Chương 31:
Lam Trà
14/09/2024
Nghe tiếng Lâm Mạt Nhi kêu, dương v*t Lâm Kiến Nguyên lại đứng lên.
Nhưng hắn cũng không làm gì, hắn xuất thần nhìn mặt Lâm Mạt Nhi, ôn nhu hỏi: “Mạt Nhi có cảm thấy ba ba là người xấu không?”
Lâm Mạt Nhi thiên chân nhìn hắn: “Ba ba là người tốt nhất, sao lại là người xấu được? Ba ba mua cho Mạt Nhi thật nhiều quà còn thưởng cho Mạt Nhi nữa, Mạt Nhi thích ba ba nhất!”
Nói xong, cô cười thật ngọt ngào.
Lâm Kiến Nguyên mỗi ngày đều ngồi trên tầng office building cao nhất, có đôi khi xụ mặt đối với cấp dưới, có đôi khi mắt lạnh nhìn thương trường lục đục tranh đấu, hắn vững vàng ứng phó hết thảy gió mưa, hắn thường xuyên từ cửa sổ quan sát thành thị lạnh băng, ngăn chặn hành động của mình.
Hắn nghĩ: Buổi tối hôm nay không thể về chỗ của Lâm Mạt Nhi nữa! Mình có nhiều nữ nhân như vậy, vì sao phải cố tình về chỗ của mạt nhi?
Cô sẽ chậm rãi lớn lên, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày cô sẽ hận mình, hắn nghĩ như vậy.
Nhưng nhà trước kia thường xuyên bị xem nhẹ, mỗi khi tan tầm, hắn lẳng lặng ngồi ở văn phòng không biết đi đâu, nhà giống như là có một cỗ lực hấp dẫn thật lớn làm thần chí hắn hôn mê, ý chí yếu mềm.
Trở về một lần thử xem, hắn nói như vậy với chính mình.
Bước chân hắn khẩn trương, hắn bước đến trước cửa nhà, thủ vệ cung kính hắn cúi chào, hắn tự nhiên lặng im một lát, hầu kết lăn lộn đi vào.
“Ba ba!”
Lâm Mạt Nhi nghe thấy tiếng vang, từ trên lầu chạy bay nhanh xuống dưới ——
Cô mặc váy liền áo sa mỏng màu lam Lâm Kiến Nguyên mua, trong không trung ống tay áo phiêu lãng, bộ ngực mềm mại đong đưa trên dưới, có thể thấy được rõ ràng.
Làn váy kia dài đến mắt cá chân, mềm mại nhưng tầng sa mỏng kia thật sự là quá mỏng, Lâm Mạt Nhi mặc quần lót chữ Đinh (丁), môi âm hộ như ẩn như hiện đã sớm bị nhìn thấu.
“Chậm một chút Mạt Nhi!” Lâm Kiến Nguyên giang hai cánh tay ôm Lâm Mạt Nhi lên.
Một tay nâng mông cô, một tay ôm eo tế nhuyễn của cô, ngực Lâm Mạt Nhi chạm vào mặt hắn.
“Ba ba… Ô…”
Trước sau như một, Lâm Mạt Nhi ngoan ngoãn hôn môi hắn.
Hắn rũ rũ mắt tình, chóp mũi quyến luyến cọ cọ lên gương mặt Lâm Mạt Nhi, không còn giãy giụa.
“Mạt Nhi thật đẹp… Mạt Nhi tựa như tiểu tiên nữ giáng trần…” Hắn xoa xoa mềm mại nữ nhi nói, thanh âm trầm giống như rượu ngon làm say lòng người: “Mạt Nhi là bảo bối của ba ba, chúng ta đi ăn cơm nha.”
Nhưng hắn cũng không làm gì, hắn xuất thần nhìn mặt Lâm Mạt Nhi, ôn nhu hỏi: “Mạt Nhi có cảm thấy ba ba là người xấu không?”
Lâm Mạt Nhi thiên chân nhìn hắn: “Ba ba là người tốt nhất, sao lại là người xấu được? Ba ba mua cho Mạt Nhi thật nhiều quà còn thưởng cho Mạt Nhi nữa, Mạt Nhi thích ba ba nhất!”
Nói xong, cô cười thật ngọt ngào.
Lâm Kiến Nguyên mỗi ngày đều ngồi trên tầng office building cao nhất, có đôi khi xụ mặt đối với cấp dưới, có đôi khi mắt lạnh nhìn thương trường lục đục tranh đấu, hắn vững vàng ứng phó hết thảy gió mưa, hắn thường xuyên từ cửa sổ quan sát thành thị lạnh băng, ngăn chặn hành động của mình.
Hắn nghĩ: Buổi tối hôm nay không thể về chỗ của Lâm Mạt Nhi nữa! Mình có nhiều nữ nhân như vậy, vì sao phải cố tình về chỗ của mạt nhi?
Cô sẽ chậm rãi lớn lên, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày cô sẽ hận mình, hắn nghĩ như vậy.
Nhưng nhà trước kia thường xuyên bị xem nhẹ, mỗi khi tan tầm, hắn lẳng lặng ngồi ở văn phòng không biết đi đâu, nhà giống như là có một cỗ lực hấp dẫn thật lớn làm thần chí hắn hôn mê, ý chí yếu mềm.
Trở về một lần thử xem, hắn nói như vậy với chính mình.
Bước chân hắn khẩn trương, hắn bước đến trước cửa nhà, thủ vệ cung kính hắn cúi chào, hắn tự nhiên lặng im một lát, hầu kết lăn lộn đi vào.
“Ba ba!”
Lâm Mạt Nhi nghe thấy tiếng vang, từ trên lầu chạy bay nhanh xuống dưới ——
Cô mặc váy liền áo sa mỏng màu lam Lâm Kiến Nguyên mua, trong không trung ống tay áo phiêu lãng, bộ ngực mềm mại đong đưa trên dưới, có thể thấy được rõ ràng.
Làn váy kia dài đến mắt cá chân, mềm mại nhưng tầng sa mỏng kia thật sự là quá mỏng, Lâm Mạt Nhi mặc quần lót chữ Đinh (丁), môi âm hộ như ẩn như hiện đã sớm bị nhìn thấu.
“Chậm một chút Mạt Nhi!” Lâm Kiến Nguyên giang hai cánh tay ôm Lâm Mạt Nhi lên.
Một tay nâng mông cô, một tay ôm eo tế nhuyễn của cô, ngực Lâm Mạt Nhi chạm vào mặt hắn.
“Ba ba… Ô…”
Trước sau như một, Lâm Mạt Nhi ngoan ngoãn hôn môi hắn.
Hắn rũ rũ mắt tình, chóp mũi quyến luyến cọ cọ lên gương mặt Lâm Mạt Nhi, không còn giãy giụa.
“Mạt Nhi thật đẹp… Mạt Nhi tựa như tiểu tiên nữ giáng trần…” Hắn xoa xoa mềm mại nữ nhi nói, thanh âm trầm giống như rượu ngon làm say lòng người: “Mạt Nhi là bảo bối của ba ba, chúng ta đi ăn cơm nha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.