Chương 36: Thổ lộ
Erly
15/05/2021
Từ Di Nhiên liếc mắt nhìn sang A Nhĩ cũng đang ngỡ ngàng không kém, cậu
vội lên tiếng hỏi thay: “Anh rể, anh... có chuyện gì xảy ra với anh à?”
Biểu cảm Cố Dã trở nên lạnh nhạt, thái độ hờ hững nhìn từng người đang trố mắt nhìn mình, chợt bật cười: “Sao? Khi tôi là thằng khờ còn chấp nhận được, bây giờ tôi sống với con người thật, không chấp nhận nữa à?”
“Ông xã.” Từ Di Nhiên trầm trọng nhìn Cố Dã, biểu tình không giấu được rối rắm: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, có phải anh đã nhớ ra chuyện gì?”
Cố Dã đưa mắt nhìn Từ Di Nhiên, thái độ vô cùng cứng rắn, anh hạ thấp giọng đáp: “Anh đương nhiên nhớ, nhớ anh là chồng của Từ Di Nhiên được nhiều người kính nể, nhớ anh là một kẻ khờ chỉ biết khóc lóc giương mắt nhìn vợ mình dính dáng với biết bao người đàn ông. Từ Di Nhiên, em nghe cho rõ đây, ngay bây giờ em có thể chọn ly hôn, sau hôm nay, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua những chuyện em đã cố tình che giấu sau lưng anh đâu.”
Đối diện với một Cố Dã hoàn toàn khác biệt, lại có chút xa lạ, Từ Di Nhiên như một kẻ vô định hướng, từng cơn phập phồng lo sợ không ngừng cháy lên.
Ngược lại, A Nhĩ nhìn thấy bộ dạng khác của Cố Dã không ngăn được kích động, vô thức lên giọng cảm thán: "Anh rể, anh đảo chính thành công rồi."
Cố Dã nhếch môi cười đắc ý, thong thả ngồi tựa lưng vào ghế, hất mặt về phía A Nhĩ, cố ý nói cho Từ Di Nhiên nghe thấy: "Mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, gã nào tiếp cận Di Nhiên cứ trực tiếp xử lý, hậu quả..."
Nửa chừng Cố Dã lại nhìn sang Từ Di Nhiên, biểu cảm càng lúc càng thâm trầm khó đoán: "Tôi sẽ tính lên người có liên quan."
A Nhĩ quan sát dáng vẻ kiêu ngạo của Cố Dã và bộ dạng nhún nhường của Từ Di Nhiên, thầm đoán được người sau này bị ức hiếp là ai.
"Không còn gì nữa, em đi trước đây." A Nhĩ nói rồi xoay người đi, ngang qua Tu Kiệt sẵn tiện lôi cổ anh ta kéo ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại Từ Di Nhiên và Cố Dã trong phòng, anh yên lặng dõi theo nét mặt sa sầm của cô, không vui hỏi thẳng: "Thế nào? Hối hận rồi? Lúc nãy cho em chọn lại không chọn, bây giờ dùng gương mặt đó nhìn anh?"
Cố Dã mà Từ Di Nhiên biết không còn là người con trai nhút nhát bám lấy cô, anh đã thay đổi, từ tính cách đến suy nghĩ, kể cả cách đối xử với cô.
Trông Từ Di Nhiên chẳng khác nào kẻ mất hồn, Cố Dã đứng lên đối diện cô, khẽ cong môi cười: "Anh không còn là người đàn ông em cần, nhưng vẫn sẽ là người yêu em."
Trong mắt Từ Di Nhiên dâng lên dòng lệ trong suốt, sự cứng rắn bỗng chốc hóa thành mềm yếu. Từ Di Nhiên tin, Cố Dã là định mệnh của đời mình, dù anh là người ngốc nghếch như trước đó, hay là người đang đứng trước mặt cô lúc này, thì tình cảm của cô dành cho anh vẫn không thay đổi.
Bên ngoài, Tu Kiệt ấm ức ôm mặt bị đánh, mặt nhăn mày nhó giận lẫy hất tay A Nhĩ ra: "Anh còn chưa kịp nói em đã động thủ, xấu tính quá!"
A Nhĩ vừa trừng mắt Tu Kiệt lập tức cụp đuôi im bặt, cậu hung hăng nhìn anh, nhấn giọng hỏi: "Đến đây làm gì?"
"Tìm em."
"Tìm làm cái quái gì? Lo ở nhà anh mà đi kết hôn với nàng tiểu thư đài các."
Tu Kiệt nhìn chằm chằm vào A Nhĩ, bất giác nhoẻn miệng cười gian: "Ghen thôi mà cũng dễ thương nữa."
Tu Kiệt vừa dứt lời lập tức bị ăn một cái đá của A Nhĩ vào chân, không giữ được thăng bằng liền quỳ hẳn xuống sàn.
Đúng lúc A Lãng từ phòng làm việc của Kiều Lục Nghị trở ra, thấy người tức giận người quỳ gối, anh hoài nghi bước đến gần lên tiếng hỏi: "Hai người làm gì vậy?"
Tu Kiệt vừa mới hé môi đã bị A Nhĩ đẩy ngã nhào ra sàn, cậu nhanh chân chạy tới chỗ A Lãng, hào hứng kể: "Anh rể về rồi, thay đổi một trăm tám mươi độ, đảo chính thành công luôn."
A Lãng kinh ngạc ra mặt, không dám tin vào những gì vừa nghe thấy: "Thật?"
"Thật!" A Nhĩ gật đầu mạnh xác nhận: "Anh rể trước khi bị thương biến thành người khù khờ, thân thế chắc chắn không đơn giản, giờ anh ấy quay lại con người thật, chị mình còn không dám lên tiếng cãi lại nữa mà."
Cửa phòng làm việc Từ Di Nhiên bỗng bật mở, ba người đàn ông liền im lặng đưa mắt về hướng cửa. Bên trong, Cố Dã bước ra trước, trên mặt mang theo nụ cười nhàn hạ, nắm tay Từ Di Nhiên bước ra, dáng vẻ phong lưu của anh lúc này hoàn toàn ăn đứt A Nhĩ.
Thấy mọi người có mặt đầy đủ, Cố Dã nhướng mày, chủ động lên tiếng: "Đợi chúng tôi sắp xếp việc nhà xong sẽ mời mọi người một bữa."
Ba cặp mắt chuyển sang Từ Di Nhiên, dáng vẻ cô mệt mỏi, không có ý phản bác lời Cố Dã, cả hai như đã tráo thân phận lại đúng vị trí nên có.
Từ Di Nhiên không đi xe riêng nên phải gọi taxi ra về.
Đến nhà mới, Cố Dã có chút ngẩn người, căn nhà này Từ Di Nhiên chọn xây không nhỏ, lại nằm ở nơi yên tĩnh, ắt hẳn đã tính đến chuyện đưa bố mẹ về chăm sóc.
Vào bên trong nhà, bức tranh chân dung Cố Dã vẽ Từ Di Nhiên được treo ngay ở phòng khách, trên bàn là những hộp đồ ăn chỉ mới khui ra.
Tham quan căn nhà một vòng, đến khi lên tầng hai, nhìn thấy cả một tầng lầu rộng lớn chỉ để dùng làm nơi vẽ tranh, Cố Dã cong môi cười mãn nguyện.
Trở về phòng ngủ, Cố Dã vừa mở cửa đã va ngay vào tầm mắt là bức tranh dài nằm ngang vô cùng lớn ở đầu giường. Trên tranh là hình vẽ khỏa thân Cố Dã nằm nghiêng, chân phía trên khéo léo che đi điểm nhạy cảm.
Cố Dã ngạc nhiên tròn mắt, nhớ đến những lần phát hiện quần áo Từ Di Nhiên dính màu vẽ, nhớ lần tận mắt bắt gặp cô đến phòng tranh lúc nửa đêm, tất cả nguyên nhân đều xuất phát từ anh.
Từ Di Nhiên bước đến bên cạnh Cố Dã, đoán cảm giác của anh lúc này cũng giống như cảm giác của cô ngày hôm đó, được người mình yêu tự tay vẽ nên một bức tranh độc nhất, vừa bất ngờ lại vừa hãnh diện.
Trải qua biết bao cảm xúc, kể cả chia xa giận hờn, Từ Di Nhiên cũng hiểu được tình yêu là gì, cũng hiểu được vị trí của Cố Dã trong tim mình quan trọng đến mức nào. Không có Cố Dã, cuộc sống của Từ Di Nhiên quay lại như trước đây, không niềm vui, không hy vọng, ngoài công việc chỉ có thể bầu bạn cùng cô đơn.
Từ Di Nhiên nắm lấy tay Cố Dã, khoảnh khắc cô chờ đợi cũng đã đến, cô đủ tự tin để khẳng định những gì mình làm đều vì muốn cùng anh gầy dựng gia đình hạnh phúc.
“Ông xã, trước đây em cầu hôn anh qua loa, bây giờ em dùng bức tranh đó cầu hôn anh.” Từ Di Nhiên chân thành nhìn vào mắt Cố Dã, xúc cảm dâng trào, khẽ bộc bạch bày tỏ: “Cố Dã, anh có muốn lấy em không?”
“Không.” Cố Dã dứt khoát đáp, đối diện vẻ mặt bị sốc của Từ Di Nhiên, anh không những không nhường nhịn mà còn lấn tới trách móc: “Em có biết anh thật sự rất ghét dáng vẻ này của em không?”
Từ Di Nhiên sững người nhìn Cố Dã không chớp mắt.
Cố Dã hít sâu một hơi rồi thở ra đầy hậm hực, thay vì vui mừng lại cực kỳ đau lòng: “Cho dù em mạnh mẽ đến đâu em vẫn là một cô gái, việc cầu hôn, mua nhà là trách nhiệm của anh. Phải, anh không có có quyền lực, cũng chẳng có nhiều tiền như em, nhưng anh không muốn em suốt ngày chỉ lao vào công việc. Di Nhiên, em có từng hỏi, anh đã bao giờ vui vẻ khi xài tiền em chưa? Anh có thể phụ em kiếm tiền, có thể cùng em chia sẻ cực khổ, còn em thì sao? Bất kỳ chuyện gì từ bé đến lớn em đều tự mình gánh lấy, kể cả khi bị anh hiểu lầm em vẫn tự mình chịu đựng. Em làm những việc đó, em có vui không? Còn anh, chưa từng.”
Mi mắt Từ Di Nhiên giật giật, mắt mũi đỏ hoe lên, trong mắt cũng ngập nước khi nghe những lời của Cố Dã nói. Từ Di Nhiên không phản bác lời anh, bởi những gì anh nói đều là sự thật, đều là những điều cô đã trải qua.
Cố Dã chuyển tay đang được Từ Di Nhiên nắm thành thế chủ động, anh trầm mặc khống chế cảm xúc, đợi bình tĩnh mới tiếp lời: “Trước đây anh chỉ là kẻ vô dụng bị người khác lợi dụng, không thể bảo vệ em, lại hết lần này đến lần khác khiến em phải bận tâm. Nhưng từ hôm nay trở đi, anh sẽ không để em một mình chịu đựng, thế nên ở trước mặt anh, em không cần phải tỏ ra cứng rắn, hãy cứ làm một nàng công chúa xứng đáng nhận được sự yêu thương.”
Bao nhiêu cảm xúc kìm nén trong Từ Di Nhiên vỡ òa mà bật khóc, kể từ khi hiểu chuyện cô chưa một lần rơi nước mắt, lúc nào cũng ép mình mang lớp vỏ gai góc. Người nói muốn cô vui vẻ không thiếu, nhưng chưa từng có ai làm được, duy nhất Cố Dã lại có thể tháo bỏ lớp vỏ cô đang cố mang, để cô được bộc phát những sắc thái chân thật của bản thân.
Cố Dã ôm chặt lấy Từ Di Nhiên một cách trân trọng, khẽ thì thầm dịu dàng: “Người khác ngưỡng mộ em vì em rất ngầu, còn anh rất yêu em vì em là vợ anh.”
Đôi tay Từ Di Nhiên ôm Cố Dã khẽ siết chặt hơn, không còn là Từ Di Nhiên lạnh lùng khí chất, ngay giây phút này cô cũng chỉ là một cô gái với trái tim thiếu nữ yếu đuối.
Người ta vẫn hay nói rằng, dù một cô gái có mạnh mẽ đến đâu cũng mong có một bờ vai che chở.
Chín năm trước, Cố Dã bất chấp nguy hiểm cứu Từ Di Nhiên.
Chín năm sau, Cố Dã lại là người mở ra trái tim vốn đã chết của Từ Di Nhiên.
Luật nhân quả, chín năm trước Cố Dã cứu tương lai của Từ Di Nhiên, chín năm sau cô dùng cả cuộc đời còn lại đền đáp.
Biểu cảm Cố Dã trở nên lạnh nhạt, thái độ hờ hững nhìn từng người đang trố mắt nhìn mình, chợt bật cười: “Sao? Khi tôi là thằng khờ còn chấp nhận được, bây giờ tôi sống với con người thật, không chấp nhận nữa à?”
“Ông xã.” Từ Di Nhiên trầm trọng nhìn Cố Dã, biểu tình không giấu được rối rắm: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, có phải anh đã nhớ ra chuyện gì?”
Cố Dã đưa mắt nhìn Từ Di Nhiên, thái độ vô cùng cứng rắn, anh hạ thấp giọng đáp: “Anh đương nhiên nhớ, nhớ anh là chồng của Từ Di Nhiên được nhiều người kính nể, nhớ anh là một kẻ khờ chỉ biết khóc lóc giương mắt nhìn vợ mình dính dáng với biết bao người đàn ông. Từ Di Nhiên, em nghe cho rõ đây, ngay bây giờ em có thể chọn ly hôn, sau hôm nay, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua những chuyện em đã cố tình che giấu sau lưng anh đâu.”
Đối diện với một Cố Dã hoàn toàn khác biệt, lại có chút xa lạ, Từ Di Nhiên như một kẻ vô định hướng, từng cơn phập phồng lo sợ không ngừng cháy lên.
Ngược lại, A Nhĩ nhìn thấy bộ dạng khác của Cố Dã không ngăn được kích động, vô thức lên giọng cảm thán: "Anh rể, anh đảo chính thành công rồi."
Cố Dã nhếch môi cười đắc ý, thong thả ngồi tựa lưng vào ghế, hất mặt về phía A Nhĩ, cố ý nói cho Từ Di Nhiên nghe thấy: "Mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, gã nào tiếp cận Di Nhiên cứ trực tiếp xử lý, hậu quả..."
Nửa chừng Cố Dã lại nhìn sang Từ Di Nhiên, biểu cảm càng lúc càng thâm trầm khó đoán: "Tôi sẽ tính lên người có liên quan."
A Nhĩ quan sát dáng vẻ kiêu ngạo của Cố Dã và bộ dạng nhún nhường của Từ Di Nhiên, thầm đoán được người sau này bị ức hiếp là ai.
"Không còn gì nữa, em đi trước đây." A Nhĩ nói rồi xoay người đi, ngang qua Tu Kiệt sẵn tiện lôi cổ anh ta kéo ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại Từ Di Nhiên và Cố Dã trong phòng, anh yên lặng dõi theo nét mặt sa sầm của cô, không vui hỏi thẳng: "Thế nào? Hối hận rồi? Lúc nãy cho em chọn lại không chọn, bây giờ dùng gương mặt đó nhìn anh?"
Cố Dã mà Từ Di Nhiên biết không còn là người con trai nhút nhát bám lấy cô, anh đã thay đổi, từ tính cách đến suy nghĩ, kể cả cách đối xử với cô.
Trông Từ Di Nhiên chẳng khác nào kẻ mất hồn, Cố Dã đứng lên đối diện cô, khẽ cong môi cười: "Anh không còn là người đàn ông em cần, nhưng vẫn sẽ là người yêu em."
Trong mắt Từ Di Nhiên dâng lên dòng lệ trong suốt, sự cứng rắn bỗng chốc hóa thành mềm yếu. Từ Di Nhiên tin, Cố Dã là định mệnh của đời mình, dù anh là người ngốc nghếch như trước đó, hay là người đang đứng trước mặt cô lúc này, thì tình cảm của cô dành cho anh vẫn không thay đổi.
Bên ngoài, Tu Kiệt ấm ức ôm mặt bị đánh, mặt nhăn mày nhó giận lẫy hất tay A Nhĩ ra: "Anh còn chưa kịp nói em đã động thủ, xấu tính quá!"
A Nhĩ vừa trừng mắt Tu Kiệt lập tức cụp đuôi im bặt, cậu hung hăng nhìn anh, nhấn giọng hỏi: "Đến đây làm gì?"
"Tìm em."
"Tìm làm cái quái gì? Lo ở nhà anh mà đi kết hôn với nàng tiểu thư đài các."
Tu Kiệt nhìn chằm chằm vào A Nhĩ, bất giác nhoẻn miệng cười gian: "Ghen thôi mà cũng dễ thương nữa."
Tu Kiệt vừa dứt lời lập tức bị ăn một cái đá của A Nhĩ vào chân, không giữ được thăng bằng liền quỳ hẳn xuống sàn.
Đúng lúc A Lãng từ phòng làm việc của Kiều Lục Nghị trở ra, thấy người tức giận người quỳ gối, anh hoài nghi bước đến gần lên tiếng hỏi: "Hai người làm gì vậy?"
Tu Kiệt vừa mới hé môi đã bị A Nhĩ đẩy ngã nhào ra sàn, cậu nhanh chân chạy tới chỗ A Lãng, hào hứng kể: "Anh rể về rồi, thay đổi một trăm tám mươi độ, đảo chính thành công luôn."
A Lãng kinh ngạc ra mặt, không dám tin vào những gì vừa nghe thấy: "Thật?"
"Thật!" A Nhĩ gật đầu mạnh xác nhận: "Anh rể trước khi bị thương biến thành người khù khờ, thân thế chắc chắn không đơn giản, giờ anh ấy quay lại con người thật, chị mình còn không dám lên tiếng cãi lại nữa mà."
Cửa phòng làm việc Từ Di Nhiên bỗng bật mở, ba người đàn ông liền im lặng đưa mắt về hướng cửa. Bên trong, Cố Dã bước ra trước, trên mặt mang theo nụ cười nhàn hạ, nắm tay Từ Di Nhiên bước ra, dáng vẻ phong lưu của anh lúc này hoàn toàn ăn đứt A Nhĩ.
Thấy mọi người có mặt đầy đủ, Cố Dã nhướng mày, chủ động lên tiếng: "Đợi chúng tôi sắp xếp việc nhà xong sẽ mời mọi người một bữa."
Ba cặp mắt chuyển sang Từ Di Nhiên, dáng vẻ cô mệt mỏi, không có ý phản bác lời Cố Dã, cả hai như đã tráo thân phận lại đúng vị trí nên có.
Từ Di Nhiên không đi xe riêng nên phải gọi taxi ra về.
Đến nhà mới, Cố Dã có chút ngẩn người, căn nhà này Từ Di Nhiên chọn xây không nhỏ, lại nằm ở nơi yên tĩnh, ắt hẳn đã tính đến chuyện đưa bố mẹ về chăm sóc.
Vào bên trong nhà, bức tranh chân dung Cố Dã vẽ Từ Di Nhiên được treo ngay ở phòng khách, trên bàn là những hộp đồ ăn chỉ mới khui ra.
Tham quan căn nhà một vòng, đến khi lên tầng hai, nhìn thấy cả một tầng lầu rộng lớn chỉ để dùng làm nơi vẽ tranh, Cố Dã cong môi cười mãn nguyện.
Trở về phòng ngủ, Cố Dã vừa mở cửa đã va ngay vào tầm mắt là bức tranh dài nằm ngang vô cùng lớn ở đầu giường. Trên tranh là hình vẽ khỏa thân Cố Dã nằm nghiêng, chân phía trên khéo léo che đi điểm nhạy cảm.
Cố Dã ngạc nhiên tròn mắt, nhớ đến những lần phát hiện quần áo Từ Di Nhiên dính màu vẽ, nhớ lần tận mắt bắt gặp cô đến phòng tranh lúc nửa đêm, tất cả nguyên nhân đều xuất phát từ anh.
Từ Di Nhiên bước đến bên cạnh Cố Dã, đoán cảm giác của anh lúc này cũng giống như cảm giác của cô ngày hôm đó, được người mình yêu tự tay vẽ nên một bức tranh độc nhất, vừa bất ngờ lại vừa hãnh diện.
Trải qua biết bao cảm xúc, kể cả chia xa giận hờn, Từ Di Nhiên cũng hiểu được tình yêu là gì, cũng hiểu được vị trí của Cố Dã trong tim mình quan trọng đến mức nào. Không có Cố Dã, cuộc sống của Từ Di Nhiên quay lại như trước đây, không niềm vui, không hy vọng, ngoài công việc chỉ có thể bầu bạn cùng cô đơn.
Từ Di Nhiên nắm lấy tay Cố Dã, khoảnh khắc cô chờ đợi cũng đã đến, cô đủ tự tin để khẳng định những gì mình làm đều vì muốn cùng anh gầy dựng gia đình hạnh phúc.
“Ông xã, trước đây em cầu hôn anh qua loa, bây giờ em dùng bức tranh đó cầu hôn anh.” Từ Di Nhiên chân thành nhìn vào mắt Cố Dã, xúc cảm dâng trào, khẽ bộc bạch bày tỏ: “Cố Dã, anh có muốn lấy em không?”
“Không.” Cố Dã dứt khoát đáp, đối diện vẻ mặt bị sốc của Từ Di Nhiên, anh không những không nhường nhịn mà còn lấn tới trách móc: “Em có biết anh thật sự rất ghét dáng vẻ này của em không?”
Từ Di Nhiên sững người nhìn Cố Dã không chớp mắt.
Cố Dã hít sâu một hơi rồi thở ra đầy hậm hực, thay vì vui mừng lại cực kỳ đau lòng: “Cho dù em mạnh mẽ đến đâu em vẫn là một cô gái, việc cầu hôn, mua nhà là trách nhiệm của anh. Phải, anh không có có quyền lực, cũng chẳng có nhiều tiền như em, nhưng anh không muốn em suốt ngày chỉ lao vào công việc. Di Nhiên, em có từng hỏi, anh đã bao giờ vui vẻ khi xài tiền em chưa? Anh có thể phụ em kiếm tiền, có thể cùng em chia sẻ cực khổ, còn em thì sao? Bất kỳ chuyện gì từ bé đến lớn em đều tự mình gánh lấy, kể cả khi bị anh hiểu lầm em vẫn tự mình chịu đựng. Em làm những việc đó, em có vui không? Còn anh, chưa từng.”
Mi mắt Từ Di Nhiên giật giật, mắt mũi đỏ hoe lên, trong mắt cũng ngập nước khi nghe những lời của Cố Dã nói. Từ Di Nhiên không phản bác lời anh, bởi những gì anh nói đều là sự thật, đều là những điều cô đã trải qua.
Cố Dã chuyển tay đang được Từ Di Nhiên nắm thành thế chủ động, anh trầm mặc khống chế cảm xúc, đợi bình tĩnh mới tiếp lời: “Trước đây anh chỉ là kẻ vô dụng bị người khác lợi dụng, không thể bảo vệ em, lại hết lần này đến lần khác khiến em phải bận tâm. Nhưng từ hôm nay trở đi, anh sẽ không để em một mình chịu đựng, thế nên ở trước mặt anh, em không cần phải tỏ ra cứng rắn, hãy cứ làm một nàng công chúa xứng đáng nhận được sự yêu thương.”
Bao nhiêu cảm xúc kìm nén trong Từ Di Nhiên vỡ òa mà bật khóc, kể từ khi hiểu chuyện cô chưa một lần rơi nước mắt, lúc nào cũng ép mình mang lớp vỏ gai góc. Người nói muốn cô vui vẻ không thiếu, nhưng chưa từng có ai làm được, duy nhất Cố Dã lại có thể tháo bỏ lớp vỏ cô đang cố mang, để cô được bộc phát những sắc thái chân thật của bản thân.
Cố Dã ôm chặt lấy Từ Di Nhiên một cách trân trọng, khẽ thì thầm dịu dàng: “Người khác ngưỡng mộ em vì em rất ngầu, còn anh rất yêu em vì em là vợ anh.”
Đôi tay Từ Di Nhiên ôm Cố Dã khẽ siết chặt hơn, không còn là Từ Di Nhiên lạnh lùng khí chất, ngay giây phút này cô cũng chỉ là một cô gái với trái tim thiếu nữ yếu đuối.
Người ta vẫn hay nói rằng, dù một cô gái có mạnh mẽ đến đâu cũng mong có một bờ vai che chở.
Chín năm trước, Cố Dã bất chấp nguy hiểm cứu Từ Di Nhiên.
Chín năm sau, Cố Dã lại là người mở ra trái tim vốn đã chết của Từ Di Nhiên.
Luật nhân quả, chín năm trước Cố Dã cứu tương lai của Từ Di Nhiên, chín năm sau cô dùng cả cuộc đời còn lại đền đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.