôn nóng bất an quái dị rồi lại khẩn trương sung sướng này.
Nhưng nàng có tính hay cự tuyệt nên biểu đạt ý kiến của mình: “Không cần!” Thấy sắc mặt của Mặc Yểm trong nháy mắt trầm xuống nên Bạch Bạch có chút sợ hãi, bất giác lùi ra sau, ủy khuất noi: “Thật là khó chịu…”.
“Ta rõ ràng thấy ngươi cực kỳ sung sướng, ngươi tự nhìn xem… trên lưng ta cũng có…”. Mặc Yểm cười xấu xa kéo tay áo của mình, trên cánh tay lộ ra ba vết cào nhàn nhạt.
Bạch Bạch ngẫm nghĩ không hiểu buổi sáng vì sao mình lại kích động như vậy mà lại để trên người hán vài dấu cào, hơi thẹn thùng, thấp giọng lẩm bẩm phản bác: “Đó là bắt đầu à…”.
“Đúng vậy, sáng nay là lần đầu tiên, ngươi không quen mà thôi, đêm nay thử lại lần nữa, cam đoan sẽ không khó chịu… từ đầu đến cuối ngươi sẽ đều cảm thấy sung sướng…”. Mặc Yểm dụ dỗ. Căn cơ của Bạch Bạch có thể bị hủy thì sáng nay đã hủy đi rồi, hiện tại nàng đã ngủ được nửa ngày, lại được ăn uống no nê, quan trọng nhất là hắn còn đặc biệt cho nàng uống hai viên Cửu Diệm Đan, đêm nay vô cùng thích hợp để hưởng thụ, và tiện thể rửa sạch “sỉ nhục”, làm sáng tỏ “hiểu lầm”.
Bạch Bạch xưa nay không giỏi ghi thù, vừa rồi được ăn hai con gà nướng, với lại công lực tăng tiến rõ ràng nhờ hiệu quả của đan dược, trong lòng chần chờ một chút nhưng cuối cùng quyết định tin tưởng hắn một lần.
Trong ánh mắt chờ mong của Mặc Yểm, Bạch Bạch lần nữa biến thành hình người, chỉ là lần này hình như có chút sự cố…
Bạch Bạch cảm thấy là lạ có chút không ổn, nhưng nhất thời không suy nghĩ ra là không ổn chỗ nào, ngẩng đầu xem xét. Ánh mắt đang nhìn nàng cũng rất quái lạ. Nàng bất an đang quỳ muốn ngồi dậy, hai chân dường như đụng phải một đám lông mềm như nhung. nàng giật mình đưa tay sờ sau mông, lại mò trúng cái đuôi của mình.
Nàng rõ ràng hóa thành hình người mà. Sao lại còn cái đuôi? Bạch Bạch thấy ánh mát Mặc Yểm đang chăm chú nhìn đỉnh đầu nàng, vội vàng đưa tay lên sờ, cũng là lông mềm như nhugn phủ đầy tai. Tại sao lại có thể như vậy?
Mặc Yểm thấy ánh mắt khiếp sợ của nàng, trong lòng có chút không nỡ, căn cơ của Bạch Bạch bị tổn hao quá mức nghiêm trọng làm cho nàng không cách nào biến thành hình người đầy đủ, tai và đuôi cũng vẫn là hình dáng của hồ ly, tuy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn vẫn như cũ nhưng rõ ràng cũng không phải là dáng vẻ của thiếu nữ bình thường.
Từ sau hai trăm năm tuổi Bạch Bạch đã có thể hóa thành hình người đầy đủ, ba trăm năm tiếp theo nàng chưa từng thấy bộ dáng nửa hồ nửa người của mình, lúc này sợ hãi cùng xấu hổ nên quẫn trí, co lại thành một bọc muốn hóa thân thành hồ ly.
Mặc Yểm lấy tay ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: “Nàng như vậy cũng rất xinh đẹp, đừng biến thành hồ ly”. Vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ vai Bạch Bạch vài cái an ủi.
Bạch Bạch vừa khóc vừa nói: “Ngươi gạt ta, ta hiện giờ không ra người, khôgn ra cáo, xấu hổ chết đi được. Hu hu hu… đều tại ngươi… đều tại ngươi!” Nếu như mình không cùng hắn luyện phương pháp song tu cái gì đó, làm sao biến thành cái dạng này hiện giờ?
Nàng vừa khóc vừa muốn tránh khỏi lòng hắn biến trở về hồ ly, hoặc tìm một chỗ nào kín đáo trốn đi.
“Bạch Bạch khôgn xấu chút nào, Bạch Bạch xinh đẹp nhất!” Mặc Yểm không biết tại sao mình lại ngu xuấn như vậy, ăn nói khép nép nịnh nọt đàn bà, lại còn dễ dàng mở miệng nói ra. Cảm thấy hối hận, Bạch Bạch ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, đáng thương nói: “Ngươi gạt người!”
“Không lừa ngươi, là thật!” Mặc Yểm không hề nghĩ tới sẽ nói ra những lời ngu xuẩn như vậy, nhưng rốt cục thấy tâm tình Bạch Bạch khá lên một chút, hắn không hiểu sao lại không hối hận.
“Chẳng qua chỉ là vài câu nói nhảm, để làm cho con hồ ly này đừng khóc, ngoan ngoãn để cho ta ăn hết nên mới nói như vậy!” Trong lòng Mặc Yểm tìm lời bào chữa cho hành vi thất thường của mình. Hắn cúi đầu xuống hôn nàng , dùng hành động để chứng minh rằng dù nàng có cái đuôi hay cái tai đầy lông đều rất đẹp, đều làm cho hắn động lòng.
Nước mắt Bạch Bạch mang theo vị mặn, vẫn rất nhanh chóng ngọt như mật đường, Mặc Yểm một mặt dụ hoặc nàng, một mặt cẩn thận cởi bỏ áo của nàng.
thân thể lả lướt của Bạch Bạch hiện ra dưới ánh trăng, mịn màng trơn láng như trân châu, cái đuôi hồ ly trắng như tuyết vì hưng phấn mà khẽ khàng run rẩy, thỉnh thoảng đảo qua đôi chân thon dài thẳng tắp của nàng, sống lưng bóng loáng như ngọc, cái mông mượt mà vểnh lên như ẩn như hiện. Nhìn thấy thế, Mặc Yểm miệng lưỡi khô đắng cảm thấy tiểu hồ ly so với sáng nay càng mê người hơn.
Sự thật chứng minh, Bạch Bạch không hề ngu ngốc về phương diện tình dục. mặc Yểm thậm chí cảm thấy nàng còn thôgn minh tuyệt đỉnh hơn bất cứ cô gái nào, chỉ cần khiêu khích một chút là thân thể của nàng triền miên đáp lại. Những thủ đoạn tán tỉnh thi triển người nàng rất nhanh được thông suốt, sau đó một hồi báo lại gấp đôi trên người hắn.
Cả hai đều không nhớ rõ một đêm triền miên mấy lần, trước lúc ôm nhau thỏa mãn mà ngủ, Mặc Yểm sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng thanh lệ của Bạch Bạch, trong lòng vô cùng thỏa mãn , thậm chí cảm thấy bộ dạng nửa người nửa cáo này của Bạch Bạch cũng không tệ. Cứ như vậy, Mặc Yểm dạy hư Bạch Bạch. Hư đến người chết mê chết mệt không cần đền mạng. Thời gian này hắn tự cho là mình chiếm tiện nghi nhưng không biết rằng ngày hắn bị hồ ly hư hỏng làm cho mê mệt không phải là một ngày quá xa vời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.