Dụ Dỗ Vợ Sắp Cưới Của Bạn Thân
Chương 7:
Tứ Nghi
08/06/2024
Ánh đèn có chút chói mắt, cô theo phản xạ lấy tay che, nheo hai mắt lại, khi hai mắt mở ra lần nữa thì ánh đèn kia đã chuyển sang chỗ khác.
Một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt.
Bờ vai rộng, chiếc eo hẹp, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình.
Lông mày đen nhánh, đôi mắt sắc sảo, thoạt nhìn có vẻ không có dấu vết của sự ấm áp.
Đường nét trên khuôn mặt cương nghị và rõ nét, sống mũi cao như được chạm khắc cẩn thận bằng dao khắc.
Khóe miệng hắn ánh lên một nụ cười nhẹ, không rõ ràng lắm.
Mạnh Duy Ninh hơi ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt của hắn.
Không ngờ hắn cũng đánh giá mình.
Bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy trong mắt hắn cuồn cuộn một loại sóng ngầm không nhìn rõ.
Chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi, khi Mạnh Duy Ninh cố nhìn cẩn thận lại thì lại không thấy gì cả.
"Trên đường bị kẹt xe nên tôi đến muộn."
Người vừa tới nói, sau đó bước tới, vỗ vỗ vai Chu Hải, hai người ngồi xuống đối diện với Mạnh Dut Ninh.
Hắn là người cuối cùng đến, tự nhiên ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào người hắn, trong đó bao gồm cả Mạnh Duy Ninh.
Cô mơ hồ cảm thấy trên người hắn toát ra một loại khí chất cổ.
“Đã đến muộn rồi thì tự phạt mình ba ly đi.” Trì Hành cười với hắn, sau đó chỉ vào Mạnh Duy Ninh: “Đây là vợ anh, cậu gọi là chị dâu.”
Phục Minh dừng lại, ngẩng đầu nhìn Mạnh Duy Ninh và lịch sự gọi: "Chị dâu."
Mạnh Duy Ninh hào phóng đáp lại: "Xin chào."
“Uống rượu uống rượu, tự phạt ba ly, không được thiếu một ly!” Chu Hải cầm ly rượu, liên tục hét lên.
Khóe miệng Phục Minh nở một nụ cười, hắn đưa tay đón lấy ly rượu.
Mạnh Duy Ninh không ngừng nhìn hắn, khi hắn vừa nâng ly rượu lên, cô liền nhìn thấy chiếc nhẫn đồng trên ngón trỏ có đính hoa sơn chi.
Là người đàn ông kỳ quái trên chiếc Maybach kia sao?
-
Mạnh Duy Ninh chỉ nghĩ rằng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, cô cũng không cảm thấy có hứng thú với hắn.
Trì Hành rất thích kết bạn, chỉ cần anh ta thấy người này không tệ gọi là anh em. Ngần ấy năm qua, anh ta có rất nhiều anh em, nhưng những người thường xuyên liên lạc thì chỉ có mấy người.
Nhưng, có một chút kỳ lạ.
Một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt.
Bờ vai rộng, chiếc eo hẹp, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình.
Lông mày đen nhánh, đôi mắt sắc sảo, thoạt nhìn có vẻ không có dấu vết của sự ấm áp.
Đường nét trên khuôn mặt cương nghị và rõ nét, sống mũi cao như được chạm khắc cẩn thận bằng dao khắc.
Khóe miệng hắn ánh lên một nụ cười nhẹ, không rõ ràng lắm.
Mạnh Duy Ninh hơi ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt của hắn.
Không ngờ hắn cũng đánh giá mình.
Bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy trong mắt hắn cuồn cuộn một loại sóng ngầm không nhìn rõ.
Chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi, khi Mạnh Duy Ninh cố nhìn cẩn thận lại thì lại không thấy gì cả.
"Trên đường bị kẹt xe nên tôi đến muộn."
Người vừa tới nói, sau đó bước tới, vỗ vỗ vai Chu Hải, hai người ngồi xuống đối diện với Mạnh Dut Ninh.
Hắn là người cuối cùng đến, tự nhiên ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào người hắn, trong đó bao gồm cả Mạnh Duy Ninh.
Cô mơ hồ cảm thấy trên người hắn toát ra một loại khí chất cổ.
“Đã đến muộn rồi thì tự phạt mình ba ly đi.” Trì Hành cười với hắn, sau đó chỉ vào Mạnh Duy Ninh: “Đây là vợ anh, cậu gọi là chị dâu.”
Phục Minh dừng lại, ngẩng đầu nhìn Mạnh Duy Ninh và lịch sự gọi: "Chị dâu."
Mạnh Duy Ninh hào phóng đáp lại: "Xin chào."
“Uống rượu uống rượu, tự phạt ba ly, không được thiếu một ly!” Chu Hải cầm ly rượu, liên tục hét lên.
Khóe miệng Phục Minh nở một nụ cười, hắn đưa tay đón lấy ly rượu.
Mạnh Duy Ninh không ngừng nhìn hắn, khi hắn vừa nâng ly rượu lên, cô liền nhìn thấy chiếc nhẫn đồng trên ngón trỏ có đính hoa sơn chi.
Là người đàn ông kỳ quái trên chiếc Maybach kia sao?
-
Mạnh Duy Ninh chỉ nghĩ rằng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, cô cũng không cảm thấy có hứng thú với hắn.
Trì Hành rất thích kết bạn, chỉ cần anh ta thấy người này không tệ gọi là anh em. Ngần ấy năm qua, anh ta có rất nhiều anh em, nhưng những người thường xuyên liên lạc thì chỉ có mấy người.
Nhưng, có một chút kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.