Dụ Hôn: Lão Công Của Tôi Là Ác Ma
Chương 21: Quà cám ơn
Nguyễn TThùy Trang
27/06/2023
Thiên Kỳ khi biết cô bé nào đó hiểu lầm mình đang lợi dụng việc xử lý vết thương chỉ để nhìn những thứ không nên nhìn thì khuôn mặt anh tối sầm lại, đen như đít nồi rồi anh trả lời một câu xanh rờn khiến cô gái nhỏ cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
"Cũng đâu phải là chưa bao giờ thấy nó, em ngại cái gì?"
Trơ trẽn, biến thái thật sự...Sao anh ta lại nói ra được mấy lời đó được chứ. Bích Thảo tức không thể đến đánh cho chú ta một trận, miệng nhỏ vội vàng giải thích.
"Nhưng mà...Sự việc đó là ngoài ý muốn. Lúc đó khác, bây giờ khác"
"Chẳng phải nhóc quyến rũ tôi hay sao? Tôi còn chưa bắt đền em cái tội cưỡng đoạt con trai nhà lành là may rồi đấy, phải có chút tránh nhiệm gì đi chứ...Thích lừa đảo rồi chạy trốn sao?" Thiên Kỳ bình tĩnh nói.
"Chú...Lưu manh...."
Công nhận là hôm đó cô có ý định đi trêu đùa tình cảm thật nhưng về sau là do chú ta chiếm đoạt cô ấy chứ, còn không cho cô có cơ hội chạy thoát vậy mà bây giờ chú ta lại nói như mình là người bị hại.
Bích Thảo tức không chịu được khi bị người đàn ông nào đó nói phản ngược lại. Tuy là con gái nhưng cô lại chẳng biết cải lý lẽ, nhưng cãi cùn thì được...Mà trong cái trường hợp này thì gặp đối thủ hạng huyền thoại mất rồi.
Khuôn mặt cô tức giận nhưng cũng đáng yêu lắm khác hẳn với vẻ mặt tinh nghịch thường ngày, cuối cùng thì vết thương trên vai cô cũng được xử lý xong, miếng bông băng dán không những đẹp mắt mà còn vừa vặn vết thương.
Chắc cái ông chú này cũng quen với việc xử lý vết thương như này nhiều rồi nên mới dành rọt trong việc này như thế.
Cuối cùng thì Thiên Kỳ cũng khởi động xe rồi hai người bắt đầu về nhà cô, trên xe không ai nói với ai câu nào, không khí bỗng chốc trở nên nặng nề hẳn, thoáng chỉ nghe được tiếng động cơ của xe kêu rất nhỏ lại êm tai thôi.
Thiên Kỳ ngồi ghế lái xe lâu lâu lại liếc mắt sang bên cạnh để ý vẻ mặt của cô bé tinh nghịch nào đó, đột nhiên anh nhếch một bên mày lên khi thấy ánh mắt cô đỏ hoe lên như đang muốn khóc.
Đến nơi
Anh đánh xe thẳng vào bên trong biệt thự Đông Phương gia, thấy cô vẫn chưa hoàn hồn anh liền nói.
"Tới nhà rồi" giọng nói có chút trầm ổn
Thiên kỳ lại chú ý đến sắc mặt của Bích Thảo, đột nhiên cô cất giọng nói.
"Cám ơn chú về chuyện hồi nãy"
Hoá ra từ nãy tới giờ cô căng thẳng là vì chuyện này, một thiên kim tiểu thư như cô chưa bao giờ phải cám ơn bất cứ ai hay chưa xin lỗi ai chuyện gì bao giờ. Thiên Kỳ có hơi bất ngờ một chút nhìn cô rồi anh nhếch mép cười nhẹ.
"Em cám ơn tôi về chuyện gì?"
Bích Thảo nhìn thẳng vào ánh mắt tà mị có chút âm mưu "Chuyện chú cứu tôi"
"Oh, Vậy à! Không có quà cám ơn sao?"
Thiên Kỳ vừa nói chậm rãi vừa tiến đến trước mặt cô, Bích Thảo nhìn anh khó hiểu.
Chỉ là cám ơn thôi còn cần phải quà nữa à, hay là anh ta đang thấy cô yếu thế mà muốn trả thù nhỉ. Bích Thảo dương ánh mắt lên nhìn anh không một chút sợ sệt nào nói.
"Quà gì?"
Đang đau vì vết thương cô không muốn nói chuyện lằng nhằng với hắn, nhất nhất thì cũng dùng tiền để giải quyết thôi mà.
Bích Thảo vẫn chú ý nhìn hành động của người kia, bỗng anh đưa tay lên nhịp nhịp vào má mình mà nói.
"Hôn"
"...."
"Thơm má cũng được, nhanh lên"
"Đừng mơ"
Không biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì mà có thể nói được vậy, dù sao thì trên mối quan hệ cũng chỉ là bạn thân của chú ba của cô mà thôi.
Thấy cô không muốn anh liền thừa thời cơ tiến sát lại muốn cưỡng hôn, hai mắt cô trợn tròn, hơi thở của anh đang phả vào gương mặt nhỏ ngày càng cảm nhận rõ rệt từng hơi thở nóng ấm. Không nhanh không chậm cô phản ứng lại.
Bụp
Bích Thảo dơ nắm đấm ra dáng lên mặt anh một cái vênh miệng khiến anh xuýt nữa ngã ngửa, khoé miệng anh thoáng chốc đã hiện lên dấu vết bầm tím. Dân học võ có khác, dù đang bị thương như thế cũng không nương tay tẹo nào.
Thiên Kỳ xoa nhẹ chỗ vết thương vừa bị cô đánh.
"Đáng đời, haha"
"Quà em tặng hơi quá tay nha"
Thiên Kỳ hung hăng đưa bàn tay to lớn tới bế cô lên.
"Này, chú làm cái gì vậy!"
Hai người đi ra khỏi xe, Bích Thảo bị anh ôm chặt mà bế vùng vẫy không nổi, hai chân đung đưa trong không trung.
"Nghịch nhỉ, em muốn trung số phận với mấy tên côn đồ kia không? Đến lúc đó đừng trách tôi ác độc"
Cũng chỉ được cái doạ nạt người khác mà thôi, cái tên này cạy quyền cạy thế. Tưởng mình ghê gớm lắm sao!
Bây giờ đây Thiên Kỳ có thể thản nhiên bế Bích Thảo với lý do chính đáng. Từ phía xa Tử Thiêm nhìn thấy thằng bạn đang bế cháu gái mình vào trong thì có chút bất ngờ liền nhanh chóng chạy nhanh xuống dưới nhà mở cửa.
Đứng trước mặt nhìn những vết thương của Bích Thảo không khỏi sốc.
"Cũng đâu phải là chưa bao giờ thấy nó, em ngại cái gì?"
Trơ trẽn, biến thái thật sự...Sao anh ta lại nói ra được mấy lời đó được chứ. Bích Thảo tức không thể đến đánh cho chú ta một trận, miệng nhỏ vội vàng giải thích.
"Nhưng mà...Sự việc đó là ngoài ý muốn. Lúc đó khác, bây giờ khác"
"Chẳng phải nhóc quyến rũ tôi hay sao? Tôi còn chưa bắt đền em cái tội cưỡng đoạt con trai nhà lành là may rồi đấy, phải có chút tránh nhiệm gì đi chứ...Thích lừa đảo rồi chạy trốn sao?" Thiên Kỳ bình tĩnh nói.
"Chú...Lưu manh...."
Công nhận là hôm đó cô có ý định đi trêu đùa tình cảm thật nhưng về sau là do chú ta chiếm đoạt cô ấy chứ, còn không cho cô có cơ hội chạy thoát vậy mà bây giờ chú ta lại nói như mình là người bị hại.
Bích Thảo tức không chịu được khi bị người đàn ông nào đó nói phản ngược lại. Tuy là con gái nhưng cô lại chẳng biết cải lý lẽ, nhưng cãi cùn thì được...Mà trong cái trường hợp này thì gặp đối thủ hạng huyền thoại mất rồi.
Khuôn mặt cô tức giận nhưng cũng đáng yêu lắm khác hẳn với vẻ mặt tinh nghịch thường ngày, cuối cùng thì vết thương trên vai cô cũng được xử lý xong, miếng bông băng dán không những đẹp mắt mà còn vừa vặn vết thương.
Chắc cái ông chú này cũng quen với việc xử lý vết thương như này nhiều rồi nên mới dành rọt trong việc này như thế.
Cuối cùng thì Thiên Kỳ cũng khởi động xe rồi hai người bắt đầu về nhà cô, trên xe không ai nói với ai câu nào, không khí bỗng chốc trở nên nặng nề hẳn, thoáng chỉ nghe được tiếng động cơ của xe kêu rất nhỏ lại êm tai thôi.
Thiên Kỳ ngồi ghế lái xe lâu lâu lại liếc mắt sang bên cạnh để ý vẻ mặt của cô bé tinh nghịch nào đó, đột nhiên anh nhếch một bên mày lên khi thấy ánh mắt cô đỏ hoe lên như đang muốn khóc.
Đến nơi
Anh đánh xe thẳng vào bên trong biệt thự Đông Phương gia, thấy cô vẫn chưa hoàn hồn anh liền nói.
"Tới nhà rồi" giọng nói có chút trầm ổn
Thiên kỳ lại chú ý đến sắc mặt của Bích Thảo, đột nhiên cô cất giọng nói.
"Cám ơn chú về chuyện hồi nãy"
Hoá ra từ nãy tới giờ cô căng thẳng là vì chuyện này, một thiên kim tiểu thư như cô chưa bao giờ phải cám ơn bất cứ ai hay chưa xin lỗi ai chuyện gì bao giờ. Thiên Kỳ có hơi bất ngờ một chút nhìn cô rồi anh nhếch mép cười nhẹ.
"Em cám ơn tôi về chuyện gì?"
Bích Thảo nhìn thẳng vào ánh mắt tà mị có chút âm mưu "Chuyện chú cứu tôi"
"Oh, Vậy à! Không có quà cám ơn sao?"
Thiên Kỳ vừa nói chậm rãi vừa tiến đến trước mặt cô, Bích Thảo nhìn anh khó hiểu.
Chỉ là cám ơn thôi còn cần phải quà nữa à, hay là anh ta đang thấy cô yếu thế mà muốn trả thù nhỉ. Bích Thảo dương ánh mắt lên nhìn anh không một chút sợ sệt nào nói.
"Quà gì?"
Đang đau vì vết thương cô không muốn nói chuyện lằng nhằng với hắn, nhất nhất thì cũng dùng tiền để giải quyết thôi mà.
Bích Thảo vẫn chú ý nhìn hành động của người kia, bỗng anh đưa tay lên nhịp nhịp vào má mình mà nói.
"Hôn"
"...."
"Thơm má cũng được, nhanh lên"
"Đừng mơ"
Không biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì mà có thể nói được vậy, dù sao thì trên mối quan hệ cũng chỉ là bạn thân của chú ba của cô mà thôi.
Thấy cô không muốn anh liền thừa thời cơ tiến sát lại muốn cưỡng hôn, hai mắt cô trợn tròn, hơi thở của anh đang phả vào gương mặt nhỏ ngày càng cảm nhận rõ rệt từng hơi thở nóng ấm. Không nhanh không chậm cô phản ứng lại.
Bụp
Bích Thảo dơ nắm đấm ra dáng lên mặt anh một cái vênh miệng khiến anh xuýt nữa ngã ngửa, khoé miệng anh thoáng chốc đã hiện lên dấu vết bầm tím. Dân học võ có khác, dù đang bị thương như thế cũng không nương tay tẹo nào.
Thiên Kỳ xoa nhẹ chỗ vết thương vừa bị cô đánh.
"Đáng đời, haha"
"Quà em tặng hơi quá tay nha"
Thiên Kỳ hung hăng đưa bàn tay to lớn tới bế cô lên.
"Này, chú làm cái gì vậy!"
Hai người đi ra khỏi xe, Bích Thảo bị anh ôm chặt mà bế vùng vẫy không nổi, hai chân đung đưa trong không trung.
"Nghịch nhỉ, em muốn trung số phận với mấy tên côn đồ kia không? Đến lúc đó đừng trách tôi ác độc"
Cũng chỉ được cái doạ nạt người khác mà thôi, cái tên này cạy quyền cạy thế. Tưởng mình ghê gớm lắm sao!
Bây giờ đây Thiên Kỳ có thể thản nhiên bế Bích Thảo với lý do chính đáng. Từ phía xa Tử Thiêm nhìn thấy thằng bạn đang bế cháu gái mình vào trong thì có chút bất ngờ liền nhanh chóng chạy nhanh xuống dưới nhà mở cửa.
Đứng trước mặt nhìn những vết thương của Bích Thảo không khỏi sốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.