Chương 39: Đều đã tính tới
Erly
15/05/2021
Bà Từ vốn đang vui vẻ vì gặp được mẹ Cố Dã để bàn chuyện kết hôn cho con
gái và con rể, không ngờ bố ruột Từ Di Nhiên lại tìm đến, lần nữa bà
phải tận mắt chứng kiến cảnh cha con tàn sát.
Cố Dã vẫn luôn nghĩ sau khi nói chuyện với Từ Di Nhiên, nhìn thấy cô khóc đã khiến cô thay đổi tính tình. Nhưng thực tế, góc cạnh mềm yếu của Từ Di Nhiên chỉ thể hiện độc nhất với Cố Dã, trong máu cô vốn đã chảy dòng hận thù khó có thể biến đổi.
Dõi theo xe cứu thương đưa bố ruột Từ Di Nhiên đến bệnh viện, Cố Dã lẳng lặng xoay đầu nhìn cô. So với bất kỳ ai khác, Cố Dã nhìn thấy được đau đớn và căm phẫn của Từ Di Nhiên qua gương mặt lạnh lùng của cô.
Quá khứ ấy, Từ Di Nhiên ngậm đắng nuốt cay mà đứng lên, chỉ vì muốn thay đổi cuộc đời mà tính mạng cũng chẳng cần, cho đến khi cô bắt kẻ xấu xa chịu tội, vô duyên vô cớ mọi tội lỗi đều đổ lên cô.
Có thể ở hiện tại, Từ Di Nhiên không còn là cô bé dễ bị bắt nạt, nhưng trong mắt Cố Dã, chính cuộc sống khắc nghiệt này luôn từng chút bắt nạt cô.
Sau khi ông Từ đưa bà Từ về phòng nghỉ, A Nhĩ cho người rút về, Từ Di Nhiên và Cố Dã cũng không nán lại.
Trên đường về, Cố Dã lái xe, thi thoảng liếc sang Từ Di Nhiên đang nhắm mắt ngả lưng vào ghế.
Về đến nhà, Từ Di Nhiên chào mẹ Cố Dã ngồi ở phòng khách một tiếng rồi đi thẳng lên lầu. Cố Dã theo ngay phía sau, thấy hành động của Từ Di Nhiên liền biết trong lòng cô lúc này chẳng hề dễ chịu, ngay cả mẹ anh cũng có thể nhận ra.
"Con bé làm sao vậy? Công việc có gì trục trặc sao?"
Cố Dã khẽ cười vỗ vai mẹ trấn an: "Không sao, mẹ đừng lo."
Nói rồi Cố Dã lên phòng, nhìn thấy Từ Di Nhiên nằm sấp trên giường, còn vùi mặt trong gối, anh chậm rãi bước đến ngồi xuống bên cạnh, cất tiếng hỏi: "Em không nhẫn tâm, sao còn ra tay?"
Từ Di Nhiên trở người nằm ngửa, ánh mắt đờ đẫn nhìn trên trần nhà, bất chợt nở nụ cười châm biếm: "Ông ta bỏ rơi em và mẹ, nếu ngày đó không gặp được bố dượng, có lẽ em và mẹ đã sớm chết đói. Hận một người rất dễ, nhưng em không đủ cứng rắn giết chết ông ta, sau đó lại không ngừng nhớ đến quá khứ chán ghét kia."
Cố Dã nằm xuống bên cạnh Từ Di Nhiên, nghiêng người về phía cô nhìn ngắm. Nghe được những lời này từ chính miệng Từ Di Nhiên, Cố Dã càng khẳng định dù dòng máu hận thù chảy trong người cô, thì trái tim cô vẫn vô thức chứa một sự từ bi.
Trước đó Cố Dã không sợ hãi con người Từ Di Nhiên, hiện tại không thương hại cô, đổi lại hiểu được cô thêm một chút, anh lại càng tự tin có thể mang tình yêu đến xoa dịu vết thương luôn âm ỉ trong cô.
Có lẽ từ nhỏ đã tự chịu đựng quá nhiều tổn thương, Từ Di Nhiên không cách nào thay đổi tính tình. Rõ ràng, Từ Di Nhiên không muốn bà Từ đau lòng, cũng không muốn bà vì cô mà chịu cực, ngay cả việc muốn ông Từ làm bố dượng, tất cả cũng chỉ mong bà có người an ủi, có người thay cô chăm sóc yêu thương bà.
Cuộc đời bà Từ còn mang nhiều đau khổ hơn Từ Di Nhiên, cả tuổi thanh xuân tự mình mang thai, tự mình sinh con. Dẫu vậy, bà Từ chưa từng gieo rắc ý nghĩ khiến Từ Di Nhiên hận bố ruột, chỉ là vì cô hiểu chuyện quá sớm, lòng tin về một người cha bất đắc dĩ cũng chỉ là cái cớ biện minh.
Cố Dã bỗng xoay người Từ Di Nhiên ôm cô vào lòng, nước mắt cô tự động chảy ra, trước đây cô luôn là người dỗ dành Cố Dã, giờ đây anh lại là người che chở cho cô.
"Nếu đã không thích thì không cần nghĩ đến nữa." Cố Dã khẽ thì thầm, trong lời nói mang theo chân tình sưởi ấm: "Thay vì giúp em lau nước mắt, anh lại muốn là người khiến em cười nhiều hơn."
Cố Dã vừa nói xong Từ Di Nhiên thật sự bật cười, bao nhiêu khó chịu phút chốc đều tan biến.
"Phải rồi." Cố Dã bỗng buông Từ Di Nhiên ra, giơ bàn tay trái lên xòe ra, nghiêm túc nhắc nhở, nhân cơ hội phân dời tâm trí cô: "Nhìn xem, trên ngón áp út của anh thiếu gì?"
Từ Di Nhiên im lặng nhìn tay Cố Dã, sau đó vờ như không hiểu: "Năm ngón tay đều đủ mà, đâu có thiếu."
Cố Dã trừng mắt nhìn Từ Di Nhiên, giận dỗi đẩy cô ra không thèm ôm nữa, gắt gỏng xua đuổi: "Tối nay em xuống phòng khách ngủ đi!"
Chuyện Từ Di Nhiên đã đặt hoàn thành nhẫn cưới chưa thể nói cho Cố Dã biết, chỉ đành cười nịnh bợ lấy lòng anh: "Anh từng nói việc cầu hôn phải để anh làm còn gì?"
"Phải, nhưng anh đâu có tiền, em mau mua nhẫn cầu hôn lại anh đi."
Nghe giọng nói cùng biểu cảm tỉnh bơ của Cố Dã, Từ Di Nhiên không thể thốt lên thêm một lời nào.
Ban sáng Cố Dã vừa nhắc đến chuyện cầu hôn, ngay buổi tối Tu Kiệt đã đến sòng bạc thương lượng với Từ Di Nhiên giúp anh ta cầu hôn A Nhĩ.
Đang nặng đầu chuyện bố ruột, tâm tình Từ Di Nhiên không tốt mà nói thẳng: "Anh mang cả gia tài đến cầu hôn nó cũng chẳng chịu đâu."
"Tại sao?" Tu Kiệt ngạc nhiên lên giọng.
Từ Di Nhiên thở dài một hơi, bình thản đáp: "Tuy tính tình A Nhĩ thoải mái nhưng da mặt lại rất mỏng, hai người qua lại chưa bao lâu, bố anh lại có ý phản đối, thời điểm này nó chắc chắn không đồng ý."
Tu Kiệt chán nản ngã lưng ra ghế, liếc thấy sắc mặt có chút kém của Từ Di Nhiên, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Anh nghe nói sáng nay em ra tay bắn bố ruột, Cố Dã phản ứng thế nào? Anh không muốn xen vào chuyện tình cảm của em, có điều anh phải nói, Cố Dã hiện tại không giống lúc trước, cậu ta không còn là kẻ khờ bám níu tình cảm của em, cứ cho là trước đây cậu ta đến với em vì rung động, nhưng chắc gì bây giờ không vì mục đích khác?"
Trước dáng vẻ nghiêm trọng của Tu Kiệt, Từ Di Nhiên cười nhạt: "Cứ cho là anh ấy có mục đích, nhưng em ở bên anh ấy đã vô cùng mãn nguyện."
"Em thay đổi thật rồi, trước đó còn chưa từng để ý đến chuyện tình cảm, vậy mà vì Cố Dã âm thầm làm biết bao nhiêu chuyện, kể cả nhẫn cưới cũng đổ biết bao tâm huyết vào trong đó."
Từ Di Nhiên cong môi cười, ánh mắt khi nghĩ về Cố Dã liền lấp lánh ngọt ngào, chính bản thân cô ngày đó cũng chẳng hề biết được gặp anh đều không phải ngẫu nhiên.
Bên ngoài cửa, Cố Dã nhìn bàn tay mình đang đặt trên tay nắm cửa, anh còn nghĩ chưa thể đeo nhẫn cưới đánh dấu chủ quyền, nhưng so với anh thì Từ Di Nhiên luôn nhanh hơn một bước.
“Anh rể?”
Nghe thấy giọng kinh ngạc của A Nhĩ phát ra, Cố Dã xoay đầu nhìn, phát hiện đi bên cạnh cậu là một thanh niên trẻ, vóc dáng cao ráo, mặt mày sáng sủa, ăn mặc lịch sự chỉnh chu, đặc biệt là phong thái ngẩng cao đầu chẳng chút lo sợ.
Linh cảm có chuyện không hay, Cố Dã bất giác cau mày tra hỏi: “Ai vậy?”
“Đây là...” A Nhĩ lưỡng lự đáp: “Đứa con trai mà lúc sáng nhắc đến.”
Ấn đường Cố Dã càng cau chặt hơn, lúc sáng Từ Di Nhiên vừa làm bố ruột bị thương, tối đến lại để con trai ông ấy đến tận sòng bạc, chứng tỏ cô đã sớm nghĩ đến việc tìm cớ đưa “đứa em trai” này đến bên cạnh làm việc.
Tay trên tay nắm cửa của Cố Dã siết chặt, biểu cảm lộ rõ sát khí, vừa nãy còn cảm động vì chuyện sắp được đeo nhẫn cưới, sau lưng anh cô lại chứng nào tật nấy.
Cố Dã vẫn luôn nghĩ sau khi nói chuyện với Từ Di Nhiên, nhìn thấy cô khóc đã khiến cô thay đổi tính tình. Nhưng thực tế, góc cạnh mềm yếu của Từ Di Nhiên chỉ thể hiện độc nhất với Cố Dã, trong máu cô vốn đã chảy dòng hận thù khó có thể biến đổi.
Dõi theo xe cứu thương đưa bố ruột Từ Di Nhiên đến bệnh viện, Cố Dã lẳng lặng xoay đầu nhìn cô. So với bất kỳ ai khác, Cố Dã nhìn thấy được đau đớn và căm phẫn của Từ Di Nhiên qua gương mặt lạnh lùng của cô.
Quá khứ ấy, Từ Di Nhiên ngậm đắng nuốt cay mà đứng lên, chỉ vì muốn thay đổi cuộc đời mà tính mạng cũng chẳng cần, cho đến khi cô bắt kẻ xấu xa chịu tội, vô duyên vô cớ mọi tội lỗi đều đổ lên cô.
Có thể ở hiện tại, Từ Di Nhiên không còn là cô bé dễ bị bắt nạt, nhưng trong mắt Cố Dã, chính cuộc sống khắc nghiệt này luôn từng chút bắt nạt cô.
Sau khi ông Từ đưa bà Từ về phòng nghỉ, A Nhĩ cho người rút về, Từ Di Nhiên và Cố Dã cũng không nán lại.
Trên đường về, Cố Dã lái xe, thi thoảng liếc sang Từ Di Nhiên đang nhắm mắt ngả lưng vào ghế.
Về đến nhà, Từ Di Nhiên chào mẹ Cố Dã ngồi ở phòng khách một tiếng rồi đi thẳng lên lầu. Cố Dã theo ngay phía sau, thấy hành động của Từ Di Nhiên liền biết trong lòng cô lúc này chẳng hề dễ chịu, ngay cả mẹ anh cũng có thể nhận ra.
"Con bé làm sao vậy? Công việc có gì trục trặc sao?"
Cố Dã khẽ cười vỗ vai mẹ trấn an: "Không sao, mẹ đừng lo."
Nói rồi Cố Dã lên phòng, nhìn thấy Từ Di Nhiên nằm sấp trên giường, còn vùi mặt trong gối, anh chậm rãi bước đến ngồi xuống bên cạnh, cất tiếng hỏi: "Em không nhẫn tâm, sao còn ra tay?"
Từ Di Nhiên trở người nằm ngửa, ánh mắt đờ đẫn nhìn trên trần nhà, bất chợt nở nụ cười châm biếm: "Ông ta bỏ rơi em và mẹ, nếu ngày đó không gặp được bố dượng, có lẽ em và mẹ đã sớm chết đói. Hận một người rất dễ, nhưng em không đủ cứng rắn giết chết ông ta, sau đó lại không ngừng nhớ đến quá khứ chán ghét kia."
Cố Dã nằm xuống bên cạnh Từ Di Nhiên, nghiêng người về phía cô nhìn ngắm. Nghe được những lời này từ chính miệng Từ Di Nhiên, Cố Dã càng khẳng định dù dòng máu hận thù chảy trong người cô, thì trái tim cô vẫn vô thức chứa một sự từ bi.
Trước đó Cố Dã không sợ hãi con người Từ Di Nhiên, hiện tại không thương hại cô, đổi lại hiểu được cô thêm một chút, anh lại càng tự tin có thể mang tình yêu đến xoa dịu vết thương luôn âm ỉ trong cô.
Có lẽ từ nhỏ đã tự chịu đựng quá nhiều tổn thương, Từ Di Nhiên không cách nào thay đổi tính tình. Rõ ràng, Từ Di Nhiên không muốn bà Từ đau lòng, cũng không muốn bà vì cô mà chịu cực, ngay cả việc muốn ông Từ làm bố dượng, tất cả cũng chỉ mong bà có người an ủi, có người thay cô chăm sóc yêu thương bà.
Cuộc đời bà Từ còn mang nhiều đau khổ hơn Từ Di Nhiên, cả tuổi thanh xuân tự mình mang thai, tự mình sinh con. Dẫu vậy, bà Từ chưa từng gieo rắc ý nghĩ khiến Từ Di Nhiên hận bố ruột, chỉ là vì cô hiểu chuyện quá sớm, lòng tin về một người cha bất đắc dĩ cũng chỉ là cái cớ biện minh.
Cố Dã bỗng xoay người Từ Di Nhiên ôm cô vào lòng, nước mắt cô tự động chảy ra, trước đây cô luôn là người dỗ dành Cố Dã, giờ đây anh lại là người che chở cho cô.
"Nếu đã không thích thì không cần nghĩ đến nữa." Cố Dã khẽ thì thầm, trong lời nói mang theo chân tình sưởi ấm: "Thay vì giúp em lau nước mắt, anh lại muốn là người khiến em cười nhiều hơn."
Cố Dã vừa nói xong Từ Di Nhiên thật sự bật cười, bao nhiêu khó chịu phút chốc đều tan biến.
"Phải rồi." Cố Dã bỗng buông Từ Di Nhiên ra, giơ bàn tay trái lên xòe ra, nghiêm túc nhắc nhở, nhân cơ hội phân dời tâm trí cô: "Nhìn xem, trên ngón áp út của anh thiếu gì?"
Từ Di Nhiên im lặng nhìn tay Cố Dã, sau đó vờ như không hiểu: "Năm ngón tay đều đủ mà, đâu có thiếu."
Cố Dã trừng mắt nhìn Từ Di Nhiên, giận dỗi đẩy cô ra không thèm ôm nữa, gắt gỏng xua đuổi: "Tối nay em xuống phòng khách ngủ đi!"
Chuyện Từ Di Nhiên đã đặt hoàn thành nhẫn cưới chưa thể nói cho Cố Dã biết, chỉ đành cười nịnh bợ lấy lòng anh: "Anh từng nói việc cầu hôn phải để anh làm còn gì?"
"Phải, nhưng anh đâu có tiền, em mau mua nhẫn cầu hôn lại anh đi."
Nghe giọng nói cùng biểu cảm tỉnh bơ của Cố Dã, Từ Di Nhiên không thể thốt lên thêm một lời nào.
Ban sáng Cố Dã vừa nhắc đến chuyện cầu hôn, ngay buổi tối Tu Kiệt đã đến sòng bạc thương lượng với Từ Di Nhiên giúp anh ta cầu hôn A Nhĩ.
Đang nặng đầu chuyện bố ruột, tâm tình Từ Di Nhiên không tốt mà nói thẳng: "Anh mang cả gia tài đến cầu hôn nó cũng chẳng chịu đâu."
"Tại sao?" Tu Kiệt ngạc nhiên lên giọng.
Từ Di Nhiên thở dài một hơi, bình thản đáp: "Tuy tính tình A Nhĩ thoải mái nhưng da mặt lại rất mỏng, hai người qua lại chưa bao lâu, bố anh lại có ý phản đối, thời điểm này nó chắc chắn không đồng ý."
Tu Kiệt chán nản ngã lưng ra ghế, liếc thấy sắc mặt có chút kém của Từ Di Nhiên, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Anh nghe nói sáng nay em ra tay bắn bố ruột, Cố Dã phản ứng thế nào? Anh không muốn xen vào chuyện tình cảm của em, có điều anh phải nói, Cố Dã hiện tại không giống lúc trước, cậu ta không còn là kẻ khờ bám níu tình cảm của em, cứ cho là trước đây cậu ta đến với em vì rung động, nhưng chắc gì bây giờ không vì mục đích khác?"
Trước dáng vẻ nghiêm trọng của Tu Kiệt, Từ Di Nhiên cười nhạt: "Cứ cho là anh ấy có mục đích, nhưng em ở bên anh ấy đã vô cùng mãn nguyện."
"Em thay đổi thật rồi, trước đó còn chưa từng để ý đến chuyện tình cảm, vậy mà vì Cố Dã âm thầm làm biết bao nhiêu chuyện, kể cả nhẫn cưới cũng đổ biết bao tâm huyết vào trong đó."
Từ Di Nhiên cong môi cười, ánh mắt khi nghĩ về Cố Dã liền lấp lánh ngọt ngào, chính bản thân cô ngày đó cũng chẳng hề biết được gặp anh đều không phải ngẫu nhiên.
Bên ngoài cửa, Cố Dã nhìn bàn tay mình đang đặt trên tay nắm cửa, anh còn nghĩ chưa thể đeo nhẫn cưới đánh dấu chủ quyền, nhưng so với anh thì Từ Di Nhiên luôn nhanh hơn một bước.
“Anh rể?”
Nghe thấy giọng kinh ngạc của A Nhĩ phát ra, Cố Dã xoay đầu nhìn, phát hiện đi bên cạnh cậu là một thanh niên trẻ, vóc dáng cao ráo, mặt mày sáng sủa, ăn mặc lịch sự chỉnh chu, đặc biệt là phong thái ngẩng cao đầu chẳng chút lo sợ.
Linh cảm có chuyện không hay, Cố Dã bất giác cau mày tra hỏi: “Ai vậy?”
“Đây là...” A Nhĩ lưỡng lự đáp: “Đứa con trai mà lúc sáng nhắc đến.”
Ấn đường Cố Dã càng cau chặt hơn, lúc sáng Từ Di Nhiên vừa làm bố ruột bị thương, tối đến lại để con trai ông ấy đến tận sòng bạc, chứng tỏ cô đã sớm nghĩ đến việc tìm cớ đưa “đứa em trai” này đến bên cạnh làm việc.
Tay trên tay nắm cửa của Cố Dã siết chặt, biểu cảm lộ rõ sát khí, vừa nãy còn cảm động vì chuyện sắp được đeo nhẫn cưới, sau lưng anh cô lại chứng nào tật nấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.