Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Chương 159: Ngươi là phiếu cơm dài hạn (1)

Nga My

19/03/2013

Tiểu Hắc đang muốn nhảy đến trên xà nhà đuổi theo đánh con vẹt, lại nghe hắn kêu thảm một tiếng, từ trên xà nhà nhảy xuống té trên mặt đất, trong miệng kêu lên đứt quãng: “Cứu, cứu…… Cứu mạng!”

” Tiểu Hắc ngươi đang ở đây làm gì?!” giọng nói của Vân Khởi từ sau lưng truyền đến, tiểu Hắc trong lòng rùng mình, thầm kêu một tiếng nguy hiểm thật! May mắn bọn họ đã thông đồng trước, nếu không thấy cảnh tượng này ai cũng sẽ cho rằng hắn thừa dịp Bạch Bạch không ở đấy, đi vào khiến lam vẹt rơi trên mặt đất!

Tiểu Hắc hung hăng trừng mắt liếc nhìn lam vẹt trên mặt đất, không nói một lời xoay người nhảy ra hướng ngoài cửa sổ, thân ảnh màu đen đảo mắt biến mất trong bụi hoa.

Vân Khởi đi vào gian phòng, cẩn thận nâng lam vẹt lên thả lại trên mặt bàn, quan tâm mà hỏi thăm:” Ngươi có khỏe không?”

Lam vẹt vô lực gật đầu, đứt quãng nói:” Không, không liên quan tiểu Hắc…… Chuyện, ta là…… Là ác mộng, rơi, rớt xuống, đi.” Những lời hắn nói sau này trong thời điểm ánh mắt mơ hồ, một bộ dáng kinh hồn chưa dứt.

Vân Khởi trong nội tâm thầm than, nếu như không phải Bạch Bạch vừa mới dùng thuật nhìn tình hình tiểu Hắc bên này, đổi lại ai cũng sẽ hiểu lầm tiểu Hắc khi dễ lam vẹt, mà lam vẹt ăn nhờ ở đậu, mềm yếu không dám cáo trạng, thậm chí còn chủ động che lấp thay tiểu Hắc.

Cái con lam vẹt này thực sự diễn trò!

Chẳng qua nói đến diễn trò, Vân Khởi cũng không kém, ôn hòa an ủi lam vẹt một phen, cũng lần nữa nói nếu như tiểu Hắc lại khi dễ, hắn nhất định phải lớn mật nói với những người khác, lại xin lỗi vài câu thay tiểu Hắc, lúc này mới rời khỏi gian phòng Bạch Bạch.

Tiểu Hắc chạy đến chỗ ở của Vân Khởi, Bạch Bạch đã ngưng làm phép một hồi, hắn vừa thấy Vân Hư đã tới, lập tức chỉ cao ngón tay lên trời, thầm nghĩ: Ngươi nghĩ oan uổng cho ta rồi, hiện tại biết rõ sai rồi chứ.

Vân Hư cũng là người quang minh lỗi lạc, gặp mặt liền nói xin lỗi tiểu Hắc, lại nói: “Vẹt rõ ràng bị thương lợi hại, vì sao hành động lại linh hoạt như thế?”

” Hắn rất có thể là bị pháp thuật nào đó thao túng làm con rối.” Vân Khởi đi tới vừa vặn nghe thấy Vân Hư nghi vấn

” Nhị sư huynh từ trước nói qua, thuật điều khiển động vật đến trình độ nhất định, chỉ cần là vật còn sống đều có thể khống chế tự nhiên. Lam vẹt chính là bị người thao túng đến Thanh Lương Quan làm gian tế có đúng không?” Bạch Bạch lập tức nhớ tới lời Vân Khởi đã dạy gì đó trước kia.

Vân Khởi mỉm cười gật đầu nói:” Đúng!”



” Chúng ta phải nghĩ biện pháp bắt được người khống chế phía sau!” Vân Hư nghĩ đến chuyện mình bị người lừa gạt thiếu chút nữa hiểu lầm tiểu Hắc, đối với người phía sau màn độc thủ này càng thống hận.

” Trước mắt quan trọng là chúng ta tu luyện chăm chỉ, đồng thời bảo vệ sư phụ trong lúc bế quan không bị quấy rầy, chỉ cần nhất cử nhất động của lam vẹt trong khống chế của chúng ta, tạm thời không cần đối với nó làm gì.” Vân Khởi tuy không biết là người nào có ý đồ gây bất lợi đối với Thanh Lương Quan, nhưng dám ra tay với bọn họ, chỉ sợ thực lực sẽ không quá yếu, giờ phút này Thanh Lương Quan không nên sinh loạn, cho nên cũng không ý định chủ động xuất kích.

Tiểu Hắc tự động xin đi giết giặc nói:” Yên tâm đi, ta nhất định sẽ quan sát nó sít sao, hơn nữa hiện tại nó cho rằng đã thành công hãm hại ta, sẽ không che dấu cái gì ở trước mặt ta.”

Vân Khởi duỗi tay sờ sờ tiểu Hắc, nói:” Vậy vất vả tiểu Hắc ngươi.”

Tiểu Hắc ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng đắc ý.

Thời gian bận rộn qua đi nhanh chóng, đảo mắt đã qua nửa tháng, trong thời gian này, cha mẹ Bạch Bạch nhận lời mời của Mặc Yểm rời Bạch Ngọc cốc, đi Mặc Đầm hỗ trợ chuẩn bị công việc cần thiết cho hôn lễ nữ nhi.

Lam vẹt vẫn sống ở trong phòng Bạch Bạch như cũ, tiểu Hắc mỗi ngày canh giữ ở gần hắn một tấc cũng không rời, hắn ngoại trừ ngẫu nhiên thừa dịp Bạch Bạch không ở đó rình rập bốn phía, không có hành động gì đặc biệt nữa.

Lam vẹt thương thế đã tốt lắm, nói tên là ” Lam ngọc”, thường xuyên chủ động thay Bạch Bạch chiếu cố tiên thảo nàng nuôi, Bạch Bạch mặc dù biết hắn không có hảo ý, nhưng sư huynh đã phân phó không cần phải rút dây động rừng, cho nên nàng cũng không cố ý bài xích hắn, ngược lại cảm thấy Lam ngọc thường xuyên ở cùng nàng một chỗ, sẽ không cơ hội đi làm chuyện xấu, coi như là một thu hoạch.

Hơn nữa lam ngọc chẳng qua cũng là bị người khống chế, Bạch Bạch nghĩ đến thân thể của nó thân bất do kỷ, đối với nó ôn hòa một ít, hơn nữa lam ngọc đối với trồng hoa thảo phi thường tốt, Bạch Bạch cũng không khỏi bội phục hắn, một hồ ly một vẹt, cùng ở trong một phòng, tạm thời duy trì quan hệ hài hòa gắn bó.

Ngày hôm đó Bạch Bạch đang ở trong phòng nghiền nát dược thảo chuẩn bị luyện đan, đột nhiên Huyền Thư nói bên ngoài có người tìm nàng, thần sắc sau khi truyền lời mập mờ, thấy Bạch Bạch rất kỳ quái, trong nội tâm không khỏi sinh ra vài phần chờ mong…… Chẳng lẽ là Mặc Yểm?!

Tưởng tượng như vậy, cũng nhịn không được nữa bước nhanh hướng cửa chính Thanh Lương Quan chạy tới, nhanh đến trước cửa sau đó đột nhiên dừng lại, để ý quần áo tóc mai một lần, xác định trên người trên mặt mình sạch sẽ, không dính dược chất, xinh đẹp trước sau như một, không có chỗ nào không ổn, lúc này mới từng bước một đi ra cửa.

Người đứng ở trước cửa Thanh Lương Quan một thân hắc y không phải Mặc Yểm, mà là đồng tử Mặc Đầm A Sâm! Bạch Bạch có chút thất vọng, nàng sớm biết Mặc Yểm sẽ không tới Thanh Lương Quan rồi, nhưng đồng tử hắn đã đến đây, nhất định có tin tức của hắn.

A Sâm vừa thấy Bạch Bạch, sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra thần sắc kinh diễm, một hồi mới hồi phục tinh thần lại hành lễ nói: “Bái kiến phu nhân!”



Bạch Bạch xuất hiện ở Mặc Đầm phần lớn đều là bộ dáng hồ ly, khiến bọn người A Sâm đến nay vẫn chưa miễn dịch đối với dung mạo xinh đẹp của nàng, nếu như không phải nhớ tới chủ nhân phân phó, hắn còn không biết sẽ ngẩn người với Bạch Bạch bao lâu.

Bạch Bạch kỳ quái nói:” Ta là Bạch Bạch, không phải là phu nhân gì đó!”

A Sâm nháy mắt nói: “Hơn mười ngày nữa, người chính là phu nhân nhà ta nha, tiểu nhân gọi sớm cho quen.”

” Là Mặc Yểm bảo ngươi tới sao? Tìm ta có chuyện gì?” Bạch Bạch cảm thấy trên mặt nóng lên, vội vàng chuyển đề tài.

” Chủ nhân ở bên rừng cây nhỏ kia chờ người, người nhanh đi thôi!” A Sâm thần sắc mập mờ, thấp giọng nói.

Trong mắt Bạch Bạch nháy mắt sáng lên, vui vẻ gật đầu, liền hướng về rừng cây nhỏ mà đi, A Sâm cười tủm tỉm theo sát ở phía sau, hai người cũng không có chú ý, dưới mái hiên có một tiểu thân ảnh lam sắc.

Ánh mặt trời nồng đậm xuyên qua tán lá cây, nhẹ nhàng chiếu vào trên cỏ trong rừng cây nhỏ, hương thơm cây cỏ phiêu tán trong rừng, Bạch Bạch lại chỉ ngửi thấy hương vị một người.

Nàng mới chạy vào rừng cây, đã bị người một giữ chặt ôm vào ngực, trước mắt là hắc bào quen thuộc, thân thể bị chủ nhân hắc bào vững vàng vây quanh, là Mặc Yểm đến gặp nàng!

Lúc không thấy hắn còn không cảm thấy, nhưng khi đứng trước mặt mới phát hiện hóa ra mình nhớ hắn như vậy, tưởng niệm hương vị hắn, tưởng niệm ngực của hắn.

” Mặc Yểm, ta nhớ ngươi!” Bạch Bạch ở trong lồng ngực của hắn cọ xát, lưu luyến không muốn xa rời nói.

” Nhớ như thế nào?” Mặc Yểm ôm nàng ngồi vào một bên trên tảng đá lớn, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ôn nhu hỏi.

” Như…… Như nhớ gà nướng và rượu hoa đào vậy!” Bạch Bạch tự hỏi một hồi rốt cục “nêu ví dụ thuyết minh” nói, Mặc Yểm hận đến muốn cắn nàng hai cái ngay lập tức.

Thì ra hắn trong suy nghĩ tiểu hồ ly liền đại biểu cho gà nướng cùng rượu hoa đào! Thật sự là tức chết người!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook