Chương 34: Cảm giác
Erly
10/05/2021
Kể từ lúc Cố Dã đi, Từ Di Nhiên đêm nào cũng không ngủ ngon, thói quen ngủ sofa cũng bắt đầu quay trở lại, thuốc lá hút cũng nhiều hơn trước.
Điện thoại của Từ Di Nhiên luôn trong trạng thái chờ sẵn, bất cứ khi nào cũng mong nhận được một cuộc gọi hay tin nhắn từ Cố Dã.
Mỗi ngày Từ Di Nhiên quay cuồng trong công việc và kế hoạch, rảnh hơi liền nhớ đến Cố Dã không thiếu một giây.
Giao hẹn đúng một tuần, nhà mới của Từ Di Nhiên cũng hoàn tất, căn hộ hai lầu thiết kế theo dạng mở với kiếng một chiều, nằm giáp ranh bờ sông và khu vực công viên nhiều cây cối yên tĩnh.
Sau khi thuê người lau chùi, dọn dẹp, đồ đạc nội thất đặt trước cũng được chuyển vào. Riêng về phòng ngủ và phòng tranh đều do một tay Từ Di Nhiên sắp xếp, kể cả A Nhĩ và A Lãng đến phụ cũng không có cơ hội bước vào chiêm ngưỡng.
Nhẫn cưới cũng đã được gửi về từ Ý, chỉ còn bức tranh do chính tay Từ Di Nhiên vẽ nữa là xong.
Ngoài việc ở sòng bạc, Từ Di Nhiên đều ở nhà mới chuyên tâm vẽ tranh, kể từ lúc Cố Dã đi thì cô cũng không còn trở về chung cư, hầu như ngủ lại qua đêm ở sòng bạc, cũng tuyệt nhiên không về nhà ông bà Từ vì không muốn bị cằn nhằn.
Sau một tuần dưỡng thương, Cố Dã tiếp tục đến nhà mẹ ruột theo đúng dự định ban đầu. Nghe mẹ hỏi han gần nửa tiếng đồng hồ mới xong, Cố Dã mang hành lý về phòng nghỉ ngơi trước.
Vừa nằm xuống đệm, Cố Dã lấy điện thoại đã bị nứt màn hình do va đập lúc trên xe khách, anh vào danh bạ, nhấn gọi cho Từ Di Nhiên.
Vừa mới đổ chuông được một tiếng thì Từ Di Nhiên đã bắt máy, giọng nói gấp gáp của cô truyền tới: "Ông xã..."
Cố Dã cong môi cười, vờ vu vơ tra hỏi: "Em đang làm gì?"
"Em đang ở nhà. Ông xã, sao bây giờ anh mới gọi cho em? Khi nào anh về? Anh mau về đi, em thật sự sắp chịu không nổi nữa."
Nghe thấy giọng nói khẩn thiết bất lực của Từ Di Nhiên, Cố Dã khẽ cười hài lòng nhưng vẫn kiên quyết đáp: "Vẫn chưa đến lúc."
"Ông xã." Giọng Từ Di Nhiên trở nên nghẹn ngào: "Em thật sự không thể sống thiếu anh."
Nét cười trên mặt Cố Dã mất đi, thay vào đó là bất an lo lắng, anh lên tiếng trấn an cô: "Đợi anh suy nghĩ thông suốt sẽ quyết định về sớm hay muộn, còn bây giờ anh vẫn chưa hết giận em."
Kết thúc cuộc gọi với Từ Di Nhiên, Cố Dã trở ra ngoài tìm mẹ. Mẹ Cố Dã ở tuổi ngũ tuần vẫn giữ được vóc dáng mảnh mai, sắc mặt tuy không quá tươi tắn nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh.
Ngôi nhà cũ ở làng quê nhỏ, ngay cả bếp cũng phải nấu bằng than củi, không có điện, không có thiết bị điện tử, ngay cả sàn nhà cũng là loại gạch đỏ nung.
Cố Dã vào bếp, thấy mẹ đang loay hoay nấu bữa trưa liền vào phụ một tay.
Bữa trưa đơn giản với rau thịt có sẵn, mẹ Cố Dã nhìn thấy biểu cảm khác lạ của con trai cũng đoán được có chuyện, bà chủ động lên tiếng hỏi trước: "Dã à, con có chuyện muốn nói với mẹ phải không? Hay là con với nhà bố con có chuyện, lần này về đột ngột như vậy, chuyện lớn lắm phải không?"
Cố Dã mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, trực tiếp nói thẳng: "Mẹ, mẹ sắp xếp theo con lên thành phố sống đi."
Mẹ Cố Dã không giấu được kinh ngạc, bà vội lắc đầu từ chối: "Cuộc sống thành phố đắt đỏ, con cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, mẹ không muốn trở thành gánh nặng cho con đâu."
"Mẹ." Cố Dã bật cười: "Con đương nhiên có tiền mới muốn đưa mẹ cùng đến sống chung, sau này mẹ lớn tuổi, con cũng không thể để mẹ một mình ở đây."
"Nhưng mà..."
Mẹ Cố Dã lưỡng lự vì sợ bản thân vướng tay vướng chân con cái, bà từng sống ở thành phố nên biết rất rõ, nơi xa hoa đó kẻ như mẹ con bà muốn cùng nhau tồn tại chỉ tạo thêm khổ cực.
Cố Dã thở dài một hơi, chậm rãi nói vào vấn đề: "Con kết hôn rồi."
Mẹ Cố Dã ngạc nhiên thốt lên: "Con..."
"Con không thể sống thiếu cô ấy, cũng không thể bỏ mặc mẹ ở đây."
Chuyện Cố Dã kết hôn càng khiến mẹ anh thêm áp lực, đường đường là nhà trai lại chẳng có nỗi mười triệu trong tay, lấy gì làm sính lễ hỏi cưới, rồi cả tổ chức hôn lễ.
Cố Dã nắm lấy tay mẹ, anh hiểu nỗi lo của bà, nhẹ nhàng an ủi: "Mẹ, con biết mẹ đang cho rằng chúng ta so với gia đình cô ấy không môn đăng hộ đối. Phải, cô ấy không chỉ có rất nhiều tiền, lại có quyền lực trong xã hội, nhưng kể cả khi cô ấy có tất cả trong tay, cô ấy vẫn không ngần ngại chọn yêu con."
Nước mắt rơi khỏi khóe mi mẹ Cố Dã, bà dùng cả hai tay nắm chặt tay con trai, áy náy bộc bạch: "Mẹ xin lỗi, đáng lẽ ra mẹ phải cho con một cuộc sống tốt hơn. Bao nhiêu năm qua để con ở nhà bố ruột, phải ngậm đắng nuốt cay, mẹ lại vô dụng không giúp gì được cho con."
Cố Dã cong cao môi cười, từ ánh mắt đến giọng nói đều toát lên niềm hãnh diện: "Những ấm ức, thiệt thòi con phải chịu bao nhiêu năm qua, vợ con đã giúp con đòi lại."
Nghe Cố Dã nói cùng biểu cảm của anh, mẹ anh có thể cảm nhận được cô gái mà con trai bà nhắc đến nhất định không tầm thường, tình cảm vợ chồng có lẽ đã đạt ở mức sâu đậm đủ quan trọng. Điều bà mong mỏi nhất chính là Cố Dã sẽ không giống như bà, có một cuộc hôn nhân tan vỡ, niềm tin vào tình yêu cũng chẳng còn tồn tại.
Buổi tối ở sòng bạc, A Nhĩ thấy mặt mày tươi tỉnh của Từ Di Nhiên sau cả tuần u tối cũng đoán được có liên quan đến Cố Dã.
"Chị, anh rể hết giận rồi sao?"
"Không hẳn, nhưng lúc trưa anh ấy có gọi điện, nghe cách anh ấy nói có lẽ đã nguôi giận."
A Nhĩ ngồi trước bàn làm việc gật gù, vẫn không quên châm chọc Từ Di Nhiên: "Cũng phải, anh rể bỏ đi cả tuần lễ, không thấy mặt chị có lẽ đã lạc quan hơn."
Từ Di Nhiên nhướng một bên mày nhìn A Nhĩ định đáp trả nhưng phát hiện có điểm không đúng, sát cánh bên nhau hơn hai năm, chỉ một biểu tình nhỏ trên mặt cũng có thể nhìn thấu được tâm trạng đối phương.
"Mày sao vậy? Có chuyện gì với Tu Kiệt à?"
A Nhĩ xoay mặt né tránh, nhắc đến tâm tình càng tồi tệ.
Chuyện tình cảm đang không ổn, Từ Di Nhiên cũng chẳng còn hứng thú trêu chọc, cô nghiêm túc hỏi: "Chuyện lão Tu ép Tu Kiệt kết hôn với con gái bạn ông ta, anh ta đồng ý?"
Chuyện này cũng đã đến tai Từ Di Nhiên, A Nhĩ cũng chẳng còn gì để giấu mà cười lạnh thừa nhận: "Phải, tên khốn đó chỉ được cái dẻo mép. Không nói nữa, em đi làm việc đây."
Từ Di Nhiên dõi mắt theo A Nhĩ rời khỏi phòng, lặng lẽ mở điện thoại gọi điện cho Tu Kiệt. Anh ta vừa bắt máy, cô liền lên tiếng oán trách thay A Nhĩ: "Vẫn chưa xong à? A Nhĩ mấy hôm nay khó chịu ra mặt rồi, anh không giải quyết sớm thì cút luôn đi."
"Chị hai, chuyện gì cũng phải từ từ, bố anh vừa nghe đến chuyện anh yêu con trai đã ngất xỉu, lần này chuyển sang đương nhiên phải tính lâu dài, chẳng lẽ bắt A Nhĩ nuôi anh?"
"Thế anh định làm gì? Giết bố lấy tiền?"
Tu Kiệt nghe xong liền phì cười: "Em đang xúi dại anh à? Có lẽ cuối tuần anh sẽ sắp xếp xong, thời gian này em để ý A Nhĩ giúp anh."
"Không." Từ Di Nhiên nói xong không đợi Tu Kiệt đã cúp máy ngang. Cô và Tu Kiệt, cũng như Cố Dã và A Nhĩ đều mang cùng một sắc thái tâm trạng.
Từ Di Nhiên và Tu Kiệt dốc sức gầy dựng tương lai, Cố Dã và A Nhĩ lại vì một chút hiểu lầm lại tự khiến bản thân không vui, thậm chí nghi ngờ làm ảnh hưởng đến mối quan hệ.
Nhưng suy cho cùng, tình yêu càng vượt nhiều chướng ngại, tự khắc sẽ bền lâu.
Điện thoại của Từ Di Nhiên luôn trong trạng thái chờ sẵn, bất cứ khi nào cũng mong nhận được một cuộc gọi hay tin nhắn từ Cố Dã.
Mỗi ngày Từ Di Nhiên quay cuồng trong công việc và kế hoạch, rảnh hơi liền nhớ đến Cố Dã không thiếu một giây.
Giao hẹn đúng một tuần, nhà mới của Từ Di Nhiên cũng hoàn tất, căn hộ hai lầu thiết kế theo dạng mở với kiếng một chiều, nằm giáp ranh bờ sông và khu vực công viên nhiều cây cối yên tĩnh.
Sau khi thuê người lau chùi, dọn dẹp, đồ đạc nội thất đặt trước cũng được chuyển vào. Riêng về phòng ngủ và phòng tranh đều do một tay Từ Di Nhiên sắp xếp, kể cả A Nhĩ và A Lãng đến phụ cũng không có cơ hội bước vào chiêm ngưỡng.
Nhẫn cưới cũng đã được gửi về từ Ý, chỉ còn bức tranh do chính tay Từ Di Nhiên vẽ nữa là xong.
Ngoài việc ở sòng bạc, Từ Di Nhiên đều ở nhà mới chuyên tâm vẽ tranh, kể từ lúc Cố Dã đi thì cô cũng không còn trở về chung cư, hầu như ngủ lại qua đêm ở sòng bạc, cũng tuyệt nhiên không về nhà ông bà Từ vì không muốn bị cằn nhằn.
Sau một tuần dưỡng thương, Cố Dã tiếp tục đến nhà mẹ ruột theo đúng dự định ban đầu. Nghe mẹ hỏi han gần nửa tiếng đồng hồ mới xong, Cố Dã mang hành lý về phòng nghỉ ngơi trước.
Vừa nằm xuống đệm, Cố Dã lấy điện thoại đã bị nứt màn hình do va đập lúc trên xe khách, anh vào danh bạ, nhấn gọi cho Từ Di Nhiên.
Vừa mới đổ chuông được một tiếng thì Từ Di Nhiên đã bắt máy, giọng nói gấp gáp của cô truyền tới: "Ông xã..."
Cố Dã cong môi cười, vờ vu vơ tra hỏi: "Em đang làm gì?"
"Em đang ở nhà. Ông xã, sao bây giờ anh mới gọi cho em? Khi nào anh về? Anh mau về đi, em thật sự sắp chịu không nổi nữa."
Nghe thấy giọng nói khẩn thiết bất lực của Từ Di Nhiên, Cố Dã khẽ cười hài lòng nhưng vẫn kiên quyết đáp: "Vẫn chưa đến lúc."
"Ông xã." Giọng Từ Di Nhiên trở nên nghẹn ngào: "Em thật sự không thể sống thiếu anh."
Nét cười trên mặt Cố Dã mất đi, thay vào đó là bất an lo lắng, anh lên tiếng trấn an cô: "Đợi anh suy nghĩ thông suốt sẽ quyết định về sớm hay muộn, còn bây giờ anh vẫn chưa hết giận em."
Kết thúc cuộc gọi với Từ Di Nhiên, Cố Dã trở ra ngoài tìm mẹ. Mẹ Cố Dã ở tuổi ngũ tuần vẫn giữ được vóc dáng mảnh mai, sắc mặt tuy không quá tươi tắn nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh.
Ngôi nhà cũ ở làng quê nhỏ, ngay cả bếp cũng phải nấu bằng than củi, không có điện, không có thiết bị điện tử, ngay cả sàn nhà cũng là loại gạch đỏ nung.
Cố Dã vào bếp, thấy mẹ đang loay hoay nấu bữa trưa liền vào phụ một tay.
Bữa trưa đơn giản với rau thịt có sẵn, mẹ Cố Dã nhìn thấy biểu cảm khác lạ của con trai cũng đoán được có chuyện, bà chủ động lên tiếng hỏi trước: "Dã à, con có chuyện muốn nói với mẹ phải không? Hay là con với nhà bố con có chuyện, lần này về đột ngột như vậy, chuyện lớn lắm phải không?"
Cố Dã mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, trực tiếp nói thẳng: "Mẹ, mẹ sắp xếp theo con lên thành phố sống đi."
Mẹ Cố Dã không giấu được kinh ngạc, bà vội lắc đầu từ chối: "Cuộc sống thành phố đắt đỏ, con cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, mẹ không muốn trở thành gánh nặng cho con đâu."
"Mẹ." Cố Dã bật cười: "Con đương nhiên có tiền mới muốn đưa mẹ cùng đến sống chung, sau này mẹ lớn tuổi, con cũng không thể để mẹ một mình ở đây."
"Nhưng mà..."
Mẹ Cố Dã lưỡng lự vì sợ bản thân vướng tay vướng chân con cái, bà từng sống ở thành phố nên biết rất rõ, nơi xa hoa đó kẻ như mẹ con bà muốn cùng nhau tồn tại chỉ tạo thêm khổ cực.
Cố Dã thở dài một hơi, chậm rãi nói vào vấn đề: "Con kết hôn rồi."
Mẹ Cố Dã ngạc nhiên thốt lên: "Con..."
"Con không thể sống thiếu cô ấy, cũng không thể bỏ mặc mẹ ở đây."
Chuyện Cố Dã kết hôn càng khiến mẹ anh thêm áp lực, đường đường là nhà trai lại chẳng có nỗi mười triệu trong tay, lấy gì làm sính lễ hỏi cưới, rồi cả tổ chức hôn lễ.
Cố Dã nắm lấy tay mẹ, anh hiểu nỗi lo của bà, nhẹ nhàng an ủi: "Mẹ, con biết mẹ đang cho rằng chúng ta so với gia đình cô ấy không môn đăng hộ đối. Phải, cô ấy không chỉ có rất nhiều tiền, lại có quyền lực trong xã hội, nhưng kể cả khi cô ấy có tất cả trong tay, cô ấy vẫn không ngần ngại chọn yêu con."
Nước mắt rơi khỏi khóe mi mẹ Cố Dã, bà dùng cả hai tay nắm chặt tay con trai, áy náy bộc bạch: "Mẹ xin lỗi, đáng lẽ ra mẹ phải cho con một cuộc sống tốt hơn. Bao nhiêu năm qua để con ở nhà bố ruột, phải ngậm đắng nuốt cay, mẹ lại vô dụng không giúp gì được cho con."
Cố Dã cong cao môi cười, từ ánh mắt đến giọng nói đều toát lên niềm hãnh diện: "Những ấm ức, thiệt thòi con phải chịu bao nhiêu năm qua, vợ con đã giúp con đòi lại."
Nghe Cố Dã nói cùng biểu cảm của anh, mẹ anh có thể cảm nhận được cô gái mà con trai bà nhắc đến nhất định không tầm thường, tình cảm vợ chồng có lẽ đã đạt ở mức sâu đậm đủ quan trọng. Điều bà mong mỏi nhất chính là Cố Dã sẽ không giống như bà, có một cuộc hôn nhân tan vỡ, niềm tin vào tình yêu cũng chẳng còn tồn tại.
Buổi tối ở sòng bạc, A Nhĩ thấy mặt mày tươi tỉnh của Từ Di Nhiên sau cả tuần u tối cũng đoán được có liên quan đến Cố Dã.
"Chị, anh rể hết giận rồi sao?"
"Không hẳn, nhưng lúc trưa anh ấy có gọi điện, nghe cách anh ấy nói có lẽ đã nguôi giận."
A Nhĩ ngồi trước bàn làm việc gật gù, vẫn không quên châm chọc Từ Di Nhiên: "Cũng phải, anh rể bỏ đi cả tuần lễ, không thấy mặt chị có lẽ đã lạc quan hơn."
Từ Di Nhiên nhướng một bên mày nhìn A Nhĩ định đáp trả nhưng phát hiện có điểm không đúng, sát cánh bên nhau hơn hai năm, chỉ một biểu tình nhỏ trên mặt cũng có thể nhìn thấu được tâm trạng đối phương.
"Mày sao vậy? Có chuyện gì với Tu Kiệt à?"
A Nhĩ xoay mặt né tránh, nhắc đến tâm tình càng tồi tệ.
Chuyện tình cảm đang không ổn, Từ Di Nhiên cũng chẳng còn hứng thú trêu chọc, cô nghiêm túc hỏi: "Chuyện lão Tu ép Tu Kiệt kết hôn với con gái bạn ông ta, anh ta đồng ý?"
Chuyện này cũng đã đến tai Từ Di Nhiên, A Nhĩ cũng chẳng còn gì để giấu mà cười lạnh thừa nhận: "Phải, tên khốn đó chỉ được cái dẻo mép. Không nói nữa, em đi làm việc đây."
Từ Di Nhiên dõi mắt theo A Nhĩ rời khỏi phòng, lặng lẽ mở điện thoại gọi điện cho Tu Kiệt. Anh ta vừa bắt máy, cô liền lên tiếng oán trách thay A Nhĩ: "Vẫn chưa xong à? A Nhĩ mấy hôm nay khó chịu ra mặt rồi, anh không giải quyết sớm thì cút luôn đi."
"Chị hai, chuyện gì cũng phải từ từ, bố anh vừa nghe đến chuyện anh yêu con trai đã ngất xỉu, lần này chuyển sang đương nhiên phải tính lâu dài, chẳng lẽ bắt A Nhĩ nuôi anh?"
"Thế anh định làm gì? Giết bố lấy tiền?"
Tu Kiệt nghe xong liền phì cười: "Em đang xúi dại anh à? Có lẽ cuối tuần anh sẽ sắp xếp xong, thời gian này em để ý A Nhĩ giúp anh."
"Không." Từ Di Nhiên nói xong không đợi Tu Kiệt đã cúp máy ngang. Cô và Tu Kiệt, cũng như Cố Dã và A Nhĩ đều mang cùng một sắc thái tâm trạng.
Từ Di Nhiên và Tu Kiệt dốc sức gầy dựng tương lai, Cố Dã và A Nhĩ lại vì một chút hiểu lầm lại tự khiến bản thân không vui, thậm chí nghi ngờ làm ảnh hưởng đến mối quan hệ.
Nhưng suy cho cùng, tình yêu càng vượt nhiều chướng ngại, tự khắc sẽ bền lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.