Chương 113: Hồ ly mạnh nhất trong lịch sử (1)
Nga My
19/03/2013
Mặc Yểm tuyệt đối không nghĩ tới chuyện của Thanh Lương quan lại khó xử, lại có kết cục như thế này. Quế nhi đã kể lại cho hắn nghe chuyện phát sinh trên đại điện, hắn sớm đã biết không thể tin tưởng Phi Du, nhưng không ngờ nàng ta lại hành động nhanh như vậy, chết tiệt!
Hắn thầm nghĩ cho dù hơn ba trăm yêu quái cùng một lúc xông lên đài thì hắn vẫn tự tin bảo vệ cho nàng không bị tổn thương gì, nhưng nàng lại nghe lời sư huynh nàng nói muốn lên võ đài mạo hiểm thì mặc kệ nàng, cho nàng một phen sợ hãi cho đáng đời!
Không cần biết như thế nào, cùng lắm thì hắn ra tay giúp nàng, tuy nhiên điều này sẽ làm cho phản quân của Địa phủ bất mãn, nhưng mà so với sự an nguy của Bạch Bạch thì chẳng thấm vào đâu… Mặc Yểm trong lòng suy tính một phen, cuối cùng đồng ý với đề nghị đấy, miễn cưỡng đè ngọn lửa giận dữ trong lòng, xiết chặt nắm tay ở ghế ngồi.
Phía bên kia, Vân Khởi cũng đã căn dặn Bạch Bạch xong, ba đại diện của yêu ma cũng đã lên đài là Lam hạt ma, Khay ti Thần Quân và một tên Hắc hổ lang quân.
Hắc hổ lang quân nổi danh là đại lực sỹ, cự linh hổ trảo xuất ra thì những tên tiểu yêu tiểu quỷ đều bị hồn bay phách tán.
Ba tên này một tên thì giỏi về bày binh bố trận, một tên giỏi về dùng tơ nhện mê hoặc đối thủ, còn một tên thì thể lực vô cùng lớn, thích hợp để đánh chính diện, bọn chúng phối hợp với nhau thì kể cả đích thân Vân Sơ ra mặt cũng không chắc nắm được phần thắng.
Vân Khởi chỉ có thể căn cứ vào các tư liệu thu thập được mà chỉ cho Bạch Bạch phương pháp pháp thuật, còn hiểu quả như thế nào thì không biết được.
“ Được rồi, bây giờ hãy tập trung tinh thần chuẩn bị lên võ đài a. Nhớ kỹ là thắng được thì tốt, còn nếu không thắng được thì trước hết phải bảo vệ bản thân, biết không?” Vân Khởi không dám đặt hy vọng vào Mặc Yểm sẽ ra tay giúp đỡ cho nên không muốn Bạch Bạch liều mạng. Bạch Bạch gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, trong nội tâm quyết định không cần đến cái mạng nhỏ của mình mà phải vì các sư huynh đánh thắng trận này.
Ba tiếng đồng la vang lên báo hiệu đến giờ đổi phiên thi đấu, đại diện của hai bên tiến lên võ đài. Bên của yêu ma địa phủ phái ba tên khí phách hùng dũng, oai vệ hiên ngang tiến lên, nhất kà tên Hắc hổ lang quân, thân cao tám thước, dáng người khôi ngô, cực kỳ cường tráng, toàn thân không chỗ nào là không lộ vẻ uy vũ.
Xét về tướng mạo thì ba tên bọn chúng có đầu thai chục lần cũng không thể so sánh được với dáng vẻ xinh đẹp bất phàm của Bạch Bạch, nhưng mà xét về khí thế thì Vân Khởi nhìn Bạch Bạch không khỏi lo lắng.
Ba tên yêu ma ban đầu tưởng rằng đối thủ của bọn chúng là mấy vị tiên nhân trong đám đệ tử của Thanh Lương quan, qua hai trận đấu trước nhận thấy quả thật pháp lực cao cường, pháp thuật tinh diệu. Tuy trước mặt đám yêu ma công bố là trận thứ hai bọn chúng thắng nhưng trên thực tế trong lòng bọn chúng hiểu rõ pháp lực của Vân Sơ trên bọn hắn một bậc, nhưng Vân Sơ không hề kiêu ngạo.
Bọn chúng nguyên một đám hoành hành ngang ngược ở Địa phủ, đánh bại vô số thiên binh thiên tướng, ngay cả Diêm Vương cũng đánh giết, nên cho rằng tiên nhân cũng không hơn gì, chỉ cần ra khỏi Quỷ môn quan, từ nay về sau tha hồ tung hoành tam giới. Lần gặp phải Mặc Yểm, chúng đã bị một trận đả kích lớn, hôm nay cùng với Vân Sơ, Vân Khởi động thủ, mới hiểu hết được câu núi cao còn có núi cao hơn, trên đời còn có rất nhiều cao nhân, chẳng qua là từ trước đến giờ bọn chúng đều gặp phải những người kém hơn mà thôi, bọn họ cũng không thật sự là các cao thủ thiên hạ vô địch.
Trước mắt chẳng qua chỉ là một đệ tử của Thanh Lương quan mà thôi, bọn chúng lấy ba đánh một chẳng lẽ lại không đấu lại. Nếu như có thể đưa nàng về động phủ thì hắn cũng không màng tới thế gian hay Thiên đình, hàng ngày ở trong động phủ triền miên ôm ấp tiểu mỹ nhân còn không hơn là làm thần tiên sao?!
Bạch Bạch nhìn thấy một đoàn yêu ma quỷ quái hình thù kỳ dị chăm chăm nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống thì trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng nhớ đến lời sư huynh nhắc nhở, nàng nhắm chặt hai mắt, tập trung tinh thần, tưởng tượng tất cả bọn chúng đều là đầu gỗ, là tảng đá, không cần quan tâm tới ánh mắt của bọn chúng, chỉ cần chuyên tâm đánh bại ba tên yêu quái trước mặt là được rồi!
Hắc Hổ lang quân nghiêm mặt nói: “ Tiểu mỹ nhân, bộ dáng của ngươi như thế này, gió to một chút là thôi bay ngươi ngay, còn đánh đấm cái gì nữa, ngươi mà xây xước thì Lão Tử cũng đau lòng a, không bằng ngươi cùng Lão Tử quay trở về, có ngươi Lão Tử cũng không thèm xông ra khỏi cái Quỷ môn quan quỷ quái kia nữa, hàng ngày cùng ngươi điên đảo loan phượng…. Ha ha ha!”
Lời nói của hắn cũng là tiếng lòng của đám yêu ma, trong nhất thời dưới võ đài những âm thanh dâm đãng nổi lên khắp bốn phía, những lời không đứng đắn cứ ùn ùn truyền đến, làm cho Mặc Yểm nghe được chỉ muốn hung hăng giết hết bọn chúng. Huyền Minh yêu ma nhận thấy sắc mặt tối sầm lại của Mặc Yểm thì vội vàng quát lớn: “ Hắc hổ lang quân, tỷ thí thì nhanh chóng tỷ thí đi, ở đâu ra mà nói nhảm nhiều như thế!”
Bạch Bạch nghe không hiểu cái gì gọi là điên đảo loan phượng, nhưng nghe đến câu đối phương không xông ra khỏi Quỷ môn quan liền hỏi: “ Thế còn những người khác thì sao? Bọn họ cũng không ra khỏi Quỷ môn quan nữa à?”
“ Chuyện của bọn hắn, Lão Tử không xen vào!” Hắc hổ lang quan nghe thấy lời cảnh cáo của Huyền Minh yêu ma. Nếu không phải Huyền Minh yêu ma và Ngọc Lưu Ly yêu phi quy thuận Mặc Yểm, nói rõ là không tham dự vào vào cuộc tranh đấu của phản quân Địa phủ thì cũng không tới lượt hắn được lên võ đài.
Đồng la lại vang lên một tiếng, cuộc tỷ thí chính thức bắt đầu!
Mặc Yểm tuyệt đối không nghĩ tới chuyện của Thanh Lương quan lại khó xử, lại có kết cục như thế này. Quế nhi đã kể lại cho hắn nghe chuyện phát sinh trên đại điện, hắn sớm đã biết không thể tin tưởng Phi Du, nhưng không ngờ nàng ta lại hành động nhanh như vậy, chết tiệt!
Hắn thầm nghĩ cho dù hơn ba trăm yêu quái cùng một lúc xông lên đài thì hắn vẫn tự tin bảo vệ cho nàng không bị tổn thương gì, nhưng nàng lại nghe lời sư huynh nàng nói muốn lên võ đài mạo hiểm thì mặc kệ nàng, cho nàng một phen sợ hãi cho đáng đời!
Không cần biết như thế nào, cùng lắm thì hắn ra tay giúp nàng, tuy nhiên điều này sẽ làm cho phản quân của Địa phủ bất mãn, nhưng mà so với sự an nguy của Bạch Bạch thì chẳng thấm vào đâu… Mặc Yểm trong lòng suy tính một phen, cuối cùng đồng ý với đề nghị đấy, miễn cưỡng đè ngọn lửa giận dữ trong lòng, xiết chặt nắm tay ở ghế ngồi.
Phía bên kia, Vân Khởi cũng đã căn dặn Bạch Bạch xong, ba đại diện của yêu ma cũng đã lên đài là Lam hạt ma, Khay ti Thần Quân và một tên Hắc hổ lang quân.
Hắc hổ lang quân nổi danh là đại lực sỹ, cự linh hổ trảo xuất ra thì những tên tiểu yêu tiểu quỷ đều bị hồn bay phách tán.
Ba tên này một tên thì giỏi về bày binh bố trận, một tên giỏi về dùng tơ nhện mê hoặc đối thủ, còn một tên thì thể lực vô cùng lớn, thích hợp để đánh chính diện, bọn chúng phối hợp với nhau thì kể cả đích thân Vân Sơ ra mặt cũng không chắc nắm được phần thắng.
Vân Khởi chỉ có thể căn cứ vào các tư liệu thu thập được mà chỉ cho Bạch Bạch phương pháp pháp thuật, còn hiểu quả như thế nào thì không biết được.
“ Được rồi, bây giờ hãy tập trung tinh thần chuẩn bị lên võ đài a. Nhớ kỹ là thắng được thì tốt, còn nếu không thắng được thì trước hết phải bảo vệ bản thân, biết không?” Vân Khởi không dám đặt hy vọng vào Mặc Yểm sẽ ra tay giúp đỡ cho nên không muốn Bạch Bạch liều mạng. Bạch Bạch gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, trong nội tâm quyết định không cần đến cái mạng nhỏ của mình mà phải vì các sư huynh đánh thắng trận này.
Ba tiếng đồng la vang lên báo hiệu đến giờ đổi phiên thi đấu, đại diện của hai bên tiến lên võ đài. Bên của yêu ma địa phủ phái ba tên khí phách hùng dũng, oai vệ hiên ngang tiến lên, nhất kà tên Hắc hổ lang quân, thân cao tám thước, dáng người khôi ngô, cực kỳ cường tráng, toàn thân không chỗ nào là không lộ vẻ uy vũ.
Xét về tướng mạo thì ba tên bọn chúng có đầu thai chục lần cũng không thể so sánh được với dáng vẻ xinh đẹp bất phàm của Bạch Bạch, nhưng mà xét về khí thế thì Vân Khởi nhìn Bạch Bạch không khỏi lo lắng.
Ba tên yêu ma ban đầu tưởng rằng đối thủ của bọn chúng là mấy vị tiên nhân trong đám đệ tử của Thanh Lương quan, qua hai trận đấu trước nhận thấy quả thật pháp lực cao cường, pháp thuật tinh diệu. Tuy trước mặt đám yêu ma công bố là trận thứ hai bọn chúng thắng nhưng trên thực tế trong lòng bọn chúng hiểu rõ pháp lực của Vân Sơ trên bọn hắn một bậc, nhưng Vân Sơ không hề kiêu ngạo.
Bọn chúng nguyên một đám hoành hành ngang ngược ở Địa phủ, đánh bại vô số thiên binh thiên tướng, ngay cả Diêm Vương cũng đánh giết, nên cho rằng tiên nhân cũng không hơn gì, chỉ cần ra khỏi Quỷ môn quan, từ nay về sau tha hồ tung hoành tam giới. Lần gặp phải Mặc Yểm, chúng đã bị một trận đả kích lớn, hôm nay cùng với Vân Sơ, Vân Khởi động thủ, mới hiểu hết được câu núi cao còn có núi cao hơn, trên đời còn có rất nhiều cao nhân, chẳng qua là từ trước đến giờ bọn chúng đều gặp phải những người kém hơn mà thôi, bọn họ cũng không thật sự là các cao thủ thiên hạ vô địch.
Trước mắt chẳng qua chỉ là một đệ tử của Thanh Lương quan mà thôi, bọn chúng lấy ba đánh một chẳng lẽ lại không đấu lại. Nếu như có thể đưa nàng về động phủ thì hắn cũng không màng tới thế gian hay Thiên đình, hàng ngày ở trong động phủ triền miên ôm ấp tiểu mỹ nhân còn không hơn là làm thần tiên sao?!
Bạch Bạch nhìn thấy một đoàn yêu ma quỷ quái hình thù kỳ dị chăm chăm nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống thì trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng nhớ đến lời sư huynh nhắc nhở, nàng nhắm chặt hai mắt, tập trung tinh thần, tưởng tượng tất cả bọn chúng đều là đầu gỗ, là tảng đá, không cần quan tâm tới ánh mắt của bọn chúng, chỉ cần chuyên tâm đánh bại ba tên yêu quái trước mặt là được rồi!
Hắc Hổ lang quân nghiêm mặt nói: “ Tiểu mỹ nhân, bộ dáng của ngươi như thế này, gió to một chút là thôi bay ngươi ngay, còn đánh đấm cái gì nữa, ngươi mà xây xước thì Lão Tử cũng đau lòng a, không bằng ngươi cùng Lão Tử quay trở về, có ngươi Lão Tử cũng không thèm xông ra khỏi cái Quỷ môn quan quỷ quái kia nữa, hàng ngày cùng ngươi điên đảo loan phượng…. Ha ha ha!”
Lời nói của hắn cũng là tiếng lòng của đám yêu ma, trong nhất thời dưới võ đài những âm thanh dâm đãng nổi lên khắp bốn phía, những lời không đứng đắn cứ ùn ùn truyền đến, làm cho Mặc Yểm nghe được chỉ muốn hung hăng giết hết bọn chúng. Huyền Minh yêu ma nhận thấy sắc mặt tối sầm lại của Mặc Yểm thì vội vàng quát lớn: “ Hắc hổ lang quân, tỷ thí thì nhanh chóng tỷ thí đi, ở đâu ra mà nói nhảm nhiều như thế!”
Bạch Bạch nghe không hiểu cái gì gọi là điên đảo loan phượng, nhưng nghe đến câu đối phương không xông ra khỏi Quỷ môn quan liền hỏi: “ Thế còn những người khác thì sao? Bọn họ cũng không ra khỏi Quỷ môn quan nữa à?”
“ Chuyện của bọn hắn, Lão Tử không xen vào!” Hắc hổ lang quan nghe thấy lời cảnh cáo của Huyền Minh yêu ma. Nếu không phải Huyền Minh yêu ma và Ngọc Lưu Ly yêu phi quy thuận Mặc Yểm, nói rõ là không tham dự vào vào cuộc tranh đấu của phản quân Địa phủ thì cũng không tới lượt hắn được lên võ đài.
Đồng la lại vang lên một tiếng, cuộc tỷ thí chính thức bắt đầu!
Bạch Bạch trong lòng không chút tạp niệm, song chưởng phất lên, một trận gió lớn kéo đến, tổng cộng có 30 luồng gió, toàn bộ pháp lực bao quanh nàng, hướng về phía ba tên yêu ma mà chém.
Hắc hổ lang quân kinh địch đánh giá thấp đối phương, đến khi phát hiện có điều không ổn liền lách mình tránh né, nhưng đã muộn một bước, trên người, trên mặt đã đầy những vết máu, máu tươi chảy ròng ròng, miệng vết thương tuy không sâu, nhưng vừa mới ra tay đã bị thương, thật là xấu hổ, hắn vội vã thét lên, nhào về phái Bạch Bạch.
Khay ti Thần Quân và Lam hạt ma tâm tư có phần thâm trầm hơn, bọn họ trong lòng tuy có phần khinh thường Bạch Bạch nhưng lại có cảm giác hành động này của Vân Khởi có khả năng là còn có dụng ý khác, nói không chừng tiểu hồ ly này còn có nhiều pháp thuật cổ quái cho nên vẫn âm thầm đề phòng.
Khi các luồng phong nhận tiến về hướng bọn chúng, tuy có phần bất ngờ ngoài ý muốn nhưng chúng đều nhanh chân tránh né, khay ti Thần Quân tung ra vô số tơ nhện, tầng tầng lớp lớp ngăn cản các luồng gió, tung tơ nhện đến lần thứ hai mươi thì cũng ngăn cản được đợt tấn công. Lam hạt ma ngoại trừ độc công thì các loại pháp thuật khác cũng không quá tinh thông, nhưng nhờ có thân hình nhẹ nhàng, linh hoạt, tốc độ vô cùng nhanh cho nên khi luồng gió đánh úp lại thì hắn nương theo gió nhẹ nhàng né được.
Hắc hổ lang quân vũ động đôi cự trảo đen nhánh về phía Bạch Bạch hòng bắt được nàng, cặp cự trảo sắc bén phi thường, nếu bị hắn đập phải thì ngay cả tảng đá cũng phải nứt thành mấy khối. Bạch Bạch giơ một tay lên cầm Lôi công tống chấn sơn chùy làm vũ khí nghênh đón.
Điều này là do Vân Khởi trước đây nhắc nhở nàng. Bạch Bạch không có pháp thuật gì phòng thân, chỉ dựa vào đôi tay cùng một chút pháp thuật để công kích đối phương, nếu mà đối phương am hiểu về dùng độc thì vô cùng nguy hiểm, vậy nên không có vũ khí trong tay cực kỳ bất lợi. Tình cờ hắn biết Lôi công pháp bảo này, đưa cho Bạch Bạch làm vũ khí sử dụng.
Hắc hổ lang quân thấy nàng cầm cây chùy như người vô lực thì cảm thấy yên tâm, một trảo vồ đến muốn dùng sức đánh bật cái chùy này ra ngoài, không ngờ tới chấn sơn chùy này bên trong còn chứa đựng pháp thuật cực lớn, trảo của hắn đập vào chùy, chùy không mảy may xê dịch còn làm cho móng của hắn bị phản lực lại đau nhức, nếu như không phải móng vuốt của hắn cũng có pháp lực lớn thì chỉ sợ đã sớm biến thành đồ phế thải.
Lúc này thì toàn bộ lòng khinh thị đối phương đã biến mất, hắn biết rõ nữ nhân yếu đuối trước mặt hắn đây có khi so với Vân Sơ cũng không hề kém cạnh, hắn lại bất cẩn như vậy, đừng nói đến uy danh, ngay cả cái mạng nhỏ cũng khó mà bảo toàn!
Bạch Bạch cầm chấn sơn chùy trong tay cũng bị phản lực một hồi mỏi nhừ, nếu như không phải trong lòng quyết tâm, gắt gao cầm chùy thì chỉ sợ chấn sơn chùy đã bị đánh rơi.
Trong lòng nàng chỉ còn lại ý nghĩ muốn đánh bại địch nhân trước mặt, tất cả kinh hoàng, sợ hãi, do dự, lo lắng đều không để ý, khay ti Thần Quân cùng với Lam hạt ma tiến lên vây đánh, người bên ngoài nhìn vào thấy tình thế của nàng vô cùng nguy hiểm, nhưng bây giờ tâm trí nàng đang vô cùng bình tĩnh và thanh thản, một bên tiếp tục múa chùy chiến đấu với Hắc hổ thần quân, một bên nghĩ cách đối phó với bọn hai tên yêu ma, không cho bọn chúng tiếp cận làm phép với nàng.
Điểm lợi hại nhất của phong nhận là vô hình, chỉ có thể dựa vào tiếng gió để xác định, cũng không thấy người động thủ thi pháp như thế nào, có thể bức đối phương chạy đông chạy tây chật vật vô cùng để tránh, đương nhiên để thi triển phong nhận thì phải có pháp lực thâm hậu làm nền tảng, nếu như phong nhận này tấn công cao thủ như Mặc Yểm thì ngay cả khóe mắt hắn cũng không động, phong nhận còn chưa tới người hắn thì đã bị hộ thân cương khí bắn ra xa.
Nhưng mà pháp lực cao thâm đến siêu phàm như vậy từ trước đến nay đều rất hiếm có. Ba tên yêu ma trước mặt không phải là không thể dùng pháp lực hộ thân ngăn cản phong nhận mà Bạch Bạch phóng ra. Tuy nhiên nếu làm như vậy sẽ tiêu tốn hết nội lực của bọn chúng, đến lúc đó còn đánh đấm gì nữa? Chỉ có ngồi mà chờ Bạch Bạch đến đập cho mỗi người một búa bẹp dí mà thôi.
Dưới võ đài yêu ma đã nhận ra, khô lâu yêu ma đích thực là bị tiểu hồ ly yếu đuối này phóng phong nhận giết chết. Lại thấy thiếu nữ này trên võ đài vẻ mặt bình tĩnh lại ép cho ba tên yêu ma nhảy loi choi như ba con khỉ để tránh phong nhận. Bọn chúng mắt hoa lên đồng thời cũng không khỏi nản lòng thoái chí.
Không ngờ rằng đệ tử nhỏ nhất của Thanh Lương quan mà cũng lợi hại như vậy, không những thế lại là một tiểu hồ tiên. Không biết các đệ tử trước có trên năm trăm năm đạo hạnh thì ba cao thủ Địa phủ này còn phải chật vật như thế nào nữa. Nếu bọn chúng mà ra được khỏi Địa phủ thì còn gặp biết bao nhiêu cao thủ Thiên giới nữa, lúc đấy mạng của tụi nó còn giữ nổi không?
Bạch Bạch bình tĩnh, không hề phân tâm, Hắc hổ Thần Quân tuy tấn công mãnh liệt nhưng trên tay nàng là chấn sơn chùy, nên nhất thời không làm được gì, giận dữ la lối inh ỏi.
Bởi vì phải ứng phó hắn, Bạch Bạch tuy có nhằm vào Khay ti Thần Quân và Lam hạt ma nhưng số lượng phong nhận cũng ít hơn so với Hắc hổ Thần Quân. Nhìn Khay ti Thần Quân có vẻ chật vật chống đỡ nhưng mà thực chất hắn đang cố gắng phóng ra tơ nhện với mong muốn có thể vây Bạch Bạch trong đó, tình huống nguy cấp, hắn cũng không thèm để ý tới Hắc hổ Thần Quân, hai người cùng đấu với một người, vì phần lớn số phản quân Địa phủ đã hy sinh, thì hy sinh cái mạng của Hắc hổ thần quân cũng coi như là xứng đáng.
Hắn thầm nghĩ cho dù hơn ba trăm yêu quái cùng một lúc xông lên đài thì hắn vẫn tự tin bảo vệ cho nàng không bị tổn thương gì, nhưng nàng lại nghe lời sư huynh nàng nói muốn lên võ đài mạo hiểm thì mặc kệ nàng, cho nàng một phen sợ hãi cho đáng đời!
Không cần biết như thế nào, cùng lắm thì hắn ra tay giúp nàng, tuy nhiên điều này sẽ làm cho phản quân của Địa phủ bất mãn, nhưng mà so với sự an nguy của Bạch Bạch thì chẳng thấm vào đâu… Mặc Yểm trong lòng suy tính một phen, cuối cùng đồng ý với đề nghị đấy, miễn cưỡng đè ngọn lửa giận dữ trong lòng, xiết chặt nắm tay ở ghế ngồi.
Phía bên kia, Vân Khởi cũng đã căn dặn Bạch Bạch xong, ba đại diện của yêu ma cũng đã lên đài là Lam hạt ma, Khay ti Thần Quân và một tên Hắc hổ lang quân.
Hắc hổ lang quân nổi danh là đại lực sỹ, cự linh hổ trảo xuất ra thì những tên tiểu yêu tiểu quỷ đều bị hồn bay phách tán.
Ba tên này một tên thì giỏi về bày binh bố trận, một tên giỏi về dùng tơ nhện mê hoặc đối thủ, còn một tên thì thể lực vô cùng lớn, thích hợp để đánh chính diện, bọn chúng phối hợp với nhau thì kể cả đích thân Vân Sơ ra mặt cũng không chắc nắm được phần thắng.
Vân Khởi chỉ có thể căn cứ vào các tư liệu thu thập được mà chỉ cho Bạch Bạch phương pháp pháp thuật, còn hiểu quả như thế nào thì không biết được.
“ Được rồi, bây giờ hãy tập trung tinh thần chuẩn bị lên võ đài a. Nhớ kỹ là thắng được thì tốt, còn nếu không thắng được thì trước hết phải bảo vệ bản thân, biết không?” Vân Khởi không dám đặt hy vọng vào Mặc Yểm sẽ ra tay giúp đỡ cho nên không muốn Bạch Bạch liều mạng. Bạch Bạch gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, trong nội tâm quyết định không cần đến cái mạng nhỏ của mình mà phải vì các sư huynh đánh thắng trận này.
Ba tiếng đồng la vang lên báo hiệu đến giờ đổi phiên thi đấu, đại diện của hai bên tiến lên võ đài. Bên của yêu ma địa phủ phái ba tên khí phách hùng dũng, oai vệ hiên ngang tiến lên, nhất kà tên Hắc hổ lang quân, thân cao tám thước, dáng người khôi ngô, cực kỳ cường tráng, toàn thân không chỗ nào là không lộ vẻ uy vũ.
Xét về tướng mạo thì ba tên bọn chúng có đầu thai chục lần cũng không thể so sánh được với dáng vẻ xinh đẹp bất phàm của Bạch Bạch, nhưng mà xét về khí thế thì Vân Khởi nhìn Bạch Bạch không khỏi lo lắng.
Ba tên yêu ma ban đầu tưởng rằng đối thủ của bọn chúng là mấy vị tiên nhân trong đám đệ tử của Thanh Lương quan, qua hai trận đấu trước nhận thấy quả thật pháp lực cao cường, pháp thuật tinh diệu. Tuy trước mặt đám yêu ma công bố là trận thứ hai bọn chúng thắng nhưng trên thực tế trong lòng bọn chúng hiểu rõ pháp lực của Vân Sơ trên bọn hắn một bậc, nhưng Vân Sơ không hề kiêu ngạo.
Bọn chúng nguyên một đám hoành hành ngang ngược ở Địa phủ, đánh bại vô số thiên binh thiên tướng, ngay cả Diêm Vương cũng đánh giết, nên cho rằng tiên nhân cũng không hơn gì, chỉ cần ra khỏi Quỷ môn quan, từ nay về sau tha hồ tung hoành tam giới. Lần gặp phải Mặc Yểm, chúng đã bị một trận đả kích lớn, hôm nay cùng với Vân Sơ, Vân Khởi động thủ, mới hiểu hết được câu núi cao còn có núi cao hơn, trên đời còn có rất nhiều cao nhân, chẳng qua là từ trước đến giờ bọn chúng đều gặp phải những người kém hơn mà thôi, bọn họ cũng không thật sự là các cao thủ thiên hạ vô địch.
Trước mắt chẳng qua chỉ là một đệ tử của Thanh Lương quan mà thôi, bọn chúng lấy ba đánh một chẳng lẽ lại không đấu lại. Nếu như có thể đưa nàng về động phủ thì hắn cũng không màng tới thế gian hay Thiên đình, hàng ngày ở trong động phủ triền miên ôm ấp tiểu mỹ nhân còn không hơn là làm thần tiên sao?!
Bạch Bạch nhìn thấy một đoàn yêu ma quỷ quái hình thù kỳ dị chăm chăm nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống thì trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng nhớ đến lời sư huynh nhắc nhở, nàng nhắm chặt hai mắt, tập trung tinh thần, tưởng tượng tất cả bọn chúng đều là đầu gỗ, là tảng đá, không cần quan tâm tới ánh mắt của bọn chúng, chỉ cần chuyên tâm đánh bại ba tên yêu quái trước mặt là được rồi!
Hắc Hổ lang quân nghiêm mặt nói: “ Tiểu mỹ nhân, bộ dáng của ngươi như thế này, gió to một chút là thôi bay ngươi ngay, còn đánh đấm cái gì nữa, ngươi mà xây xước thì Lão Tử cũng đau lòng a, không bằng ngươi cùng Lão Tử quay trở về, có ngươi Lão Tử cũng không thèm xông ra khỏi cái Quỷ môn quan quỷ quái kia nữa, hàng ngày cùng ngươi điên đảo loan phượng…. Ha ha ha!”
Lời nói của hắn cũng là tiếng lòng của đám yêu ma, trong nhất thời dưới võ đài những âm thanh dâm đãng nổi lên khắp bốn phía, những lời không đứng đắn cứ ùn ùn truyền đến, làm cho Mặc Yểm nghe được chỉ muốn hung hăng giết hết bọn chúng. Huyền Minh yêu ma nhận thấy sắc mặt tối sầm lại của Mặc Yểm thì vội vàng quát lớn: “ Hắc hổ lang quân, tỷ thí thì nhanh chóng tỷ thí đi, ở đâu ra mà nói nhảm nhiều như thế!”
Bạch Bạch nghe không hiểu cái gì gọi là điên đảo loan phượng, nhưng nghe đến câu đối phương không xông ra khỏi Quỷ môn quan liền hỏi: “ Thế còn những người khác thì sao? Bọn họ cũng không ra khỏi Quỷ môn quan nữa à?”
“ Chuyện của bọn hắn, Lão Tử không xen vào!” Hắc hổ lang quan nghe thấy lời cảnh cáo của Huyền Minh yêu ma. Nếu không phải Huyền Minh yêu ma và Ngọc Lưu Ly yêu phi quy thuận Mặc Yểm, nói rõ là không tham dự vào vào cuộc tranh đấu của phản quân Địa phủ thì cũng không tới lượt hắn được lên võ đài.
Đồng la lại vang lên một tiếng, cuộc tỷ thí chính thức bắt đầu!
Mặc Yểm tuyệt đối không nghĩ tới chuyện của Thanh Lương quan lại khó xử, lại có kết cục như thế này. Quế nhi đã kể lại cho hắn nghe chuyện phát sinh trên đại điện, hắn sớm đã biết không thể tin tưởng Phi Du, nhưng không ngờ nàng ta lại hành động nhanh như vậy, chết tiệt!
Hắn thầm nghĩ cho dù hơn ba trăm yêu quái cùng một lúc xông lên đài thì hắn vẫn tự tin bảo vệ cho nàng không bị tổn thương gì, nhưng nàng lại nghe lời sư huynh nàng nói muốn lên võ đài mạo hiểm thì mặc kệ nàng, cho nàng một phen sợ hãi cho đáng đời!
Không cần biết như thế nào, cùng lắm thì hắn ra tay giúp nàng, tuy nhiên điều này sẽ làm cho phản quân của Địa phủ bất mãn, nhưng mà so với sự an nguy của Bạch Bạch thì chẳng thấm vào đâu… Mặc Yểm trong lòng suy tính một phen, cuối cùng đồng ý với đề nghị đấy, miễn cưỡng đè ngọn lửa giận dữ trong lòng, xiết chặt nắm tay ở ghế ngồi.
Phía bên kia, Vân Khởi cũng đã căn dặn Bạch Bạch xong, ba đại diện của yêu ma cũng đã lên đài là Lam hạt ma, Khay ti Thần Quân và một tên Hắc hổ lang quân.
Hắc hổ lang quân nổi danh là đại lực sỹ, cự linh hổ trảo xuất ra thì những tên tiểu yêu tiểu quỷ đều bị hồn bay phách tán.
Ba tên này một tên thì giỏi về bày binh bố trận, một tên giỏi về dùng tơ nhện mê hoặc đối thủ, còn một tên thì thể lực vô cùng lớn, thích hợp để đánh chính diện, bọn chúng phối hợp với nhau thì kể cả đích thân Vân Sơ ra mặt cũng không chắc nắm được phần thắng.
Vân Khởi chỉ có thể căn cứ vào các tư liệu thu thập được mà chỉ cho Bạch Bạch phương pháp pháp thuật, còn hiểu quả như thế nào thì không biết được.
“ Được rồi, bây giờ hãy tập trung tinh thần chuẩn bị lên võ đài a. Nhớ kỹ là thắng được thì tốt, còn nếu không thắng được thì trước hết phải bảo vệ bản thân, biết không?” Vân Khởi không dám đặt hy vọng vào Mặc Yểm sẽ ra tay giúp đỡ cho nên không muốn Bạch Bạch liều mạng. Bạch Bạch gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, trong nội tâm quyết định không cần đến cái mạng nhỏ của mình mà phải vì các sư huynh đánh thắng trận này.
Ba tiếng đồng la vang lên báo hiệu đến giờ đổi phiên thi đấu, đại diện của hai bên tiến lên võ đài. Bên của yêu ma địa phủ phái ba tên khí phách hùng dũng, oai vệ hiên ngang tiến lên, nhất kà tên Hắc hổ lang quân, thân cao tám thước, dáng người khôi ngô, cực kỳ cường tráng, toàn thân không chỗ nào là không lộ vẻ uy vũ.
Xét về tướng mạo thì ba tên bọn chúng có đầu thai chục lần cũng không thể so sánh được với dáng vẻ xinh đẹp bất phàm của Bạch Bạch, nhưng mà xét về khí thế thì Vân Khởi nhìn Bạch Bạch không khỏi lo lắng.
Ba tên yêu ma ban đầu tưởng rằng đối thủ của bọn chúng là mấy vị tiên nhân trong đám đệ tử của Thanh Lương quan, qua hai trận đấu trước nhận thấy quả thật pháp lực cao cường, pháp thuật tinh diệu. Tuy trước mặt đám yêu ma công bố là trận thứ hai bọn chúng thắng nhưng trên thực tế trong lòng bọn chúng hiểu rõ pháp lực của Vân Sơ trên bọn hắn một bậc, nhưng Vân Sơ không hề kiêu ngạo.
Bọn chúng nguyên một đám hoành hành ngang ngược ở Địa phủ, đánh bại vô số thiên binh thiên tướng, ngay cả Diêm Vương cũng đánh giết, nên cho rằng tiên nhân cũng không hơn gì, chỉ cần ra khỏi Quỷ môn quan, từ nay về sau tha hồ tung hoành tam giới. Lần gặp phải Mặc Yểm, chúng đã bị một trận đả kích lớn, hôm nay cùng với Vân Sơ, Vân Khởi động thủ, mới hiểu hết được câu núi cao còn có núi cao hơn, trên đời còn có rất nhiều cao nhân, chẳng qua là từ trước đến giờ bọn chúng đều gặp phải những người kém hơn mà thôi, bọn họ cũng không thật sự là các cao thủ thiên hạ vô địch.
Trước mắt chẳng qua chỉ là một đệ tử của Thanh Lương quan mà thôi, bọn chúng lấy ba đánh một chẳng lẽ lại không đấu lại. Nếu như có thể đưa nàng về động phủ thì hắn cũng không màng tới thế gian hay Thiên đình, hàng ngày ở trong động phủ triền miên ôm ấp tiểu mỹ nhân còn không hơn là làm thần tiên sao?!
Bạch Bạch nhìn thấy một đoàn yêu ma quỷ quái hình thù kỳ dị chăm chăm nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống thì trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng nhớ đến lời sư huynh nhắc nhở, nàng nhắm chặt hai mắt, tập trung tinh thần, tưởng tượng tất cả bọn chúng đều là đầu gỗ, là tảng đá, không cần quan tâm tới ánh mắt của bọn chúng, chỉ cần chuyên tâm đánh bại ba tên yêu quái trước mặt là được rồi!
Hắc Hổ lang quân nghiêm mặt nói: “ Tiểu mỹ nhân, bộ dáng của ngươi như thế này, gió to một chút là thôi bay ngươi ngay, còn đánh đấm cái gì nữa, ngươi mà xây xước thì Lão Tử cũng đau lòng a, không bằng ngươi cùng Lão Tử quay trở về, có ngươi Lão Tử cũng không thèm xông ra khỏi cái Quỷ môn quan quỷ quái kia nữa, hàng ngày cùng ngươi điên đảo loan phượng…. Ha ha ha!”
Lời nói của hắn cũng là tiếng lòng của đám yêu ma, trong nhất thời dưới võ đài những âm thanh dâm đãng nổi lên khắp bốn phía, những lời không đứng đắn cứ ùn ùn truyền đến, làm cho Mặc Yểm nghe được chỉ muốn hung hăng giết hết bọn chúng. Huyền Minh yêu ma nhận thấy sắc mặt tối sầm lại của Mặc Yểm thì vội vàng quát lớn: “ Hắc hổ lang quân, tỷ thí thì nhanh chóng tỷ thí đi, ở đâu ra mà nói nhảm nhiều như thế!”
Bạch Bạch nghe không hiểu cái gì gọi là điên đảo loan phượng, nhưng nghe đến câu đối phương không xông ra khỏi Quỷ môn quan liền hỏi: “ Thế còn những người khác thì sao? Bọn họ cũng không ra khỏi Quỷ môn quan nữa à?”
“ Chuyện của bọn hắn, Lão Tử không xen vào!” Hắc hổ lang quan nghe thấy lời cảnh cáo của Huyền Minh yêu ma. Nếu không phải Huyền Minh yêu ma và Ngọc Lưu Ly yêu phi quy thuận Mặc Yểm, nói rõ là không tham dự vào vào cuộc tranh đấu của phản quân Địa phủ thì cũng không tới lượt hắn được lên võ đài.
Đồng la lại vang lên một tiếng, cuộc tỷ thí chính thức bắt đầu!
Bạch Bạch trong lòng không chút tạp niệm, song chưởng phất lên, một trận gió lớn kéo đến, tổng cộng có 30 luồng gió, toàn bộ pháp lực bao quanh nàng, hướng về phía ba tên yêu ma mà chém.
Hắc hổ lang quân kinh địch đánh giá thấp đối phương, đến khi phát hiện có điều không ổn liền lách mình tránh né, nhưng đã muộn một bước, trên người, trên mặt đã đầy những vết máu, máu tươi chảy ròng ròng, miệng vết thương tuy không sâu, nhưng vừa mới ra tay đã bị thương, thật là xấu hổ, hắn vội vã thét lên, nhào về phái Bạch Bạch.
Khay ti Thần Quân và Lam hạt ma tâm tư có phần thâm trầm hơn, bọn họ trong lòng tuy có phần khinh thường Bạch Bạch nhưng lại có cảm giác hành động này của Vân Khởi có khả năng là còn có dụng ý khác, nói không chừng tiểu hồ ly này còn có nhiều pháp thuật cổ quái cho nên vẫn âm thầm đề phòng.
Khi các luồng phong nhận tiến về hướng bọn chúng, tuy có phần bất ngờ ngoài ý muốn nhưng chúng đều nhanh chân tránh né, khay ti Thần Quân tung ra vô số tơ nhện, tầng tầng lớp lớp ngăn cản các luồng gió, tung tơ nhện đến lần thứ hai mươi thì cũng ngăn cản được đợt tấn công. Lam hạt ma ngoại trừ độc công thì các loại pháp thuật khác cũng không quá tinh thông, nhưng nhờ có thân hình nhẹ nhàng, linh hoạt, tốc độ vô cùng nhanh cho nên khi luồng gió đánh úp lại thì hắn nương theo gió nhẹ nhàng né được.
Hắc hổ lang quân vũ động đôi cự trảo đen nhánh về phía Bạch Bạch hòng bắt được nàng, cặp cự trảo sắc bén phi thường, nếu bị hắn đập phải thì ngay cả tảng đá cũng phải nứt thành mấy khối. Bạch Bạch giơ một tay lên cầm Lôi công tống chấn sơn chùy làm vũ khí nghênh đón.
Điều này là do Vân Khởi trước đây nhắc nhở nàng. Bạch Bạch không có pháp thuật gì phòng thân, chỉ dựa vào đôi tay cùng một chút pháp thuật để công kích đối phương, nếu mà đối phương am hiểu về dùng độc thì vô cùng nguy hiểm, vậy nên không có vũ khí trong tay cực kỳ bất lợi. Tình cờ hắn biết Lôi công pháp bảo này, đưa cho Bạch Bạch làm vũ khí sử dụng.
Hắc hổ lang quân thấy nàng cầm cây chùy như người vô lực thì cảm thấy yên tâm, một trảo vồ đến muốn dùng sức đánh bật cái chùy này ra ngoài, không ngờ tới chấn sơn chùy này bên trong còn chứa đựng pháp thuật cực lớn, trảo của hắn đập vào chùy, chùy không mảy may xê dịch còn làm cho móng của hắn bị phản lực lại đau nhức, nếu như không phải móng vuốt của hắn cũng có pháp lực lớn thì chỉ sợ đã sớm biến thành đồ phế thải.
Lúc này thì toàn bộ lòng khinh thị đối phương đã biến mất, hắn biết rõ nữ nhân yếu đuối trước mặt hắn đây có khi so với Vân Sơ cũng không hề kém cạnh, hắn lại bất cẩn như vậy, đừng nói đến uy danh, ngay cả cái mạng nhỏ cũng khó mà bảo toàn!
Bạch Bạch cầm chấn sơn chùy trong tay cũng bị phản lực một hồi mỏi nhừ, nếu như không phải trong lòng quyết tâm, gắt gao cầm chùy thì chỉ sợ chấn sơn chùy đã bị đánh rơi.
Trong lòng nàng chỉ còn lại ý nghĩ muốn đánh bại địch nhân trước mặt, tất cả kinh hoàng, sợ hãi, do dự, lo lắng đều không để ý, khay ti Thần Quân cùng với Lam hạt ma tiến lên vây đánh, người bên ngoài nhìn vào thấy tình thế của nàng vô cùng nguy hiểm, nhưng bây giờ tâm trí nàng đang vô cùng bình tĩnh và thanh thản, một bên tiếp tục múa chùy chiến đấu với Hắc hổ thần quân, một bên nghĩ cách đối phó với bọn hai tên yêu ma, không cho bọn chúng tiếp cận làm phép với nàng.
Điểm lợi hại nhất của phong nhận là vô hình, chỉ có thể dựa vào tiếng gió để xác định, cũng không thấy người động thủ thi pháp như thế nào, có thể bức đối phương chạy đông chạy tây chật vật vô cùng để tránh, đương nhiên để thi triển phong nhận thì phải có pháp lực thâm hậu làm nền tảng, nếu như phong nhận này tấn công cao thủ như Mặc Yểm thì ngay cả khóe mắt hắn cũng không động, phong nhận còn chưa tới người hắn thì đã bị hộ thân cương khí bắn ra xa.
Nhưng mà pháp lực cao thâm đến siêu phàm như vậy từ trước đến nay đều rất hiếm có. Ba tên yêu ma trước mặt không phải là không thể dùng pháp lực hộ thân ngăn cản phong nhận mà Bạch Bạch phóng ra. Tuy nhiên nếu làm như vậy sẽ tiêu tốn hết nội lực của bọn chúng, đến lúc đó còn đánh đấm gì nữa? Chỉ có ngồi mà chờ Bạch Bạch đến đập cho mỗi người một búa bẹp dí mà thôi.
Dưới võ đài yêu ma đã nhận ra, khô lâu yêu ma đích thực là bị tiểu hồ ly yếu đuối này phóng phong nhận giết chết. Lại thấy thiếu nữ này trên võ đài vẻ mặt bình tĩnh lại ép cho ba tên yêu ma nhảy loi choi như ba con khỉ để tránh phong nhận. Bọn chúng mắt hoa lên đồng thời cũng không khỏi nản lòng thoái chí.
Không ngờ rằng đệ tử nhỏ nhất của Thanh Lương quan mà cũng lợi hại như vậy, không những thế lại là một tiểu hồ tiên. Không biết các đệ tử trước có trên năm trăm năm đạo hạnh thì ba cao thủ Địa phủ này còn phải chật vật như thế nào nữa. Nếu bọn chúng mà ra được khỏi Địa phủ thì còn gặp biết bao nhiêu cao thủ Thiên giới nữa, lúc đấy mạng của tụi nó còn giữ nổi không?
Bạch Bạch bình tĩnh, không hề phân tâm, Hắc hổ Thần Quân tuy tấn công mãnh liệt nhưng trên tay nàng là chấn sơn chùy, nên nhất thời không làm được gì, giận dữ la lối inh ỏi.
Bởi vì phải ứng phó hắn, Bạch Bạch tuy có nhằm vào Khay ti Thần Quân và Lam hạt ma nhưng số lượng phong nhận cũng ít hơn so với Hắc hổ Thần Quân. Nhìn Khay ti Thần Quân có vẻ chật vật chống đỡ nhưng mà thực chất hắn đang cố gắng phóng ra tơ nhện với mong muốn có thể vây Bạch Bạch trong đó, tình huống nguy cấp, hắn cũng không thèm để ý tới Hắc hổ Thần Quân, hai người cùng đấu với một người, vì phần lớn số phản quân Địa phủ đã hy sinh, thì hy sinh cái mạng của Hắc hổ thần quân cũng coi như là xứng đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.