Dụ Dỗ Vợ Sắp Cưới Của Bạn Thân
Chương 39:
Tứ Nghi
08/06/2024
"Phụ khoa cũng có bác sĩ nữ, tôi có thể giới thiệu họ cho câuh." Mạnh Duy Ninh đang định cho hắn danh thiếp, Phục Minh lập tức nói: "Em nghĩ tốt hơn hết vẫn để chị đi, em đang lái xe nên không có thời gian nói chuyện, chị đi ngủ sớm một chút, chúc ngủ ngon."
Mạnh Duy Ninh còn chưa kịp nói thêm gì, đầu dây bên kia trực tiếp cúp.
Mạnh Duy Ninh cầm điện thoại và sững sờ một lúc lâu.
Nam Ninh thị gia đình giàu số một Phục gia
"Đây là mùi gì vậy? Sáng sớm có người bỏ khí độc vào nhà à?"
Phục Minh Hàm, đại tiểu thư của Phục gia, nhăn chiếc mũi thanh tú một bên vừa đi về phía nguồn "khí độc" một bên vừa chửi rủa.
Phục Minh cầm một chiếc quạt đuôi mèo nhỏ, ngồi trên ghế nhỏ thổi lửa, rất nghiêm túc.
Trong chiếc nồi đất nhỏ trên bếp, bọt sủi lên, mùi thuốc bắc từ bên trong nồi truyền tới.
Lúc Phục Minh Hàm lần theo mùi hương tìm tới, thì cô ấy nhìn thấy chính là một màn như vậy.
"Ồ, tôi còn tưởng ai? Hoá ra là anh?"
Phục Minh Hàm trợn mắt
"Anh ở đây làm gì mà gây ô nhiễm môi trường, chẳng lẽ là muốn đầu độc người?"
Phục Minh lười nói chuyện với cô ấy, vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm lọ thuốc nhỏ của mình.
Phục Minh Hàm từ nhỏ đã là một tiểu thư được cưng chiều, trước đây cũng không có người dám coi thường cô ấy như vậy, Phục Minh Hàm liền trong nháy mắt nổi giận, chạy tới hai bước, tức giận hỏi:
"Sao anh lại phớt lờ tôi?"
Vài giây sau, Phục Minh thản nhiên liếc nhìn cô ấy một cái, sau đó lại cúi đầu, vẫn không trả lời.
"A!"
Phục Minh Hàm tức giận dậm chân tại chỗ, đi vòng qua Phục Minh cùng lọ thuốc nhỏ của hắn, vòng qua vòng lại
"Đồ ngốc, sao dám không để ý đến bổn tiểu thư, đợi tôi nói cho bố biết!"
“Ồ.”
Phục Minh cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng chỉ phát ra được một chữ.
"Hừ!"
Phục Minh đại khái đã quen kiêu ngạo như thế, cho nên mặc dù chỉ trả lời một chữ, Phục Minh Hàm tựa hồ cũng đã bớt tức giận một ít.
Cô ấy quỳ xuống nhìn lọ thuốc nhỏ của hắn, tò mò hỏi:
"Anh đang làm gì vậy? Anh bị ốm hả?"
"Ừm."
"Có chỗ nào không thoải mái? Trong nhà có bác sĩ, anh không đi khám đi, lại trốn ở đây nấu thứ thuốc cổ truyền lào lao này? Uống say đến chết muốn bonn ta nhặt xác anh!”
Những lời này tràn đầy khinh thường và bôi nhọ vị thuốc trước mặt, Phục Minh nhướng mắt, nhẹ nhàng liếc nhìn Phục Minh Hàm.
Có sự không hài lòng và cảnh báo trong cái nhìn này.
Mạnh Duy Ninh còn chưa kịp nói thêm gì, đầu dây bên kia trực tiếp cúp.
Mạnh Duy Ninh cầm điện thoại và sững sờ một lúc lâu.
Nam Ninh thị gia đình giàu số một Phục gia
"Đây là mùi gì vậy? Sáng sớm có người bỏ khí độc vào nhà à?"
Phục Minh Hàm, đại tiểu thư của Phục gia, nhăn chiếc mũi thanh tú một bên vừa đi về phía nguồn "khí độc" một bên vừa chửi rủa.
Phục Minh cầm một chiếc quạt đuôi mèo nhỏ, ngồi trên ghế nhỏ thổi lửa, rất nghiêm túc.
Trong chiếc nồi đất nhỏ trên bếp, bọt sủi lên, mùi thuốc bắc từ bên trong nồi truyền tới.
Lúc Phục Minh Hàm lần theo mùi hương tìm tới, thì cô ấy nhìn thấy chính là một màn như vậy.
"Ồ, tôi còn tưởng ai? Hoá ra là anh?"
Phục Minh Hàm trợn mắt
"Anh ở đây làm gì mà gây ô nhiễm môi trường, chẳng lẽ là muốn đầu độc người?"
Phục Minh lười nói chuyện với cô ấy, vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm lọ thuốc nhỏ của mình.
Phục Minh Hàm từ nhỏ đã là một tiểu thư được cưng chiều, trước đây cũng không có người dám coi thường cô ấy như vậy, Phục Minh Hàm liền trong nháy mắt nổi giận, chạy tới hai bước, tức giận hỏi:
"Sao anh lại phớt lờ tôi?"
Vài giây sau, Phục Minh thản nhiên liếc nhìn cô ấy một cái, sau đó lại cúi đầu, vẫn không trả lời.
"A!"
Phục Minh Hàm tức giận dậm chân tại chỗ, đi vòng qua Phục Minh cùng lọ thuốc nhỏ của hắn, vòng qua vòng lại
"Đồ ngốc, sao dám không để ý đến bổn tiểu thư, đợi tôi nói cho bố biết!"
“Ồ.”
Phục Minh cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng chỉ phát ra được một chữ.
"Hừ!"
Phục Minh đại khái đã quen kiêu ngạo như thế, cho nên mặc dù chỉ trả lời một chữ, Phục Minh Hàm tựa hồ cũng đã bớt tức giận một ít.
Cô ấy quỳ xuống nhìn lọ thuốc nhỏ của hắn, tò mò hỏi:
"Anh đang làm gì vậy? Anh bị ốm hả?"
"Ừm."
"Có chỗ nào không thoải mái? Trong nhà có bác sĩ, anh không đi khám đi, lại trốn ở đây nấu thứ thuốc cổ truyền lào lao này? Uống say đến chết muốn bonn ta nhặt xác anh!”
Những lời này tràn đầy khinh thường và bôi nhọ vị thuốc trước mặt, Phục Minh nhướng mắt, nhẹ nhàng liếc nhìn Phục Minh Hàm.
Có sự không hài lòng và cảnh báo trong cái nhìn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.