Chương 9:
Con Vịt Gìa
15/05/2021
Hành vi tự mình ăn hết vong linh của hắn chọc giận đến thần minh Địa ngục, hắn bị nghiệp hỏa Địa ngục trừng phạt:
Vào mỗi đêm trời không trăng, trên đỉnh núi đen, đại hỏa sẽ giáng xuống, năm năm tháng tháng cho đến chết mới thôi.
Lần đầu tiên xuất hiện đại hỏa, hắn sợ hãi, vong linh khắp ngọn núi giống như giọt nước mưa, bốc hơi trong khoảnh khắc. Ngọn lửa nháy nhót, liếm láp toàn thân hắn, đau đớn đến tận xương cốt.
Hắn trốn vào bên trong hồ ba ngày liền, có thể trốn được một kiếp.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại qua hơn hai trăm năm.
Trăng lúc tròn lúc khuyết, hoa khi nở khi tàn, hắn cảm nhận được sức mạnh của cơ thể bị hao tổn. Hắn chẳng có tài cán cũng chẳng có khả năng gì, mà cũng chẳng quan tâm.
Lại một ngày trời không trăng nhưng không hề giống như trong dĩ vãng, lần này lại cực kỳ dai dẳng.
Đã mười ngày liền chẳng thấy mặt trăng, đại hỏa cũng đã thiêu đốt ròng rã mười ngày liền, hắn lẳng lặng chìm dưới nước đếm thời gian trôi.
Đối với hắn, hồ nước vừa là nơi cứu rỗi lại vừa là lồng giam.
Thật ra thì hắn cũng chẳng quan trọng chuyện sống chết, hắn sinh ra một thân một mình. Một mình chết đi hắn cũng quen rồi.
Nhưng mà hắn sợ đau, rất sợ kiểu này.
Ai ngờ được, một ác ma vừa sinh ra đã khiến cho trẻ con sợ hãi khóc thét, thế là lại sợ đau chứ?
Ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy buồn cười.
Sáng sớm ngày thứ mười một, hắn nghĩ, chi bằng cứ kết thúc như vậy đi, dù sao thì hắn cũng đã sống đủ lâu rồi.
Hắn bay ra khỏi mặt nước, muốn bay xuyên qua đại hỏa, cuối cùng nhìn thôn trang dưới núi một chút.
Hẳn là sẽ có mấy ngọn đèn lẻ tẻ cùng khói bếp lượn lờ nhỉ?
Con người, dường như mỗi khi mặt trời mọc sẽ bắt đầu rời giường đi nấu cơm.
Thế nhưng thân thể của hắn đã suy yếu đến mức độ này rồi, ngay cả vảy giáp cũng không thể hoàn toàn bao trùm được thân thể hắn nữa.
Dưới sự công kích của đại hỏa hắn rơi xuống.
Té xuống một cái thật mạnh ở mặt đất làm làm cho khóe miệng của hắn chảy máu. Hắn chẳng muốn đứng lên lần nữa, chẳng qua chỉ cảm thấy toàn thân đau quá, đau quá rồi.
Lúc sắp chết, một vong linh nhỏ nhỏ bay tới.
Hắn nuốt vào.
Mượn sức mạnh của nó, hắn tránh được một kiếp.
Sau này, hắn mới biết được, đây không phải là vong linh mà là sinh hồn, là linh hồn của một con người còn sống sờ sờ bị nghiệp hỏa Địa ngục đốt chết tươi.
Người bình thường hoặc chết vì bệnh tật hoặc là chết vì tai nạn, nhưng không nên chết vì bàn tay của Địa ngục, cho nên nghiệp hỏa Địa ngục không có cách nào diệt được sinh hồn.
Đối với hắn mà nói sinh hồn chính là linh đan diệu dược thượng hạng.
Sau này hắn mới phát hiện, cứ sau hơn hai trăm năm, thân thể của hắn sẽ một lần nữa bị suy kiệt, mà loại chuyện này đã phát sinh hai lần.
Hắn cũng biết được chân tướng sự tình.
Thôn dân coi là đại hỏa là do hắn trả thù, thế là nghĩ cách hiến tế. Nhưng mà thôn dân đưa đồ hiến tế lại lo lắng đại hỏa sẽ nguy hiểm cho chính mình cho nên luôn luôn không giữ quy tắc mà ném thiếu nữ lại giữa đường. Bọn họ cột thiếu nữ lại trên cây, bất kể là thiếu nữ kêu khóc như thế nào, cầu xin tha thứ ra sao, cuối cùng cũng chỉ có thể bị ảnh hưởng bởi đại hỏa thiêu chết tươi khi vẫn còn đang sống sờ sờ. Sau khi trở lại thôn trang, bọn họ lại dối trá nói là ác ma đã bắt thiếu nữ đi.
Chẳng ai quan tâm cô gái kia đi đâu về đâu, bọn họ chỉ cảm kích là đại hỏa đã ngừng lại, cảm kích ác ma kia đã tha thứ.
Thì ra hắn thật sự ăn người sống, hắn thật sự là ác ma.
Thì ra con người đều là ác ma.
….
Nếu như…
Nếu như cô chưa từng xuất hiện, hắn nghĩ, hắn sẽ luôn nghĩ như vậy, cũng sẽ sống cuộc sống kiểu này không ngừng không nghỉ.
Người không ra người mà quỷ cũng chẳng ra quỷ.
Vào một đêm không trăng, nghiệp hỏa Địa ngục đã thiêu đốt ngày thứ tám, một đội ngũ hiến tế tầng tầng lớp lớp đi xuyên qua rừng rậm, đi đến nơi gần khe sâu.
Bọn họ có chút vội vã, ở trong bóng đêm hắn nghĩ ngợi. Bằng kinh nghiệm trong quá khứ, hắn biết, trận đại hỏa lần này ngày mai sẽ ngừng thôi, thời kỳ suy kiệt của hắn đại khái còn mấy năm nữa mới đến.
Một cô gái nhỏ mặc áo trắng, đi đến trước mặt đám người, giọng nói của cô trong trẻo, lộ ra một khuôn mặt tươi cười: “Cảm ơn mọi người đã đưa con đến đây. Các người đi trước đi, một mình con đi đến đỉnh núi đen là được.”
Sau đó, cô mỉm cười, mắt thấy biển lửa trước mắt, nhẹ nhàng nhấc váy lên, giữa tiếng hát của bài ca hiến tế, dũng cảm tiến tới, không hề do dự bước đến cây cầu treo.
So với biển sao trên trời, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt cô còn đẹp hơn, trái tim hắn như chiếc cầu treo, lắc la lắc lẻo không thôi.
Khi cô vừa đến bên bờ đối diện, cầu treo bị người dân sau lưng chặt đứt.
Hắn cảm thấy trong lòng tức giận dâng trào, cũng muốn chém hết đám người sau lưng cô. Chợt giật mình nhận ra, đây là lần đầu tiên hắn tức giận.
Hắn cúi đầu nhìn cô từ nơi cô không thể nhìn thấy.
Sau lưng cô ác ý độc nhất,
Bàn chân đạp núi sông đại địa,
Chẳng một chút chần chờ,
Từng bước từng bước đi đến gần hắn.
Vào mỗi đêm trời không trăng, trên đỉnh núi đen, đại hỏa sẽ giáng xuống, năm năm tháng tháng cho đến chết mới thôi.
Lần đầu tiên xuất hiện đại hỏa, hắn sợ hãi, vong linh khắp ngọn núi giống như giọt nước mưa, bốc hơi trong khoảnh khắc. Ngọn lửa nháy nhót, liếm láp toàn thân hắn, đau đớn đến tận xương cốt.
Hắn trốn vào bên trong hồ ba ngày liền, có thể trốn được một kiếp.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại qua hơn hai trăm năm.
Trăng lúc tròn lúc khuyết, hoa khi nở khi tàn, hắn cảm nhận được sức mạnh của cơ thể bị hao tổn. Hắn chẳng có tài cán cũng chẳng có khả năng gì, mà cũng chẳng quan tâm.
Lại một ngày trời không trăng nhưng không hề giống như trong dĩ vãng, lần này lại cực kỳ dai dẳng.
Đã mười ngày liền chẳng thấy mặt trăng, đại hỏa cũng đã thiêu đốt ròng rã mười ngày liền, hắn lẳng lặng chìm dưới nước đếm thời gian trôi.
Đối với hắn, hồ nước vừa là nơi cứu rỗi lại vừa là lồng giam.
Thật ra thì hắn cũng chẳng quan trọng chuyện sống chết, hắn sinh ra một thân một mình. Một mình chết đi hắn cũng quen rồi.
Nhưng mà hắn sợ đau, rất sợ kiểu này.
Ai ngờ được, một ác ma vừa sinh ra đã khiến cho trẻ con sợ hãi khóc thét, thế là lại sợ đau chứ?
Ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy buồn cười.
Sáng sớm ngày thứ mười một, hắn nghĩ, chi bằng cứ kết thúc như vậy đi, dù sao thì hắn cũng đã sống đủ lâu rồi.
Hắn bay ra khỏi mặt nước, muốn bay xuyên qua đại hỏa, cuối cùng nhìn thôn trang dưới núi một chút.
Hẳn là sẽ có mấy ngọn đèn lẻ tẻ cùng khói bếp lượn lờ nhỉ?
Con người, dường như mỗi khi mặt trời mọc sẽ bắt đầu rời giường đi nấu cơm.
Thế nhưng thân thể của hắn đã suy yếu đến mức độ này rồi, ngay cả vảy giáp cũng không thể hoàn toàn bao trùm được thân thể hắn nữa.
Dưới sự công kích của đại hỏa hắn rơi xuống.
Té xuống một cái thật mạnh ở mặt đất làm làm cho khóe miệng của hắn chảy máu. Hắn chẳng muốn đứng lên lần nữa, chẳng qua chỉ cảm thấy toàn thân đau quá, đau quá rồi.
Lúc sắp chết, một vong linh nhỏ nhỏ bay tới.
Hắn nuốt vào.
Mượn sức mạnh của nó, hắn tránh được một kiếp.
Sau này, hắn mới biết được, đây không phải là vong linh mà là sinh hồn, là linh hồn của một con người còn sống sờ sờ bị nghiệp hỏa Địa ngục đốt chết tươi.
Người bình thường hoặc chết vì bệnh tật hoặc là chết vì tai nạn, nhưng không nên chết vì bàn tay của Địa ngục, cho nên nghiệp hỏa Địa ngục không có cách nào diệt được sinh hồn.
Đối với hắn mà nói sinh hồn chính là linh đan diệu dược thượng hạng.
Sau này hắn mới phát hiện, cứ sau hơn hai trăm năm, thân thể của hắn sẽ một lần nữa bị suy kiệt, mà loại chuyện này đã phát sinh hai lần.
Hắn cũng biết được chân tướng sự tình.
Thôn dân coi là đại hỏa là do hắn trả thù, thế là nghĩ cách hiến tế. Nhưng mà thôn dân đưa đồ hiến tế lại lo lắng đại hỏa sẽ nguy hiểm cho chính mình cho nên luôn luôn không giữ quy tắc mà ném thiếu nữ lại giữa đường. Bọn họ cột thiếu nữ lại trên cây, bất kể là thiếu nữ kêu khóc như thế nào, cầu xin tha thứ ra sao, cuối cùng cũng chỉ có thể bị ảnh hưởng bởi đại hỏa thiêu chết tươi khi vẫn còn đang sống sờ sờ. Sau khi trở lại thôn trang, bọn họ lại dối trá nói là ác ma đã bắt thiếu nữ đi.
Chẳng ai quan tâm cô gái kia đi đâu về đâu, bọn họ chỉ cảm kích là đại hỏa đã ngừng lại, cảm kích ác ma kia đã tha thứ.
Thì ra hắn thật sự ăn người sống, hắn thật sự là ác ma.
Thì ra con người đều là ác ma.
….
Nếu như…
Nếu như cô chưa từng xuất hiện, hắn nghĩ, hắn sẽ luôn nghĩ như vậy, cũng sẽ sống cuộc sống kiểu này không ngừng không nghỉ.
Người không ra người mà quỷ cũng chẳng ra quỷ.
Vào một đêm không trăng, nghiệp hỏa Địa ngục đã thiêu đốt ngày thứ tám, một đội ngũ hiến tế tầng tầng lớp lớp đi xuyên qua rừng rậm, đi đến nơi gần khe sâu.
Bọn họ có chút vội vã, ở trong bóng đêm hắn nghĩ ngợi. Bằng kinh nghiệm trong quá khứ, hắn biết, trận đại hỏa lần này ngày mai sẽ ngừng thôi, thời kỳ suy kiệt của hắn đại khái còn mấy năm nữa mới đến.
Một cô gái nhỏ mặc áo trắng, đi đến trước mặt đám người, giọng nói của cô trong trẻo, lộ ra một khuôn mặt tươi cười: “Cảm ơn mọi người đã đưa con đến đây. Các người đi trước đi, một mình con đi đến đỉnh núi đen là được.”
Sau đó, cô mỉm cười, mắt thấy biển lửa trước mắt, nhẹ nhàng nhấc váy lên, giữa tiếng hát của bài ca hiến tế, dũng cảm tiến tới, không hề do dự bước đến cây cầu treo.
So với biển sao trên trời, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt cô còn đẹp hơn, trái tim hắn như chiếc cầu treo, lắc la lắc lẻo không thôi.
Khi cô vừa đến bên bờ đối diện, cầu treo bị người dân sau lưng chặt đứt.
Hắn cảm thấy trong lòng tức giận dâng trào, cũng muốn chém hết đám người sau lưng cô. Chợt giật mình nhận ra, đây là lần đầu tiên hắn tức giận.
Hắn cúi đầu nhìn cô từ nơi cô không thể nhìn thấy.
Sau lưng cô ác ý độc nhất,
Bàn chân đạp núi sông đại địa,
Chẳng một chút chần chờ,
Từng bước từng bước đi đến gần hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.