Chương 40: Thiên Đình lo lắng gặp quỷ
Nga My
19/03/2013
Thiên đế nói chuyện với Quỳnh Nguyệt tiên tử một lúc, chợt nhớ tới lúc nàng mới đến thì khóc sướt mướt, dường như bị ủy khuất gì đó, hiện giờ cũng không có người ngoài, liền hỏi: « Quỳnh Nguyệt, vừa rồi con xông vào tìm phụ hoàng để làm gì?” Quỳnh Nguyệt tiên tử vốn một lòng nghĩ tới mục tiêu mới, nghe Thiên đế nhắc tới, lập tức nhớ lại một mối hận nhục nhã mà Mặc Yểm gây ra cho nàng ta, nước mắt lưng tròng, đứng dậy, lôi kéo tay áo Thiên đế, khóc lóc kể lể nói: « Trước khi con gái chưa gặp được phụ hoàng, ở thế gian có quen biết một người đàn ông, con và hắn ái mộ lẫn nhau, mấy ngày nay con thầm nghĩ bồi đắp tình cảm cha con với phụ hoàng, nên tạm bỏ quên hắn, hôm nay đi động phủ của hắn để tìm hắn, thì kẻ bạc tình này lại mượn cớ làm con phải nhục nhã chạy đi! Phụ hoàng, người nên làm chủ cho con gái!”
Quỳnh Nguyệt tiên tử biết rõ Thiên đế mang áy náy trong lòng đối với mẹ con mình, cho nên trong lời nói cố ý khiến Thiên đế phải xuống nước, ám chỉ mình vì tận hiếu mới đưa đến chuyện chịu nhục, làm cho ông ta càng hết sức đòi lại mặt mũi cho mình.
Mặc dù Thiên đế có chút cưng chiều con gái nhỏ, nhưng cũng nghe thấy không ít điều tiếng xấu về tình yêu qua lại của nàng ta, thầm nghĩ hơn phân nửa là người đàn ông kia chịu không nổi nàng dáng vẻ kiêu căng, phóng túng buông thả nên mới chia tay nó. Tụy vậy xưa nay ông ta đều bao che khuyết điểm, cảm thấy con gái nhà mình thân phận cao quý, cho dù làm việc thiếu thỏa đáng cũng không tới phiên người ngoài làm cho nó phải chịu nhục nhã, cho nên cũng có tâm ý xuất đầu giúp con gái. Liền hỏi
« Người đàn ông kia là người phương nào? Đợi phụ vương phái người đi giáo huấn hắn một chút. »
Quỳnh Nguyệt tiên tử chỉ chờ một câu nói đó, vội vàng trả lời: « Hắn tên là Mặc Yểm, động phủ tại Mực Đầm.”
« Con nói cái gì?! » Thần sắc Thiên đế biến đổi khôn cùng, quát hỏi.
« Hắn…… Hắn tên là Mặc Yểm, ở tại Mực Đầm…… Phụ hoàng, người, người làm sao vây?” Quỳnh Nguyệt tiên tử bị thái độ thay đổi chóng mặt của Thiên đế làm cho sợ hãi tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Thiên đế đánh mạnh một chưởng trên bàn, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị nói: « Làm sao con lại trêu chọc vào hắn?! Cũng tốt, cũng tốt! Các ngươi đều không có quan hệ gì mới tốt! Bây giờ con lập tức trở lại hương quán cùng với mẹ con, trong vòng ba tháng không được xuất môn nửa bước! »
Từ khi Quỳnh Nguyệt tiên tử từ quen biết với Thiên đế tpwos nay, chưa từng thấy qua Thiên đế có thái độ cường ngạnh không lưu tình như vậy. Nàng không rõ Mặc Yểm và Thiên đế rốt cục đã xảy ra chuyện gì, lại làm cho ông ta căm tức như vậy, trong nội tâm ủy khuất không thôi, oa một tiếng khóc ồ lên.
Thiên đế cũng không lập tức trì hoãn sắc mặt, nhẹ lời an ủi giống như lúc trước, ngược lại nghiêm mặt hổ nói: « Đi đi! Nếu như con không nghe lời, cũng đừng gọi trẫm là phụ hoàng nữa!” Dứt lời, ông ta phất tay áo không hề để ý tới Quỳnh Nguyệt tiên tử, bước ra khỏi ngự thư phòng.
Quỳnh Nguyệt tiên tử xưa nay cả gan làm loạn, ngang ngược tùy hứng, nhưng đây là chuyện có liên quan tới địa vị của mình sau này, nên cũng không dám cãi lời, cắn nát mấy cái khăn tay cuối cùng cũng thuận theo ý Thiên đế, trở lại hương quán cấm túc ba tháng.
Dù sao mình cũng được mẫu thân sủng ái, đến lúc đó chờ Thiên đế hết giận, mềm giọng khẩn cầu vài câu, tự nhiên sẽ không việc gì. Tưởng tượng như vậy, trong lòng Quỳnh Nguyệt tiên tử bớt đi phiền não. Ra khỏi cửa lại gặp Vân Nhi đang sợ hãi rụt rè ngoài cửa, trong lòng cơn tức dồn lên, xông lên trước tát vài cái thẳng vào mặt cô ta, mãi đến khi tiểu nha hoàn bị đánh đến sưng đỏ cả hai má, mới cảm giác vơi bớt chút bực tức.
Đằng kia, Minh Ất chân nhân trở về động phủ của mình, mới tới cửa liền gặp một thiếu niên kích động ra, miệng cao hứng nói: « Sư phụ, đồ nhi đã trở về! »
Thiếu niên đạo nhân này không cần phải nói cũng biết, đó chính là Vân Hư vừa hạ phàm thu thập kinh nghiệm. Minh Ất chân nhân rất coi trọng người đồ đệ này. Mình mới xuất quan không lâu liền gặp được hắn bình yên trở về, tự nhiên tâm tình cũng thập phần vui vẻ, lập tức đem hắn tới chỗ thiên điện mà mình dùng để luyện công, để nghe hắn kể về kinh nghiệm thu thập được sau mấy tháng.
Chỉ là khi Vân Hư nói đến chuyện ngẫu nhiên gặp Mặc Yểm tại khách điếm, bên môi Minh Ất chân nhân vốn đang mang theo chút ý cười lạnh nhạt vui vẻ, nhưng sau đó mi tâm (*khoảng giữa 2 đầu lông mày) chậm rãi nhíu lại.
Vân Hư nhận thấy diện mạo bên ngoài của người kia phỏng chừng chỉ hơn vài tuổi so với sư phụ thập phần sùng kính của mình, nhưng nhớ tới lời nói của Mặc Yểm, bèn hỏi ấp a ấp úng: « Sư phụ, vị Mặc…… Mặc tiên sinh kia nói, hắn, hắn là huynh trưởng của sư phụ, việc này…… việc này…… »
Minh Ất chân nhân chậm rãi gật đầu nói: « Lời hắn nói là sự thật »
Vân Hư vốn đã tin sáu bảy phần lý do thoái thác của Mặc Yểm, giờ phút này nghe sư phụ chính miệng chứng thật, nhưng vẫn là cảm thấy bất ngờ, trong lòng hiếu kỳ nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Minh Ất chân nhân xoa xoa mi tâm nói: « Sự tình giữa vi sư với hắn sau này sẽ nói cho con biết, con nói tiếp sự việc xảy ra đằng sau nữa đi. »
Vân Hư đáp ứng một tiếng, tiếp tục kể chuyện xà yêu hại người, mới nói vài câu, đột nhiên khuôn mặt xưa nay vốn bình tĩnh của sư phụ, tự nhiên đổi sắc, miệng không khỏi ngưng lại, ngẫm lại chính mình vừa mới nói điều gì khiến sư phụ… khiếp sợ như vậy.
Nhưng mà không có! Chẳng qua hắn chỉ nói rằng ở bên ngoài tiểu viện của Lăng Thanh Ba có gặp được hai con hồ ly là Hồng Hồng và Bạch Bạch mà thôi. Chẳng lẽ…… chẳng lẽ là sư phụ trách cứ mình tùy ý kết giao với yêu tinh sao? Không đúng, rõ ràng sư phụ một mực dạy bảo hắn phải đối đãi ngang hàng với chúng sinh, không thể vì đối phương là phàm nhân hoặc yêu tinh, mà trong lòng lại có thành kiến.
« Con nói là, hồ ly tinh tên Bạch Bạch hiện đang ở cùng Mặc Yểm?! » Giọng nói của Minh Ất chân nhân khó dấu nổi bao hàm rất nhiều cảm xúc.
“Vâng……” Vân Hư phỏng đoán rằng, chẳng lẽ Bạch Bạch cùng sư phụ cũng có quan hệ gì đó không thành?
Minh Ất chân nhân còn đợi hỏi lại, chợt nghe ngoài cửa có tiếng tiên đồng thấp giọng bẩm báo: « Vợ chồng Bạch nguyên ở bên ngoài xưng có việc gấp cần cầu kiến chân nhân. »
Minh Ất chân nhân giật mình: « Mau mau mời bọn họ vào gặp. » Quay đầu rồi nói với Vân Hư : « Mặc Yểm ở cùng Bạch Bạch là việc nhất thiết không được nhắc đến với bất kỳ ai hết. Con lui ra trước đi. »
Trong lòng Vân Hư chứa đầy nghi vấn, nhưng cũng phải nghe lời phân phó của sư phụ, rời đi theo cửa hông của thiên điện, lúc đi đến ngưỡng cửa của điện thì lờ mờ nghe được một giọng nói lạ lẫm tràn đầy lo lắng: « Chân nhân, ngài cuối cùng cũng xuất quan, Bạch Bạch được cứu rồi…… »
Bạch Bạch? Lại là Bạch Bạch? Bạch Bạch mà chủ nhân của giọng nói này đang nói và Bạch Bạch mà mình đã từng gặp gỡ là cùng một người sao ? Tại sao sư phụ lại không cho hắn nói chuyện của Bạch Bạch ra ngoài ?
Mà « cặp vợ chồng Bạch Nguyên » dường như trước đây mình chưa bao giờ nghe nói qua, trong trí nhớ cũng chưa từng thấy bọn họ tới cửa thăm hỏi, tại sao dáng vẻ của sư phụ lại có vẻ hết sức quen thuộc thân với bọn họ? Tuy Minh Ất chân nhân nhìn có vẻ là người hiền hoà, nhưng bình thường rất ít có thâm giao với người nào, tiếp kiến khách cũng đều là tại chính điện, ngoại trừ những người có quan hệ cực kỳ thân thiết bên ngoài, thì đều không mời người khác đến thiên điện ngài dùng để luyện công, cặp vợ chồng Bạch Nguyên và sư phụ rốt cục là có quan hệ như thế nào?
Về phía Mặc Yểm, người làm cho hai đại nhân vật trên Thiên đình bàn luận, thì hắn đang bận rộn trấn an con vật cưng đáng thương của mình đang kinh hãi vì bị thương.
Hắn nửa điểm cũng không thèm để ý mình đắc tội người nào, lại càng không có e ngại những người kia có ý nghĩ gì về hắn, dù sao hắn cũng không có ấn tượng tốt đối với vị tiên nhân nào trên trời cả, vả lại hắn cũng không dư thời gian mà để ý.
Quỳnh Nguyệt tiên tử cũng không biết là hôm nay may mắn cho nàng ta, chưa kịp khoe khoang thân phận mới, nếu không thái độ của Mặc Yểm còn không chừng có thể ác liệt gấp mười gấp trăm lần.
Bỏ qua một bên không đề cập tới các loại ân oán giữa hắn với Thiên đình, xét theo tính tình của hắn, cho dù hôm nay người giẫm lên Bạch Bạch chính là Thiên đế, hắn cũng sẽ không bởi vậy mà có vài phần khách khí, huống chi chẳng qua chỉ là một tiên nữ phóng đãng ? Nói thật, đối với hắn, người đàn bà kia giờ trở thành bộ dáng gì hắn còn chẳng nhớ rõ lắm.
Quỳnh Nguyệt tiên tử biết rõ Thiên đế mang áy náy trong lòng đối với mẹ con mình, cho nên trong lời nói cố ý khiến Thiên đế phải xuống nước, ám chỉ mình vì tận hiếu mới đưa đến chuyện chịu nhục, làm cho ông ta càng hết sức đòi lại mặt mũi cho mình.
Mặc dù Thiên đế có chút cưng chiều con gái nhỏ, nhưng cũng nghe thấy không ít điều tiếng xấu về tình yêu qua lại của nàng ta, thầm nghĩ hơn phân nửa là người đàn ông kia chịu không nổi nàng dáng vẻ kiêu căng, phóng túng buông thả nên mới chia tay nó. Tụy vậy xưa nay ông ta đều bao che khuyết điểm, cảm thấy con gái nhà mình thân phận cao quý, cho dù làm việc thiếu thỏa đáng cũng không tới phiên người ngoài làm cho nó phải chịu nhục nhã, cho nên cũng có tâm ý xuất đầu giúp con gái. Liền hỏi
« Người đàn ông kia là người phương nào? Đợi phụ vương phái người đi giáo huấn hắn một chút. »
Quỳnh Nguyệt tiên tử chỉ chờ một câu nói đó, vội vàng trả lời: « Hắn tên là Mặc Yểm, động phủ tại Mực Đầm.”
« Con nói cái gì?! » Thần sắc Thiên đế biến đổi khôn cùng, quát hỏi.
« Hắn…… Hắn tên là Mặc Yểm, ở tại Mực Đầm…… Phụ hoàng, người, người làm sao vây?” Quỳnh Nguyệt tiên tử bị thái độ thay đổi chóng mặt của Thiên đế làm cho sợ hãi tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Thiên đế đánh mạnh một chưởng trên bàn, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị nói: « Làm sao con lại trêu chọc vào hắn?! Cũng tốt, cũng tốt! Các ngươi đều không có quan hệ gì mới tốt! Bây giờ con lập tức trở lại hương quán cùng với mẹ con, trong vòng ba tháng không được xuất môn nửa bước! »
Từ khi Quỳnh Nguyệt tiên tử từ quen biết với Thiên đế tpwos nay, chưa từng thấy qua Thiên đế có thái độ cường ngạnh không lưu tình như vậy. Nàng không rõ Mặc Yểm và Thiên đế rốt cục đã xảy ra chuyện gì, lại làm cho ông ta căm tức như vậy, trong nội tâm ủy khuất không thôi, oa một tiếng khóc ồ lên.
Thiên đế cũng không lập tức trì hoãn sắc mặt, nhẹ lời an ủi giống như lúc trước, ngược lại nghiêm mặt hổ nói: « Đi đi! Nếu như con không nghe lời, cũng đừng gọi trẫm là phụ hoàng nữa!” Dứt lời, ông ta phất tay áo không hề để ý tới Quỳnh Nguyệt tiên tử, bước ra khỏi ngự thư phòng.
Quỳnh Nguyệt tiên tử xưa nay cả gan làm loạn, ngang ngược tùy hứng, nhưng đây là chuyện có liên quan tới địa vị của mình sau này, nên cũng không dám cãi lời, cắn nát mấy cái khăn tay cuối cùng cũng thuận theo ý Thiên đế, trở lại hương quán cấm túc ba tháng.
Dù sao mình cũng được mẫu thân sủng ái, đến lúc đó chờ Thiên đế hết giận, mềm giọng khẩn cầu vài câu, tự nhiên sẽ không việc gì. Tưởng tượng như vậy, trong lòng Quỳnh Nguyệt tiên tử bớt đi phiền não. Ra khỏi cửa lại gặp Vân Nhi đang sợ hãi rụt rè ngoài cửa, trong lòng cơn tức dồn lên, xông lên trước tát vài cái thẳng vào mặt cô ta, mãi đến khi tiểu nha hoàn bị đánh đến sưng đỏ cả hai má, mới cảm giác vơi bớt chút bực tức.
Đằng kia, Minh Ất chân nhân trở về động phủ của mình, mới tới cửa liền gặp một thiếu niên kích động ra, miệng cao hứng nói: « Sư phụ, đồ nhi đã trở về! »
Thiếu niên đạo nhân này không cần phải nói cũng biết, đó chính là Vân Hư vừa hạ phàm thu thập kinh nghiệm. Minh Ất chân nhân rất coi trọng người đồ đệ này. Mình mới xuất quan không lâu liền gặp được hắn bình yên trở về, tự nhiên tâm tình cũng thập phần vui vẻ, lập tức đem hắn tới chỗ thiên điện mà mình dùng để luyện công, để nghe hắn kể về kinh nghiệm thu thập được sau mấy tháng.
Chỉ là khi Vân Hư nói đến chuyện ngẫu nhiên gặp Mặc Yểm tại khách điếm, bên môi Minh Ất chân nhân vốn đang mang theo chút ý cười lạnh nhạt vui vẻ, nhưng sau đó mi tâm (*khoảng giữa 2 đầu lông mày) chậm rãi nhíu lại.
Vân Hư nhận thấy diện mạo bên ngoài của người kia phỏng chừng chỉ hơn vài tuổi so với sư phụ thập phần sùng kính của mình, nhưng nhớ tới lời nói của Mặc Yểm, bèn hỏi ấp a ấp úng: « Sư phụ, vị Mặc…… Mặc tiên sinh kia nói, hắn, hắn là huynh trưởng của sư phụ, việc này…… việc này…… »
Minh Ất chân nhân chậm rãi gật đầu nói: « Lời hắn nói là sự thật »
Vân Hư vốn đã tin sáu bảy phần lý do thoái thác của Mặc Yểm, giờ phút này nghe sư phụ chính miệng chứng thật, nhưng vẫn là cảm thấy bất ngờ, trong lòng hiếu kỳ nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Minh Ất chân nhân xoa xoa mi tâm nói: « Sự tình giữa vi sư với hắn sau này sẽ nói cho con biết, con nói tiếp sự việc xảy ra đằng sau nữa đi. »
Vân Hư đáp ứng một tiếng, tiếp tục kể chuyện xà yêu hại người, mới nói vài câu, đột nhiên khuôn mặt xưa nay vốn bình tĩnh của sư phụ, tự nhiên đổi sắc, miệng không khỏi ngưng lại, ngẫm lại chính mình vừa mới nói điều gì khiến sư phụ… khiếp sợ như vậy.
Nhưng mà không có! Chẳng qua hắn chỉ nói rằng ở bên ngoài tiểu viện của Lăng Thanh Ba có gặp được hai con hồ ly là Hồng Hồng và Bạch Bạch mà thôi. Chẳng lẽ…… chẳng lẽ là sư phụ trách cứ mình tùy ý kết giao với yêu tinh sao? Không đúng, rõ ràng sư phụ một mực dạy bảo hắn phải đối đãi ngang hàng với chúng sinh, không thể vì đối phương là phàm nhân hoặc yêu tinh, mà trong lòng lại có thành kiến.
« Con nói là, hồ ly tinh tên Bạch Bạch hiện đang ở cùng Mặc Yểm?! » Giọng nói của Minh Ất chân nhân khó dấu nổi bao hàm rất nhiều cảm xúc.
“Vâng……” Vân Hư phỏng đoán rằng, chẳng lẽ Bạch Bạch cùng sư phụ cũng có quan hệ gì đó không thành?
Minh Ất chân nhân còn đợi hỏi lại, chợt nghe ngoài cửa có tiếng tiên đồng thấp giọng bẩm báo: « Vợ chồng Bạch nguyên ở bên ngoài xưng có việc gấp cần cầu kiến chân nhân. »
Minh Ất chân nhân giật mình: « Mau mau mời bọn họ vào gặp. » Quay đầu rồi nói với Vân Hư : « Mặc Yểm ở cùng Bạch Bạch là việc nhất thiết không được nhắc đến với bất kỳ ai hết. Con lui ra trước đi. »
Trong lòng Vân Hư chứa đầy nghi vấn, nhưng cũng phải nghe lời phân phó của sư phụ, rời đi theo cửa hông của thiên điện, lúc đi đến ngưỡng cửa của điện thì lờ mờ nghe được một giọng nói lạ lẫm tràn đầy lo lắng: « Chân nhân, ngài cuối cùng cũng xuất quan, Bạch Bạch được cứu rồi…… »
Bạch Bạch? Lại là Bạch Bạch? Bạch Bạch mà chủ nhân của giọng nói này đang nói và Bạch Bạch mà mình đã từng gặp gỡ là cùng một người sao ? Tại sao sư phụ lại không cho hắn nói chuyện của Bạch Bạch ra ngoài ?
Mà « cặp vợ chồng Bạch Nguyên » dường như trước đây mình chưa bao giờ nghe nói qua, trong trí nhớ cũng chưa từng thấy bọn họ tới cửa thăm hỏi, tại sao dáng vẻ của sư phụ lại có vẻ hết sức quen thuộc thân với bọn họ? Tuy Minh Ất chân nhân nhìn có vẻ là người hiền hoà, nhưng bình thường rất ít có thâm giao với người nào, tiếp kiến khách cũng đều là tại chính điện, ngoại trừ những người có quan hệ cực kỳ thân thiết bên ngoài, thì đều không mời người khác đến thiên điện ngài dùng để luyện công, cặp vợ chồng Bạch Nguyên và sư phụ rốt cục là có quan hệ như thế nào?
Về phía Mặc Yểm, người làm cho hai đại nhân vật trên Thiên đình bàn luận, thì hắn đang bận rộn trấn an con vật cưng đáng thương của mình đang kinh hãi vì bị thương.
Hắn nửa điểm cũng không thèm để ý mình đắc tội người nào, lại càng không có e ngại những người kia có ý nghĩ gì về hắn, dù sao hắn cũng không có ấn tượng tốt đối với vị tiên nhân nào trên trời cả, vả lại hắn cũng không dư thời gian mà để ý.
Quỳnh Nguyệt tiên tử cũng không biết là hôm nay may mắn cho nàng ta, chưa kịp khoe khoang thân phận mới, nếu không thái độ của Mặc Yểm còn không chừng có thể ác liệt gấp mười gấp trăm lần.
Bỏ qua một bên không đề cập tới các loại ân oán giữa hắn với Thiên đình, xét theo tính tình của hắn, cho dù hôm nay người giẫm lên Bạch Bạch chính là Thiên đế, hắn cũng sẽ không bởi vậy mà có vài phần khách khí, huống chi chẳng qua chỉ là một tiên nữ phóng đãng ? Nói thật, đối với hắn, người đàn bà kia giờ trở thành bộ dáng gì hắn còn chẳng nhớ rõ lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.