Chương 25: Người cá và thánh chiến
Sát Thần Vương
10/06/2015
Rito hôm nay tâm tình vô cùng xao động. Ông của cậu – yamato yuusuke trở về. Đây đối với bạch kiếm tông mà nói cũng là song hỉ lâm môn.
- Ông nội. Rito kêu lên. Trong chốc lát cậu như trở về đứa trẻ sáu năm trước. Cậu chạy là và ôm ông mình.
- A ha ha, là tiểu rito đó sao. Yuusuke cười hòa ái, trong đôi mắt lập lòe vẻ vui sướng.
- Ông nội, con rất nhớ ông.
- Ân, không phải ta đã trở về lành lặn sao. Ông cười tủm tỉm.
Shigure đứng phía sau và bên tay trái rito cũng cúi người lễ phép chào.
- Shigure xin ra mắt sư bá. Mừng ngài trở về.
Yamato vuốt vuốt chòm râu, nhìn qua shigure rồi lại nhìn rito.
- À, sao còn gọi ta là sư bá chứ?
- A, … vâng, là ông. Shigure mặt đỏ bừng gọi lại, có chút không thích ứng được.
- Tốt tốt, ha ha rất tốt.
Nhưng sau một lúc ông lại thở dài.
- Đáng tiếc hyuuga….
Đôi mắt shigure có điểm ửng đỏ, nhưng rất nhanh lại phục hồi trở lại. Cô nhìn về phía rito.
- Được rồi, vào nhà thôi. Còn ngươi nữa tiểu tử, ngươi đã là tông chủ rồi thì phong độ lên cho ta một chút.
- A, vâng.
Khi yamato trở về, tất cả các thành viên của bạch kiếm tông đều đã được báo trước. Nên tất cả mọi người đều đi ra chào, rồi lại tổ chức một buổi tiệc lớn.
- Ông, rốt cuộc ngài đã làm gì trong sáu năm qua? Rito hỏi. Hai ông cháu đang ngồi cùng với nhau hàn huyên.
- Chỉ là đi thăm một vài bạn cũ, tìm lại chút ký ức thời trẻ. Sau đó thì là đi giải quyết một chút chuyện còn dang dở. Cuối cùng thì bị huyết ma thủ và khí tông tóm được.
- Vậy chuyện người muốn giải quyết đã hoàn thành?
- Ân, tuy không phải là hoàn mỹ nhưng cũng coi như kết thúc tốt đẹp.
- Vậy ở khí tông ngài…
- Cái đó thì đừng nhắc đến, dù sao cũng không là ký ức đẹp đẽ gì.
- Ông, huyết ma vương là người như thế nào? Rito tò mò hỏi.
- À, bà ta sao. Là một phụ nữ rất đẹp, rất đẹp. Năm đó có rất nhiều người theo đuổi. Nghe nói còn có một đoạn khúc chiết với Hayate.
- A? Chẳng lẽ? Rito hứng thú.
- Không, nghe nói bà ấy yêu một phàm nhân. Yamato sâu lắng thở dài. Kết cục có điểm bi ai.
- Trước kia bà ấy cũng không có thủ đoạn sắt thép, máu tanh như thế.
- Vậy đó là lí do bà ấy trở thành như vậy?
- Có lẽ thế, sau khi người kia chết, bà ta xây dựng nên huyết ma thủ. Không ai biết mục đích của bà ấy là cái gì. Rito, nếu có một ngày ngươi gặp huyết ma vương, đừng hận bà ấy, đó là một con người đáng thương…
- Nhưng…
- Ta biết, người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Chúng ta không phải công lí, cũng không có tư cách xem bà ấy làm có đúng hay không, nhưng chúng ta phải có quyền đòi lại công đạo cho hyuuga, bà ta cũng phải trả giá cho những điều mà bà ấy làm. Bất kể mục đích của bà ta là gì, bất kể lí do.
- Ân.
Hai ông cháu nói chuyện suốt đêm, rito cũng kể về cuộc sống của mình ở lương sơn bạc, sau đó hai người còn quá chiêu và uống rượu một chút. Cuối cùng thì được nanami chăm sóc đưa về phòng ngủ.
…
Đang trong phòng thảo luận, rito, yuusuke và shigure đột nhiên đứng dậy. Ngay sau đó thì hayate cũng ngay lập tức phát hiện ra có chuyện. Tất cả mọi người không hẹn mà quay mắt về bốn người.
- Là người của huyết ma thủ, bọn họ đến rồi.
Một trong những điều kiện đàm phán của cả hai bên đó là chìa khóa của huyết ma thủ sẽ được đem về bạch kiếm tông chăm sóc một đoạn thời gian. Sẽ có ba vị võ thần cao đẳng đi theo bảo vệ. Hôm nay là ngày ước định họ sẽ đến. Tất cả ngay lập tức đi ra ngoài. Đập vào mắt họ là một nhóm khoảng mười người, dẫn đầu là một tiểu cô nương, có mái tóc vàng sẫm, làn da nâu, ăn mặc áo sơ mi và váy, dễ thương và có khí chất cao quý. Ân, đúng kiểu rito thích, mắt hắn sáng lên nhưng bị shigure cho véo mạnh.
- Ách!
Có ba người đi kế bên, rito phát hiện họ chính là những vị võ thần. Xem ra họ đủ coi trọng cô bé này. Phía sau là một đám xách xách mang mang, một đám hầu gái có vẻ ngoài không tệ. Đám võ thần này vẫn rất biết hưởng thụ đi, rito thầm nghĩ.
- Vậy đây là bạch kiếm tông mà các người đã nói? Cô gái nhỏ đi đầu phía trước hỏi.
- Vâng, thưa tiểu thư. Một trong ba người lên tiếng.
Cô gái quay mắt lại nhìn đám người rito. Hình như nhận ra hắn, cô bé cười vểnh môi lộ ra hai lúm đồng tiền. “Ahhhh, dễ thương!”
- Ngươi chính là rito đi? Cô bé hỏi.
- Ân, đúng chính là ta. Rito gật gù, tuy rất muốn chạy lại xoa nắn một phen, nhưng hắn vẫn phải kiềm chế để giữ hình tượng.
- Tốt lắm, trông ngươi không tệ, ta cho ngươi sờ ta! Cô bé hùng hồn nói.
- A!?
…
- A a a a, ân uhm aaaaa…..
- Cheng! Cheng! Cheng!....
Rito đang trong phòng rèn vì cậu phải sửa chữa món bảo vật của huyết ma thủ, cũng chính là bản thể của hitomi (tên của con khí linh), nhưng có vẻ như cũng không dễ tập trung. Cô bé đang rên rỉ, theo kiểu khoái cảm và đau đớn. Rito thật ước gì mình có thể đi vào vô niệm cảnh bây giờ, nhưng rất rõ ràng là không thể nào. Hitomi đã quằn quại như vậy được nửa ngày, đồng thời đó cũng là quãng thời gian mà cậu sửa chữa cô bé. Rito thầm nghĩ mình có nên đè cô ta ra không và *****cho đến khi cô ta kiệt sức rồi mới làm tiếp. Nhưng nghĩ đến việc cô là của ai cậu cũng chỉ đành chôn phần tâm tình này vào đáy lòng.
- Được rồi, hôm nay đến đây thôi, chúng ta sẽ tiếp tục vào ngày mai. Rito nói và liếc qua hitomi.
Hitomi thậm chí còn không thể trả lời cậu. Nước dãi chảy ra đến mép và mồ hôi thì thấm đẫm áo làm lộ ra những đường cong mảnh mai của cô. Rito hơi hơi nuốt nước bọt, “ mình cần phải chụp lại cảnh này”. Hitomi lấy lại được chút sức lực và ngồi dậy. Cô co người lại, mặt ửng đỏ và chôn đầu vào trong. Trông cô như một tiểu cô nương vừa bị ****.
- Ngươi … ngươi phải quên hết cho ta. Cô nói.
- Ân, cô nói ta phải quên cái gì cơ. Rito cười hì hì. Cậu tiến lên và bế cô dậy.
- Này ngươi, ngươi làm cái gì nha… Ta đánh ngươi cái tên sắc lang này!
- Này, không phải cô trông như không còn sức để đi sao, ta chỉ giúp cô một chút thôi. Rito nghĩa chánh ngôn từ nói.
- Nhưng ngươi cũng không cần làm cách này nha!
- Ây, thế cô muốn ta phải làm như thế nào? Lôi? Cõng? Ném?
- Ngươi làm sao có thể làm thế với một cô gái chứ? Hitomi tức giận.
- Đây vẫn là cách mà ta đối xử với những cô gái ta thích mà.
- Ngươi… ngươi…ngươi…
Được rồi, với một tiểu cô nương được nuôi trong nhà kính như thế này, rito vẫn có rất nhiều phương pháp để dạy dỗ, nhất là khi cô để lộ ra phần *dâm đãng* của mình như thế.
Phương pháp rèn của khí tông cậu đã nhận được. Nhưng cần thời gian rất lâu để hiểu nó. Nếu như nói bạch kiếm tông có thể truyền “ý” vào vũ khí, vậy thì khí tông có thể truyền “sinh” vào đó. Dùng chính sinh mệnh của mình để đúc lên vũ khí. Thứ này so với “ý” còn cao hơn một bậc. Bọn họ cũng không có khả năng tạo nên một sinh mệnh, nhưng họ có thể làm cho vũ khí có cảm xúc, khiến cho nó có thể phối hợp với người chủ nhân mà nó lựa chọn phát huy ra sức mạnh cao hơn. Nhưng cũng vì lẽ đó thành viên của “khí tông” rất đoản thọ, hầu hết đối với các đơn đặt hàng chỉ rèn ra những món vũ khí bình thường, chỉ khi nào cảm thấy bản thân đã đạt đến điểm thăng hoa nhất trong cuộc đời, thành viên khí tông sẽ rèn ra một vũ khí duy nhất bằng chính sinh mệnh mình. Tông chủ khí tông đạt được một thỏa thuận lớn với huyết ma thủ, không biết đó là gì nhưng hẳn là liên quan đến việc kết hợp kĩ thuật hai nhà. Một thành viên cao tầng của họ phải dùng toàn bộ phần còn lại cuộc đời mới có thể đánh thức được hitomi. À nhắc đến bản thể của nàng là một thanh đại kiếm. Lớn, nặng và có màu đen. Rito có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh ẩn chứa trong đó. Rất mạnh, nếu có thể phát huy ra toàn bộ uy lực chỉ sợ không dưới tông sư cấp.
Hitomi nằm trong lòng rito, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt xanh lam như bảo thạch. Cơ thể cô hơi run run, khi rito bế cô ra người hầu của cô đã đợi sẵn ở bên ngoài.
- Ngươi, ngươi làm sao có thể ôm tiểu thư của chúng ta? Một tên võ thần mặt hung ác nhìn rito. “Xem ra tên này cũng là lolicon”, rito thầm nghĩ.
- Ây, dù sao cũng sờ hết rồi, ôm một chút cũng có ảnh hưởng gì đâu.
- Bốp!
- Ngươi đi chết đi cho ta! Hitomi bắt đầu chà đạp rito.
“A, thật tuyệt” rito sung sướng bị ăn đòn. Chết tiệt, thứ gì đó trong mình đã thức tỉnh. Tên võ thần một mặt ghen tị nhìn hắn, đồng đạo a!
…
- Thiếu chủ, ngài là tông chủ của bạch kiếm tông, cần phải biết kiềm chế. Nanami một mảnh lạnh như băng nhắc nhở Rito.
- À, …. Rito toát mồ hôi.
- Được rồi, ta sẽ chú ý. “lần sau sẽ kín đáo hơn”.
- Nếu ngài thích như thế…tiểu nữ cũng có thể làm như vậy.
- À không, không, được rồi.
…
Cứ như thế trong mấy ngày liền rito đều đem hitomi cho sửa chữa một lần. Mỗi lần đều rất hưởng thụ, đáng tiếc hitomi trải qua mấy lần như thế cũng đã bắt đầu quen, cô ít nhất có thể giữ cho mình ngồi đàng hoàng.
- Ngươi nhìn cái gì? Hitomi trừng mắt.
- Ồ ta chỉ nghĩ ngươi trông rất dễ thương. Rito thành thật.
- Ngươi! Ngươi cái này đại dê xồm! Hitomi trừng mắt quát.
- Ai bảo ngươi cứ rên rỉ như thế chứ? Rito cười hắc hắc. Hitomi nghẹn họng nhìn rito, tròng mắt đã có nước.
- Ngươi bắt nạt ta… Hitomi kiều kiều nói.
- Được rồi, được rồi, ta đã quên rồi. Rito cảm thấy mình rất tội lỗi như thế, nhưng hitomi vẫn không them để ý hắn. *khụ khụ*
- Chủ nhân cũ của ngươi là một người như thế nào vậy? Rito chuyển chủ đề.
Hitomi lắc lắc đầu.
- Trong hầu hết cuộc đời của ngài ấy ta đều chưa được sinh ra. Nàng nói.
- Nhưng trong trận chiến cuối cùng ấy ta đã thức tỉnh, mặc dù không thể nhìn thấy nhưng ta biết chủ nhân đang đánh với một người vô cùng mạnh mẽ. Hitomi lâm vào hồi ức.
- Đó không thể là nhân loại, sức mạnh ấy chỉ có thể là thần mới có. Coi như là ả đàn bà kia đứng trước mặt hắn cũng không chịu nổi một kich.
Rito chấn động, cậu không ngạc nhiên khi thế giới bên kia có kẻ mạnh như vậy, chỉ là thật không ngờ cựu chủ nhân của nàng lại mạnh như thế. Lại có thể chiến với kẻ có sức mạnh áp đảo tông sư!
- Vậy sau đó như thế nào?
- Ta không biết, nhưng chủ nhân và đồng đội của ngài đã thất bại, ta bị đưa tới tay của nhiều người, nhưng không một ai có thể đánh thức ta. (Chỉ có người mà nàng chấp nhận mới có thể đánh thức nàng)
- Sau đó thì lưu lạc tới nơi này. Ta nghĩ là khoảng một nghìn năm đi. Và gần đây thì ta được các ngươi truyền sinh mệnh lực nên đã có thể hóa hình.
- Ngươi có biết thế giới bên kia có thứ gì đặc biệt không? Rito mong chờ hỏi.
Hitomi gật gù.
- Tuy không rõ lắm nhưng ta có thể cảm thấy bên kia có thứ gì đó mà ở đây không có, theo ngôn ngữ loài người thì hẳn là phép thuật đi
Phép thuật! Một thế giới có phép thuật rito đã tìm kiếm nhiều năm rồi!
“Chủ nhân, ngài nhất định phải đến được nơi đó! Coi như chúng ta không đạt được kì ngộ nào ở đấy, chỉ cần là phép thuật thế giới ta đều có thể dần dần hồi phục!” Zoroa nhắc nhở.
- Vậy ngươi sau khi mở cánh cổng, ngươi định làm gì? Ở lại thế giới này, hay theo chân huyết ma vương tới thế giới bên kia?
Hitomi lắc đầu.
- Ả đàn bà kia không tệ, nhưng ta không thích. Ta chỉ giúp cô ta coi như là trả ân thôi. Có lẽ thế giới này không có ai có tư cách đó đi, nên ta nghĩ ta sẽ sang bên kia. Hitomi nói.
Rito không nghĩ tới, chỉ là tùy hứng nhắc đến quá khứ của hitomi lại có thể biết được nhiều về bên ấy như vậy. Theo như những gì nàng nói, bên đó không có thứ gọi là “khí”, điều này làm rito cảm thấy bất an, nhưng bên đó cũng có những người sử dụng vũ khí lạnh gọi là nguyên tố võ sư. Zoroa cho cậu biết đó là những người có khả năng cảm ứng và hấp thu nguyên tố, sử dụng nguyên tố thay cho khí nhưng phương pháp phong phú hơn nhiều lắm, các kĩ thuật ở đó cũng phức tạp hơn. Tứ đại nguyên tố cùng với ánh sáng và bóng tối là sáu loại nguyên tố võ sư. Nhưng điều kiện trở thành nguyên tố võ sư rất khắt khe, nàng cũng không biết rito có làm được không. Chủ nhân của hitomi là một kiếm sư thuộc tính bóng tối, người ta gọi ông là berseker. Có lẽ sang đó rito nên tìm hiểu một chút về người này.
…
Gần đây rito cũng chỉ điểm một ít vấn đề kiếm thuật cho những đứa trẻ ở đây, hiển nhiên là cả hai đứa nhóc trong bữa tiệc. Rito cũng được nghe về mâu thuẫn của hai người, hơi hơi nhíu mày. Rito rất không thích những chuyện như thế
Ngày hôm nay sau khi chỉ điểm bọn nhỏ, cậu ra ngoài đi dạo. Vòng quanh ngọn núi nơi khí tông tọa lạc có một con suối. Cậu đang đi dạo ở nơi đó, nước trong vắt và có cá. Đi được một đoạn rito nhìn thấy một cô gái. Đó là một cô gái xinh đẹp, mặc váy trắng, trên người cô tỏa ra hơi thở thánh khiết nhưng đôi mắt có chút vô hồn, cô đang đùa nghịch với lũ cá. Không nỡ phá vỡ cảnh đẹp như trong tranh này, rito yên lặng nhìn. Cô gái ngân nga một ca khúc, tiếng ca trong vắt và lanh lảnh khắp núi rừng. Cô chạm vào một con, đùa nghịch nó. Dường như không cảm nhận được sợ hãi như thế, con cá bơi vòng quanh bàn tay cô. Cô hơi mỉm cười, rồi bóp chết nó. Đồng tử rito co rụt lại, hình ảnh tương phản như thế làm cậu có chút sợ hãi. Dòng máu từ con cá chảy ra khe hở lòng bàn tay cô, hòa vào suối và dòng nước trong suốt tẩy sạch bàn tay. Cô hơi hơi dừng lại, cởi trên người quần áo, rồi chìm vào dòng nước. Cơ thể cô trắng bóc, sạch sẽ không một hạt bụi như tiên nữ giáng trần. Rito không tự chủ được nuốt nước miếng rồi đi ra. Cô gái nhìn thấy cậu thì mỉm cười, nụ cười đẹp như tinh linh, cô vươn hai bàn tay về cậu như mời chào. Rito cảm thấy trong người một trận khó chịu, nhảy vào trong suối ép cô lên tảng đá và vội vã nhét **** vào. Cô gái dường như hưởng thụ như thế, cũng mặc cho cậu tùy ý cày cấy, những vết bầm tím nhanh chóng nổi lên người cô nhưng cô dường như không cảm thấy đau chút nào.
- Hộc!
Rito tỉnh dậy, người cậu ướt đẫm mồ hôi, cậu phát hiện mình đang nằm trên giường.
- Chuyện gì xảy ra? Rito hỏi.
- Chỉ là một con cá nhỏ muốn chơi trò múa rìu qua mắt thợ thôi chủ nhân. Người không cần để ý, em đã giải quyết xong. Lilith bỗng nhiên xuất hiện và nói.
- Cá nhỏ?
- Ân, là có chút huyết mạch của người cá, hẳn là thứ mà nhân loại ở đây gọi là “chìa khóa” đi.
- Vậy tại sao cô ta xuất hiện ở đây? Rito khó hiểu.
- Nha, cái đó thì phải do tự mình ngài tìm hiểu. Zoroa mỉm cười.
- Nhưng chủ nhân, ngài có vẻ quá yếu đuối trước sắc đẹp rồi. Nếu cứ như thế, ngài sẽ chết khi tới thế giới mới. Zoroa che miệng cười khúc khích.
Rito im lặng, đúng, cậu chưa bao giờ thoát được khi Lilith và zoroa thực hiện phép thuật lên người cậu. Trước đây cậu cho rằng đó là do hai người họ quá mạnh, nhưng xem ra là do ý chí của cậu còn yếu. Chỉ một con người có chút huyết mạch người cá đã có thể đùa nghịch cậu như thế, vậy những sinh vật bí ẩn chân chính bên kia thì sao đây? Hắn tuyệt đối trốn không thoát. “Xem ra mình cần phải gia tăng tự thân ý chí mới được”.
Hôm đó rito gọi người đi tìm thông tin về cô gái này, khá kinh ngạc là cô ta chính là trung tâm tranh đấu của hai tiểu thiên tài hibiki và kuroko.
- Xem ra là có điểm huyền bí ở đây. Rito nhíu mày.
- Ngài định làm gì, em xem ra cô ta còn trong trắng, ngài có định “ăn” cô ta luôn không? Lilith cười trêu.
Rito nhớ tới màn ở con suối, hơi hơi nuốt nước bọt nhưng rất nhanh lại lắc đầu.
- Không được, ta dù sao cũng là tông chủ, nếu để bị cuốn vào chuyện này thì quá tệ rồi.
- Ai nha, xem ra người rốt cuộc cũng có một chút sức đề kháng nha.
- Hmmm, có lẽ nên đi gặp cô gái này một chút. Rito nói.
- Ngài không sợ sẽ bị dụ dỗ lần nữa sao?
- Lần trước đó là bất ngờ, lần này ta sẽ không dễ dàng bị cuốn vào như thế. Rito khẳng định.
…
- Tông chủ hỏi về suzuka sao?
- Uhm, ngươi có biết gì về cô ấy không?
- Ai nha, ngài hỏi đúng người rồi, nếu nơi ở đây a biết nhiều về cô ấy nhất thì chính là em.
- Ồ? Rito hứng thú. Vậy cô ấy là người như thế nào?
Cô gái thoáng trầm ngâm.
- Để xem nào, “trống rỗng”.
- Trống rỗng?
- Đúng, chính là trống rỗng. Cô ấy là một con người hoàn toàn không có cảm xúc gì, không co ham muốn gì, không ghét ai và cũng không thích ai. Gọn lại chính là trống rỗng.
- Ồ. Còn gì nữa không?
- Có. Trước đây cô ấy không xinh đẹp như thế, em nghĩ khoảng ba tháng trước cô ấy bắt đầu thay đổi. Da trắng hơn, lông mi dài hơn, thậm chí là mũi cũng cao hơn. À, còn một điều nữa, trông cô ấy có vẻ yêu dị hơn một chút.
- Là như vậy sao. Ta nghe nói giữa cô ấy và hibiki có tình cảm?
- Ách, cái này sao. Cô gái hơi đấu tranh tư tưởng, nhưng quyết định nói ra.
- Ngài cũng biết đấy thưa tông chủ, những cô gái được mua về và sống ở hậu viện sớm muộn cũng phải tìm một người phục vụ cho mình. Được lựa chọn chủ nhân đã là một may mắn hiếm có từ thời hyuuga đại nhân là tông chủ.
- Ân, cái này ta biết.
- Là, những người đó được dạy phải làm sao để chủ nhân cảm thấy thoải mái nhất, làm sao để quyến rũ chủ nhân của mình. Hibiki còn trẻ và không hiểu được nhiều thứ, nên có chút lầm tưởng…
- À, ta hiểu. Nhưng tại sao cô ấy lại chọn kuroko?
- Ách, cái này em không rõ lắm, nghe nói là hắn đã mạnh mẽ cưỡng đoạt nàng. Cô gái có chút xấu hổ nói.
- Uh, ta hiểu rồi, cảm ơn cô.
- Không, không, có ích cho tông chủ chính là vinh hạnh của em.
- Tốt rồi, cô có thể trở về.
- Vâng, thưa tông chủ.
…
- Hai cô nghĩ sao?
- Rất rõ ràng. Hẳn là ba tháng trước thức tỉnh đi, mà trông cô ta cũng không tệ. Sao ngài không đem nàng cưỡng hiếp thật? Dù sao cô ta đã dự định khống chế ngài. Lilith nói.
- Ách, làm sao cô có thể nói những từ ngữ như thế thoải mái vậy chứ.
- Ai nha, chủ nhân lại cho mình rất ngây thơ ư?
- Không… chỉ là những từ ngữ như thế luôn cần được sử dụng tế nhị không phải sao. Hmmm, dù sao như vậy cũng đã loại bỏ được hiềm nghi việc cô ta được cài vào.
- Vậy ngài định làm thế nào?
- Một chìa khóa thức tỉnh, không có khả năng bỏ uổng. Chỉ việc cô ấy có thể thôi miên ta đã chứng tỏ rất có giá trị, tổ tiên cô ta không đơn giản. Ta nghĩ cô ấy cần được nhận những ưu đãi.
- Ồ? Thế ngài định bỏ qua cho nàng sao? Nàng thậm chí còn định đưa ngài cuốn vào rắc rối. Nếu lần đó ngài bị phát hiện, hẳn là một scandal to đùng đoàng nha.
- Không, nhưng ta sẽ đem cô ta theo bên người, để cô ta ở đây quá nguy hiểm.
- Rốt cuộc thì ngài cũng không ngăn được bản chất của mình. Zoroa bĩu môi.
- Không, chỉ là…
…
Suzuka được gặp cậu. Rito phát hiện cô có chút sợ hãi. Hẳn là biết ảo thuật của mình không có tác dụng.
- Tiểu nữ tham kiến thiếu chủ.
- Ân đứng lên.
- Vâng.
- Hẳn là nơi này rất không thích hợp với cô đi. Rito hỏi.
Cô không trả lời. Chỉ hơi cúi đầu.
- Cô không hòa nhập được với nơi này sao?
Suzuka vẫn không nói gì, nhưng rito hiểu cậu nói đúng. Nơi này tuy có mọi thứ ở bên ngoài, có vẻ vui sướng, nhưng đó chỉ là đối với những thành viên trực hệ mà thôi. Đối với những người như suzuka, cuộc sống luôn gò bó. Nanami gặp được chủ nhân như cậu coi như đã là may mắn, nhưng suzuka, rito cảm thấy có một sự không cam lòng. Hẳn là huyết mạch đã giúp cô không bị ảnh hưởng nhiều bởi sự tẩy não. Chính vì không cam lòng lại không thể chống lại đã khiến cô tuyệt vọng, sự tuyệt vọng làm cảm xúc của cô đều bị dập tắt, khiến cô trở nên “trống rỗng”.
- Cô muốn đi ra ngoài sao?
Suzuka chấn động. Cô kinh ngạc nhìn rito.
- So với sống ở đây và đùa nghịch thủ đoạn lên đàn ông, đi ra ngoài hẳn là ước mơ của cô chứ?
- Vâng. Suzuka không dấu diếm, cô biết đây là cơ hội của mình.
- Ta sẽ mang cô đi tới tân thế giới. Rito nói. Phía sau thánh địa có một cánh cổng dẫn đến nơi ở của tổ tiên ngươi. Cô mang trong mình huyết mạch người cá, đến nơi đó ta nghĩ cô là một trợ lực.
- Người cá?
- Ân, tổ tiên ngươi là người cá, năng lực của ngươi đến từ đó.
- Tiểu nữ nguyện dùng cuộc đời này phục vụ ngài thưa chủ nhân.
…
Rốt cuộc cũng có thêm một ít thủ đoạn. Rito thầm nghĩ. Hơi có chút niềm tin khi tiến vào tân thế giới.
Chỉ còn hai ngày nữa thì thánh địa sẽ được mở ra. Những người chiến thắng goh sẽ được thần linh kéo vào thánh địa theo thứ tự, năm đội đứng đầu được tiến vào và được bảo vệ. Sau đó thánh địa sẽ được triệt để mở ra. Có một giới hạn về số người tiến vào. Lúc đó cũng là thời điểm chiến tranh bạo phát. Các quốc gia các tổ chức sẽ giành quyền khống chế những di tích ở thánh địa, ai nắm đấm to người ấy làm chủ. Và cánh cổng. Chỉ được mở ra nếu có chìa khóa. Nhân loại cực hạn, keiniichi, khí linh, trứng, và giờ là người cá. Có một giả thiết cho rằng nếu có chìa khóa thì có thể khống chế được thánh địa. Đó là lí do mà mọi người điên cuồng như thế.
…
Rito rời đi bạch kiếm tông, đến tổng đà của Lương Sơn Bạc. Hôm nay nơi này có một bầu không khí nặng nề, người bình thường cũng có thể cảm nhận ở đây có những tồn tại kinh khủng không tự chủ được tránh đi. Sáu mươi vị võ thần, tám vị võ thần cao đẳng, một vị tông sư. Sức mạnh như thế có thể nghiền ép một quốc gia như ép chết một con kiến. Những người không phải là võ thần ở nơi này đến thở cũng không dám thở mạnh chỉ sợ đắc tội một vị ở đây. Hayato ngồi ở vị trí chủ tọa, hai mắt khép hờ. Những vị khác cũng ngồi vào vị trí của mình. Rito ngồi ở vị trí thứ ba bên phải ông, hắn cũng cảm thấy ngưng trọng.
- Thời điểm chiến tranh đã đến. Hayato mở lời.
- Chúng ta đã chuẩn bị cho thứ này suốt một trăm năm kể từ lần thánh chiến trước.
- Mục đích của chúng ta, tham vọng của chúng ta không ai có thể ngăn cản được. Huyết ma thủ không thể, phạt thần không thể, Mỹ không thể, châu Âu càng không thể.
- Bên kia thánh địa là một thế giới mới. Một thế giới mà không ai trong chúng ta từng được biết. Đó là nơi chúng ta sẽ đạp ra một mảnh tân thiên địa, tạo nên một vĩnh hằng truyền kỳ!
- Là võ thần chúng ta sống để theo đuổi sức mạnh. Chúng ta biết thánh địa cho chúng ta cơ hội, tân thế giới cho chúng ta cơ hội, coi như là cửu tử nhất sinh, chúng ta cũng phải đến đó một lần và giành lấy nó!
Trưởng lão gằn từng chữ, đôi mắt ông lấp lóe ánh sáng. Mặc dù đã hơn trăm tuổi nhưng nhiệt huyết của lão nhân này chưa bao giờ tắt, rito có thể cảm nhận được ông đang vô cùng kích động, những người ở đây cũng kích động. Tân thế giới a, ở nơi đó có chân chính thần linh, có vô số những điều chưa ai từng biết.
- Bắt đầu thôi, mở ra con đường của chúng ta.
Tất cả mọi người đồng thanh hô to lương sơn bạc tất thắng, sau đó bắt đầu nghiên cứu lại một lần nữa kế hoạch tác chiến, rito nhận nhiệm vụ nặng nề nhất vì là người đầu tiên tiến vào thánh địa nhưng cũng là an toàn nhất. Keiniichi rất không thích ứng được với những thứ này, shigure tập trung lắng nghe, sau khi nắm vững được rồi mọi người tản đi và trở về khách sạn.
Những cuộc họp như thế này diễn ra trên khắp thế giới, các tổ chức, các cá nhân có sức mạnh đều đã chuẩn bị xong để cuốn vào cái vòng xoáy này.
Tại Anh một đội quân khoảng một nghìn người được trang bị giáp được tập hợp, mỗi người ở đây đều có sức mạnh xấp xỉ Miu, thậm chí có mười người mang trên mình loại giáp khác loại chính là XT-0003 đã được cải tiến và hai vị võ thần. Trong những cuộc chiến tranh xuyên quốc gia như thế này, lại còn chưa xác định được địa điểm chiến đấu, những thứ như xe tăng hay quân đội là không giúp được gì. Nên như thế này đã là tập trung tất cả sức mạnh có thể tham chiến của Anh quốc rồi.
Tại Mỹ cũng tương tự, tuy rằng không có áo giáp cấp độ võ thần như Anh, nhưng tiếp cận võ thần họ cũng có không ít, đồng thời tập hợp một lượng võ thần không ít hơn Lương Sơn Bạc. Ngoại trừ không có tông sư tọa trấn, có thể nói rằng Mỹ quốc là nơi có quân sự mạnh nhất thế giới là danh xứng với thực. Thậm chí họ có các cơ quan tình báo, tham mưu tác chiến hoàn thiện hơn một tổ chức như Lương Sơn Bạc không chỉ là một cấp độ
Huyết ma thủ, Phạt thần cũng không sai biệt lắm với lương sơn bạc.
Thời gian thánh địa mở ra còn 30 giờ. Rito không ngủ, cậu và những thành viên trẻ tuổi của lsb đang tập trung với nhau, mọi người nói nói cười cười nhưng không thể giấu được vẻ lo lắng trên khuôn mặt.
- Chúng ta nhất định sẽ sống sót. Keiniichi đột nhiên nói.
- Ta tuyệt đối sẽ không để bất kì ai phải chết.
Rito nhìn keiniichi mỉm cười:
- Ồ xem ra tiểu đệ của ta cũng trưởng thành rồi.
- Bất kì người nào đứng trước sinh tử nhiều lần như vậy đều trưởng thành thôi sư huynh.
Rito gật gù rồi quay mắt qua miu.
- Ai, ngày nào còn chạy lon ton theo sau lưng ta hô ca ca a, không nghĩ tới bạn trai cũng đã có rồi. Rito cười hắc hắc.
Miu đỏ mặt cúi gằm xuống, keiniichi nắm lấy tay cô, Hoa có chút thê lương nhìn cậu. Rito thu điều này vào đáy mắt cũng không nói gì, chỉ xem lựa chọn của họ thôi.
- Thiếu chủ, ngài nhất định phải trở về. Nanami đặt hai tay lên ngực nói. Nếu ngài có mệnh hệ gì tiểu nữ cũng chỉ có thể tuẫn táng theo ngài. Đây là lần đầu tiên rito nghe thấy cô nói những điều yếu đuối như thế này, cậu kéo cô vào trong lòng, xúc cảm vẫn mềm mại như mọi lần. Cậu ngắt ngắt mũi cô.
- Ha ha có một hầu gái như ngươi ta nỡ lòng nào chết chứ?
- Thiếu chủ…ngài… nanami xấu hổ nhắc nhở cậu xung quanh còn có người.
- Anh… shigure định nói gì đó nhưng cũng bị rito hôn lên miệng. Những người xung quanh hầu hết là chưa có kinh nghiệm nên đều xoay đầu đi.
Thời gian trôi qua…
Rito ngồi trong phòng nghỉ ngơi, cậu được những chuyên viên chăm sóc đến tận kẽ răng. Họ dùng đủ loại máy móc, thuốc để đưa cậu lên trạng thái cao nhất. Ngoài phòng, các vị trưởng lão Lương Sơn Bạc đang chờ đợi. Rốt cục Rito mở mắt ra:
- Tới rồi! Thánh địa đang kêu gọi ta. Địa điểm là Hawaiii.
- Ông nội. Rito kêu lên. Trong chốc lát cậu như trở về đứa trẻ sáu năm trước. Cậu chạy là và ôm ông mình.
- A ha ha, là tiểu rito đó sao. Yuusuke cười hòa ái, trong đôi mắt lập lòe vẻ vui sướng.
- Ông nội, con rất nhớ ông.
- Ân, không phải ta đã trở về lành lặn sao. Ông cười tủm tỉm.
Shigure đứng phía sau và bên tay trái rito cũng cúi người lễ phép chào.
- Shigure xin ra mắt sư bá. Mừng ngài trở về.
Yamato vuốt vuốt chòm râu, nhìn qua shigure rồi lại nhìn rito.
- À, sao còn gọi ta là sư bá chứ?
- A, … vâng, là ông. Shigure mặt đỏ bừng gọi lại, có chút không thích ứng được.
- Tốt tốt, ha ha rất tốt.
Nhưng sau một lúc ông lại thở dài.
- Đáng tiếc hyuuga….
Đôi mắt shigure có điểm ửng đỏ, nhưng rất nhanh lại phục hồi trở lại. Cô nhìn về phía rito.
- Được rồi, vào nhà thôi. Còn ngươi nữa tiểu tử, ngươi đã là tông chủ rồi thì phong độ lên cho ta một chút.
- A, vâng.
Khi yamato trở về, tất cả các thành viên của bạch kiếm tông đều đã được báo trước. Nên tất cả mọi người đều đi ra chào, rồi lại tổ chức một buổi tiệc lớn.
- Ông, rốt cuộc ngài đã làm gì trong sáu năm qua? Rito hỏi. Hai ông cháu đang ngồi cùng với nhau hàn huyên.
- Chỉ là đi thăm một vài bạn cũ, tìm lại chút ký ức thời trẻ. Sau đó thì là đi giải quyết một chút chuyện còn dang dở. Cuối cùng thì bị huyết ma thủ và khí tông tóm được.
- Vậy chuyện người muốn giải quyết đã hoàn thành?
- Ân, tuy không phải là hoàn mỹ nhưng cũng coi như kết thúc tốt đẹp.
- Vậy ở khí tông ngài…
- Cái đó thì đừng nhắc đến, dù sao cũng không là ký ức đẹp đẽ gì.
- Ông, huyết ma vương là người như thế nào? Rito tò mò hỏi.
- À, bà ta sao. Là một phụ nữ rất đẹp, rất đẹp. Năm đó có rất nhiều người theo đuổi. Nghe nói còn có một đoạn khúc chiết với Hayate.
- A? Chẳng lẽ? Rito hứng thú.
- Không, nghe nói bà ấy yêu một phàm nhân. Yamato sâu lắng thở dài. Kết cục có điểm bi ai.
- Trước kia bà ấy cũng không có thủ đoạn sắt thép, máu tanh như thế.
- Vậy đó là lí do bà ấy trở thành như vậy?
- Có lẽ thế, sau khi người kia chết, bà ta xây dựng nên huyết ma thủ. Không ai biết mục đích của bà ấy là cái gì. Rito, nếu có một ngày ngươi gặp huyết ma vương, đừng hận bà ấy, đó là một con người đáng thương…
- Nhưng…
- Ta biết, người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Chúng ta không phải công lí, cũng không có tư cách xem bà ấy làm có đúng hay không, nhưng chúng ta phải có quyền đòi lại công đạo cho hyuuga, bà ta cũng phải trả giá cho những điều mà bà ấy làm. Bất kể mục đích của bà ta là gì, bất kể lí do.
- Ân.
Hai ông cháu nói chuyện suốt đêm, rito cũng kể về cuộc sống của mình ở lương sơn bạc, sau đó hai người còn quá chiêu và uống rượu một chút. Cuối cùng thì được nanami chăm sóc đưa về phòng ngủ.
…
Đang trong phòng thảo luận, rito, yuusuke và shigure đột nhiên đứng dậy. Ngay sau đó thì hayate cũng ngay lập tức phát hiện ra có chuyện. Tất cả mọi người không hẹn mà quay mắt về bốn người.
- Là người của huyết ma thủ, bọn họ đến rồi.
Một trong những điều kiện đàm phán của cả hai bên đó là chìa khóa của huyết ma thủ sẽ được đem về bạch kiếm tông chăm sóc một đoạn thời gian. Sẽ có ba vị võ thần cao đẳng đi theo bảo vệ. Hôm nay là ngày ước định họ sẽ đến. Tất cả ngay lập tức đi ra ngoài. Đập vào mắt họ là một nhóm khoảng mười người, dẫn đầu là một tiểu cô nương, có mái tóc vàng sẫm, làn da nâu, ăn mặc áo sơ mi và váy, dễ thương và có khí chất cao quý. Ân, đúng kiểu rito thích, mắt hắn sáng lên nhưng bị shigure cho véo mạnh.
- Ách!
Có ba người đi kế bên, rito phát hiện họ chính là những vị võ thần. Xem ra họ đủ coi trọng cô bé này. Phía sau là một đám xách xách mang mang, một đám hầu gái có vẻ ngoài không tệ. Đám võ thần này vẫn rất biết hưởng thụ đi, rito thầm nghĩ.
- Vậy đây là bạch kiếm tông mà các người đã nói? Cô gái nhỏ đi đầu phía trước hỏi.
- Vâng, thưa tiểu thư. Một trong ba người lên tiếng.
Cô gái quay mắt lại nhìn đám người rito. Hình như nhận ra hắn, cô bé cười vểnh môi lộ ra hai lúm đồng tiền. “Ahhhh, dễ thương!”
- Ngươi chính là rito đi? Cô bé hỏi.
- Ân, đúng chính là ta. Rito gật gù, tuy rất muốn chạy lại xoa nắn một phen, nhưng hắn vẫn phải kiềm chế để giữ hình tượng.
- Tốt lắm, trông ngươi không tệ, ta cho ngươi sờ ta! Cô bé hùng hồn nói.
- A!?
…
- A a a a, ân uhm aaaaa…..
- Cheng! Cheng! Cheng!....
Rito đang trong phòng rèn vì cậu phải sửa chữa món bảo vật của huyết ma thủ, cũng chính là bản thể của hitomi (tên của con khí linh), nhưng có vẻ như cũng không dễ tập trung. Cô bé đang rên rỉ, theo kiểu khoái cảm và đau đớn. Rito thật ước gì mình có thể đi vào vô niệm cảnh bây giờ, nhưng rất rõ ràng là không thể nào. Hitomi đã quằn quại như vậy được nửa ngày, đồng thời đó cũng là quãng thời gian mà cậu sửa chữa cô bé. Rito thầm nghĩ mình có nên đè cô ta ra không và *****cho đến khi cô ta kiệt sức rồi mới làm tiếp. Nhưng nghĩ đến việc cô là của ai cậu cũng chỉ đành chôn phần tâm tình này vào đáy lòng.
- Được rồi, hôm nay đến đây thôi, chúng ta sẽ tiếp tục vào ngày mai. Rito nói và liếc qua hitomi.
Hitomi thậm chí còn không thể trả lời cậu. Nước dãi chảy ra đến mép và mồ hôi thì thấm đẫm áo làm lộ ra những đường cong mảnh mai của cô. Rito hơi hơi nuốt nước bọt, “ mình cần phải chụp lại cảnh này”. Hitomi lấy lại được chút sức lực và ngồi dậy. Cô co người lại, mặt ửng đỏ và chôn đầu vào trong. Trông cô như một tiểu cô nương vừa bị ****.
- Ngươi … ngươi phải quên hết cho ta. Cô nói.
- Ân, cô nói ta phải quên cái gì cơ. Rito cười hì hì. Cậu tiến lên và bế cô dậy.
- Này ngươi, ngươi làm cái gì nha… Ta đánh ngươi cái tên sắc lang này!
- Này, không phải cô trông như không còn sức để đi sao, ta chỉ giúp cô một chút thôi. Rito nghĩa chánh ngôn từ nói.
- Nhưng ngươi cũng không cần làm cách này nha!
- Ây, thế cô muốn ta phải làm như thế nào? Lôi? Cõng? Ném?
- Ngươi làm sao có thể làm thế với một cô gái chứ? Hitomi tức giận.
- Đây vẫn là cách mà ta đối xử với những cô gái ta thích mà.
- Ngươi… ngươi…ngươi…
Được rồi, với một tiểu cô nương được nuôi trong nhà kính như thế này, rito vẫn có rất nhiều phương pháp để dạy dỗ, nhất là khi cô để lộ ra phần *dâm đãng* của mình như thế.
Phương pháp rèn của khí tông cậu đã nhận được. Nhưng cần thời gian rất lâu để hiểu nó. Nếu như nói bạch kiếm tông có thể truyền “ý” vào vũ khí, vậy thì khí tông có thể truyền “sinh” vào đó. Dùng chính sinh mệnh của mình để đúc lên vũ khí. Thứ này so với “ý” còn cao hơn một bậc. Bọn họ cũng không có khả năng tạo nên một sinh mệnh, nhưng họ có thể làm cho vũ khí có cảm xúc, khiến cho nó có thể phối hợp với người chủ nhân mà nó lựa chọn phát huy ra sức mạnh cao hơn. Nhưng cũng vì lẽ đó thành viên của “khí tông” rất đoản thọ, hầu hết đối với các đơn đặt hàng chỉ rèn ra những món vũ khí bình thường, chỉ khi nào cảm thấy bản thân đã đạt đến điểm thăng hoa nhất trong cuộc đời, thành viên khí tông sẽ rèn ra một vũ khí duy nhất bằng chính sinh mệnh mình. Tông chủ khí tông đạt được một thỏa thuận lớn với huyết ma thủ, không biết đó là gì nhưng hẳn là liên quan đến việc kết hợp kĩ thuật hai nhà. Một thành viên cao tầng của họ phải dùng toàn bộ phần còn lại cuộc đời mới có thể đánh thức được hitomi. À nhắc đến bản thể của nàng là một thanh đại kiếm. Lớn, nặng và có màu đen. Rito có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh ẩn chứa trong đó. Rất mạnh, nếu có thể phát huy ra toàn bộ uy lực chỉ sợ không dưới tông sư cấp.
Hitomi nằm trong lòng rito, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt xanh lam như bảo thạch. Cơ thể cô hơi run run, khi rito bế cô ra người hầu của cô đã đợi sẵn ở bên ngoài.
- Ngươi, ngươi làm sao có thể ôm tiểu thư của chúng ta? Một tên võ thần mặt hung ác nhìn rito. “Xem ra tên này cũng là lolicon”, rito thầm nghĩ.
- Ây, dù sao cũng sờ hết rồi, ôm một chút cũng có ảnh hưởng gì đâu.
- Bốp!
- Ngươi đi chết đi cho ta! Hitomi bắt đầu chà đạp rito.
“A, thật tuyệt” rito sung sướng bị ăn đòn. Chết tiệt, thứ gì đó trong mình đã thức tỉnh. Tên võ thần một mặt ghen tị nhìn hắn, đồng đạo a!
…
- Thiếu chủ, ngài là tông chủ của bạch kiếm tông, cần phải biết kiềm chế. Nanami một mảnh lạnh như băng nhắc nhở Rito.
- À, …. Rito toát mồ hôi.
- Được rồi, ta sẽ chú ý. “lần sau sẽ kín đáo hơn”.
- Nếu ngài thích như thế…tiểu nữ cũng có thể làm như vậy.
- À không, không, được rồi.
…
Cứ như thế trong mấy ngày liền rito đều đem hitomi cho sửa chữa một lần. Mỗi lần đều rất hưởng thụ, đáng tiếc hitomi trải qua mấy lần như thế cũng đã bắt đầu quen, cô ít nhất có thể giữ cho mình ngồi đàng hoàng.
- Ngươi nhìn cái gì? Hitomi trừng mắt.
- Ồ ta chỉ nghĩ ngươi trông rất dễ thương. Rito thành thật.
- Ngươi! Ngươi cái này đại dê xồm! Hitomi trừng mắt quát.
- Ai bảo ngươi cứ rên rỉ như thế chứ? Rito cười hắc hắc. Hitomi nghẹn họng nhìn rito, tròng mắt đã có nước.
- Ngươi bắt nạt ta… Hitomi kiều kiều nói.
- Được rồi, được rồi, ta đã quên rồi. Rito cảm thấy mình rất tội lỗi như thế, nhưng hitomi vẫn không them để ý hắn. *khụ khụ*
- Chủ nhân cũ của ngươi là một người như thế nào vậy? Rito chuyển chủ đề.
Hitomi lắc lắc đầu.
- Trong hầu hết cuộc đời của ngài ấy ta đều chưa được sinh ra. Nàng nói.
- Nhưng trong trận chiến cuối cùng ấy ta đã thức tỉnh, mặc dù không thể nhìn thấy nhưng ta biết chủ nhân đang đánh với một người vô cùng mạnh mẽ. Hitomi lâm vào hồi ức.
- Đó không thể là nhân loại, sức mạnh ấy chỉ có thể là thần mới có. Coi như là ả đàn bà kia đứng trước mặt hắn cũng không chịu nổi một kich.
Rito chấn động, cậu không ngạc nhiên khi thế giới bên kia có kẻ mạnh như vậy, chỉ là thật không ngờ cựu chủ nhân của nàng lại mạnh như thế. Lại có thể chiến với kẻ có sức mạnh áp đảo tông sư!
- Vậy sau đó như thế nào?
- Ta không biết, nhưng chủ nhân và đồng đội của ngài đã thất bại, ta bị đưa tới tay của nhiều người, nhưng không một ai có thể đánh thức ta. (Chỉ có người mà nàng chấp nhận mới có thể đánh thức nàng)
- Sau đó thì lưu lạc tới nơi này. Ta nghĩ là khoảng một nghìn năm đi. Và gần đây thì ta được các ngươi truyền sinh mệnh lực nên đã có thể hóa hình.
- Ngươi có biết thế giới bên kia có thứ gì đặc biệt không? Rito mong chờ hỏi.
Hitomi gật gù.
- Tuy không rõ lắm nhưng ta có thể cảm thấy bên kia có thứ gì đó mà ở đây không có, theo ngôn ngữ loài người thì hẳn là phép thuật đi
Phép thuật! Một thế giới có phép thuật rito đã tìm kiếm nhiều năm rồi!
“Chủ nhân, ngài nhất định phải đến được nơi đó! Coi như chúng ta không đạt được kì ngộ nào ở đấy, chỉ cần là phép thuật thế giới ta đều có thể dần dần hồi phục!” Zoroa nhắc nhở.
- Vậy ngươi sau khi mở cánh cổng, ngươi định làm gì? Ở lại thế giới này, hay theo chân huyết ma vương tới thế giới bên kia?
Hitomi lắc đầu.
- Ả đàn bà kia không tệ, nhưng ta không thích. Ta chỉ giúp cô ta coi như là trả ân thôi. Có lẽ thế giới này không có ai có tư cách đó đi, nên ta nghĩ ta sẽ sang bên kia. Hitomi nói.
Rito không nghĩ tới, chỉ là tùy hứng nhắc đến quá khứ của hitomi lại có thể biết được nhiều về bên ấy như vậy. Theo như những gì nàng nói, bên đó không có thứ gọi là “khí”, điều này làm rito cảm thấy bất an, nhưng bên đó cũng có những người sử dụng vũ khí lạnh gọi là nguyên tố võ sư. Zoroa cho cậu biết đó là những người có khả năng cảm ứng và hấp thu nguyên tố, sử dụng nguyên tố thay cho khí nhưng phương pháp phong phú hơn nhiều lắm, các kĩ thuật ở đó cũng phức tạp hơn. Tứ đại nguyên tố cùng với ánh sáng và bóng tối là sáu loại nguyên tố võ sư. Nhưng điều kiện trở thành nguyên tố võ sư rất khắt khe, nàng cũng không biết rito có làm được không. Chủ nhân của hitomi là một kiếm sư thuộc tính bóng tối, người ta gọi ông là berseker. Có lẽ sang đó rito nên tìm hiểu một chút về người này.
…
Gần đây rito cũng chỉ điểm một ít vấn đề kiếm thuật cho những đứa trẻ ở đây, hiển nhiên là cả hai đứa nhóc trong bữa tiệc. Rito cũng được nghe về mâu thuẫn của hai người, hơi hơi nhíu mày. Rito rất không thích những chuyện như thế
Ngày hôm nay sau khi chỉ điểm bọn nhỏ, cậu ra ngoài đi dạo. Vòng quanh ngọn núi nơi khí tông tọa lạc có một con suối. Cậu đang đi dạo ở nơi đó, nước trong vắt và có cá. Đi được một đoạn rito nhìn thấy một cô gái. Đó là một cô gái xinh đẹp, mặc váy trắng, trên người cô tỏa ra hơi thở thánh khiết nhưng đôi mắt có chút vô hồn, cô đang đùa nghịch với lũ cá. Không nỡ phá vỡ cảnh đẹp như trong tranh này, rito yên lặng nhìn. Cô gái ngân nga một ca khúc, tiếng ca trong vắt và lanh lảnh khắp núi rừng. Cô chạm vào một con, đùa nghịch nó. Dường như không cảm nhận được sợ hãi như thế, con cá bơi vòng quanh bàn tay cô. Cô hơi mỉm cười, rồi bóp chết nó. Đồng tử rito co rụt lại, hình ảnh tương phản như thế làm cậu có chút sợ hãi. Dòng máu từ con cá chảy ra khe hở lòng bàn tay cô, hòa vào suối và dòng nước trong suốt tẩy sạch bàn tay. Cô hơi hơi dừng lại, cởi trên người quần áo, rồi chìm vào dòng nước. Cơ thể cô trắng bóc, sạch sẽ không một hạt bụi như tiên nữ giáng trần. Rito không tự chủ được nuốt nước miếng rồi đi ra. Cô gái nhìn thấy cậu thì mỉm cười, nụ cười đẹp như tinh linh, cô vươn hai bàn tay về cậu như mời chào. Rito cảm thấy trong người một trận khó chịu, nhảy vào trong suối ép cô lên tảng đá và vội vã nhét **** vào. Cô gái dường như hưởng thụ như thế, cũng mặc cho cậu tùy ý cày cấy, những vết bầm tím nhanh chóng nổi lên người cô nhưng cô dường như không cảm thấy đau chút nào.
- Hộc!
Rito tỉnh dậy, người cậu ướt đẫm mồ hôi, cậu phát hiện mình đang nằm trên giường.
- Chuyện gì xảy ra? Rito hỏi.
- Chỉ là một con cá nhỏ muốn chơi trò múa rìu qua mắt thợ thôi chủ nhân. Người không cần để ý, em đã giải quyết xong. Lilith bỗng nhiên xuất hiện và nói.
- Cá nhỏ?
- Ân, là có chút huyết mạch của người cá, hẳn là thứ mà nhân loại ở đây gọi là “chìa khóa” đi.
- Vậy tại sao cô ta xuất hiện ở đây? Rito khó hiểu.
- Nha, cái đó thì phải do tự mình ngài tìm hiểu. Zoroa mỉm cười.
- Nhưng chủ nhân, ngài có vẻ quá yếu đuối trước sắc đẹp rồi. Nếu cứ như thế, ngài sẽ chết khi tới thế giới mới. Zoroa che miệng cười khúc khích.
Rito im lặng, đúng, cậu chưa bao giờ thoát được khi Lilith và zoroa thực hiện phép thuật lên người cậu. Trước đây cậu cho rằng đó là do hai người họ quá mạnh, nhưng xem ra là do ý chí của cậu còn yếu. Chỉ một con người có chút huyết mạch người cá đã có thể đùa nghịch cậu như thế, vậy những sinh vật bí ẩn chân chính bên kia thì sao đây? Hắn tuyệt đối trốn không thoát. “Xem ra mình cần phải gia tăng tự thân ý chí mới được”.
Hôm đó rito gọi người đi tìm thông tin về cô gái này, khá kinh ngạc là cô ta chính là trung tâm tranh đấu của hai tiểu thiên tài hibiki và kuroko.
- Xem ra là có điểm huyền bí ở đây. Rito nhíu mày.
- Ngài định làm gì, em xem ra cô ta còn trong trắng, ngài có định “ăn” cô ta luôn không? Lilith cười trêu.
Rito nhớ tới màn ở con suối, hơi hơi nuốt nước bọt nhưng rất nhanh lại lắc đầu.
- Không được, ta dù sao cũng là tông chủ, nếu để bị cuốn vào chuyện này thì quá tệ rồi.
- Ai nha, xem ra người rốt cuộc cũng có một chút sức đề kháng nha.
- Hmmm, có lẽ nên đi gặp cô gái này một chút. Rito nói.
- Ngài không sợ sẽ bị dụ dỗ lần nữa sao?
- Lần trước đó là bất ngờ, lần này ta sẽ không dễ dàng bị cuốn vào như thế. Rito khẳng định.
…
- Tông chủ hỏi về suzuka sao?
- Uhm, ngươi có biết gì về cô ấy không?
- Ai nha, ngài hỏi đúng người rồi, nếu nơi ở đây a biết nhiều về cô ấy nhất thì chính là em.
- Ồ? Rito hứng thú. Vậy cô ấy là người như thế nào?
Cô gái thoáng trầm ngâm.
- Để xem nào, “trống rỗng”.
- Trống rỗng?
- Đúng, chính là trống rỗng. Cô ấy là một con người hoàn toàn không có cảm xúc gì, không co ham muốn gì, không ghét ai và cũng không thích ai. Gọn lại chính là trống rỗng.
- Ồ. Còn gì nữa không?
- Có. Trước đây cô ấy không xinh đẹp như thế, em nghĩ khoảng ba tháng trước cô ấy bắt đầu thay đổi. Da trắng hơn, lông mi dài hơn, thậm chí là mũi cũng cao hơn. À, còn một điều nữa, trông cô ấy có vẻ yêu dị hơn một chút.
- Là như vậy sao. Ta nghe nói giữa cô ấy và hibiki có tình cảm?
- Ách, cái này sao. Cô gái hơi đấu tranh tư tưởng, nhưng quyết định nói ra.
- Ngài cũng biết đấy thưa tông chủ, những cô gái được mua về và sống ở hậu viện sớm muộn cũng phải tìm một người phục vụ cho mình. Được lựa chọn chủ nhân đã là một may mắn hiếm có từ thời hyuuga đại nhân là tông chủ.
- Ân, cái này ta biết.
- Là, những người đó được dạy phải làm sao để chủ nhân cảm thấy thoải mái nhất, làm sao để quyến rũ chủ nhân của mình. Hibiki còn trẻ và không hiểu được nhiều thứ, nên có chút lầm tưởng…
- À, ta hiểu. Nhưng tại sao cô ấy lại chọn kuroko?
- Ách, cái này em không rõ lắm, nghe nói là hắn đã mạnh mẽ cưỡng đoạt nàng. Cô gái có chút xấu hổ nói.
- Uh, ta hiểu rồi, cảm ơn cô.
- Không, không, có ích cho tông chủ chính là vinh hạnh của em.
- Tốt rồi, cô có thể trở về.
- Vâng, thưa tông chủ.
…
- Hai cô nghĩ sao?
- Rất rõ ràng. Hẳn là ba tháng trước thức tỉnh đi, mà trông cô ta cũng không tệ. Sao ngài không đem nàng cưỡng hiếp thật? Dù sao cô ta đã dự định khống chế ngài. Lilith nói.
- Ách, làm sao cô có thể nói những từ ngữ như thế thoải mái vậy chứ.
- Ai nha, chủ nhân lại cho mình rất ngây thơ ư?
- Không… chỉ là những từ ngữ như thế luôn cần được sử dụng tế nhị không phải sao. Hmmm, dù sao như vậy cũng đã loại bỏ được hiềm nghi việc cô ta được cài vào.
- Vậy ngài định làm thế nào?
- Một chìa khóa thức tỉnh, không có khả năng bỏ uổng. Chỉ việc cô ấy có thể thôi miên ta đã chứng tỏ rất có giá trị, tổ tiên cô ta không đơn giản. Ta nghĩ cô ấy cần được nhận những ưu đãi.
- Ồ? Thế ngài định bỏ qua cho nàng sao? Nàng thậm chí còn định đưa ngài cuốn vào rắc rối. Nếu lần đó ngài bị phát hiện, hẳn là một scandal to đùng đoàng nha.
- Không, nhưng ta sẽ đem cô ta theo bên người, để cô ta ở đây quá nguy hiểm.
- Rốt cuộc thì ngài cũng không ngăn được bản chất của mình. Zoroa bĩu môi.
- Không, chỉ là…
…
Suzuka được gặp cậu. Rito phát hiện cô có chút sợ hãi. Hẳn là biết ảo thuật của mình không có tác dụng.
- Tiểu nữ tham kiến thiếu chủ.
- Ân đứng lên.
- Vâng.
- Hẳn là nơi này rất không thích hợp với cô đi. Rito hỏi.
Cô không trả lời. Chỉ hơi cúi đầu.
- Cô không hòa nhập được với nơi này sao?
Suzuka vẫn không nói gì, nhưng rito hiểu cậu nói đúng. Nơi này tuy có mọi thứ ở bên ngoài, có vẻ vui sướng, nhưng đó chỉ là đối với những thành viên trực hệ mà thôi. Đối với những người như suzuka, cuộc sống luôn gò bó. Nanami gặp được chủ nhân như cậu coi như đã là may mắn, nhưng suzuka, rito cảm thấy có một sự không cam lòng. Hẳn là huyết mạch đã giúp cô không bị ảnh hưởng nhiều bởi sự tẩy não. Chính vì không cam lòng lại không thể chống lại đã khiến cô tuyệt vọng, sự tuyệt vọng làm cảm xúc của cô đều bị dập tắt, khiến cô trở nên “trống rỗng”.
- Cô muốn đi ra ngoài sao?
Suzuka chấn động. Cô kinh ngạc nhìn rito.
- So với sống ở đây và đùa nghịch thủ đoạn lên đàn ông, đi ra ngoài hẳn là ước mơ của cô chứ?
- Vâng. Suzuka không dấu diếm, cô biết đây là cơ hội của mình.
- Ta sẽ mang cô đi tới tân thế giới. Rito nói. Phía sau thánh địa có một cánh cổng dẫn đến nơi ở của tổ tiên ngươi. Cô mang trong mình huyết mạch người cá, đến nơi đó ta nghĩ cô là một trợ lực.
- Người cá?
- Ân, tổ tiên ngươi là người cá, năng lực của ngươi đến từ đó.
- Tiểu nữ nguyện dùng cuộc đời này phục vụ ngài thưa chủ nhân.
…
Rốt cuộc cũng có thêm một ít thủ đoạn. Rito thầm nghĩ. Hơi có chút niềm tin khi tiến vào tân thế giới.
Chỉ còn hai ngày nữa thì thánh địa sẽ được mở ra. Những người chiến thắng goh sẽ được thần linh kéo vào thánh địa theo thứ tự, năm đội đứng đầu được tiến vào và được bảo vệ. Sau đó thánh địa sẽ được triệt để mở ra. Có một giới hạn về số người tiến vào. Lúc đó cũng là thời điểm chiến tranh bạo phát. Các quốc gia các tổ chức sẽ giành quyền khống chế những di tích ở thánh địa, ai nắm đấm to người ấy làm chủ. Và cánh cổng. Chỉ được mở ra nếu có chìa khóa. Nhân loại cực hạn, keiniichi, khí linh, trứng, và giờ là người cá. Có một giả thiết cho rằng nếu có chìa khóa thì có thể khống chế được thánh địa. Đó là lí do mà mọi người điên cuồng như thế.
…
Rito rời đi bạch kiếm tông, đến tổng đà của Lương Sơn Bạc. Hôm nay nơi này có một bầu không khí nặng nề, người bình thường cũng có thể cảm nhận ở đây có những tồn tại kinh khủng không tự chủ được tránh đi. Sáu mươi vị võ thần, tám vị võ thần cao đẳng, một vị tông sư. Sức mạnh như thế có thể nghiền ép một quốc gia như ép chết một con kiến. Những người không phải là võ thần ở nơi này đến thở cũng không dám thở mạnh chỉ sợ đắc tội một vị ở đây. Hayato ngồi ở vị trí chủ tọa, hai mắt khép hờ. Những vị khác cũng ngồi vào vị trí của mình. Rito ngồi ở vị trí thứ ba bên phải ông, hắn cũng cảm thấy ngưng trọng.
- Thời điểm chiến tranh đã đến. Hayato mở lời.
- Chúng ta đã chuẩn bị cho thứ này suốt một trăm năm kể từ lần thánh chiến trước.
- Mục đích của chúng ta, tham vọng của chúng ta không ai có thể ngăn cản được. Huyết ma thủ không thể, phạt thần không thể, Mỹ không thể, châu Âu càng không thể.
- Bên kia thánh địa là một thế giới mới. Một thế giới mà không ai trong chúng ta từng được biết. Đó là nơi chúng ta sẽ đạp ra một mảnh tân thiên địa, tạo nên một vĩnh hằng truyền kỳ!
- Là võ thần chúng ta sống để theo đuổi sức mạnh. Chúng ta biết thánh địa cho chúng ta cơ hội, tân thế giới cho chúng ta cơ hội, coi như là cửu tử nhất sinh, chúng ta cũng phải đến đó một lần và giành lấy nó!
Trưởng lão gằn từng chữ, đôi mắt ông lấp lóe ánh sáng. Mặc dù đã hơn trăm tuổi nhưng nhiệt huyết của lão nhân này chưa bao giờ tắt, rito có thể cảm nhận được ông đang vô cùng kích động, những người ở đây cũng kích động. Tân thế giới a, ở nơi đó có chân chính thần linh, có vô số những điều chưa ai từng biết.
- Bắt đầu thôi, mở ra con đường của chúng ta.
Tất cả mọi người đồng thanh hô to lương sơn bạc tất thắng, sau đó bắt đầu nghiên cứu lại một lần nữa kế hoạch tác chiến, rito nhận nhiệm vụ nặng nề nhất vì là người đầu tiên tiến vào thánh địa nhưng cũng là an toàn nhất. Keiniichi rất không thích ứng được với những thứ này, shigure tập trung lắng nghe, sau khi nắm vững được rồi mọi người tản đi và trở về khách sạn.
Những cuộc họp như thế này diễn ra trên khắp thế giới, các tổ chức, các cá nhân có sức mạnh đều đã chuẩn bị xong để cuốn vào cái vòng xoáy này.
Tại Anh một đội quân khoảng một nghìn người được trang bị giáp được tập hợp, mỗi người ở đây đều có sức mạnh xấp xỉ Miu, thậm chí có mười người mang trên mình loại giáp khác loại chính là XT-0003 đã được cải tiến và hai vị võ thần. Trong những cuộc chiến tranh xuyên quốc gia như thế này, lại còn chưa xác định được địa điểm chiến đấu, những thứ như xe tăng hay quân đội là không giúp được gì. Nên như thế này đã là tập trung tất cả sức mạnh có thể tham chiến của Anh quốc rồi.
Tại Mỹ cũng tương tự, tuy rằng không có áo giáp cấp độ võ thần như Anh, nhưng tiếp cận võ thần họ cũng có không ít, đồng thời tập hợp một lượng võ thần không ít hơn Lương Sơn Bạc. Ngoại trừ không có tông sư tọa trấn, có thể nói rằng Mỹ quốc là nơi có quân sự mạnh nhất thế giới là danh xứng với thực. Thậm chí họ có các cơ quan tình báo, tham mưu tác chiến hoàn thiện hơn một tổ chức như Lương Sơn Bạc không chỉ là một cấp độ
Huyết ma thủ, Phạt thần cũng không sai biệt lắm với lương sơn bạc.
Thời gian thánh địa mở ra còn 30 giờ. Rito không ngủ, cậu và những thành viên trẻ tuổi của lsb đang tập trung với nhau, mọi người nói nói cười cười nhưng không thể giấu được vẻ lo lắng trên khuôn mặt.
- Chúng ta nhất định sẽ sống sót. Keiniichi đột nhiên nói.
- Ta tuyệt đối sẽ không để bất kì ai phải chết.
Rito nhìn keiniichi mỉm cười:
- Ồ xem ra tiểu đệ của ta cũng trưởng thành rồi.
- Bất kì người nào đứng trước sinh tử nhiều lần như vậy đều trưởng thành thôi sư huynh.
Rito gật gù rồi quay mắt qua miu.
- Ai, ngày nào còn chạy lon ton theo sau lưng ta hô ca ca a, không nghĩ tới bạn trai cũng đã có rồi. Rito cười hắc hắc.
Miu đỏ mặt cúi gằm xuống, keiniichi nắm lấy tay cô, Hoa có chút thê lương nhìn cậu. Rito thu điều này vào đáy mắt cũng không nói gì, chỉ xem lựa chọn của họ thôi.
- Thiếu chủ, ngài nhất định phải trở về. Nanami đặt hai tay lên ngực nói. Nếu ngài có mệnh hệ gì tiểu nữ cũng chỉ có thể tuẫn táng theo ngài. Đây là lần đầu tiên rito nghe thấy cô nói những điều yếu đuối như thế này, cậu kéo cô vào trong lòng, xúc cảm vẫn mềm mại như mọi lần. Cậu ngắt ngắt mũi cô.
- Ha ha có một hầu gái như ngươi ta nỡ lòng nào chết chứ?
- Thiếu chủ…ngài… nanami xấu hổ nhắc nhở cậu xung quanh còn có người.
- Anh… shigure định nói gì đó nhưng cũng bị rito hôn lên miệng. Những người xung quanh hầu hết là chưa có kinh nghiệm nên đều xoay đầu đi.
Thời gian trôi qua…
Rito ngồi trong phòng nghỉ ngơi, cậu được những chuyên viên chăm sóc đến tận kẽ răng. Họ dùng đủ loại máy móc, thuốc để đưa cậu lên trạng thái cao nhất. Ngoài phòng, các vị trưởng lão Lương Sơn Bạc đang chờ đợi. Rốt cục Rito mở mắt ra:
- Tới rồi! Thánh địa đang kêu gọi ta. Địa điểm là Hawaiii.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.