Dụ Dỗ Vợ Sắp Cưới Của Bạn Thân
Chương 1:
Tứ Nghi
07/06/2024
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng dừng trước cửa phòng khám trung y Nam Ninh và vành đai xanh ở ngoài tòa nhà. Vừa lúc hoa sơn chi ở vành đai xanh vừa nở rộ, từng đợt hương thơm bay vào phòng khám của Mạnh Duy Ninh.
Mạnh Duy Ninh thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn đồng hồ đặt lên bàn, kim giây chuyển tới số 11.
Trong lòng yên lặng đếm ngược, cuối cùng chỉ còn lại một giây, kim giây cùng kim phút đồng thời chuyển tới số 12.
Cô ngẩng đầu, nói với một nam một nữ trước mặt: “Ngại quá, tôi tan tầm rồi.”
Nói rồi bỏ đồng hồ vào túi, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.
Không ngờ người phụ nữ kia lại vọt tới, một tay nắm chặt lấy tay cô, cứng cổ gào lên: “Chuyện này còn chưa giải quyết xong, đi cái gì mà đi?”
Mạnh Duy Ninh cúi đầu nhìn bàn tay bắt lấy tay mình, móng tay có lẽ đã lâu không cắt, rất dài, bên trong còn có bùn, hẳn là do lao động quanh năm.
Sức lực của đối phương có chút lớn, Mạnh Duy Ninh rất nhanh đã cảm giác được đau đớn từ nói đó truyền tới, đôi mày xinh đẹp không khỏi nhăn lại.
“Xin lỗi cô, mời cô thả tay ra, hiện tại là thời gian tư nhân của tôi, tôi nghĩ mình có thể rời đi.” Mạnh Duy Ninh dùng sức rút tay ra nhưng một chút cũng không thể động đậy.
“Thời gian tư nhân thì càng tốt, chính là chờ thời gian tư nhân của cô tôi mới có thể hỏi đàng hoàng, vì cái gì lại không biết xấu hổ mà thông đồng với chồng tôi!”
Người phụ nữ kia rất kích động, mặt đỏ tai hồng, nước miếng văng khắp nơi, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm, vừa nhìn là biết không dễ giải quyết.
“Cô bình tĩnh một chút, tôi không có thông đồng với chồng cô, tôi chỉ là một bác sĩ, mỗi ngày đều bận rộn, đã vài ngày không được nghỉ ngơi, xin cô thả tay ra, để tôi về nhà nghỉ ngơi, có được không?”
Mạnh Duy Ninh cúi đầu, muốn bẻ tay người phụ nữ ra nhưng không biết sao sức của đối phương có thể lớn như vậy, cô căn bản không thể bẻ ra được.
“Nghỉ ngơi? Cô còn muốn nghỉ ngơi? Bà đây mỗi ngày bận trước bận sau mệt đến chết đi sống lại, kiếm tiền lại lo liệu nhà cửa, để cho các người ăn chơi đàng điếm như vậy sao?”
Càng nói càng quá đáng, kiên nhẫn của Mạnh Duy Ninh cũng dần biến mất, giọng nói cũng trở nên lãnh đạm: “Xin cô buông ra, nếu không tôi sẽ gọi người đến.”
Mạnh Duy Ninh thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn đồng hồ đặt lên bàn, kim giây chuyển tới số 11.
Trong lòng yên lặng đếm ngược, cuối cùng chỉ còn lại một giây, kim giây cùng kim phút đồng thời chuyển tới số 12.
Cô ngẩng đầu, nói với một nam một nữ trước mặt: “Ngại quá, tôi tan tầm rồi.”
Nói rồi bỏ đồng hồ vào túi, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.
Không ngờ người phụ nữ kia lại vọt tới, một tay nắm chặt lấy tay cô, cứng cổ gào lên: “Chuyện này còn chưa giải quyết xong, đi cái gì mà đi?”
Mạnh Duy Ninh cúi đầu nhìn bàn tay bắt lấy tay mình, móng tay có lẽ đã lâu không cắt, rất dài, bên trong còn có bùn, hẳn là do lao động quanh năm.
Sức lực của đối phương có chút lớn, Mạnh Duy Ninh rất nhanh đã cảm giác được đau đớn từ nói đó truyền tới, đôi mày xinh đẹp không khỏi nhăn lại.
“Xin lỗi cô, mời cô thả tay ra, hiện tại là thời gian tư nhân của tôi, tôi nghĩ mình có thể rời đi.” Mạnh Duy Ninh dùng sức rút tay ra nhưng một chút cũng không thể động đậy.
“Thời gian tư nhân thì càng tốt, chính là chờ thời gian tư nhân của cô tôi mới có thể hỏi đàng hoàng, vì cái gì lại không biết xấu hổ mà thông đồng với chồng tôi!”
Người phụ nữ kia rất kích động, mặt đỏ tai hồng, nước miếng văng khắp nơi, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm, vừa nhìn là biết không dễ giải quyết.
“Cô bình tĩnh một chút, tôi không có thông đồng với chồng cô, tôi chỉ là một bác sĩ, mỗi ngày đều bận rộn, đã vài ngày không được nghỉ ngơi, xin cô thả tay ra, để tôi về nhà nghỉ ngơi, có được không?”
Mạnh Duy Ninh cúi đầu, muốn bẻ tay người phụ nữ ra nhưng không biết sao sức của đối phương có thể lớn như vậy, cô căn bản không thể bẻ ra được.
“Nghỉ ngơi? Cô còn muốn nghỉ ngơi? Bà đây mỗi ngày bận trước bận sau mệt đến chết đi sống lại, kiếm tiền lại lo liệu nhà cửa, để cho các người ăn chơi đàng điếm như vậy sao?”
Càng nói càng quá đáng, kiên nhẫn của Mạnh Duy Ninh cũng dần biến mất, giọng nói cũng trở nên lãnh đạm: “Xin cô buông ra, nếu không tôi sẽ gọi người đến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.