Chương 7:
Con Vịt Gìa
15/05/2021
Lần đầu tiên Hứa Kha cảm nhận được cái gọi là rơi vào hầm băng.
Sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, một tiếng nổ mạnh đã vang lên sau đó.
Trần Tích Tự hôn mê bất tỉnh, nhanh chóng được đưa đến bệnh viện gần nhất. Mà giờ đây, hắn còn đang ở trong phòng phẫu thuật.
Thông qua một người bạn làm trong bệnh viện kia, Hứa Kha hiểu được, Trần Tích Tự bị thương rất nặng.
Gần như phân nửa làn da của hắn đều bị lửa lớn liếm qua, một con mắt cũng bị cháy hư, đến nay vẫn chưa có ý thức, toàn thân có nhiều chỗ xương bị gãy, não tụ máu, xương sọ vỡ, dịch não không ngừng chảy ra theo lỗ mũi. Gan, tỳ, tạng trong bụng cũng bị vỡ dẫn đến xuất huyết, bất kỳ lúc nào cũng uy hiếp tính mạng của hắn. Mà cho dù phẫu thuật chữa trị thành công, các biến chứng sau đó như căng thẳng và nhiễm trùng cũng có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.
Thật đáng buồn là, cô lại bất lực, ngay cả gặp hắn cũng khó khăn.
Từ một Hứa Kha không tin thần linh, lần đầu tiên hướng về ông trời khấn nguyện, cô nguyện ý dùng tất cả vận may và hạnh phúc của quãng đời còn lại, đổi lấy an khang của hắn.
Nếu, nếu có thể, dùng tính mạng để đổi cũng được.
Bình minh trở nên khó chờ đợi như vậy.
Trời đất bừng sáng từng tấc một, giống như cẩn thận thăm dò.
Cuối cùng, vào khoảng 7 giờ 30 phút sáng, cô đã đợi được tin tức Trần Tích Tự ra khỏi phòng phẫu thuật.
Tuy rằng hắn chưa tỉnh lại, nhưng máu tụ trong não đã loại bỏ, máu trong bụng cũng đã ngừng chảy. Quá trình phẫu thuật có thể nói khó khăn nguy hiểm, thời điểm mở khoang bụng, huyết áp của hắn đột nhiên hạ xuống, tim ngừng đập, may mắn là bác sĩ mổ chính quyết định thật nhanh, kéo hắn trở lại từ bờ vực sinh tử.
Cô bất giác nhẹ nhõm, hắn vẫn còn rất nhiều rất nhiều nguy hiểm phải vượt qua.
Bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể bị nhiễm trùng mà chết, hoặc là rối loạn nước và chất điện giải, hoặc là vết thương bị kích ứng, hoặc suy đa tạng…
Nhưng cũng có thể ông trời cuối cùng đã nghe xong lời khấn nguyện của cô. Ngoại trừ mắt phải bị hỏng bên ngoài, sau khi phẫu thuật hắn hồi phục vô cùng thuận lợi, chỗ gãy xương cũng liền lại rất tốt, khuyết điểm duy nhất chính là, diện tích da bị bỏng quá lớn, miệng vết thương lại không ngừng chảy nước vàng lẫn máu nhạt, mỗi ngày đều phải đổi băng gạc rất nhiều lần, thấm rất nhiều chất lỏng. Bác sĩ khoa bỏng quyết định cấy da cho hắn.
Mấy tháng sau, Trần Tích Tự phục hồi theo chiều hướng tốt, trợ lý giúp Trần Tích Tự chuyển viện. Cùng lúc đó, công ty đại điện của Trần Tích Tự tuyên bố giải trừ quan hệ hợp tác với Trần Tích Tự, theo đó, phát ra thông báo từ Weibo cá nhân của hắn: Trần Tích Tự hoàn toàn rút khỏi giới giải trí.
Có một cuộc thập tự chinh nổi lên bốn phía trên Weibo, các fans giậm chân kêu trời hy vọng Trần Tích Tự không rời khỏi, trách móc công ty đại diện vô tình vô nghĩa, thậm chí có fan còn trực tiếp tổ chức một nhóm để kéo biểu ngữ trước cửa công ty đại diện.
Mà lúc này, Trần Tích Tự đang ngồi trên giường bệnh khoa chỉnh hình, ung dung nhàn nhã nhìn hình dạng mới của mình trong gương:
Hé ra khuôn mặt tuấn tú bị hủy hơn phân nửa, da trên mặt và cơ thể gồ ghề, màu sắc đậm nhạt không đồng nhất, một nửa bên đầu trọc lóc, mí mắt phải cũng mất một đoạn, bởi vì phải bỏ đi đôi mắt, hốc mắt phải cũng sụp xuống, nhìn buồn cười lại đáng sợ, rất giống bức tranh mà lần đầu tiên một đứa trẻ cầm lấy bút vẽ vẽ nên trong đời.
Trong lòng Trần Tích Tự lại cực kỳ vui vẻ, chỉ hơn 10 phút nữa, cô gái mà mình nhớ thương sẽ đến kiểm tra phòng, bọn họ, cuối cùng cũng đến lúc gặp nhau rồi.
Nhưng xấu như vậy, dọa cô sợ thì sao đây?
Hứa Kha mới biết được tin tức Trần Tích Tự đã chuyển tới khoa của cô vào sáng nay, thật khéo, cô cũng là bác sĩ chủ trị của hắn.
Hứa Kha phấn khích từ tận đáy lòng đến mỗi lỗ chân lông đều run rẩy.
Cuối cùng, cô đi theo giáo sư đẩy ra cửa phòng bệnh.
Cửa sổ phòng bệnh mở ra, gió thổi tung tấm rèm cửa sổ màu xanh, ánh nắng rực rỡ vung vẩy khắp phòng. Thân thể thiếu niên gầy yếu, mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, ngồi xếp bằng trên giường bệnh màu trắng. Trên tay cầm gương, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.
Khi cửa mở, hắn theo âm thanh ngoảnh lại, lộ ra nửa gương mặt bên phải, ý cười trong nháy mắt nhiễm lên màu sắc quỷ dị.
Hắn buông gương, tính xuống giường chào hỏi bọn họ, kết quả bởi vì bị bệnh lâu ngày, thân thể không có sức, hai tay thật lâu không chống đỡ nỗi thân thể. Giáo sư thấy thế để cho hắn nằm trên giường bệnh kiểm tra, hắn chỉ gật đầu với Hứa Kha, lộ ra chút vẻ mặt lúng túng.
Dù sao cũng là ngôi sao, giáo sư kiểm tra vô cùng cẩn thận, cũng giải thích rất chi tiết. Hứa Kha kiềm chế cảm xúc trong lòng, làm như nhớ kỹ tất cả. Nhưng mỗi lần dư quang khóe mắt đảo qua chỗ hắn, đều phát hiện hắn đang nhìn cô cười.
Trái tim cô ngứa ngáy và giòn tan, giống như bị mèo cào, vạn lần.
Rốt cuộc, Hứa Kha tìm được chút thời gian rảnh rỗi một mình đi tìm hắn, đồng thời còn tìm cho bản thân một lý do đàng hoàng.
“A Kha,” hắn không thể cảm thấy ngoài ý muốn khi thấy Hứa Kha xuất hiện, còn gọi tên cô trước.
Đầu quả tim của Hứa Kha run lên.
“Chào, em đã đưa anh về nhà trong thời gian dài?”
Sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, một tiếng nổ mạnh đã vang lên sau đó.
Trần Tích Tự hôn mê bất tỉnh, nhanh chóng được đưa đến bệnh viện gần nhất. Mà giờ đây, hắn còn đang ở trong phòng phẫu thuật.
Thông qua một người bạn làm trong bệnh viện kia, Hứa Kha hiểu được, Trần Tích Tự bị thương rất nặng.
Gần như phân nửa làn da của hắn đều bị lửa lớn liếm qua, một con mắt cũng bị cháy hư, đến nay vẫn chưa có ý thức, toàn thân có nhiều chỗ xương bị gãy, não tụ máu, xương sọ vỡ, dịch não không ngừng chảy ra theo lỗ mũi. Gan, tỳ, tạng trong bụng cũng bị vỡ dẫn đến xuất huyết, bất kỳ lúc nào cũng uy hiếp tính mạng của hắn. Mà cho dù phẫu thuật chữa trị thành công, các biến chứng sau đó như căng thẳng và nhiễm trùng cũng có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.
Thật đáng buồn là, cô lại bất lực, ngay cả gặp hắn cũng khó khăn.
Từ một Hứa Kha không tin thần linh, lần đầu tiên hướng về ông trời khấn nguyện, cô nguyện ý dùng tất cả vận may và hạnh phúc của quãng đời còn lại, đổi lấy an khang của hắn.
Nếu, nếu có thể, dùng tính mạng để đổi cũng được.
Bình minh trở nên khó chờ đợi như vậy.
Trời đất bừng sáng từng tấc một, giống như cẩn thận thăm dò.
Cuối cùng, vào khoảng 7 giờ 30 phút sáng, cô đã đợi được tin tức Trần Tích Tự ra khỏi phòng phẫu thuật.
Tuy rằng hắn chưa tỉnh lại, nhưng máu tụ trong não đã loại bỏ, máu trong bụng cũng đã ngừng chảy. Quá trình phẫu thuật có thể nói khó khăn nguy hiểm, thời điểm mở khoang bụng, huyết áp của hắn đột nhiên hạ xuống, tim ngừng đập, may mắn là bác sĩ mổ chính quyết định thật nhanh, kéo hắn trở lại từ bờ vực sinh tử.
Cô bất giác nhẹ nhõm, hắn vẫn còn rất nhiều rất nhiều nguy hiểm phải vượt qua.
Bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể bị nhiễm trùng mà chết, hoặc là rối loạn nước và chất điện giải, hoặc là vết thương bị kích ứng, hoặc suy đa tạng…
Nhưng cũng có thể ông trời cuối cùng đã nghe xong lời khấn nguyện của cô. Ngoại trừ mắt phải bị hỏng bên ngoài, sau khi phẫu thuật hắn hồi phục vô cùng thuận lợi, chỗ gãy xương cũng liền lại rất tốt, khuyết điểm duy nhất chính là, diện tích da bị bỏng quá lớn, miệng vết thương lại không ngừng chảy nước vàng lẫn máu nhạt, mỗi ngày đều phải đổi băng gạc rất nhiều lần, thấm rất nhiều chất lỏng. Bác sĩ khoa bỏng quyết định cấy da cho hắn.
Mấy tháng sau, Trần Tích Tự phục hồi theo chiều hướng tốt, trợ lý giúp Trần Tích Tự chuyển viện. Cùng lúc đó, công ty đại điện của Trần Tích Tự tuyên bố giải trừ quan hệ hợp tác với Trần Tích Tự, theo đó, phát ra thông báo từ Weibo cá nhân của hắn: Trần Tích Tự hoàn toàn rút khỏi giới giải trí.
Có một cuộc thập tự chinh nổi lên bốn phía trên Weibo, các fans giậm chân kêu trời hy vọng Trần Tích Tự không rời khỏi, trách móc công ty đại diện vô tình vô nghĩa, thậm chí có fan còn trực tiếp tổ chức một nhóm để kéo biểu ngữ trước cửa công ty đại diện.
Mà lúc này, Trần Tích Tự đang ngồi trên giường bệnh khoa chỉnh hình, ung dung nhàn nhã nhìn hình dạng mới của mình trong gương:
Hé ra khuôn mặt tuấn tú bị hủy hơn phân nửa, da trên mặt và cơ thể gồ ghề, màu sắc đậm nhạt không đồng nhất, một nửa bên đầu trọc lóc, mí mắt phải cũng mất một đoạn, bởi vì phải bỏ đi đôi mắt, hốc mắt phải cũng sụp xuống, nhìn buồn cười lại đáng sợ, rất giống bức tranh mà lần đầu tiên một đứa trẻ cầm lấy bút vẽ vẽ nên trong đời.
Trong lòng Trần Tích Tự lại cực kỳ vui vẻ, chỉ hơn 10 phút nữa, cô gái mà mình nhớ thương sẽ đến kiểm tra phòng, bọn họ, cuối cùng cũng đến lúc gặp nhau rồi.
Nhưng xấu như vậy, dọa cô sợ thì sao đây?
Hứa Kha mới biết được tin tức Trần Tích Tự đã chuyển tới khoa của cô vào sáng nay, thật khéo, cô cũng là bác sĩ chủ trị của hắn.
Hứa Kha phấn khích từ tận đáy lòng đến mỗi lỗ chân lông đều run rẩy.
Cuối cùng, cô đi theo giáo sư đẩy ra cửa phòng bệnh.
Cửa sổ phòng bệnh mở ra, gió thổi tung tấm rèm cửa sổ màu xanh, ánh nắng rực rỡ vung vẩy khắp phòng. Thân thể thiếu niên gầy yếu, mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, ngồi xếp bằng trên giường bệnh màu trắng. Trên tay cầm gương, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.
Khi cửa mở, hắn theo âm thanh ngoảnh lại, lộ ra nửa gương mặt bên phải, ý cười trong nháy mắt nhiễm lên màu sắc quỷ dị.
Hắn buông gương, tính xuống giường chào hỏi bọn họ, kết quả bởi vì bị bệnh lâu ngày, thân thể không có sức, hai tay thật lâu không chống đỡ nỗi thân thể. Giáo sư thấy thế để cho hắn nằm trên giường bệnh kiểm tra, hắn chỉ gật đầu với Hứa Kha, lộ ra chút vẻ mặt lúng túng.
Dù sao cũng là ngôi sao, giáo sư kiểm tra vô cùng cẩn thận, cũng giải thích rất chi tiết. Hứa Kha kiềm chế cảm xúc trong lòng, làm như nhớ kỹ tất cả. Nhưng mỗi lần dư quang khóe mắt đảo qua chỗ hắn, đều phát hiện hắn đang nhìn cô cười.
Trái tim cô ngứa ngáy và giòn tan, giống như bị mèo cào, vạn lần.
Rốt cuộc, Hứa Kha tìm được chút thời gian rảnh rỗi một mình đi tìm hắn, đồng thời còn tìm cho bản thân một lý do đàng hoàng.
“A Kha,” hắn không thể cảm thấy ngoài ý muốn khi thấy Hứa Kha xuất hiện, còn gọi tên cô trước.
Đầu quả tim của Hứa Kha run lên.
“Chào, em đã đưa anh về nhà trong thời gian dài?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.