Dụ Hôn: Lão Công Của Tôi Là Ác Ma
Chương 38: Mờ mờ ám ám
Nguyễn TThùy Trang
27/06/2023
Khoảng 12 giờ đêm
Bích Thảo sau khi thoát khỏi vòng tay của Thiên Kỳ liền về nhà mình. Đứng bên ngoài ngó nghiêng một hồi cuối cùng xác định không có người Bích Thảo mới nhẹ mỉm cười quay lại rón rén mở cửa lớn đi vào trong.
May mà không có ai phát hiện. Chắc giờ này chú ba cũng chưa về đâu nhỉ...
Bích Thảo tự trấn an bản thân mình sau đó quay lại đẩy cửa để bước vào nhà, đột nhiên Bích Thảo sốc ngang lại còn đập đầu vào người nào đó.
Bích Thảo nhanh chóng ngước lên nhìn thì thấy Tử Thiêm đã đứng chờ sẵn cô từ trước, gương mặt phải nói là thật sự đáng sợ khi nhìn thấy cô cháu gái bé nhỏ.
Bích Thảo từ nhà Thiên Kỳ về cũng không có đồ thay nên giờ còn nguyên bộ đồ ướt nhèm trên người chông rất thảm hại. Cô lắp bắp.
"Chú...chú ba, chú về rồi sao?"
"Bích Thảo, con mới đi đâu về?"
Trước câu hỏi của Tử Thiêm, Bích Thảo không hề sợ hãi lại giỏi che giấu cảm xúc của mình trả lời bình tĩnh
"Con...con đến nhà Kiều Linh học thêm với bạn ấy"
Chú ba đánh ánh mắt nghi ngờ nhìn Bích Thảo khiến Bích Thảo lúc này thở không dám thở mạnh mà căng thẳng tới nỗi nóng hết cả mặt lên, cô nuốt một ngụm nước bọt.
"Quần áo con sao lại ướt thế này! Con có chắc là đi học thêm không đấy, nếu chú mà biết con nói dối thì..."
Bích Thảo nảy ra một ý nghĩ biện minh cho bản thân mình liền trả lời chú.
"Thật...thật mà, con đi học thật. Không tin thì chú hỏi bác tài đi. Đồ con là hồi nãy tối quá nên lỡ ngã xuống hồ nước nhà mình ngoài sân"
Nói xong Bích Thảo chỉ ra ngoài phía sân vườn của căn biệt thự. Tử Thiêm thấy Bích Thảo nói chắc nịch như đinh đóng cột lại tự tin như vậy cũng không có ý nghĩ nghi ngờ gì.
"Vậy sao? Từ mai đi đâu phải nói cho chú biết biết chưa! Con mau vào nhà thay đồ đi kẻo cảm lạnh"
Vừa nói Tử Thiêm vừa hất cằm về phía căn phòng bên trên tầng lầu mà Bích Thảo ở. Bích Thảo cảm thấy bản thân đã một phen thoát nạn liền mỉm cười chạy ngay đi trước khi quá muộn.
"Vâng ạ"
Bây giờ đây Bích Thảo có thể đường đường chính chính bi qua chú ba của mình không có sự nghi ngờ gì. Trong lúc cô đang bước lên đến phân nửa cầu thang thì đột nhiên giọng nói của chú ba cô lại vang lên.
"Bích Thảo, con chờ chút"
Đang vội vàng Bích Thảo cũng cứng người đứng khựng lại, chán đổ mồ hôi hột sợ hãi nhìn xuống.
"Có...có chuyện gì thế chú"
"Con đưa chìa khóa xe của con cho chú"
"Chìa...chìa khoá, Chú! hôm nay con không có đi xe mà, sao chú lại tịch thu xe của con"
"Dù sao thì bây giờ chú cũng không cho con tự ý ra ngoài nữa. Con rất nghe lời nên không có khả năng trống lệnh...vì vậy chú cầm chìa khoá giữ hộ con"
"Sao...sao lại thế được, không sao đâu! con có thể cầm chìa khóa của mình được mà chú"
"Con không muốn đưa! Hay là còn có ý định sẽ bỏ ra ngoài. Ngày mai chú không có nhà nên con muốn đi đâu cứ việc gọi cho chú chú sẽ ra lệnh người hầu đưa con đi, miễn không ngoài vùng kiểm soát"
"Chú..."
Bích Thảo nhìn thấy chú ba của mình vừa nói vừa nhếch mày, tay lại còn ngoắc ngoắc ra hiệu cho cô thì cô đành phải ngậm ngùi lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa của chiếc siêu xe yêu quý rồi đem xuống đưa vào tay của chú Ba.
Khoảnh khắc cô nhìn chiếc chìa khóa yêu quý của mình đã nằm trọn trong túi áo khoác của chú Ba thì lòng đau như cắt.
"Được rồi con mau lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi"
"Dạ con biết rồi"
Mặt của cô xị như cái bị rồi cúi gầm xuống đi lên phía trên, siêu xe đã bị tịch thu chìa khóa, bây giờ thì cô hết mơ mộng được đi chơi luôn.
Sau một hồi lên phòng của mình, cô tắm rửa mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi thoải mái mà đã được người hầu chuẩn bị sẵn ở trong tủ cho rồi đi lại phía giường.
Trong lúc cô đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ đột nhiên nhìn qua khung cửa sổ nhỏ từ trên tầng hai xuống phía dưới sắc mặt của cô có chút khó hiểu.
"Là chú ba đang làm gì thế nhỉ"
Ở trong màn đêm nhưng Bích Thảo có thể nhìn thấy chú ba của mình đang đứng cạnh chiếc xe gầm cao đậm chất giang hồ, lâu lâu lại thấy mở cửa rồi đóng cửa đi vào nhà đem theo vật gì đó rất mờ ám.
Cô gái nhỏ đang chú ý nhìn theo thì đột nhiên chú ba của cô bỗng ngước mặt lên phía cô đứng, có một cảm giác gì đó sợ hãi cô liền ngồi thụt xuống kéo rèm cửa lại trấn an bản thân.
Chú ấy giấu vật gì đó rất lạ...!
Mà khoan, không biết cú ấy có thấy mình nhìn không nhỉ!
Trong sợ lo sợ cô phi một phát lên chiếc giường êm ái kéo chăn đắp lút mặt lại sau đó ngồi bật dậy tung chăn ra ngoài
"Không biết chiếc chìa khoá của mình bị chú ấy cất chỗ nào!"
Cô lại nằm xuống giường trằn trọc, cuối cùng là chìm vào giấc ngủ luôn.
Bích Thảo sau khi thoát khỏi vòng tay của Thiên Kỳ liền về nhà mình. Đứng bên ngoài ngó nghiêng một hồi cuối cùng xác định không có người Bích Thảo mới nhẹ mỉm cười quay lại rón rén mở cửa lớn đi vào trong.
May mà không có ai phát hiện. Chắc giờ này chú ba cũng chưa về đâu nhỉ...
Bích Thảo tự trấn an bản thân mình sau đó quay lại đẩy cửa để bước vào nhà, đột nhiên Bích Thảo sốc ngang lại còn đập đầu vào người nào đó.
Bích Thảo nhanh chóng ngước lên nhìn thì thấy Tử Thiêm đã đứng chờ sẵn cô từ trước, gương mặt phải nói là thật sự đáng sợ khi nhìn thấy cô cháu gái bé nhỏ.
Bích Thảo từ nhà Thiên Kỳ về cũng không có đồ thay nên giờ còn nguyên bộ đồ ướt nhèm trên người chông rất thảm hại. Cô lắp bắp.
"Chú...chú ba, chú về rồi sao?"
"Bích Thảo, con mới đi đâu về?"
Trước câu hỏi của Tử Thiêm, Bích Thảo không hề sợ hãi lại giỏi che giấu cảm xúc của mình trả lời bình tĩnh
"Con...con đến nhà Kiều Linh học thêm với bạn ấy"
Chú ba đánh ánh mắt nghi ngờ nhìn Bích Thảo khiến Bích Thảo lúc này thở không dám thở mạnh mà căng thẳng tới nỗi nóng hết cả mặt lên, cô nuốt một ngụm nước bọt.
"Quần áo con sao lại ướt thế này! Con có chắc là đi học thêm không đấy, nếu chú mà biết con nói dối thì..."
Bích Thảo nảy ra một ý nghĩ biện minh cho bản thân mình liền trả lời chú.
"Thật...thật mà, con đi học thật. Không tin thì chú hỏi bác tài đi. Đồ con là hồi nãy tối quá nên lỡ ngã xuống hồ nước nhà mình ngoài sân"
Nói xong Bích Thảo chỉ ra ngoài phía sân vườn của căn biệt thự. Tử Thiêm thấy Bích Thảo nói chắc nịch như đinh đóng cột lại tự tin như vậy cũng không có ý nghĩ nghi ngờ gì.
"Vậy sao? Từ mai đi đâu phải nói cho chú biết biết chưa! Con mau vào nhà thay đồ đi kẻo cảm lạnh"
Vừa nói Tử Thiêm vừa hất cằm về phía căn phòng bên trên tầng lầu mà Bích Thảo ở. Bích Thảo cảm thấy bản thân đã một phen thoát nạn liền mỉm cười chạy ngay đi trước khi quá muộn.
"Vâng ạ"
Bây giờ đây Bích Thảo có thể đường đường chính chính bi qua chú ba của mình không có sự nghi ngờ gì. Trong lúc cô đang bước lên đến phân nửa cầu thang thì đột nhiên giọng nói của chú ba cô lại vang lên.
"Bích Thảo, con chờ chút"
Đang vội vàng Bích Thảo cũng cứng người đứng khựng lại, chán đổ mồ hôi hột sợ hãi nhìn xuống.
"Có...có chuyện gì thế chú"
"Con đưa chìa khóa xe của con cho chú"
"Chìa...chìa khoá, Chú! hôm nay con không có đi xe mà, sao chú lại tịch thu xe của con"
"Dù sao thì bây giờ chú cũng không cho con tự ý ra ngoài nữa. Con rất nghe lời nên không có khả năng trống lệnh...vì vậy chú cầm chìa khoá giữ hộ con"
"Sao...sao lại thế được, không sao đâu! con có thể cầm chìa khóa của mình được mà chú"
"Con không muốn đưa! Hay là còn có ý định sẽ bỏ ra ngoài. Ngày mai chú không có nhà nên con muốn đi đâu cứ việc gọi cho chú chú sẽ ra lệnh người hầu đưa con đi, miễn không ngoài vùng kiểm soát"
"Chú..."
Bích Thảo nhìn thấy chú ba của mình vừa nói vừa nhếch mày, tay lại còn ngoắc ngoắc ra hiệu cho cô thì cô đành phải ngậm ngùi lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa của chiếc siêu xe yêu quý rồi đem xuống đưa vào tay của chú Ba.
Khoảnh khắc cô nhìn chiếc chìa khóa yêu quý của mình đã nằm trọn trong túi áo khoác của chú Ba thì lòng đau như cắt.
"Được rồi con mau lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi"
"Dạ con biết rồi"
Mặt của cô xị như cái bị rồi cúi gầm xuống đi lên phía trên, siêu xe đã bị tịch thu chìa khóa, bây giờ thì cô hết mơ mộng được đi chơi luôn.
Sau một hồi lên phòng của mình, cô tắm rửa mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi thoải mái mà đã được người hầu chuẩn bị sẵn ở trong tủ cho rồi đi lại phía giường.
Trong lúc cô đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ đột nhiên nhìn qua khung cửa sổ nhỏ từ trên tầng hai xuống phía dưới sắc mặt của cô có chút khó hiểu.
"Là chú ba đang làm gì thế nhỉ"
Ở trong màn đêm nhưng Bích Thảo có thể nhìn thấy chú ba của mình đang đứng cạnh chiếc xe gầm cao đậm chất giang hồ, lâu lâu lại thấy mở cửa rồi đóng cửa đi vào nhà đem theo vật gì đó rất mờ ám.
Cô gái nhỏ đang chú ý nhìn theo thì đột nhiên chú ba của cô bỗng ngước mặt lên phía cô đứng, có một cảm giác gì đó sợ hãi cô liền ngồi thụt xuống kéo rèm cửa lại trấn an bản thân.
Chú ấy giấu vật gì đó rất lạ...!
Mà khoan, không biết cú ấy có thấy mình nhìn không nhỉ!
Trong sợ lo sợ cô phi một phát lên chiếc giường êm ái kéo chăn đắp lút mặt lại sau đó ngồi bật dậy tung chăn ra ngoài
"Không biết chiếc chìa khoá của mình bị chú ấy cất chỗ nào!"
Cô lại nằm xuống giường trằn trọc, cuối cùng là chìm vào giấc ngủ luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.