Dụ Dỗ Vợ Yêu, Lưới Tình Chờ Sẵn
Chương 21: Sự thật về đôi mắt
Kim Ngọc
28/06/2022
Cẩn Ngọc chau chặt hàng mày, gương mặt xinh đẹp kiều diễm bỗng đọng lại một nỗi ưu phiền to lớn. Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe giọng Tử Lăng nghiêm trọng đến như vậy. Trước đây, cả lúc anh nói với cô về những chuyện trong gia tộc cũng không nghiêm nghị đến mức độ này.
Tử Lăng thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Chuyện xảy ra cũng đã gần tám năm rồi. Khi đó tôi có một chuyến đi Canada dự hội thảo của công ty thay cho ba, tối hôm đó khi trở về khách sạn là lúc thành phố đón một trận bão lớn. Tối hôm đó, tôi đã gặp tai nạn ô tô.”
“Tai nạn đó đã lấy đi đôi mắt của anh?” - Cẩn Ngọc nhẹ giọng hỏi.
Tử Lăng ậm ừ thay cho hành động gật đầu, nếu để ý kĩ, dưới khóe mắt của anh dường như đang long lanh một chất lỏng không màu.
“Đêm hôm đó, không chỉ có đôi mắt của tôi, mà cả người vệ sĩ tôi tin tưởng nhất cũng ra đi vĩnh viễn. Tôi tự nghĩ nếu lúc đó tôi không để anh ấy lái xe, thì có lẽ…”
Mi mắt Cẩn Ngọc cũng rủ xuống theo câu chuyện đau lòng này. Trước giờ cô không giỏi an ủi người khác, nhưng nếu cứ im lặng thế này, cô cũng không chắc có tốt hay không. Nhưng lỡ như cô nói điều gì không phải, có khi lại càng làm Tử Lăng thêm khó chịu.
Tử Lăng khẽ mắt trông sang, như thấy được tâm trạng bối rối của cô. Lòng anh vẫn nặng u hoài, nhưng vẫn chú tâm kể tiếp:
“Sau trận tai nạn đó, tôi đã được đưa vào bệnh viện, nhưng đến khi tỉnh lại cũng đã hơn một tuần. Lúc đó không có người nhà ở bên cạnh tôi, vệ sĩ cũng mất. Tôi chỉ có thể giao hết tiền bạc cho bác sĩ, nhờ anh ta chuẩn bị mọi thứ cho mình.”
“Tại sao gia đình anh lại không có mặt? Bệnh viện không báo tin cho họ sao?”
Tử Lăng trầm ngâm: “Y tá nói họ đã cố gắng liên lạc cho gia đình tôi nhưng không thành. Nhưng mà, có gia đình hay không cũng không có ích gì. Em nhìn tôi bây giờ đi, ngoài em ra cũng chẳng ai thèm đến.”
Cẩn Ngọc rưng rưng đôi mắt diễm lệ, trong phút chốc, cô chợt nhận thấy bản thân mình vẫn còn may mắn hơn Tử Lăng mấy phần. Nếu một ngày cô bị tai nạn nghiêm trọng, nhất định Di Giai cũng sẽ là người chạy đến đầu tiên. Còn anh, tám năm trước một thân một mình ở đất khách quê người, còn phải giao mọi thứ cho người ngoài định đoạt.Chỉ có một chi tiết mà Cẩn Ngọc không thể hiểu, là nếu Tử Lăng không có người nhà kí thủ tục xác nhận của bệnh viện, làm sao anh có thể tùy tiện lưu lại đó cho đến khi hồi phục? Ngay lúc này, Cẩn Ngọc cũng không tiện hỏi, nhưng trong đầu lại dấy lên những tia phức tạp.
Đương nghĩ đến chuyện này, trong đầu Cẩn Ngọc lại sực nhớ đến một chuyện khác cũng có mấy phần tương đồng. Cô nhìn Tử Lăng bằng ánh mắt nghi hoặc:
“Khoan đã, nếu hôm đó không có người thân, vậy ai đã đưa anh vào bệnh viện?”
“Tôi nghe bác sĩ kể lại, là người dân nhìn thấy tai nạn rồi gọi xe cứu thương đến hiện trường thôi. Tuy tôi thấy có chút gì chưa thỏa đáng, nhưng cũng không có manh mối để điều tra.”
Cẩn Ngọc gật gật đầu: “Vậy là không phải rồi…”
“Em nói không phải cái gì?”
Cẩn Ngọc ngẩng đầu lên, kể qua loa câu chuyện của năm đó: “Cũng khoảng tám năm trước, lúc tôi mới đến Canada được vài tuần đã bắt gặp một vụ tai nạn ô tô. Tôi là người đã chứng kiến vụ tai nạn, còn gọi cho cảnh sát và xe cứu thương đến. Đó là một vụ va chạm xe ô tô với xe tải, tài xế xe tải thì bỏ chạy ngay trong đêm, trong xe ô tô chỉ còn hai người đàn ông trẻ trung, mặt mày đầy máu. Nhưng sau khi tôi vừa theo xe cứu thương đưa họ đến bệnh viện, đã có người nhận là người nhà của bọn họ, còn cho tôi tiền hậu tạ rồi bảo tôi đi về nữa. Chuyện đại loại chỉ có bấy nhiêu, nhưng mà… không hiểu sao tôi vẫn thấy có mấy phần trùng hợp.”
Tử Lăng chau mày căng thẳng, trừng trừng nhìn Cẩn Ngọc như vừa phát hiện ra điều gì: “Em… em có nhớ bệnh viện đó tên gì không? Hay vụ tai nạn đó xảy ra ở đâu?”
“Tôi không nhớ… dù sao chuyện cũng lâu lắm rồi…” - Cẩn Ngọc lắc đầu bất lực.
Tử Lăng nghe vậy cũng đành thôi. Tuy Cẩn Ngọc không nhớ, mặt khác trong lòng anh vẫn sẵn có những tia nghi hoặc. Đương nhiên, anh đủ thông minh để nhận ra không phải vô duyên vô cớ mà một bệnh viện lớn tại nước ngoài lại tiếp nhận điều trị bệnh nhân không có gia đình kí giấy xác nhận, đằng ngày Tử Lăng còn điều trị ở đó mấy tháng trời.Nghe Cẩn Ngọc nhắc đến chuyện gia đình, Tử Lăng cũng suy nghĩ rất nhiều. Dù gia tộc Tư Không này có lạnh lùng đến đâu, khi nghe Tử Lăng bị tai nạn nghiêm trọng, chí ít cũng phải có người bay sang chứ? Nếu ba anh quá bận, vậy còn mẹ anh? Tư Không Tam, Tư Không Tình? Hay thậm chí là bà nội, anh em họ trong nhà? Không một ai, cho đến khi họ biết tin anh đã bị mù hai mắt.
Tử Lăng thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Chuyện xảy ra cũng đã gần tám năm rồi. Khi đó tôi có một chuyến đi Canada dự hội thảo của công ty thay cho ba, tối hôm đó khi trở về khách sạn là lúc thành phố đón một trận bão lớn. Tối hôm đó, tôi đã gặp tai nạn ô tô.”
“Tai nạn đó đã lấy đi đôi mắt của anh?” - Cẩn Ngọc nhẹ giọng hỏi.
Tử Lăng ậm ừ thay cho hành động gật đầu, nếu để ý kĩ, dưới khóe mắt của anh dường như đang long lanh một chất lỏng không màu.
“Đêm hôm đó, không chỉ có đôi mắt của tôi, mà cả người vệ sĩ tôi tin tưởng nhất cũng ra đi vĩnh viễn. Tôi tự nghĩ nếu lúc đó tôi không để anh ấy lái xe, thì có lẽ…”
Mi mắt Cẩn Ngọc cũng rủ xuống theo câu chuyện đau lòng này. Trước giờ cô không giỏi an ủi người khác, nhưng nếu cứ im lặng thế này, cô cũng không chắc có tốt hay không. Nhưng lỡ như cô nói điều gì không phải, có khi lại càng làm Tử Lăng thêm khó chịu.
Tử Lăng khẽ mắt trông sang, như thấy được tâm trạng bối rối của cô. Lòng anh vẫn nặng u hoài, nhưng vẫn chú tâm kể tiếp:
“Sau trận tai nạn đó, tôi đã được đưa vào bệnh viện, nhưng đến khi tỉnh lại cũng đã hơn một tuần. Lúc đó không có người nhà ở bên cạnh tôi, vệ sĩ cũng mất. Tôi chỉ có thể giao hết tiền bạc cho bác sĩ, nhờ anh ta chuẩn bị mọi thứ cho mình.”
“Tại sao gia đình anh lại không có mặt? Bệnh viện không báo tin cho họ sao?”
Tử Lăng trầm ngâm: “Y tá nói họ đã cố gắng liên lạc cho gia đình tôi nhưng không thành. Nhưng mà, có gia đình hay không cũng không có ích gì. Em nhìn tôi bây giờ đi, ngoài em ra cũng chẳng ai thèm đến.”
Cẩn Ngọc rưng rưng đôi mắt diễm lệ, trong phút chốc, cô chợt nhận thấy bản thân mình vẫn còn may mắn hơn Tử Lăng mấy phần. Nếu một ngày cô bị tai nạn nghiêm trọng, nhất định Di Giai cũng sẽ là người chạy đến đầu tiên. Còn anh, tám năm trước một thân một mình ở đất khách quê người, còn phải giao mọi thứ cho người ngoài định đoạt.Chỉ có một chi tiết mà Cẩn Ngọc không thể hiểu, là nếu Tử Lăng không có người nhà kí thủ tục xác nhận của bệnh viện, làm sao anh có thể tùy tiện lưu lại đó cho đến khi hồi phục? Ngay lúc này, Cẩn Ngọc cũng không tiện hỏi, nhưng trong đầu lại dấy lên những tia phức tạp.
Đương nghĩ đến chuyện này, trong đầu Cẩn Ngọc lại sực nhớ đến một chuyện khác cũng có mấy phần tương đồng. Cô nhìn Tử Lăng bằng ánh mắt nghi hoặc:
“Khoan đã, nếu hôm đó không có người thân, vậy ai đã đưa anh vào bệnh viện?”
“Tôi nghe bác sĩ kể lại, là người dân nhìn thấy tai nạn rồi gọi xe cứu thương đến hiện trường thôi. Tuy tôi thấy có chút gì chưa thỏa đáng, nhưng cũng không có manh mối để điều tra.”
Cẩn Ngọc gật gật đầu: “Vậy là không phải rồi…”
“Em nói không phải cái gì?”
Cẩn Ngọc ngẩng đầu lên, kể qua loa câu chuyện của năm đó: “Cũng khoảng tám năm trước, lúc tôi mới đến Canada được vài tuần đã bắt gặp một vụ tai nạn ô tô. Tôi là người đã chứng kiến vụ tai nạn, còn gọi cho cảnh sát và xe cứu thương đến. Đó là một vụ va chạm xe ô tô với xe tải, tài xế xe tải thì bỏ chạy ngay trong đêm, trong xe ô tô chỉ còn hai người đàn ông trẻ trung, mặt mày đầy máu. Nhưng sau khi tôi vừa theo xe cứu thương đưa họ đến bệnh viện, đã có người nhận là người nhà của bọn họ, còn cho tôi tiền hậu tạ rồi bảo tôi đi về nữa. Chuyện đại loại chỉ có bấy nhiêu, nhưng mà… không hiểu sao tôi vẫn thấy có mấy phần trùng hợp.”
Tử Lăng chau mày căng thẳng, trừng trừng nhìn Cẩn Ngọc như vừa phát hiện ra điều gì: “Em… em có nhớ bệnh viện đó tên gì không? Hay vụ tai nạn đó xảy ra ở đâu?”
“Tôi không nhớ… dù sao chuyện cũng lâu lắm rồi…” - Cẩn Ngọc lắc đầu bất lực.
Tử Lăng nghe vậy cũng đành thôi. Tuy Cẩn Ngọc không nhớ, mặt khác trong lòng anh vẫn sẵn có những tia nghi hoặc. Đương nhiên, anh đủ thông minh để nhận ra không phải vô duyên vô cớ mà một bệnh viện lớn tại nước ngoài lại tiếp nhận điều trị bệnh nhân không có gia đình kí giấy xác nhận, đằng ngày Tử Lăng còn điều trị ở đó mấy tháng trời.Nghe Cẩn Ngọc nhắc đến chuyện gia đình, Tử Lăng cũng suy nghĩ rất nhiều. Dù gia tộc Tư Không này có lạnh lùng đến đâu, khi nghe Tử Lăng bị tai nạn nghiêm trọng, chí ít cũng phải có người bay sang chứ? Nếu ba anh quá bận, vậy còn mẹ anh? Tư Không Tam, Tư Không Tình? Hay thậm chí là bà nội, anh em họ trong nhà? Không một ai, cho đến khi họ biết tin anh đã bị mù hai mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.